ZingTruyen.Info

Edit Tiem Com Chien Hanh Phuc To Huong Lan Sac

Editor: Thienyetkomanhme


"Được." Tư Cảnh Lâm nhận lấy, nghiêm túc xem.


Cảm thấy anh xem hợp đồng mấy trăm triệu cũng không chuyên chú, cẩn thận như hiện tại, Triệu Hữu Vi cũng không biết là nên khẩn trương hay là nên thụ sủng nhược kinh.


Bất quá, hợp đồng là hợp đồng đứng đắn, tuyệt đối không gài bẫy gì trong đó, một lát sau, hắn liền dần dần khôi phục tâm trạng bình thường.


Tư Cảnh Lâm xem hợp đồng, Nguyễn Miên Man tiếp tục cúi đầu đọc sách giáo khoa.Triệu Hữu Vi không có việc gì làm, dứt khoát dùng ánh mắt ngắm mèo béo đang tự chơi.Mèo béo đang ghé vào cửa đối diện với ánh mắt của hắn, lăn một cái, đưa lưng về phía hắn.


Đều nói chủ sao vật nuôi vậy.Triệu Hữu Vi nhìn con mèo cam kia, lại cảm thấy tư thái cao lãnh này của nó, không giống chủ nhân của nó, nhưng lại điểm giống bạn trai chủ nhân.


"Không thành vấn đề." Đem hợp đồng từ đầu tới cuối đọc một lần, Tư Cảnh Lâm còn tính là vừa lòng.


"Vậy em trực tiếp ký tên?" Nguyễn Miên Man nhìn về phía anh.


Tư Cảnh Lâm gật đầu, thuận tiện lật đến trang ký tên cho cô, chỉ vào chỗ ký tên.Nguyễn Miên Man cầm lấy cái bút trên bàn, trực tiếp ký xuống tên của mình.


Triệu Hữu Vi nhìn thấy cô dứt khoát như vậy, cảm thấy cô cũng quá tín nhiệm đối phương, nếu hắn liên hợp người khác lừa gạt cô, sợ là lừa một cái là được ngay.


Bất quá, cùng lúc đó, hắn lại có chút hâm mộ, hâm mộ tình cảm giữa hai người bọn họ.Trong cái giới của hắn, cả trai lẫn gái hắn đã thấy rất nhiều, bất luận là bằng mặt không bằng lòng, hay là yêu đến oanh oanh liệt liệt, tương ái tương sát, cũng không bằng bọn họ loại tình cảm nhìn như thanh đạm, lại làm người khác cảm nhận được sự ấm áp, thoải mái giữa hai người.


"Tình cảm hai người thật tốt, định khi nào đính hôn? Để tôi biết đường chuẩn bị bao lì xì." Nhận lại hợp đồng đã ký kết, Triệu Hữu Vi nhịn không được nói.


Nguyễn Miên Man kinh ngạc liếc hắn một cái, không có trả lời.Còn Tư Cảnh Lâm, đáy mắt lộ ra chút vui vẻ trả lời: "Chờ cô ấy thi xong đại học rồi tính."


"Vậy tôi chúc mừng hai người trước." Triệu Hữu Vi không nghĩ tới bọn họ thật đúng là thương lượng xong thời gian đính hôn rồi, cảm thấy đến lúc đó, tin tức này có thể dọa rất nhiều người nhảy dựng.


"Cảm ơn."


"Khách khí rồi." Thấy Tư tổng thế nhưng cảm ơn mình, Triệu Hữu Vi thật là có chút thụ sủng nhược kinh, khách khí một câu, đứng dậy cáo từ.


Chờ hắn đi rồi, Nguyễn Miên Man quay đầu nói: "Hắn, hắn sao lại biết chúng ta......?"


"Nếu em không muốn người khác biết chuyện chúng ta, anh sẽ nhắc nhở hắn hai câu." Tư Cảnh Lâm nhìn cô có chút khẩn trương, trấn an nói.Lời nói là nói như vậy, nhưng trong lòng anh không tránh được có chút thất vọng.


"Không phải không muốn cho người khác biết, chỉ là em thấy có chút kỳ quái."


Quan hệ của hai bọn họ cũng không phải chuyện gì xấu, Nguyễn Miên Man tự nhiên sẽ không sợ người khác biết,Sở dĩ không nói cho mấy người ông Ngô, là bởi vì cô còn có chút ngượng ngùng, muốn chờ thi đại học sau lại nói, hoặc là thuận theo tự nhiên, chờ bọn họ nhìn ra manh mối thì thừa nhận.


