ZingTruyen.Info

[HOÀN EDIT] Xuyên đến trước khi đại lão hắc hóa

Chương 67

NhanYCa

Đêm qua Phó Vân Thâm đánh cho Thời Mộ một quyền kia rất nặng, trên mắt cô bầm đen một mảnh, trong tủ lạnh lại không có túi nước đá chườm , cô phải chịu đựng dùng một khối thịt bò đông lạnh để chườm cho bớt đau.

Chu Thực có chút buồn bực: "Mộ ca, cậu bị ai đánh vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Vân Thâm cùng Thời Mộ đều nhìn lẫn nhau một chút, sau đó lúng túng dời ánh mắt.

Chu Thực không hỏi nhiều, nói tiếp: "Em cậu buổi sáng sáu giờ đã trở về nhà rồi , nhờ tôi nói với cậu một tiếng."

Phó Vân Thâm gật đầu một cái, không nói gì.

"Tôi cũng phải về nhà đây , mẹ tôi hôm nay muốn trở về, nếu mà không nhìn thấy tôi ở nhà thì bả lại lải nhải mãi ."

Phó Vân Thâm phất phất tay.

Chu Thực bĩu bĩu môi, khoác cặp sách lên lưng, đổi giày rời đi.

Thời Mộ mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời nhiệt độ rất thấp, nặng nề , sau khi chườm lạnh đỡ hơn một chút , Thời Mộ đem thịt bò buông xuống, "Tôi cũng về nhà đây ."

Phó Vân Thâm lần này có phản ứng, đôi mắt phượng rơi nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô quấn quấn góc áo, khúm núm: "Tôi nghĩ, nghĩ về nhà dọn dẹp nhà cửa một chút .. . ."

Cậu nhíu mày: "Cậu không nấu cơm cho tôi nữa ?"

Thời Mộ cẩn thận giương mắt, nghĩ đến chuyện hôm qua trong mơ , càng day dứt , thế là nói: "Vậy nếu không cậu đi đến nhà tôi ? Đến đó rồi tôi làm cho cậu , cậu thích ăn cái gì tôi đều làm cho cậu ."

"Được." Thiếu niên trả lời không chút do dự.

Phó Vân Thâm trực tiếp thu thập đồ vật, còn thay quần áo cùng nội y, chuẩn bị thập phần đầy đủ.

Trong nhà chỉ có một cái ô che mưa, lúc ra cửa cậu đưa cho Thời Mộ, còn bản thân mặc quần áo mưa đội mũ , hai tay đút túi đi theo bên cạnh .

Mưa rơi lất phất , gió thổi qua mát lạnh , cô liếc nhìn Phó Vân Thâm, nghiêng gió trong mưa phùn thân hình thiếu niên thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng , không có bộ dáng nói nói cười cười, cậu càng nghiêm túc đạm mạc, cao lãnh tự phụ, càng khiến cô liên tưởng đến hình ảnh Phó Vân Thâm trong mơ kêu yamete thật phần khó quên.

Thời Mộ xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên , đem cây dù hướng qua cậu nâng nâng.

"Tôi không cần." Cậu tránh đi.

"Cái ô này thật lớn, hai chúng ta có thể cùng che ."

Cậu rất cố chấp: "Vậy cũng không cần."

"Nếu không cậu cầm ?"

Phó Vân Thâm lông mi rung động, tiếp nhận ô che mưa lại thuận thế đem người hướng như ôm trong ngực , không nói lời nào, ô che mưa đem hai người hoàn toàn bao phủ đi lên.

Hai người cách nhau rất gần, cô còn có thể ngửi được trên người thiếu niên mùi bột giặt quần áo , hương vị trà xanh hòa với mùi tanh của bùn đất trong không khí, nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ.

Hai người đều không nói chuyện, một bên trong lòng thấp thỏm, một bên suy nghĩ bất an, nghĩ về cái mộng xuân hôm qua.

