ZingTruyen.Info

[EDIT] THẾ THÂN THỤ GIẢ CHẾT LÚC SAU

CHAP 31: Đêm Không Ngủ

vutieudi

Hứa Thừa Yến qua đời đã là ngày thứ bảy, Giang Lâm đem vị trí mộ phần của Hứa Thừa Yến nói với Hạ Dương.

Hạ Dương nhận được địa chỉ, không có phản hồi, cũng không có đi đến mộ địa, mà là đi đến biệt thự của Trì Dật.

Trì Dật gọi vài người mẫu lại đây, một đám nam nữ trẻ tuổi tụ ở bên nhau, âm thanh náo nhiệt chưa bao giờ ngừng lại.
Hạ Dương đến biệt thự, đã bị những người khác vây quanh.

"Hạ thiếu rốt cuộc tới rồi a!"

"Đều chờ đã lâu! Chỉ còn thiếu mỗi cậu!"
Một đám người trẻ tuổi sôi nổi, cùng Hạ Dương bắt chuyện.

Bất quá biểu tình trên mặt Hạ Dương có chút lãnh đạm, xuyên qua đám người, đối với người ở bốn phía không phải thực quan tâm.

Đi lên lầu hai, Hạ Dương cầm ly rượu, một mình dựa vào lan can, nhìn đại sảnh lầu một náo nhiệt.

Có mấy người vui cười bước lên cầu thang, nhìn đến Hạ Dương ở lầu hai chào hỏi: "Hạ thiếu mau lên trên chơi nha! Trì Dật bên kia muốn mở chiếu bạc, cậu muốn chơi một chút hay không!?"

Hạ Dương nhàn nhạt nói: "Không đi."
Mấy người kia đi tới, trong đó một người tò mò nhìn khắp nơi, hỏi: "Yến Yến đâu?"

"Đúng vậy, không thấy Yến Yến."

"Hạ thiếu không mang Yến Yến theo sao?"

Hạ Dương cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, trầm mặc không nói, tựa hồ không có ý định mở miệng.

Vừa vặn đúng lúc Trì Dật bước tới, nghe được hai người kia hỏi, liền trả lời: "Yến Yến đã chết rồi."

"A? Chết như thế nào?" Người nọ kinh ngạc.

"Xảy ra tai nạn xe." Trì Dật vẫy vẫy tay, "Thôi đừng nhắc đến người chết, đen đủi lắm."

“ ai ai ai, không nói nữa." Người nọ lại nhìn phía Hạ Dương, nhịn không được nói: "Hạ thiếu thật không lên chơi a? Tu Trúc cũng ở trên lầu."

Hạ Dương không chút để ý uống rượu vang đỏ, qua một hồi lâu, lên tiếng nói: "Em ấy cũng trên lầu?"

"Đúng vậy, Tu Trúc buổi chiều đã tới rồi."
Hạ Dương lúc này mới xoay người, đi lên lầu.

Thẩm Tu Trúc đang ở trong phòng, chỗ đám người đánh bạc, ngồi ở trên sô pha uống ly sữa bò, trên người đắp một cái thảm lông, an an tĩnh tĩnh ngồi, giống một tiểu công tử không rành thế sự.

Chiếu bạc bên kia thực náo nhiệt, Hạ Dương không có qua đó mà là đến sô pha bên này, ngồi ở bên cạnh Thẩm Tu Trúc.

Thẩm Tu Trúc nhìn đến Hạ Dương, chậm rãi nói: "Em nghe Trì Dật nói Hứa Thừa Yến bị tai nạn xe."

"Anh nén bi thương." Thẩm Tu Trúc duỗi tay qua, lòng bàn tay dán ở trên mu bàn tay phải nam nhân, "Lúc trước dì Nguyễn ——"

Không đợi Thẩm Tu Trúc nói xong, Hạ Dương liền lên tiếng đánh gãy: "Đừng đề cập tới."

Hạ Dương thoáng đứng dậy, đem cái ly phóng tới trên bàn, thuận thế đem tay phải rút ra.

Mà chiếu bạc  ở cách đó không xa, có người trộm chú ý tới Hạ Dương.

"Hạ thiếu chắc không sao đi? Yến Yến cũng đã chết rồi……" Có cái nam sinh hỏi.

"Này có cái gì to tát." Một người khác nhàn nhạt nói, "Thời điểm mẹ cậu ta qua đời, nhìn bộ dáng Hạ thiếu lúc đó cũng dửng dưng như thường, hiện tại bất quá chỉ là một tiểu tình nhân chết đi, có thể có chuyện gì."

