ZingTruyen.Info

[EDIT] THẾ THÂN THỤ GIẢ CHẾT LÚC SAU

CHAP 32: Mang Thống Khổ

vutieudi

Kỳ Kỳ kiên trì chờ đợi một người khác xuống xe.

Nhưng nó ở bên cửa xe đợi thật lâu thật lâu, cũng vẫn là không thể chờ được người nọ xuất hiện, thoáng có chút nghi hoặc lên.

Kỳ Kỳ đứng dậy, lại đảo một vòng ở quanh xe, thỉnh thoảng hướng xe kêu một tiếng, nhưng vẫn như cũ không có người để ý tới nó.

Hạ Dương thu hồi tầm mắt, xoay người trở về biệt thự.

Hạ Dương đi vào phòng tịnh dưỡng, thấy một nam nhân trung niên đang ngồi trên xe lăn.

Người đàn ông trung niên trên mặt có chút tang thương, một mình ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ngoài phòng.

Người trung niên nghe được tiếng bước chân, quay đầu vọng lại, thấp giọng nói: "A Nguyễn đâu?"

"Hôm nay thời tiết rất tốt, A Nguyễn hẳn là sẽ đi ra ngoài chụp ảnh……" Người trung niên còn đắm chìm ở trong hồi ức, một bên nói: "A Nguyễn nói con mỗi lần chụp ảnh cũng không chịu cười, con vẫn là ——"

Hạ Dương đánh gãy: "Bà ấy đã qua đời."

"Đã chết?" Người trung niên sửng sốt, qua hồi lâu, mới phản ứng lại, nỉ non nói: "Đúng vậy, A Nguyễn đều đã đi bảy năm rồi……"

"Sau khi A Nguyễn đi rồi con cũng không thích chụp ảnh……"

Kí ức trong đầu người trung niên còn có chút hỗn loạn, sửa sang lại ký ức trong đầu một chút, lại hỏi: "Đứa bé lần trước con mang về, nó đâu rồi?"

"Nó không cùng con tới sao?"

Hạ Dương đi tới, đứng ở bên cạnh xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Xảy ra tai nạn xe, đã chết rồi ."

"Cũng đã chết rồi?" Trung niên nhân kinh ngạc, "Đều đã chết a……"

Thời điểm Hạ Dương từ phòng Hạ lão gia đi ra, ở trên hành lang đụng phải lão quản gia.

Lão quản gia đi tới, hỏi: "Hạ thiếu, cậu muốn làm tang lễ cho Hứa tiên sinh không?"

Quản gia vừa nói chuyện qua điện thoại với Giang Lâm, xác nhận tin Hứa Thừa Yến đã qua đời, Hứa tiên sinh còn chưa có tổ chức lễ tang.

Mà Hứa tiên sinh lại là người đầu tiên Hạ thiếu mang về Hạ gia, tuy rằng đã chết, bất quá có chút chuyện nên làm vẫn là phải làm.

"Hứa tiên sinh không có cha mẹ, nếu Hạ thiếu nguyện ý, có thể đem cậu ấy an táng ở Hạ gia bên này."

Nhưng sau khi nam nhân nghe được, cũng chỉ là lạnh lùng nói: "Chết đều đã chết."

"Đừng nhắc đến cậu ta nữa." Hạ Dương thanh âm thực lạnh nhạt.

Quản gia muốn nói lại thôi, bất quá vẫn là thuận theo gật gật đầu, không nói đến chuyện Hứa tiên sinh nữa.

Hạ Dương xoay người trở về phòng ngủ, một mình ngồi ở trên ban công, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá.

Trên ban công đặt không ít bồn hoa, tất cả đều là Hứa Thừa Yến cùng quản gia mua về.

Cũng không biết là dưỡng chủng loại gì, có mấy bồn nở ra hoa màu trắng, mùi có chút nồng.

Hạ Dương híp mắt, nhìn trong viện hoa viên, có chút thất thần.

Sương khói quấn quanh ở đầu ngón tay, tàn thuốc cũng càng cháy càng ngắn.

