ZingTruyen.Info

Edit Q2 Xuyen Nhanh Nu De Gia Dao Cuong The Lieu

"Bệ hạ, hiện tại, Đế Quân đại đại đang ở bên ngoài a, hắn đang nhìn người cùng những nữ nhân khác chơi trò gian tình nha ~"

Hệ thống Manh Manh giọng điệu manh đến vi diệu vang lên, nhắc nhở Phong Hoa.

Phong Hoa trả lời một câu: “Trẫm đã biết.”

Không có chút nào ngoài ý muốn.

Hoặc là nói, nàng là cố ý diễn trò cho Liên Mị nhìn.

Trong thư phòng.

Nữ nhân mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, ngồi ở trên bàn sách làm bằng gỗ lim rộng lớn trước mặt Phong Hoa

Chỗ sườn xám xẻ tà, lộ ra đôi chân thon ngọc.

Nữ nhân y phục không chỉnh tề nằm ngửa ra bàn, trong một nơi nho nhã như thư phòng lại tăng thêm một phần hương diễm phong lưu.

Phấn Đại đôi mắt đẹp lưu chuyển, tràn đầy mị hoặc câu dẫn nhìn lướt qua Phong Hoa.

Phong Hoa nghiêng người đi tới, hai cánh tay nhẹ nhàng bóp vào vòng eo thon của mỹ nhân, ghé vào bên tai nàng ra lệnh: “Gọi đi”.

... A, gọi cái gì?

Phấn Đại hơi ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng, cho rằng Thiếu soái muốn chơi trò tình thú gì với mình.

Con ngươi xinh đẹp khẽ xoay chuyển, hàm răng trắng khẽ cắn môi anh đào, nũng nịu nói: “Thiếu soái, người ta sẽ không đi ~”

“...”

Phong Hoa không nói gì, hai tay trực tiếp dùng sức nhéo mạnh hơn vào bên hông Phấn Đại, nàng lập tức kêu ra tiếng: “YAA. A. A.., Thiếu soái, ngươi làm đau thiếp thân rồi!”

“... Đau? Vậy bản thiếu soái sẽ nhẹ nhàng một chút.”

“Thiếu soái...”

Nữ nhân trước mặt vươn tay, ôm lấy cổ ‘Thiếu niên’ một thân quân trang màu xanh lá, nàng ta duỗi chân, đôi chân trắng ngần càng để lộ liễu.

Chiếc giày đã sớm bị đá đi, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn , móng tay sơn lên màu đỏ tươi, phá lệ hấp dẫn mê người...

‘Thiếu niên’ cũng không cự tuyệt, hai cánh tay ngược lại càng siết chặt vòng eo Phấn Đại, nhìn qua giống như là đem nàng ta ôm vào trong ngực.

Mập mờ lại triền miên.

Liên Mị đẩy cửa vào, liền nhìn thấy một màn này.

Cảm xúc trong lòng như đang rơi xuồn, đồng tử bỗng nhiên co rút lại...

Tiếng mở cửa giống như đã kinh động đến hai người kia.

‘Thiếu niên’ ngẩng đầu, nhìn sang.

Một bộ quân trang đầy nghiêm cẩn bị hở ra, lộ ra bên trong một phần áo sơ mi trắng, có chút xốc xếch lại phong lưu.

Trong khoảnh khắc nhìn Liên Mị, trên gương mặt nàng hiện lên một tia phiền chán.

“Ngươi lại tới đây làm cái gì?”

“...”

Thái độ lại lạnh lùng như vậy.

Liên Mị mấp máy môi.

Còn không kịp mở miệng nói chuyện, mỹ nhân một bộ hồng phấn còn nằm dài trên bàn đột ngột hét ầm lên.

“A, Thiếu soái, có người...” Phấn Đại một bên nũng nịu, bối rối kêu, một bên dựa sát vào ngực Phong Hoa.

Thanh âm này, thực chói tai.

Phong Hoa khẽ nhăn mày, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Phấn Đại, giống như là đem mỹ nhân đang hoảng sợ kéo vào trong ngực.

“Đừng sợ, bản thiếu soái ở đây.”

“Thế nhưng là, thế nhưng là bộ dáng này của thiếp thân, thật sự là không còn mặt mũi gặp người...”

Phấn Đại khóe mắt liếc qua Liên Mị, được một tấc lại muốn tiến một thước nói:

“Thiếu soái, người để cho người kia... Đi ra ngoài trước được không?”

“Được.”

Không có một tia do dự liền lập tức trả lời.

Tim Liên Mị như có một tảng đá đè nặng, buồn bực không thở nổi.

Hắn cũng có lòng kiêu ngạo, đâu thể ở lại tự rước lấy nhục?

Trước khi Phong Hoa kịp mở miệng đuổi người, Liên Mị lập tức lên tiếng trước.

“Ta chỉ tới đây xem một chút, vết thương ở đầu vai ngươi hiện giờ như thế nào”.

“Chẳng qua, hiện tại xem ra, cũng đã gần như khỏi hẳn rồi”.

Trong giọng nói, có một loại cảm xúc ghen tị mà Liên Mị cũng không nhận thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info