"Đúng thật nha, cũng chỉ là một tiểu tình nhân thôi mà." Người nọ gật gật đầu.
Thời điểm mất đi thân nhân, Hạ thiếu cũng chưa để ý, càng không cần phải nói đến Hứa Thừa Yến.

Cũng chỉ là một tiểu tình nhân.

Chơi đùa mà thôi.

Chiếu bạc bên kia lại khôi phục náo nhiệt, lúc sau Hạ Dương cũng bước đến.

Bất quá Hạ Dương cũng không chơi bao lâu, tùy tiện chơi mấy vòng liền không chơi nữa, dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi.

Mà rượu ở trên tay Hạ Dương đã liên tục rót vài ly.

Hạ Dương ngồi ở trên sô pha mở hờ hai mắt, biểu tình lười biếng.

Trên chiếu bạc người thay đổi một vòng lại một vòng, chờ đến khi Trì Dật ngồi trên chiếu bạc thuận thế hỏi: "Hạ thiếu, muốn chơi thêm vài ván không?"

Hạ Dương không lên tiếng, tựa hồ là đã uống say.

Trì Dật thoáng dựa lại đây, gọi một tiếng: "Hạ thiếu?"

Hạ Dương lúc này mới bất tri bât giác ngẩng đầu, theo thói quen nhìn phía cửa, lên tiếng nói: "Yến Yến tới sao?"

Trì Dật theo bản năng nói: "Cái gì Yến Yến a? Không phải đã chết rồi sao?"

Nghe được "Chết" cái từ ngữ này, Hạ Dương lúc này mới khôi phục thanh tỉnh, nhàn nhạt nói: "Quên mất."

Hạ Dương lấy ra di động, gửi cho tài xế một định vị.

Thời điểm Chu thúc đến đón Hạ Dương, đã là buổi tối hơn mười một giờ.

Hạ Dương lên xe, một mình ngồi ở ghế sau, có chút mỏi mệt xoa xoa mi tâm.
Ở phía trước Chu thúc thấy được, lấy một cái thảm lông đưa qua.

Hạ Dương tiếp nhận thảm lông, tùy ý hỏi: "Thảm này lấy từ đâu?"

Chu thúc giải thích: "Là Hứa tiên sinh mua, nhắc chú đặt ở trên xe."

Hạ Dương không hề lên tiếng, chỉ là nắm thảm lông trong tay, sau đó đem thảm lông ném tới một góc khác.

Hạ Dương tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt,  một hồi liền ngủ thiếp đi.

Thẳng đến khi tới nơi, Hạ Dương tỉnh lại, xuống xe trở lại chung cư.

Dì bảo mẫu cũng ở chung cư, từ trong tay Hạ Dương tiếp nhận áo khoác, nghe thấy được mùi rượu thật mạnh trên người nam nhân.

Dì hỏi: "Hạ tiên sinh, muốn hay không uống chút canh giải rượu?"

Hạ Dương cũng chỉ là nói: "Tôi muốn ăn khuya."

Dì bảo mẫu hỏi: "Dì đi nấu cho cậu chén hoành thánh được không?"

Dì bảo mẫu đem áo khoác treo ở trên giá trong phòng khách, một bên hướng tới phòng bếp đi đến, một bên nói: "Lần trước Hứa tiên sinh gói thật nhiều hoành thánh để ở tủ lạnh, dì giúp cho cậu ——"

"Không cần hoành thánh." Hạ Dương lạnh lùng đánh gãy.

A di sửng sốt, lại gật gật đầu đồng ý: "Được."

Bảo mẫu đi vào phòng bếp, nấu ra một phần mì.

Bất quá Hạ Dương không ăn nhiều, tùy tiện ăn một chút, liền buông chiếc đũa trở lại phòng ngủ.

Mà trong phòng ngủ như cũ vẫn là cách bài trí cho hai người, đồ vật của Hứa Thừa Yến còn chưa thu thập.

Trên giường có hai cái gối đầu, trên bàn đặt hai ly nước, tủ quần áo cũng là quần áo của hai người, gian rửa mặt cũng là hai bàn chải đánh răng cùng 2 bộ khăn lông……

Tất cả đều là vật dụng của hai người.

Hạ Dương đi vào sân phơi, nhìn quan cảnh sung quanh.

Ngoài phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Dương một mình ngồi ở sân phơi thật lâu, không có ý muốn ngủ.

Thẳng đến khi xe cộ trên đường mỗi lúc một ít hơn, giang cảnh đối diện chung cư những ánh đèn màu từng cái từng cái tắt, Hạ Dương cũng vẫn còn ngồi đó.