Thẳng đến khi thuốc cháy đến đầu ngòn tay, Hạ Dương mới phản ứng lại, đem tàn thuốc dập tắt ở gạt tàn thuốc.

Sau đó, một lần nữa bậc lửa đốt một điếu thuốc khác.

Hạ Dương ở trên ban công, nhìn không trung bên ngoài từng chút một tối dần, thẳng đến khi ngoài phòng một mảnh đen nhánh.

Gạt tàn thuốc tràn đầy tàn thuốc, Hạ Dương nửa dựa vào trên ghế nằm, nhắm hai mắt, tựa hồ là đã ngủ.

Thẳng đến khi có tiếng bước chân rất nhỏ từ trên hành lang truyền đến, đánh vỡ không gian yên tĩnh.

Kỳ Kỳ chậm rì rì ở bên ngoài tới lui, trong miệng còn ngậm một cái đĩa bay đồ chơi, tiến đến phòng ngủ bên này.

Cửa phòng không đóng kín, Kỳ Kỳ dùng đỉnh đầu mở cửa, lách thân tiến vào.

Trong phòng ngủ không bật đèn, một mảnh đen nhánh, cũng chỉ có ban công bên kia còn một chút ánh sáng.

Kỳ Kỳ ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, không thể tìm được người chính mình muốn tìm, đành phải tiến đến trên ban công, đi đến bên người nam nhân, cúi đầu, đem đĩa bay phóng tới trên mặt đất.

"Gâu!" Kỳ Kỳ dùng đầu củng củng chân nam nhân, muốn đối phương bồi mình chơi.

Hạ Dương không lạnh không đạm nói: "Tìm người khác đi."

"Auu!" Kỳ Kỳ quơ quơ cái đuôi, tựa hồ là nghe hiểu, vì thế xoay người lại chạy ra ngoài.

Bất quá không bao lâu, Kỳ Kỳ lại ngậm một món đồ chơi khác vào.

Lần này Kỳ Kỳ ngậm chính là một quả bóng màu sắc sặc sỡ, đem quả bóng phóng tới bên chân nam nhân, dùng cái đầu xù xù lông của mình củng củng cánh tay buông xuống của nam nhân.

Hạ Dương thu hồi tay, không có phản ứng lại đại cẩu.

Mà Kỳ Kỳ rất có tinh lực, thấy nam nhân không phản ứng chính mình, cũng vẫn là không ngừng quấy rầy nam nhân, ở trong phòng chạy ra chạy vào, ngậm rất nhiều món đồ chơi lại đây.

Đồ chơi của cẩu tử chất đầy ra đất, Hạ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ——

Tất cả đều là đồ chơi Hứa Thừa Yến mua về.

Bất quá những món đồ chơi này thoạt nhìn rách tung toé, có mấy con búp bê vải đứt chỉ, lộ ra sợi bông bên trong.

Kỳ Kỳ thực thích Hứa Thừa Yến, bất kể thứ đồ chơi gì Hứa Thừa Yến cho nó cũng đều sẽ thích, lung tung mà cắn chơi.

Có đôi khi Hứa Thừa Yến vừa mua về một món đồ chơi, buổi sáng ngày hôm sau ra xem thì phát hiện đã bị Kỳ Kỳ cắn đến hỏng, đành phải đi mua cho Kỳ Kỳ một món mới.

Tới cuối cùng, Kỳ Kỳ đã tích cóp không ít đồ chơi Hứa Thừa Yến mua trở về, không có cái nào là hoàn hảo không tổn hao gì.

Hạ Dương từ trên mặt đất nhặt lên một con gấu Teddy, nhìn đến đôi mắt thú bông đều đã bị đại cẩu cắn rớt một con.

"Gâu!" Kỳ Kỳ hướng Hạ dương kêu to một tiếng, lại chạy đi ra ngoài.

Trên hành lang, quản gia chú ý tới động tĩnh của Kỳ Kỳ bên này, vì thế đi tới mở đèn trên hành lang, đứng ở cửa phòng ngủ, chú ý tới thân ảnh ở ngoài, gọi một tiếng: "Hạ thiếu."