Thấy cô không có ý định giấu giếm quan hệ hai người, trong lòng Tư Cảnh Lâm vui vẻ trở lại, nắm tay cô nói: "Chờ lần sau hắn tới, hỏi một tiếng sẽ biết."


"Không cần, hắn biết thì biết đi." Còn cố ý đi hỏi hắn làm sao mà biết được, cũng quá xấu hổ.


Tư Cảnh Lâm không nói gì nữa, nắm tay trái của cô thưởng thức, một bên tiếp tục bồi cô ôn tập.Nguyễn Miên Man đã thành thói quen anh thường thường làm chút hành động thân mật, đối vói chuyện này cũng không bài xích, thậm chí trong lòng có chút ngọt.


So với cô toàn tâm toàn ý đắm chìm trong sách giáo khoa, chỉ có có chút phân tâm chú ý đến anh, Tư Cảnh Lâm hoàn toàn tương phản, phần lớn chú ý đều ở trên người cô, chỉ lúc cô gặp chỗ không hiểu cần giúp đỡ, mới nhìn về phía sách vở.


Tư Cảnh Lâm nhìn cô gái chuyên chú học tập, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hơi hơi căng chặt, môi hồng nhẹ nhấp, trong lòng có chút ngứa.Thấy cô như gặp được chỗ cần suy nghĩ, mày nhíu lại, khẽ cắn môi dưới, Tư Cảnh Lâm rốt cuộc nhịn không được, thò lại gần hôn một cái trên môi cô.


Bị anh đánh lén, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Miên Man là nhìn về phía ngoài cửa, xác định không có người đi ngang qua, quay đầu giận dỗi liếc anh một cái: "Anh làm gì thế?"


Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi một chút vốn cũng không thỏa mãn được Tư Cảnh Lâm, lúc này đối với khuôn mặt hờn dỗi, trực tiếp cúi đầu phủ lên đôi môi ấy.Có lẽ là sợ dọa đến cô, nụ hôn này vẫn không quá sâu như cũ, lúc nóng bỏng nhất, cũng chỉ đem canh môi như cánh hoa kia nhẹ mút..


Hai người tách ra, khóe mắt Nguyễn Miên Man ửng đỏ, gương mặt cũng bởi vì hô hấp không thuận mà nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.Cô bình phục hô hấp, nhận thấy sự ướt át cùng tê dại trên môi, nhịn không được khẽ liếm môi một cái.


Tư Cảnh Lâm thấy vậy, dời đi ánh mắt mới nhịn xuống ham muốn hôn cô lần nữa.Cảm giác hôn môi cũng không tệ, thậm chí có chút nghiện, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi nhịn không được đáp lại anh, Nguyễn Miên Man cũng ngượng ngùng trừng anh, dứt khoát ra vẻ không có việc gì tiếp tục cúi đầu đọc sách.


Trước kỳ nghỉ hè, lễ hội ẩm thực thành phố A đã bắt đầu triển khai tuyên truyền khắp nơi.Trong video tuyên truyền, có một bộ phận nội dung chính là các món ăn của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.


【 Má ơi, mấy món trong video nhìn ngon như vậy, tôi thế nhưng thèm cơm chiên rồi?! 】


【 Tôi cũng cảm thấy cơm chiên bên trong video ngon nha, thoạt nhìn đặc biệt mê người, còn có tôm hùm đất, chỉ nhìn con tôm mã não ngã trong nước sốt đo đỏ thôi đã thấy thèm. 】


【 Cách màn hình cũng thấy thèm, muốn ăn tôm hùm đất cùng cơm chiên. 】


【 Buổi tối đi tuyên truyền mỹ thực, ai nghĩ ra kế hoạch này thật là không đáng làm người. 】


【 Đang giảm béo, cả ngày hôm nay chỉ gặm hai trái dưa chuột, nhìn đến cái video này quả thực chết đói, đặc biệt là mấy món cơm chiên kia, muốn ăn mỗi loại một chén QAQ 】......