Mà bên ngoài phòng ngủ, bảo mẫu đã thu thập xong nhà ăn và phòng bếp.

Liền ở thời điểm bảo mẫu chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, liền chú ý tới đèn trên hành lang còn sáng, vì thế đi qua tắt đèn đi.

Phòng ngủ chính nằm ở bên phải hành lang, cửa phòng cũng là nửa rộng mở, bảo mẫu theo bản năng hướng phòng ngủ chính nhìn lại.

Trong phòng có chút tối tăm, chỉ có đèn bên mép giường còn sáng một màu vàng ấm, có thể nhìn đến một đạo thân ảnh ngồi ở sân phơi bên kia.

Bên ngoài sân phơi, nam nhân nửa người bị bóng đêm bao phủ, nhìn bên ngoài không biết suy nghĩ cái gì.

Trong một mảnh âm u, đầu ngón tay nam nhân chợt lóe một diệt sáng——

Đầu mẩu thuốc lá rơi xuống đất.

Buổi sáng hôm sau, thời điểm bảo mẫu làm thức ăn, nhìn đến Hạ Dương từ trong phòng ra tới.

Dì ta đi qua quét tước phòng, đem tàn thuốc ngoài sân phơi dọn dẹp sạch sẽ.
Sửa sang tốt phòng ngủ, sau đó đi vào phòng khách, ở trên ban công thấy Hạ Dương.

Trên ban công còn bày đầy bồn hoa, mà nam nhân ngồi ở trên ghế, cơ hồ là bị bồn hoa vây quanh.

Bảo mẫu đi qua tưới nước vào bồn hoa, ngồi xổm xuống nhìn nhìn trạng thái bồn hoa, phát hiện những bồn hoa này có điểm không thích hợp lắm, liền lên tiếng nhắc nhở nói: "Hạ tiên sinh, bồn hoa này giống như thiếu nước, có phải hay không Hứa tiên sinh gần đây quên xử lý?"

Bồn hoa ở chung cư luôn luôn là Hứa Thừa Yến tự mình chăm sóc, bảo mẫu cũng rất ít chạm vào, chỉ là cuối tuần sẽ qua tưới nước một lần.

"Ân." Hạ Dương phản ứng thực bình đạm.
Chờ đến khi bảo mẫu tưới nước xong rời đi, Hạ Dương cúi đầu nhìn nhìn đất trong bồn hoa.

Đầy đất đều là lá cây màu xanh lục, chẳng qua lá cây bên cạnh có chút héo, tưới thêm ít nước là được rồi.

Hạ Dương thu hồi tầm mắt, lại không  quản bồn hoa nữa, tiếp tục an tĩnh mà ngồi.

Đến giữa trưa, Hạ Dương nhận được tin nhắn của Thẩm Tu Trúc gửi tới.

Hạ Dương đứng dậy, về phòng thay quần áo, liền đi đến đón Thẩm Tu Trúc, bồi Thẩm Tu Trúc đi bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.

Thời điểm Thẩm Tu Trúc ở bên trong làm kiểm tra, Hạ Dương liền ở bên ngoài chờ.

Hạ Dương đi vào đại sảnh, một mình dựa vào lan can, nhìn dòng người tới tới lui lui.

Đại sảnh thực an tĩnh, tất cả mọi người đều sẽ thấp giọng nói chuyện với nhau, không quấy rầy người khác.

Thẳng đến khi phòng cấp cứu bên kia truyền đến động tĩnh, một giọng nữ khóc kêu đánh vỡ bầu yên lặng——

"Em không tin! Anh tỉnh lại a! Mau tỉnh lại a!"

"Không phải nói tháng sau kết hôn sao! Anh có phải muốn đổi ý hay không!"

Một cô gái trẻ tuổi nhào vào cáng xe đẩy bệnh nhân, hồng mắt, gắt gao loạng choạng lay cánh tay người nằm phía trên.

"Anh tỉnh lại a! Tin hay không em chạy theo người khác, không cùng anh kết hôn nữa!"

Nữ sinh nháo ra tới động tĩnh có chút lớn, người nhà bên cạnh vội vàng đỡ thân thể nữ sinh.

Có mấy tiểu hộ sĩ đi ngang qua bên người nữ sinh, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

"Ai, bạn trai cô ấy chết……"

"Đều ở bên nhau 4-5 năm, cũng chuẩn bị kết hôn, kết quả còn chưa kịp chuẩn bị lễ cưới lại bị tai nạn xe cộ mà qua đời……"

"Này mà nếu là đổi thành tôi, tôi cũng không tiếp thu được, trước khi kết hôn lại xảy ra chuyện này……"

"Nói đến chuyện 4-5 năm, ngẫm lại đều cảm thấy hỏng mất……"

Tiểu hộ sĩ thấp giọng thảo luận, từ Hạ Dương bên người đi qua.