Hạ Dương vọng lại đây, ra tiếng nói: "Ngày mai đem ban công quét dọn một chút, những thứ rác rưởi đều ném đi."

"Được." Quản gia gật gật đầu, đi đến ban công bên này nhìn đống đồ chơi trên mặt đất, mới phát hiện Hạ Dương nói "Rác rưởi" là chỉ mấy món đồ chơi của Kỳ Kỳ.

Quản gia cũng nhận ra những món đồ chơi này đều là Hứa Thừa Yến mua, liền nói: "Này hẳn là Hứa tiên sinh ——"

Hạ Dương: "Miễn bàn người chết."

Quản gia trầm mặc xuống, không nói chuyện nữa.

"Rác rưởi đều ném."

Quản gia uyển chuyển nói: "Chính là Kỳ Kỳ thích……"

Hạ Dương nhìn trên mặt đất một đống đồ chơi rách nát, không chút để ý thu hồi tầm mắt, tùy ý nói: "Vậy mua cái khác cho nó."

Quản gia trước tiên là đồng ý.

Chẳng qua trước khi rời đi, quản gia ngừng ở cửa phòng, quay đầu lại, hỏi: "Hạ thiếu, cậu hiện tại…… Có khỏe không?"

"Ân." Hạ Dương thanh âm vẫn là cùng bình thường giống nhau.

Quản gia không nói thêm gì nữa, chỉ là giúp Hạ Dương đóng cửa phòng, xoay người xuống lầu.

Vừa đi xuống lầu, quản gia đột nhiên nhớ tới bảy năm trước, thời điểm Hạ phu nhân qua đời, thiếu gia cũng là giống như bây giờ không chút nào để ý, thậm chí là có chút lạnh nhạt ——

Thật giống như người chết nọ chỉ là một người xa lạ.

Lúc ấy hạ lão gia bởi vì phu nhân đột nhiên qua đời, thương tâm quá độ phải vào bệnh viện, tất cả mọi người vội vàng chăm sóc Hạ lão gia.

Cũng chỉ còn lại thiếu gia một mình ở nhà, an tĩnh ngồi xem lại album của Hạ phu nhân.

Sau đó, ném camera của Hạ phu nhân xuống sàn.

Hạ Dương ở Hạ gia một đêm, Trời sáng liền trở về chung cư.

Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, Hạ Dương nghe tiếng mưa rơi, trở lại phòng ngủ một giấc.

Thời điểm ngủ đến nửa mộng nửa tỉnh, Hạ Dương bị động tĩnh từ phòng khách truyền đến quấy nhiễu tỉnh lại.

Động tĩnh phòng khách bên kia thực nhẹ, như là có người ở nhà ăn bên kia thu thập đồ vật, còn có âm thanh tủ lạnh mở ra.

Hạ Dương đứng dậy, đến trên hành lang, gọi một tiếng: "Yến Yến?"

Chung cư có chút an tĩnh, không có người trả lời.

Bất quá âm thanh ở nhà ăn bên kia vẫn còn tiếp tục, Hạ Dương đi qua, liền thấy dì bảo mẫu.

Bảo mẫu đang sửa sang lại đồ ăn mua trở về, nhìn thấy Hạ Dương lại đây, vội vàng ngừng lại động tác, lấy khăn lông xoa xoa tay, hỏi: "Hạ tiên sinh, làm ồn đến cậu sao? Thật ngại quá……"

Hạ Dương không có trả lời, chỉ là nhìn thức ăn trên bàn, khẽ nhíu mày.
"Dì mua đồ ăn trở về, cất vào tủ lạnh." Bảo mẫu nhìn sắc mặt nam nhân, thật cẩn thận nói: "Bất quá dì thấy đồ ăn Hứa tiên sinh mua về cậu không ăn, là đã đổi khẩu vị sao?"

Ngày thường những chuyện trong nhà đều là Hứa Thừa Yến xử lý, bởi vậy bảo mẫu có chuyện gì đều là trực tiếp tìm Hứa Thừa Yến.

Chẳng qua gần đây bà ấy không thể liên lạc được với Hứa Thừa Yến, đối phương vẫn luôn không phản hồi, gọi điện thoại cũng không nghe máy.