So với trên mặt thanh tịch, nội tâm Phó Vân Thâm tràn đầy xao động, đặt tay trên vai cô cũng càng thêm nóng bỏng, trên người cô có một loại mùi hương , cùng trong mơ không có sai biệt, thậm chí. . . Càng dễ ngửi hơn.

Cậu cúi đầu nhìn chóp mũi người bên cạnh , há hốc mồm, cuối cùng là hỏi lên: "Cậu. . . Hôm qua thế nào lại trèo lên giường của tôi ?"

Thời Mộ trong lòng lộp bộp một cái, trầm mặc.

Nhìn thấy cô trầm mặc, Phó Vân Thâm trong lòng cũng lộp bộp một cái.

Sở dĩ phát hiện Thời Mộ nằm trên giường, là bởi vì lúc thu dọn giường nhìn thấy bên cạnh gối đầu có vết tích ngủ qua , còn có mấy sợi tóc đen ngắn ngủi, xem kĩ chính là từ đầu Thời Mộ rơi xuống, vừa ngắn vừa mềm, để xác nhận, cậu còn ngửi ngửi, là cái mùi kia không sai.

Phó Vân Thâm ban đêm uống một chút rượu, cũng rõ ràng sau khi hắn uống rượu sẽ làm ra một chút hành vi không thể nào hiểu được , cho nên nội tâm hoài nghi, có phải hay không là thừa dịp mộng du đem người ôm lên, sau đó không biết thời điểm đối với cô làm ra cái sự tình kia , tỉnh lại lại nhìn thấy Thời Mộ ngủ ở thư phòng, trên mặt lại có vết tím xanh, càng thêm kiên định.

Thời Mộ trong lòng bồn chồn, cúi đầu không dám nói lời nào.

Phó Vân Thâm thở sâu: "Vết thương trên mặt cậu . . . là tôi đánh?"

"Không có không có!" Thời Mộ trừng lớn mắt, "Tôi, tôi tự đánh mình, tôi hôm qua nằm mơ đem mình đánh."

Cậu ờ một tiếng , không có hỏi nhiều.

Đi ngang qua siêu thị, Thời Mộ đi vào mua nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng hàng ngày, Phó Vân Thâm rất ít tới địa phương tràn ngập khói lửa này, trong nhà cậu phần lớn đồ ăn là nhờ những nhân viên làm thêm giờ đặt mua, thi thoảng Phó Vân Thụy sẽ vụng trộm mua chút đồ ăn tới, căn bản không cần cậu nhọc lòng.

Thời Mộ kéo cái xe đẩy, tới trước đến khu thịt đông lạnh : "Tối nay chúng ta ăn cá hầm đi, ngày mai ăn bò bit tết rán, được chứ?"

Cậu bốn phía nhìn xem: "Gì cũng được."

Trong siêu thị rất nhiều đôi đều là tình lữ hoặc là vợ chồng, tay nhỏ lôi kéo, ân ân ái ái, Phó Vân Thâm tròng mắt nhìn về phía Thời Mộ đang nghiêm túc chọn thịt không quan tâm xung quanh mấy, liền có chút mừng thầm.

"Chúng ta đi tính tiền đi."

Thời Mộ hướng nhìn hắn nháy mắt hai lần , cậu mới ừ một tiếng .

Rời khỏi siêu thị, xuyên qua hẻm nhỏ, ngừng đến trước cửa nhà, trên tay cầm nhiều túi đồ ăn, Thời Mộ không thể móc chìa khoá, liền nhờ Phó Vân Thâm : "Cậu giúp tôi lấy chìa khóa với , chìa khoá ở phía sau túi quần."

Phó Vân Thâm một tay nâng dù, một tay luồn vào cái túi ở mông sau của cô.

Cậu cảm thấy mình có thể là bị ám ảnh những cảnh trong mơ rồi , sờ lấy chìa khóa lại vừa vặn chạm đến bờ mông căng đầy, một ít hình ảnh kéo dài vô hạn, khiến chân tay cậu run lên, cổ họng căng lên, hầu kết nhấp nhô hai cái, nhanh chóng móc ra chìa khoá vặn khóa cửa.

