ZingTruyen.Info

[EDIT] Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê

Chương 13: Cảm động khóc vì canh gà

Dalia_kv


Mạc Lý đã rất lâu rồi chưa ngửi lại mùi thịt tanh cho nên cũng có chút không tự nhiên, nhưng so với Lance và Rhede vẫn tốt hơn rất nhiều. Hắn trấn định tắt đi nồi đang đun nóng, vớt ra con gà bên trong sau đó đem hớt lớp bọt nổi lên trên mặt nước.

Lance cùng Rhede không biết Mạc Lý đang làm gì, còn tưởng rằng hắn vì chịu không nổi mùi vị tanh kia cho nên quyết định ném xuống mấy thứ này. Biểu tình may mắn còn không kịp hiện lên trên mặt, bọn họ liền nhìn thấy Mạc Lý lại một lần nữa đem loại thịt không biết tên kia cho vào nồi lại đổ thêm nước.

Từ từ! Mạc Lý, ngươi không tính từ bỏ sao? Tuy rằng kiên trì là một phẩm chất đạo đức tốt đẹp, thế nhưng ngẫu nhiên suy xét bỏ dở nửa chừng cũng là một ý tưởng không tồi nha!

Mạc Lý hoàn toàn không nghe được tiếng lòng đang gào thét của đại ca và lão ba nhà mình, sau khi chờ cho nước sôi xong liền bắt đầu chính thức hầm canh gà. Hắn đem nguyên liệu đã được chuẩn bị tốt theo thứ tự bỏ vào trong nồi. Hắn đậy nắp nồi lại, ngẩng đầu lên đối với anh trai và cha cười nói, "Tốt rồi, hiện tại chỉ cần chờ canh gà hầm tốt liền có thể ăn được rồi."

Lance cùng Rhede trên mặt một mảnh thảm đạm hiển nhiên đều biết mình không chạy thoát được.

Thời điểm bọn họ đối mặt với Mạc Lý rất nể tình mà làm ra biểu tình mong chờ, nhưng trong lòng hoàn toàn ôm ý tưởng chờ chịu chết. Điều duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy may mắn chính là, bọn họ cho rằng sẽ rất nhanh phải ăn cái đồ vật kinh khủng kia nhưng Mạc Lý thật giống như đã quên mất, thật lâu sau vẫn không gọi bọn họ ăn. Thấy vậy, Lance và Rhede cả hai cùng nhất trí giả ngu, không hề lên tiếng nhắc nhở Mạc Lý.

Theo thời gian trôi qua, bọn họ đã hơi thả lỏng cơ hồ quên đi chuyện lúc nãy, một cổ mùi hương kỳ dị không biết từ chỗ nào bay tới. Loại mùi hương này bọn họ chưa từng ngửi qua, bất đồng với hương hoa quả, chỉ cần ngửi thấy, nước bọt liền bất tri bất giác phân bố ra, dạ dày cũng bắt đầu có phản ứng dây chuyền phát ra tín hiệu muốn ăn cơm.

Không nên a! Bọn họ ngày thường ăn cơm phi thường đúng giờ, đều đúng hạn dùng một gói dịch dinh dưỡng, thời gian khác sẽ không cảm thấy đói. Hôm nay tuy rằng đã được Mạc Lý đáng yêu thông báo muốn bọn họ uống ít dịch dinh dưỡng nhưng xuất phát từ nguyên do không thể nói, bọn họ vẫn uống dịch dinh dưỡng đúng liều lượng như bình thường. Hiện tại còn chưa đến giờ dùng dịch dinh dưỡng tiếp theo, bọn họ không nên sẽ có loại cảm giác đói khát này a!

Bất quá vấn đề hiện tại đã không phải là chính yếu, mùi hương này rốt cuộc là gì? Từ đầu phát ra? Rhede không khỏi đi theo khứu giác của mình bắt đầu tìm kiếm ngọn nguồn xuất phát của mùi hương, tầm mắt của Lance cũng tìm kiếm khắp trong phòng hiển nhiên cũng đang tìm xem là cái gì.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy, đồng thời đi tới đại sảnh, mùi hương trong đại sảnh tỏa ra so với những nơi khác đều nồng đậm hơn.

Cuối cùng, tầm mắt bọn họ không dám tin tưởng đều hướng về cái nồi đang tản ra nhiệt khí kia. Trên nồi có một cái lỗ nhỏ đang toát ra khói trắng lượn lờ, mà mùi hương câu dẫn người khác đứng ngồi không yên đúng là từ nơi đó phát ra, sao có thể!?

Lance cùng Rhede đều mở to hai mắt, rõ ràng phía trước mùi vị còn rất khủng bố, cùng với hiện tại phát ra mùi hương câu nhân như vậy, sao có thể cùng là một nồi a!