Bảo mẫu đành phải nói: "Hứa tiên sinh điện thoại cũng không liên lạc được, dì cũng không muốn quấy rầy cậu……"

Hạ Dương cũng chỉ là nhàn nhạt nói: "Lần sau có việc trực tiếp hỏi tôi."

Bảo mẫu hỏi dò: "Hứa tiên sinh bên kia?"

"Hứa Thừa Yến đã chết, không cần tìm cậu ta nữa." Hạ Dương ngữ khí thoáng có chút không kiên nhẫn.

Luôn có người muốn ở trước mặt hắn nhắc tới Hứa Thừa Yến.

Kì lạ là hắn cũng muốn cùng người khác lặp lại câu này——

Hứa Thừa Yến đã chết.

Hạ Dương: "Về sau miễn bàn đến cậu ta."
Bảo mẫu sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Được……"

Bảo mẫu xoay người, vừa chuẩn bị tiếp tục thu thập đồ ăn, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Hạ tiên sinh, đồ vật ở chung cư cậu có muốn dì thu thập một chút không?"

Nói như vậy, trong nhà có người qua đời, sẽ đem toàn bộ đồ vật của người đó dọn sạch một lần, sẽ không để lại trong nhà.

Hạ Dương sau khi nghe được, tầm mắt nhìn về góc trong phòng khách, có một cái rương hành lý.

Cái rương hành lý kia là của Hứa Thừa Yến, từ An Thị mang về, rốt cuộc cũng chưa mở ra.

Hạ Dương: "Rương hành lý đó ném đi."
Bảo mẫu gật gật đầu, đi qua mở ra rương hành lý, chuẩn bị trước sửa sang lại một chút đồ vật bên trong.

Rương hành lý có rất nhiều vật nhỏ vụn vặt, bảo mẫu ngẩng đầu, hỏi: "Hạ tiên sinh, toàn bộ mấy thứ này đều ném?"

Hạ Dương vọng qua, liếc mắt một cái liền thấy được hộp chứa tem trong rương hành lý, còn có một cái mộc bài nho nhỏ nằm trong góc.

Hạ Dương từng bước một đi qua, cúi người đem cái mộc bài kia ra.

Mộc bài sờ lên còn có chút lạnh lẽo, Hạ Dương vuốt ve mộc bài chữ viết trên đó, chậm rãi nói: "Ném."

Phòng khám tâm lý.

Giang Lâm ngồi ở đối diện bác sĩ tâm lý, hốc mắt phiếm hồng.

"Ngày đó buổi sáng anh ấy cùng tôi nhắn tin……" Giang Lâm thanh âm có chút nghẹn ngào, "Anh ấy nói trại tử quá xa, buổi tối khả năng là không kịp trở về, muốn đổi địa điểm du lịch đến nơi khác……"

"Nếu lúc ấy tôi có thể khuyên một câu, ânh ấy liền sẽ không đi trại tử, cũng liền sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ……"

"Là tôi sai…… Tôi hại chết hai người……"
Bác sĩ tâm lý an an tĩnh tĩnh mà nghe, đem khăn giấy đưa qua, trấn an nói: "Giang tiên sinh, này không phải cậu sai."

Bác sĩ là nam nhân trẻ tuổi, thanh âm cũng thực ôn nhu, mang mắt kính, mặc áo blouse trắng, vừa thấy đã khiến cho người khác thực an tâm.

Nhưng Giang Lâm cảm xúc cũng chưa được trấn an, thanh âm khàn khàn: "Liền thiếu chút nữa…… Thiếu chút nữa là tôi có thể cứu bọn họ trở về……"

Kỳ thật buổi sáng ngày cá tháng tư đó, anh dâu đã có chút do dự.

Anh dâu nói với cậu ta trại tử quá xa, sợ buổi tối không kịp trở lại, vừa vặn hướng dẫn viên du lịch còn đề cử một nơi khác, liền nghĩ muốn hay không đổi địa điểm.
Nhưng khi đó cậu ta sau khi nghe được lại không có khuyên.

Cuối cùng anh dâu vẫn là giữ nguyên kế hoạch đi trại tử, sau đó rốt cuộc không trở về.