Một tuần không người ở, ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo , trong nhà đã tích một tầng tro bụi hơi mỏng , đem đồ vật đều đặt ở tủ lạnh trong phòng bếp tủ lạnh ,sau đó, Thời Mộ buộc tạp dề bắt đầu quét dọn.

"Tôi giúp cậu."

Thời Mộ nghe xong, liền lập tức cự tuyệt: "Thâm ca cậu ngồi nghỉ ngơi đi, để tôi làm, tôi làm ."

Cô là mời người ta làm khách , ai lại có thể để cho người ta quét dọn vệ sinh, không tử tế.

Phó Vân Thâm cười khẽ trêu ghẹo: "Cậu sao không gọi tôi là Vân Thâm ca ca nữa rồi?"

Thời Mộ sững sờ, thuận theo gọi: "Vân Thâm ca ca."

". . ."

Cậu đỏ mặt.

Thời Mộ cũng im lặng .

Hai cái tiểu hài tử kỳ quái quay người, ai cũng không tiếp tục nói chuyện mà làm việc trong tay .

Thời Mộ nhịn không được len lén liếc nhìn Phó Vân Thâm, Phó Vân Thâm cũng ngầm nhìn xem cô , hai người ánh mắt vừa chạm nhau , lại đỏ mặt giả bộ không có gì tránh đi ánh mắt.

Thời Mộ suy nghĩ không khí này làm sao quái dị như vậy đâu? Không biết còn tưởng rằng hai người yêu đương , không dám thổ lộ . . . .

Cắn cắn môi, Thời Mộ ném khăn lau trên tay, đi đến Phó Vân Thâm trước mặt: "Thâm ca, tôi nghĩ. . ."

"Cậu muốn chà lưng thật sao? Có thể." Nhỏ gay liền thích chà lưng cho người ta , trước kia cậu một mực cự tuyệt, không bằng hôm nay thỏa mãn cô , liền xem như là đền bù.

Thời Mộ không biết như thế nào tiếp lời này, thậm chí suýt nữa lời muốn nói cũng quên.

Vì để cho Thời Mộ xoa dễ chịu, xoa vui sướng, lúc buổi tối Phó Vân Thâm cố ý đi ra ngoài mua một khối khăn kỳ người màu hồng phấn , cái đồ chơi này từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng dùng qua, hôm nay xem như đem lần đầu kỳ cọ tắm rửa dâng hiến cho Thời Mộ.

Phó Vân Thâm còn hiểu đến mức , nhà tắm kỳ cọ tắm rửa đều sẽ để khách hàng nằm tại trên một chiếc giường, nhưng phòng tắm nhà Thời Mộ rất nhỏ, một cái giường căn bản không vừa , chẳng qua cái này căn bản liền không làm khó được IQ 180 của Phó Ca, từ bên ngoài cậu tìm được bốn cái ghế gỗ đặt 4 góc, hướng bên trong vừa để xuống, hoàn mỹ.

Sau đó , Phó Vân Thâm liền tiến vào phòng tắm ngâm nửa giờ trước , thời gian không sai biệt lắm cậu mở cửa gọi Thời Mộ đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi .

Thời Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu lộ xoắn xuýt: "Thâm ca, cậu thật sự để tôi chà lưng cho cậu ?"

Phó Vân Thâm mặt không biểu tình gật đầu: "Tới đi, không cần ngại ."

"......" Này căn bản là không phải xấu hổ hay không, vốn muốn chà lưng cho cậu ta là vì điểm Huynh Đệ , hiện tại thanh nhiệm vụ đều báo hỏng, lại chà lưng cũng không có ích gì, huống chi cô dù gì cũng là nữ. . .

Thời Mộ đang nghĩ biện pháp cự tuyệt chợt âm thanh hệ thống vang lên.

