ZingTruyen.Info

[Edit] SỦNG VẬT CỦA LÃO ĐẠI HẮC BANG

Chương 9 - 10

vuanh0794

Chương 9

Tay Trần Vân Thụy trượt dọc theo thân thể Tần Tiêu Phong, chạm lên mảnh da thịt trắng nõn như tuyết xoa xoa, xúc cảm bóng loáng mềm mại tựa như tơ lụa làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.

"Trước chưa từng có đàn ông chạm vào sao?"

Cả người bị sờ qua khiến cậu sợ hãi vô cùng, Tần Tiêu Phong cật lực lắc đầu "Sao có thể ...". Bởi vì không có ai biến thái như anh hết, cậu rất muốn nói vậy thế nhưng vừa nghĩ tới hậu quả khi chọc giận nam nhân này, nhát gan nên lại thôi.

"Nữ nhân cũng không có?"

"Không... Có ..." - Tần Tiêu Phong bất an thừa nhận, không biết tại sao nam nhân này lại hỏi đến vấn đề riêng tư của cậu, tuy rằng rất nhiều lần đã từng mơ ước cùng một cô gái hẹn hò nói chuyện yêu đương, hoặc được một lần cảm thụ việc hôn môi nhưng chung quy chỉ là vọng tưởng xa vời, từ khi phát hiện thân thể mình khác với người bình thường, cậu liền biết mình không thể đem lại hạnh phúc cho con gái người ta nữa.

"Ồ đúng như tôi đoán, cậu chẳng có một chút kinh nghiệm nào!" Trần Vân Thụy vừa tưởng tượng tới chính mình sắp có được thân thể tuyệt nhân này, không khỏi cảm thấy vui vẻ cùng kiêu ngạo. "Da thịt thật trắng, như chưa từng đi dưới nắng vậy!" Hắn cúi người nhẹ nhàng áp bờ môi ấm nóng hôn lên gáy, bờ vai trắng nõn tinh tế, trượt dần xuống phần ngực no đủ.
"A... " Tần Tiêu Phong kinh hãi bởi trước giờ chưa từng bị người khác đụng qua da thịt, đồng thời khí tức của nam nhân cũng lỗ mãng xâm nhập khiến cậu thêm run rẩy, càng không dám tưởng tượng giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. 

"Đừng . . . Như vậy . . . "

"Quá trễ!" Trần Vân Thụy dùng sức hút cắn từng mảnh da thịt, muốn ở trên da thịt trắng như tuyết lưu lại những dấu ấn của chính mình, "Ít nhất thì khoản lãi từ nợ của ba cậu, tôi sẽ từ từ trên người cậu đòi lại!"

"Không muốn . . . Xin anh . . . A." Tần tiêu phong muốn khóc lên xin khoan dung, hy vọng có thể khiến nam nhân này thay đổi tâm ý, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tầng xấu hổ, đôi mắt dâng lên màn nước như thủy tinh, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản đầu lưỡi di chuyển trên người thiếu niên.

"Cậu đây là đang cố ý mê hoặc tôi?" Trần Vân Thụy thấy bộ dáng như sắp khóc mê người kia càng làm tăng lửa dục vọng trong mình, "Tiểu yêu tinh !" Hắn nhanh chóng giữ chặt cằm, hôn trụ đôi môi khép hờ của cậu.

"Ư~" Tần Tiêu Phong nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây người như phỗng mặc hắn cướp đoạt môi mình. Trời ạ, bản thân cư nhiên lại bị một người đàn ông cưỡng hôn! Đây là nụ hôn đầu của cậu, phải biết cậu ngay cả nữ sinh cũng chưa từng hôn qua!

"Miệng mở thêm một chút, đưa lưỡi ra!" Trần Vân Thụy vừa chà đạp cánh môi vừa ra lệnh.

Tần Tiêu Phong không biết là bị dọa sợ hay bị đả kích quá lớn, liền làm theo lời hắn nói, khi bản thân vừa buông lỏng phòng bị, nam nhân lập tức không chút khách khí đưa lưỡi vào khoang miệng của cậu mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi, cướp đoạt hơi thở thơm ngọt. Tần tiêu phong vô lực phản kháng trước sức mạnh của nam nhân, đành mặc hắn tùy ý xâm phạm, tưởng như sắp ngất vì nghẹt thở vì thiếu không khí, ánh mắt của cậu từ từ lờ mờ.

"Cậu hôn môi cũng là lần đầu tiên đi!" Hắn nhiều năm kinh nghiệm thân kinh bách chiến, từ phản ứng của Tần Tiêu Phong , Trần Vân Thụy có thể phán đoán được cậu chưa từng trải qua sự việc này. "Nụ hôn đầu cùng đêm đầu đều do một người đàn ông cướp đi, đối với cậu mà nói sẽ là một thể nghiệm khó quên đấy!" Hắn đắc ý dạt dào với chiến công của mình, bàn tay đặt bên hông Tần Tiêu Phong, gấp gáp cởi thắt lưng.

"Không được! Ngừng tay!" Cảm giác được quần mình sắp bị cởi bỏ, Tần Tiêu Phong phút chốc khôi phục thần trí -"Không thể!" - Cậu từ nhỏ đã biết cơ thể của mình khác với người bình thường, vì không muốn bị ánh mắt người đời kì thị như quái vật, nên vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bí mật này, đều là một thân một mình, tận lực không muốn cùng người khác giao thiệp. Ấy thế nhưng, ác mộng đáng sợ nhất cuối cùng thành hiện thực !