"Mỗi ngày buổi tối tôi đều có thể mơ thấy anh ấy…… Mơ thấy anh ấy ngày xảy ra tai nạn……" Giang Lâm cúi đầu, ôm lấy đầu, có chút mất kiểm soát.

Mỗi đêm, cậu ta đều mơ thấy chiếc xe Minibus đã biến dạng kia.

Trong giấc mơ, Hứa Thừa Yến cả ngoài toàn là máu, vươn tay về phía cậu ta cầu cứu.

Cậu ta điên cuồng chạy tới, muốn đem anh dâu từ bên trong cứu ra. Nhưng mặc kệ cậu ta nỗ lực như thế nào đều không kịp níu lại người trong Minibus, mỗi lần đều chỉ kém một chút như vậy.

Thật giống như có một thế lực vô hình đem cậu ta cùng anh dâu ngăn cách lại, cậu ta vĩnh viễn đều sẽ không thể đến được chỗ Hứa Thừa Yến.

Không thể cứu được.

Vĩnh viễn không thể cứu được nữa.

Cho dù là ở trong mộng, cậu ta cũng không có biện pháp cứu lại.

"Tôi rất hối hận……" Giang Lâm khóc không thành tiếng.

Cậu ta hại chết hai người.

"Giang tiên sinh." Bác sĩ thập phần kiên nhẫn, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không nói những lời an ủi cậu, những câu từ dối trá nói kỳ thật nói cũng vô dụng."

"Trước nay đều không có đồng cảm như bản thân mình cũng bị, thời gian cũng hoàn toàn không thể giải quyết hết thảy."

Bác sĩ thực tàn nhẫn, máu chảy đầm đìa xé mở miệng vết thương, "Duy nhất có thể làm chính là tiếp thu hiện thực."

"Tôi là không có biện pháp tiếp thu……" Giang Lâm không ngừng lắc đầu, "Không thể tiếp thu……"

Cậu ta rất khổ sở, cũng rất thống khổ……

Bọn họ quen biết nhau 5 năm, anh dâu tựa như anh em một nhà của cậu ta.

Nhưng cậu ta lại hại chết người anh này của mình.

Cậu ta muốn trở lại ngày trong quá khứ, trở lại ngày cá tháng tư đó, ngăn cản anh dâu đừng đi đến khu thiểu số đó.

Cậu ta cũng hy vọng có quỷ hồn tồn tại, hy vọng anh dâu có thể xuất hiện ở trước mặt cậu ta.

Nhưng hiện thực chính là hiện thực, lạnh băng lại vô tình.

Hiện thực không có máy thời gian, cũng không có quỷ hồn.

"Không tiếp thu……" Giang Lâm nói không nên lời, thân mình nhất thời run lên.

Có vài lời nói cậu ta giấu ở đáy lòng thật lâu, lại không có biện pháp nói cho người bên ngoài biết.

Tất cả mọi người không ai quan tâm đến cái chết của Hứa Thừa Yến, ngay cả Hạ Dương cũng vậy.

Đôi khi, cậu ta có chút hoài nghi có phải hay không chỉ có bản thân mình nhìn thấy Hứa Thừa Yến, còn những người khác đều sẽ không nhìn thấy.

Bằng không vì cái gì Hứa Thừa Yến chết đi, cũng chỉ có một mình cậu ta khổ sở như vậy?

"Tôi thật sự…… thật sự rất khổ sở……" Giang Lâm khóc đến thanh âm đứt quãng.

Rõ ràng là một thanh niên đã hơn hai mươi tuổi, nhưng hiện tại lại khóc đến giống như một đứa trẻ bị giành mất kẹo, cảm xúc mất khống chế.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ôn hòa nói: "Giang tiên sinh, thống khổ sẽ không có biện pháp tự biến mất."

"Chuyện đã xảy ra sẽ không có biện pháp thay đổi, chúng ta chỉ có thể tập làm quen với thống khổ mà thôi——"

"Mang theo thống khổ sống sót."