[ đinh! Phó Vân Thâm tuyên bố nhiệm vụ: Chà lưng. Nhiệm vụ hoàn thành thu hoạch ngẫu nhiên giá trị tình cảm ]

Thời Mộ: ? ? ?

Hệ thống: [ không có sai đâu nha, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ là mục tiêu nhiệm vụ , hoàn thành hay không quyết định bởi chính bản thân kí chủ , có thể hoàn thành nhanh là tốt, chúc kí chủ sớm ngày đạt thành mục tiêu về nhà nha. ]

Thời Mộ gương mặt vặn vẹo , kia nếu Phó Vân Thâm muốn cô đi giết người , cô có phải là cũng phải đi giết người a?

Cái này căn bản không hợp lý!

Nhưng coi như không hợp lý thì việc chà lưng này vẫn trốn không thoát, Thời Mộ vén tay áo lên, đứng dậy hướng phòng tắm đi đến.

Sắp vào cửa, Phó Vân Thâm mở miệng : "Chờ một chút."

Thời Mộ hỏi: "Thâm ca còn cần gì sao?"

Phó Vân Thâm nói: "Cậu đi mặc cái tạp dề đi, tôi nhìn nhân viên nhà tắm kỳ cọ tắm rửa đều sẽ mặc cái tạp dề."

Thời Mộ: ". . . Thâm ca cậu còn coi tôi là nhân viên kỳ cọ tắm rửa?"

Phó Vân Thâm chững chạc đàng hoàng: "Nghi thức phải có."

Vì để cho đúng nghi thức, buổi sáng cậu còn cố ý tìm video kỳ cọ tắm rửa quan sát kĩ , chính là để Thời Mộ xoa vui vẻ lên một chút.

Thời Mộ không cách nào phản bác, đi ra phòng bếp buộc lại tạp dề, thở sâu tiến phòng tắm.

Khi nhìn đến hình ảnh bên trong, cô nháy mắt ngạt thở.

Chỉ thấy Phó Vân Thâm cao lớn quấn khăn tắm, chân lung la lung lay trên đầu gỗ của ghế nhỏ, thiếu niên đưa lưng về phía người cô, bóng lưng này khiến Thời Mộ liên tưởng đến tiểu lão đầu không chỗ nương tựa bên trong nhà tắm.. . .

Phó Vân Thâm đem khăn tắm rửa mới tinh đưa cho cô.

Thời Mộ tiếp nhận, tâm tình càng thêm phức tạp.

Cái này mẹ hắn. . . Thật đúng là nhân viên kỳ cọ tắm rửa a.

Cô nhận mệnh ngồi xuống, tỉ mỉ xoa lên lưng thiếu niên, xem như đại lão phản diện tương lai, cơ mà đại lão hình như cũng không thường kỳ cọ tắm rửa mấy , ngẫu nhiên xoa một lần, vẫn sẽ có ghét rơi xuống.

Quả nhiên, đại lão cũng là phàm nhân.

Thời Mộ lẩm bẩm lẩm bẩm phục vụ cho cậu, Phó Vân Thâm từ từ nhắm hai mắt thoải mái hưởng thụ lấy.

Xoa xoa xoa xoa, cô động tác chợt dừng lại, không khỏi nhìn về phía phía sau lưng thiếu niên, những vết thương uốn lượn dữ tợn, quỷ thần sai khiến cô lại đưa tay ra sờ sờ, cậu lập tức mở mắt, quay đầu nhìn lại.

Thời Mộ cũng không thu tay lại: "Thâm ca, cậu cái này đau không?"

Phó Vân Thâm một lần nữa nhắm mắt lại, "Không đau , nhưng khi nào trở trời sẽ ngứa."

Giống như là gần đây trời mưa, vết thương ngứa đau lợi hại.

Thời Mộ cắn môi, đưa tay ở phía trên gãi gãi: "Như vậy đỡ hơn không?"