(Thân kinh bách chiến: bản thân đã tự trải qua trăm trận đánh; ý muốn nói Thụy ca rất thành thục, kinh nghiệm đầy mình >~<)

Chương 10

"Nếu không phải là bên ngoài thì sẽ không cố chấp thế đi?"

Đối diện sự ngoảnh mặt làm ngơ từ chối của thiếu niên, Trần Vân Thụy gương mặt tuấn tú tà mị nổi lên điệu cười tàn ác. Dễ dàng kéo cậu áp dưới thân thoát đi lớp quần áo, ngay cả quần lót đều lột đến kền mạt tịnh*, không cho cậu chừa lại bất cứ đồ gì che đậy.

(*kền mạt tịnh: tạm hiểu là "sạch sành sanh")

"Này nên là thời điểm tôi tìm hiểu toàn bộ cậu đi."

"Đừng!.... Bỏ tay ra." Đôi mắt trong trẻo không nhiễm bụi trần của Tần Tiêu Phong tràn ngập hoảng loạn, trong tâm một mảnh căng thẳng xen vào sợ hãi. Hai chân thon dài trắng nõn cố sức khép lại, muốn cật lực né tranh nam nhân tự tiện xâm phạm cấm địa.

"Chuyện đến thế này rồi còn gì đâu mà cố che nữa?" Trần Vân Thụy thú vị nhìn cậu giãy giụa phí công vô ích, thầm tăng thêm lực đạo, tách ra đôi chân đang run rẩy khép chặt của thiếu niên, tàn nhẫn vạch trần khu vực bí mật bên trong nó.

"Không!!!" cậu thét lên đầy tuyệt vọng, giống như con cá nhỏ kháng cự, so sức lực Tần Tiêu Phong mà nói, cậu căn bản không phải đối thủ của hắn. Thật nhanh đã bị nam nhân nắm giữ, cứ vậy để lộ ra toàn bộ nơi tư mật trước tầm mắt đối phương. Tần Tiêu Phong bất lực đau khổ cắn chặt môi dưới, gương mặt trắng bệch rút cạn máu, tựa như cơ thể thiếu nữ chưa thành thục, e ngại mà liên tiếp run rẩy.

"Nằm yên!" Trần Vân Thụy đem hai chân cậu gập lên trên, cố định thành chữ M, mò mẫm muốn khám phá hết thảy cơ thể xinh đẹp của thiên hạ dưới thân, trí óc mụ mị trầm mê như bị hãm sâu vào nơi xinh đẹp ấy, hắn khàn khàn lên tiếng - "Để tôi nhìn rõ ràng!".

"A!..." Tần Tiêu Phong thống khổ, cam chịu nhắm lại hai mắt, cơ thể cứng còng như con ếch nằm trên bàn thí nghiệm, mặc người xâu xé, ánh đèn vàng nhạt trong xe chiếu vào, nội tâm cực lực muốn che dấu đi bộ phận xấu hổ dưới thân nhưng tất cả đều bị nam nhân phía trên nhìn đến nhất thanh nhị sở. Ánh mắt Trần Vân Thụy như bị hút chặt vào đó, chăm chú dừng lại nơi hạ thể mất đi lớp bảo vệ che dấu.

Dương vật thiếu niên(định dịch là chim nhỏ mà thấy bỉ ổi quá) kích thước so với nam nhân bình thường nhỏ hơn một chút nhưng mềm mại sạch sẽ, vì sợ hãi mà run run, dụ dỗ người đến ngậm vào, cùng với hai tiểu cầu nho nhỏ đáng yêu. Phía dưới dưới vật thế nhưng xuất hiện một huyệt động khác chỉ xuất hiện trên cơ thể nữ nhân, hồng nhạt non mềm tiên diễm ướt át, xinh đẹp đến cực điểm, hai phiến thịt hồng run rẩy như nụ hoa đang chờ nở rộ.

"Bất ngờ quá đấy. Cậu lại ẩn giấu cơ thể kinh người như vậy." Trần Vân Thụy phảng phất như là một kẻ buôn đồ cổ chính hiệu đang ước định giá trị của vật phẩm, cẩn thận đánh giá nơi riêng tư. "Quả nhiên chính là Hi Lạp thần linh bên trong hán mã phúc địch Thác Tư hóa thân thành!" ( mã phúc địch Thác Tư là vị thần duy nhất có cơ thể song tính, thường nói chỉ những người song tính, bán âm bán dương, tạm coi là danh từ chỉ loài lưỡng tính)

"Cầu anh ..xin anh..đừng xem..đừng xem nữa..." cảm giác xấu hổ tự ti lại nhục nhã khiến cậu tâm đau vỡ nát, hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống. Ông trời ơi, rốt cuộc cậu đã phạm phải tội lỗi tày trời gì mà bây giờ bản thân lại phải chịu sự đối xử đáng thẹn nhường này!?

Mê muội ngắm nhìn mỹ cảnh bên trong, Trần Vân Thụy ánh mắt không giấu được chấn động xen lẫn dục vọng: "Thân thể kì lạ xinh đẹp như vậy, có của nam nhân lại có cả của nữ nhân, khó trách cậu lại không cho tôi xem."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info