【 Ê, cái tên cửa hàng cơm chiên này có chút ấn tượng, hình như là cửa hàng nổi tiếng trên mạng. 】


【 Vừa nói thế tôi cũng nghĩ tới, đây không phải là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lúc trước lên hot search sao? Nghe nói cơm chiên nhà này, thơm đến mức người đang muốn nhảy lầu tự sát cũng phải quay đầu lại, cho nên trên mạng gọi là "cơm chiên cứu mạng". 】


【 Là nhảy cầu không phải nhảy lầu. Còn có, lúc trước trên mạng còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng phát sóng trực tiếp ăn món ăn nhà này, thoạt nhìn cũng không tồi. 】


【 Chỉ xem video đã muốn chảy nước miếng, vật thật khẳng định càng ngon hơn, nói như vậy tôi rất muốn đi nếm thử một chút. 】......


Bình luận dưới video tuyên truyền, một đám tín đồ ăn uông nuốt nước miếng nói chuyện, còn có người nhịn không được mò đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc trên app cơm hộp.


Đương nhìn thấy hình ảnh trong tiệm thực đơn, phát hiện trừ bỏ cơm chiên cùng tôm hùm đất, trong tiệm còn có đậu hủ chiên, rau trộn đậu phộng, nộm dưa chuột...... canh Tam tiên, cùng với những bình luận khen ngợi, nước miếng muốn chảy ào ào.


Theo sau, không ít người có thời gian nghỉ hè đều có ý định tới thành phố A tham gia lễ hội ẩm thực.


Trước hai ngày bắt đầu lễ hội ẩm thực, Nguyễn Miên Man đi tới quảng trường phía đông thành phố nơi tổ chức để nghiên cứu địa hình, đồng hành còn có Tư Cảnh Lâm và Chu Linh.


"Nơi này quầy hàng thật nhiều." Chỉ liếc mắt một đường không thấy được quầy hàng cuối cùng, Nguyễn Miên Man có thể tưởng tượng, ngày diễn ra lễ hội ẩm thực sẽ náo nhiệt tới mức nào.


Tiếp đãi bọn họ là một người đàn ông hơi mập mạp, nghe vậy mang theo chút tự hào cùng nhiệt tình nói: "Năm nay lễ hội ẩm thực tuyệt đối là lần long trọng nất từ trước tới giờ, hiệp hội ẩm thực chúng tôi cùng......"


Người này chính là tiểu Lưu lúc trước đi qua trong tiệm, chính là vừa vào trong tiệm còn ghét bỏ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc quá tồi tàn, sau lại bị món ăn vả mặt.


Tư Cảnh Lâm từ thái độ của hắn mơ hồ nhìn ra điểm gì đó, liếc mắt một cái, duỗi tay nắm tay Nguyễn Miên Man kéo về bên người mình.


Trước đó trong lòng Chu Linh đã có chút phán đoán, thấy một màn như vậy, cũng không phải quá kinh ngạc.Nhưng tiểu Lưu kia, phát hiện bọn họ nắm tay nhau, câu chuyện bỗng dừng một nhịp, ngay sau đó không còn muốn tiếp tục giới thiệu.


Lần trước ở trong tiệm nhìn thấy bà chủ, hắn liền có chút động tâm, cho nên mới nghe nói cô muốn tới trước xem xét địa phương, chủ động nhận việc này.Vừa rồi đối mặt, nhìn thấy một người đàn ông ưu tú đi cùng, trong lòng hắn liền có loại dự cảm không lành, nhưng ôm một chút suy nghĩ vạn nhất, hắn vẫn nhiệt tình dẫn đường, giới thiệu với cô.


Hiện tại, hy vọng mong manh bị hiện thực đánh nát, tiểu Lưu tức khắc có chút uể oải.


Trước mặt mọi người bị anh nắm tay, Nguyễn Miên Man theo bản năng trừng anh một cái, chờ thấy Chu Linh cùng tiểu Lưu đã nhìn thấy, bên tai tức khắc có chút hồng.Đều đã bị mọi người thấy được, anh lại càng không chịu buông tay, không có biện pháp Nguyễn Miên Man chỉ có thể tùy anh kéo đi.


"Chính là nơi này , mấy người chậm rãi nhìn, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Tiểu Lưu đưa bọn họ đến chỗ quầy hàng, ủ rũ nhìn về phía dôi nam nữ bề ngoài ưu tú, rốt cuộc hết hy vọng rời đi.


"Tốt." Nguyễn Miên Man nhìn theo hắn rời đi, mới bắt đầu đánh giá quầy hàng của mình.


Quầy hàng là một cái lều lớn, không sai biệt lắm lớn bằng nhà chính ở cửa hàng, cùng với một cái bàn rất lớn, chung quanh có một khoảng trống, đại khái là để lại cho khách hàng xếp hàng hoặc người qua đường dùng.