Khóe môi cậu câu lên, "Ừm, tốt hơn nhiều."

Thời Mộ khóe mắt cong lên, nghiêm túc gãi ngứa cho cậu .

[ đinh! Phó Vân Thâm đối tình cảm của kí chủ cộng thêm 250 điểm , đánh giá: Người cơ nhưng đáng yêu, đánh giá buff tăng thêm 200. ]

?

Người cơ nhưng đáng yêu?

Phó Vân Thâm đánh giá cô như vậy ?

Thời Mộ sầm mặt lại, hung hăng kỳ cọ trên vai cậu xoa thật mạnh, kia một mảng lưng nháy mắt đỏ, cậu nhíu nhíu mày, "Nhẹ thôi."

"Được rồi, cậu tắm qua một lần đi." Thời Mộ đứng dậy, xoay xoay chiếc cổ đau nhức , đi đến bồn rửa tay .

Cậu đem ghế đẩu cất kỹ, liếc mắt về phía Thời Mộ , giật xuống khăn tắm trên thân , đưa lưng về phía Thời Mộ vặn ra vòi nước.

Thân hình thiếu niên vô cùng cường tráng đẹp mắt, trên lưng vết thương khiến cậu tăng thêm mấy phần mị lực, Thời Mộ trộm nhìn xem, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, vẫn như cũ cảm thấy mê người, càng nhìn càng khiến nội tâm dâng lên một xúc cảm lạ kì.

Cô dời ánh mắt, ngượng ngùng đỏ hai tai.

Những biến hóa này của Thời Mộ đều được Phó Vân Thâm thu hết vào tầm mắt, thiếu niên ngửa đầu đón nước nóng, nội tâm là không hiểu sao thập phần vui sướng.

Thời Mộ không ghét cậu.

Cái này thật là làm cho người vui vẻ.

Phó Vân Thâm tắm rửa xong từ phòng tắm ra , cầm hai mươi tệ đưa cho Thời Mộ: "Tiền boa."

Thời Mộ: ". . ."

Phó Vân Thâm: "Làm tốt lắm, lần sau tiếp tục."

Thời Mộ: ". . ."

Thời Mộ phình quai hàm, xòe tay: "Không đủ, cậu tối thiểu phải cho tôi năm mươi."

Cậu ngừng lại, từ túi tiền rút ra mấy tờ tiền đỏ rực hình Mao gia gia: "Một trăm, không cần trả lại."

Khẩu khí thật lớn.

Cầm tiền , Thời Mộ trên mặt cười nở hoa, đồng thời cũng ý thức được, cô hẳn là ra ngoài kiếm việc , tiền còn lại có thể chống được sáu tháng cuối năm mùa đông, sau đó không lâu nữa chính là nghỉ hè, có thể tiếp bút đơn đặt hàng lớn là qua cái mỹ diệu mùa đông , không còn gì tốt hơn.

"Thâm ca." Thời Mộ nhìn về phía cậu "Năm nay mùa đông chúng ta cùng đón Tết đi."

Cậu liếc cô một cái: "Cậu không trở về nhà?"

Thời Mộ biểu lộ có chút cô đơn: "Trước kia là có nhà, bất quá bây giờ không có, cậu nhìn cậu cũng chết cha chết mẹ, tôi cũng chết mẹ chết cha, không bằng ở cùng nhau chịu đựng qua là được ."

Phó Vân Thâm không nói chuyện, đáy mắt thâm trầm một mảnh.

Một lát, bàn tay to nóng bỏng đặt ở trên đầu cô hung hăng đè xuống, "Về sau sẽ có nhà."

Cô sững sờ, cười, lại ngoẹo đầu đánh giá thiếu niên mặt, cười hì hì nói: "Thâm ca, trên cằm cậu có một cục mụn kìa , bất quá vẫn là rất đẹp trai."

Phó Vân Thâm sờ sờ cái cằm, quả nhiên có một nốt mụn, không nói gì, âm thầm quyết định, về sau sẽ không thức đêm gõ chữ nữa.