Hạ Dương đưa lưng về phía hộ sĩ, theo thói quen định từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá.

Bất quá chợt nhớ ra đang ở bệnh viện, Hạ Dương cũng không đốt lửa, chỉ là cầm này bao thuốc trên tay, có chút xuất thần.

Mà phòng cấp cứu bên kia, nữ sinh đã khóc đến thanh âm khàn khàn, hoàn toàn hỏng mất.

Tử vong trên thế giới này ly biệt tàn nhẫn nhất.

Hạ Dương nghe trên hành lang truyền đến tiếng khóc, trên mặt như cũ là bộ dạng lạnh như băng, không dao động.
Thật giống như, vĩnh viễn đều sẽ không bị bất luận sự tình gì ảnh hưởng đến cảm xúc ——

Cho dù là người bên gối có chết đi cũng vậy thôi.

Hạ Dương ở bên ngoài đợi, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn nơi xa, tối tăm không rõ là đang nghĩ gì.

Không bao lâu, Thẩm Tu Trúc bên kia làm xong kiểm tra.

Thẩm Tu Trúc đi đến bên người  Hạ Dương, nhìn đến nam nhân trong tay cầm bao thuốc, có chút ngoài ý muốn nói: "Em còn tưởng rằng anh đã bỏ thuốc rồi."

Hạ Dương nhìn đến Thẩm Tu Trúc bước lại đây, đem kia bao thuốc thả lại trong túi.

Hạ Dương: "Trước kia bỏ rồi."

Bất quá gần đây lại hút.

Thẩm Tu Trúc đứng ở một bên, cũng chú ý tới động tĩnh phòng cấp cứu bên kia.

Thẩm Tu Trúc có chút cảm khái nói: "Người chết quá đột ngột……"

"Đột nhiên liền nghĩ tới Hứa Thừa Yến." Thẩm Tu Trúc cúi đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, tựa hồ là có chút áy náy, "Kỳ thật ngày đó, nếu em không mời anh cùng đi lên thuyền chơi, nói không chừng sự tình sẽ không phát sinh……"

"Đều đã chết." Hạ Dương nhàn nhạt nói: "Cùng em không quan hệ."

"Hạ Dương." Thẩm Tu Trúc đột nhiên dựa lại đây, nắm lấy lòng bàn tay nam nhân, "Em rất lo lắng cho anh."

Hạ Dương rút tay ra, cũng chỉ là nói: "Anh đưa em về."

Hạ Dương xoay người, xuống lầu rời đi.

Bất quá ở trên đường đưa Thẩm Tu Trúc trở về, Hạ Dương lại đưa Thẩm Tu Trúc đến tiệm bánh ngọt.

Tiệm bánh ngọt vẫn như cũ, Thẩm Tu Trúc lại nhớ về những chuyện xưa, cùng Hạ Dương chọn đồ ngọt.

"Trước kia anh mua cho em loại này, em nhớ loại này khó ăn, không nghĩ tới cư nhiên vẫn còn ở bán."

"Bánh kem dứa đâu? Có phải hay không đã không có a? Có đáng tiếc quá……"

"Đã nhiều năm không đã trở lại, giá cả tăng thật nhanh a."

Thẩm Tu Trúc ở trong tiệm đi một vòng, một bên nói về sự tình trước kia.

Bất quá hầu hết thời điểm, đều là Thẩm Tu Trúc nói, Hạ Dương ở một bên an tĩnh nghe, tựa hồ là có chút thất thần, ngẫu nhiên mới có thể đáp lại một tiếng.

Cuối cùng Thẩm Tu Trúc chọn mấy phần điểm tâm ngọt nhỏ rồi đi tính tiền, đi vào đứng trước quầy thu ngân.

Nhân viên cửa hàng nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Gần đây cửa hàng có loại bánh mới, các anh muốn dùng thử vị mới hay không?"

Hạ Dương nghe xong, lúc này mới lên tiếng nói: "Loại bánh mới có gì?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng lấy ra thực đơn bánh ngọt: "Là bộ sưu tập các loại bánh vị nho, bánh kem bánh mì bánh quy gì đó đều có!"

Hạ Dương nhìn thực đơn, mua một phần bánh kem, còn nói thêm: "Đóng gói riêng cho tôi."

Bên cạnh Thẩm Tu Trúc nghe xong có chút ngoài ý muốn nói: "Anh không phải không ăn ngọt sao? Rốt cuộc sao lại muốn nếm thử?"