Lều không tính là lớn, bất quá, nếu là cùng quầy hàng khác so sánh, đã thực không tồi.Nguyễn Miên Man đánh giá một vòng, bắt đầu an bài vị trí sắp xếp đồ vật.


Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đã quyết định xong những món sẽ bán ở lễ hội ẩm thực, lần lượt là là cơm chiên, tôm hùm đất cùng với đậu phộng nấu nước muối.


Cơm chiên là món đặc sắc trong tiệm, tôm hùm đất là khách hàng mãnh liệt yêu cầu, còn lại đậu phộng nấu nước muối là bởi vì thành phố A được coi là nửa quê hương của đậu phộng, cũng coi là mỹ thực bản địa.


Đậu phộng nấu nước muối và tôm hùm đất đều có thể làm từ trước, đến lúc đó Nguyễn Miên Man chỉ cần chuyên tâm chiên cơm là được, hẳn là có thể lo liệu kịp.


Cơ bản xác định vị trí sắp xếp mọi thứ xong, Nguyễn Miên Man nhìn về phía người còn nắm tay mình không buông, hỏi: "Lễ hội ẩm thực hẳn là sẽ rất náo nhiệt, đến lúc đó anh có muốn tới đây không?"


"Đương nhiên." Tư Cảnh Lâm gật đầu, bổ sung, "Anh tới thay em thu tiền."


"Tốt, vừa lúc em sợ nhiều việc úa không lo liệu hết." Nguyễn Miên Man nghe vậy, một ngụm đồng ý.


Bất quá ngay sau đó, cô lại nổi lên tâm tư bỡn cợt, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Anh đã bao giờ di thu tiền chưa? Nếu thu sai thì làm sao bây giờ?"


"Vậy đem anh đền cho em." Tư Cảnh Lâm cúi đầu nói.


Nguyễn Miên Man nghe vậy, trên mặt nóng lên, trái phải quét một vòng, thấy Chu Linh ở bên ngoài lều không có vào, lúc này mới yên tâm, liếc mắt một cái, lôi kéo anh đi ra ngoài.


Mỗi cái tên sạp cùng hình ảnh quảng cáo đã được treo lên, từ quầy hàng nhà mình đi ra, Nguyễn Miên Man lôi kéo anh nhìn ngắm phụ cận.


Hai bên Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc là một quán bánh rán, một quán trà sữa, đối diện là một quán đồ nướng.


"Thật nhiều món ngon." Đi dạo một vòng, Nguyễn Miên Man nhịn không được nói.


Cô cũng không phải người mê ăn uống, nhưng nhìn đủ loại kiểu dáng quầy hàng cùng hình ảnh quảng cáo , lại cũng có chút thèm.Rõ ràng món ăn chính mình làm còn ngon hơn rất nhiều, hiện tại lại thèm các loại món ăn trên ảnh, Tư Cảnh Lâm cảm thấy cô thật đáng yêu.


Tư Cảnh Lâm nhẹ xoa tay cô nói: "Vậy đến lúc đó chúng ta đóng cửa sớm, cùng nhau đi dạo các quầy hàng khác."


Nguyễn Miên Man cảm thấy chủ ý này không tồi, tuy rằng thời gian của lễ hội ẩm thực là từ 7 giờ tối đến 12 giờ, nhưng ngay từ cô không chuẩn bị làm tới muộn như vậy.


"Được, đến lúc đó em mời anh ăn món ngon."


Tư Cảnh Lâm giơ tay xoa nhẹ đầu cô, nói đùa: "Vậy đến lúc đó em nhớ mang theo nhiều tiền."


"Yên tâm, tiền kiếm trong ngày khẳng định đủ cho anh ăn." Ở trong lòng Nguyễn Miên Man, đã lưu lại ấn tượng anh rất có thể ăn, cho nên ngữ khí mang theo chút nghiêm túc.


Tư Cảnh Lâm đoán được suy nghĩ trong lòng cô, đáy mắt lộ ra chút bất đắc dĩ.Chu Linh dừng ở phía sau vài bước, có loại sy nghĩ ngay từ đầu mình không nên cùng tới đây.Bất quá, nhìn thấy tình cảm bọn họ tốt như vậy, trên mặt chị không tự giác lộ ra tươi cười, vì cô chủ mà cảm thấy cao hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info