Phòng khách nhà Thời Mộ còn chưa có dọn dẹp, vốn là muốn để Phó Vân Thâm tới phòng ngủ ngủ, cô đi ngủ ghế sô pha, kết quả đối phương khăng khăng, đành phải không cưỡng cầu.

Bởi vì ở chung với Phó Vân Thâm nên Thời Mộ không dám cởi nội y cùng Tấn Giang giả , nằm xuống sau đó chợt nhớ tới một vấn đề , vấn đề quan trọng [ con gái làm thế nào đứng tiểu ], trải qua lần trước sự kiện ở phòng thể dục , Thời Mộ đạt được tổng kết, cô còn làm không đủ hoàn thiện, may mắn lúc ấy mất điện, nếu là gặp phải lúc không bị cúp điện thì sao? Hoặc là bị bất đắc dĩ phải vào nhà vệ sinh nam thì sao? Cho nên, vì có thể sống càng lâu, càng hoàn mỹ hơn cùng đại lão làm huynh đệ, đầu tiên phải học được cách đứng tiểu.

Xem vấn đề một lát, kim đồng hồ đã chỉ hướng 11 giờ , lúc này là thời gian Phó Vân Thâm đổi mới tiểu thuyết.

Ấn vào phần mềm JJ,  nhìn thấy chương mới của Phó Vân Thâm , cô còn chưa kịp nhìn nội dung, thì đã bị một loạt bình luận phía dưới làm chấn kinh , đều biết hiện tại đại lão là nhà văn bị vùi dập giữa chợ , bình luận đều là một chữ số, coi như cần cù chăm chỉ hằngngày sáu ngàn chữ, cũng không khá hơn là bao , nhưng đột nhiên bây giờ. . .

[ đại đại, quỳ cầu viết thịt văn a a a a! ]

[woc, ta cũng không tiếp tục mắng Giả Nhật Lâm, Lâm Lâm cũng quá đáng yêu! ]

[ một người viết thư cầu thái thái viết thịt văn, ngôn tình cũng được a, ngươi êm đẹp viết cái gì nhân gian chân thực huyền nghi văn! ]

[ ngươi sớm viết như vậy, ta sẽ mắng ngươi đến bây giờ sao? ]

[ cầu ngươi viết kịch bản Nhật Lâm! ! ]

[ trên lầu, ngươi cái này hàng ngày phi thường xảo diệu a. ]

Thời Mộ một mặt mộng bức ấn vào « câm miệng » chương mới , chương này là Giả Nhật Lâm ẻo lả cùng nam chủ cùng biểu diễn chuyên đề, Giả Nhật Lâm như cũ blah blah một trương miệng làm người chán ghét, lúc này, nam chủ trúng kế lâm vào tình hình nguy hiểm, yêu cầu nữ nhân cứu vớt, thời điểm nguy hiểm , Giả Nhật Lâm rút đi thân nam nhi , thay đổi nữ trang, trang điểm thành tuyệt sắc mỹ nữ cứu nam chủ qua khỏi thời khắc nước sôi lửa bỏng.

Quá cảm động.

Nếu Giả Nhật Lâm không mặc váy công chúa bồng bềnh màu trắng thì tốt hơn .

Nếu không đoán sai, khuôn mẫu Giả Nhật Lâm chính là cô đi? Cho nên cho tới nay -- tự mình mắng chính mình?

Thời Mộ thật thương tâm , ẻo lả , lời nói cũng nhiều, thích mặc nữ trang cùng tất lưới đen, cô trong mắt Phó Vân Thâm có cái hình tượng như vậy sao?

Thương tâm Thời Mộ xóa bỏ cất giữ, cho một cái nước sâu ngư lôi làm chia tay pháo, thề từ nay về sau cũng không tiếp tục xem tiểu thuyết rác rưởi của Phó Vân Thâm nữa.

Mẹ nó, thương tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info