Hạ Dương nhìn bánh kem trong quầy, theo thói quen tính nói: "Hứa Thừa Yến thích."

Bất quá mới vừa nói xong, Hạ Dương đột nhiên liền nhớ tới lần trước Hứa Thừa Yến nói với hắn, trước nay đều không thích ăn bánh kem.

"Không đúng." Hạ Dương nhất thời có chút xuất thần, "Cậu ấy giống như không thích bánh kem."

Hắn hiện tại cũng không xác định được Hứa Thừa Yến rốt cuộc có thích ăn ngọt hay không.

Thời gian lâu lắm, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ.

Cũng chỉ nhớ rõ lần đầu tiên hắn mang bánh kem trở về, cặp mắt đào hoa của thanh niên kia tràn đầy ý cười ——

Giống như ánh sao trời, sáng long lanh.

Ngày thứ sáu, Hạ Dương trở về Hạ gia một chuyến.

Quản gia ra nghênh đón, nhìn đến nam nhân bước xuống xe, qua đi cười nói: "Hạ thiếu đã trở lại."

Hạ Dương tùy ý lên tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Ba tôi thế nào?"

"Lão gia gần đây trạng thái tốt hơn một chút, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thanh tỉnh một chút." Quản gia có chút cảm thán.

Hạ Dương đi nhanh qua sân, hướng trong phòng đi đến.

Quản gia liền đi theo bên cạnh, nhìn đến lần này Hạ Dương chỉ tới một mình, liền hỏi nói: "Hứa tiên sinh không có tới sao?"

Quản gia còn chưa biết chuyện Hứa Thừa Yến qua đời, nói: "Gần đây có người tặng đến một bồn hoa, nghe nói là một chủng loại quý, nghĩ rằng Hứa tiên sinh sẽ thích, nên tôi liền cất giữ."

Hạ Dương nghe thấy cái tên này, nhíu nhíu mày, lên tiếng nói: "Cậu ấy không tới."

Quản gia vẫn luôn nhớ rõ Hứa Thừa Yến thực thích dưỡng hoa, chỉ cho rằng lần này là Hứa Thừa Yến có việc bận mới không tới, liền hỏi: "Kia Hạ thiếu muốn đem bồn hoa mang về cho Hứa tiên sinh hay không?"

Hạ Dương lạnh mặt, gắt gao nhíu mày.
Hứa tiên sinh, Hứa Thừa Yến……

Tất cả mọi người muốn ở trước mặt hắn đề cập cái tên này.

Hạ Dương thoáng có chút không vui, "Không mang về."

Hạ Dương: "Cậu ta đã chết, về sau đều sẽ không tới."

Quản gia ngơ ngẩn, qua hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Nén bi thương."

Hạ Dương đi vào trong phòng, Kỳ Kỳ còn nằm trên thảm trong phòng khách nghỉ ngơi.

Kỳ Kỳ nhìn đến Hạ Dương tới, tức khắc đứng dậy thò qua, ở bên người Hạ Dương dạo một vòng, ngao ô kêu mấy cái không ngừng.

Chẳng qua Kỳ Kỳ không thấy bóng dáng quen thuộc thường sẽ xuất hiện bên người Hạ Dương, vì thế liền xông ra ngoài, chạy về phía sân.

Hạ Dương vọng qua, liền nhìn đến Kỳ Kỳ đã chạy tới xe bên kia.

Kỳ Kỳ có chút hưng phấn, đảo qua đảo lại chung quanh xe, lại chồm hai chân trước kên cửa xe nhìn nhìn vào bên trong.

Quản gia vội vàng chạy qua đem Kỳ Kỳ kéo lại, nhưng Kỳ Kỳ sức lực rất lớn, thực mau liền tránh khỏi quản gia, lại chạy tới xe bên kia.

Đại cẩu ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa xe, phía sau cái đuôi không ngừng loạng choạng, mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa xe.

Hạ Dương nhìn đại cẩu, đi qua, chậm rãi nói: "Đừng đợi."

"Gâu!" Đại cẩu ngẩng đầu kêu to một tiếng.

Hạ Dương: "Trong xe không có ai."

Đại cẩu oai oai đầu, không thể lý giải những gì nam nhân nói.

Cũng chỉ là biết khi Hạ Dương tới, sẽ luôn mang một chủ nhân khác cũng trở về. Người đó sẽ cùng nó chơi đùa trên thảm cỏ.

Kỳ Kỳ thực cố chấp, tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất ——

Chờ đợi một vị chủ nhân còn lại xuất hiện.

Lại chờ đợi một người sẽ cũng nó chơi đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info