Từ phòng khám tâm lý đi ra, đôi mắt Giang Lâm còn có chút sưng đỏ, cũng nhìn ra được tới đã khóc dấu vết.

Bất quá hiện tại cảm xúc của cậu ta đã cải thiện không ít, nói hết những vướng mắc trong lòng là một biện pháp hữu hiệu.

Tuy rằng hiện tại cậu ta vẫn là rất thống khổ, bất quá cậu ta phải sống thật tốt.

Giang Lâm ngồi trên xe, chạy về chung cư.

Sau khi xe dừng lại, Giang Lâm bước xuống, đi một chuyến đến nhà Hạ Dương.

Giang Lâm đi qua ấn chuông cửa, là bảo mẫu ra mở cửa.

Giang Lâm hỏi: "Anh tôi đâu?"

Bảo mẫu: "Hạ tiên sinh ở trên ban công."

Giang Lâm hướng ban công bên kia đi đến, liền nhìn đến nam nhân đang lười biếng ngồi ở trên ghế, trên bàn bên cạnh gạt tàn thuốc chưa đầy đầu thuốc lá.

Giang Lâm ra tiếng nói: "Em tới lấy vài món đồ."

Hạ Dương không quay đầu lại, nhìn ngoài cửa sổ, tùy ý nói: "Thứ gì?"

"Tem." Giang Lâm đi vào, nói: "Anh dâu ở An Thị mua tem cho em."

Giang Lâm: "Em biết anh đã mang rương hành lý của anh ấy trở về, em muốn lấy tem."

Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Rương hành lý ném đi rồi."

"Ném?!" Giang Lâm tức khắc xông lên, gắt gao đè lại bả vai nam nhân, hồng mắt kích động nói: "Đó là đồ vật của anh ấy, anh dựa vào cái gì mà ném chứ!"

"Người đã chết." Hạ Dương nhíu mày, dời tay trên vai đi, "Đồ vật lưu lại cũng không còn ý nghĩa."

"Hạ Dương!" Giang Lâm không dám tin tưởng, chất vấn nói: "Anh sẽ không khổ sở sao! Anh ấy đã chết a!"

Hạ Dương trên mặt như cũ bộ dáng bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đã chết thì chính là đã chết."

Hắn biết Hứa Thừa Yến đã chết, không cần cường điệu lên nữa.

Đã, đã chết.

Giang Lâm tức giận rời đi.

Hạ Dương tiếp tục dựa vào trên ghế nằm, nhìn không trung nơi xa.

Bảo mẫu nghe được âm thanh cãi nhau, cũng không dám nhiều lời lời, dọn dẹp tốt nhà cửa liền rời đi.

Chung cư chỉ còn lại một mình Hạ Dương.

Bốn phía thực an tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi cùng tiếng gió.

Hạ Dương nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, theo thói quen vói vào trong túi định lấy bao thuốc lá.

Bất quá ở trong túi, trừ bỏ bao thuốc Hạ Dương còn đụng phải một vật khác——

Một vật nho nhỏ, lạnh như băng, hình chữ nhật.

Hạ Dương lấy vật hình chữ nhật ra, nhìn trên mộc bài có nét chữ quen thuộc, lòng bàn tay dán ở mặt trên nhẹ nhàng vuốt ve.

【 Nguyện tiên sinh một đời bình an 】

Hạ Dương nắm mộc bài, híp mắt, thoáng có chút mệt mỏi.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng ngày càng nhỏ, ý thức cũng trở nên càng ngày càng nhẹ.

Đột nhiên, Hạ Dương tựa hồ nghe phía sau truyền đến một giọng nam ôn nhu——

"Tiên sinh."

Giọng nam kia vẫn nhẹ nhàng giống như trong dĩ vãng, thật giống như chủ nhân thanh âm này chẳng qua chỉ là ra ngoài một lúc, hiện tại đã trở về.

Hạ Dương tỉnh táo lại, mộc bài trong lòng bàn tay trong nháy mắt rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thâm thúy.

Chẳng qua khi Hạ Dương quay đầu lại nhìn, phía sau cái gì cũng đều không có.

Chung cư vẫn trống rỗng như cũ.

Chỉ có một mình hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info