Tại thời điểm Lance cùng Rhede hoàn toàn không thể tin được, Mạc Lý từ phía sau bọn họ đi ra, hắn rất hưởng thụ biểu tình lúc này của anh và cha nhà mình. Xem đi, cho các người không tin tưởng trù nghệ của ta, hiện tại mở to mắt xem đi!

Vào lúc này Rhede đã hoàn toàn không rảnh lo vấn đề mất mặt, chỉ nghe hắn nuốt nuốt nước miếng, chuyển hướng đến con thứ nói, "Mạc Lý, hiện tại hẳn là có thể ăn đi!"

Ở một bên, Lance tuy không có trực tiếp như vậy, nhưng nhìn về phía Mạc Lý, tầm mắt cũng mang theo một chút chờ mong.

Đối mặt với hai tầm mắt tha thiết chờ đợi như vậy, Mạc Lý cũng không tiếp tục bán cái nút, bất quá, "Hiện tại còn chưa thể ăn, muốn ăn phải chờ thêm hai giờ nữa."

Cái gì?

Đối mặt với biểu tình như bị sét đánh của Rhede, Mạc Lý cũng thực bất đắc dĩ, không phải hắn cố ý không cho bọn họ ăn a! Mà thời gian nấu canh vốn dĩ chính là lâu như vậy, muốn có hương vị ngon, thời gian hầm nhất định phải đủ dài, như vậy mới có thể ngon miệng. Cho nên, vì có thể được uống mỹ vị chân chính, cũng chỉ có thể làm cho bọn họ lại chờ đợi một chút.

Tuy rằng hiện tại Rhede muốn đi nếm thử hương vị món ăn kia rốt cuộc như thế nào nhưng nếu đầu bếp không cho, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi ở phòng khách chờ đợi. Nhưng ngửi thấy cái mùi hương kia lại càng đói, càng đói lại càng cảm thấy mùi hương kia quá thơm ngon, cuối cùng Rhede thật sự không thể nhịn được liền uống một gói dịch dinh dưỡng.

Hắn đời nay liền chưa từng cảm thấy đói đến như vậy, ngay cả khi uống dịch dinh dưỡng cũng không có tác dụng, dịch dinh dưỡng này thật sự không phải trở thành nước sao? Rõ ràng đã uống dịch dinh dưỡng vì cái gì hắn nghe mùi hương kia vẫn có cảm giác đói a!

Đáng thương cho Rhede cả đời đều chưa bao giờ được nếm qua mỹ thực, hắn lúc này không phải có cảm giác đói mà là thèm ăn.

Bị cái mùi hương mê người kia tra tấn suốt hai giờ, tầm mắt Rhede liền chặt chẽ dán vào người của Mạc Lý.

Mạc Lý chưa từng bao giờ cảm thụ qua tầm mắt áp bức đến như vậy từ cha mình, thật đúng là áp lực có hơi lớn. Hắn đi đến trước nồi tính toán mở nắp ra, một bàn tay thon dài, hữu lực đột nhiên bắt cổ tay của hắn, Mạc Lý ngẩng đầu liền tiến vào trong tầm mắt đang rũ xuống của anh trai mình.

"Anh đến giúp em, còn rất nóng." Lance nói xong liền đi đến trước người Mạc Lý, giúp hắn mở ra cái nắp kia.

Trong nháy mắt, khi nắp nồi được mở ra, so với mùi hương trước đó càng nồng đậm hơn vô số lần, hương thơm khiến người hít thở không thông bao bọc lấy ba người, ngay cả Mạc Lý đều nhịn không được, say mê hít một hơi thật sâu, đây mới chính là hương vị đồ ăn a! Chưa từng được ngửi qua hương vị như thế, biểu hiện của Rhede cùng Lance càng không bằng Mạc Lý.

Mạc Lý lấy lại bình tĩnh, hướng trong nồi nhìn lại, chỉ thấy trong nồi vẫn duy trì hình dạng con gà nằm bên trong, nhưng Mạc Lý biết đây chỉ là mặt ngoài, hắn chỉ cần đặt nhẹ nhàng trên một cái bát, liền dễ dàng đem thịt gà thơm ngon mở ra.

Nhưng từ trước đến nay, Mạc Lý đối với thịt gà không có hứng thú, hơn nữa tinh hoa của món canh gà hầm liền nằm ở chỗ canh, so với thịt gà trắng bóng không có mùi vị, canh gà tươi ngon hiển nhiên mỹ vị hơn không biết bao nhiêu lần.

Mạc Lý lấy ba cái chén mới mua ra, mỗi chén đều lớn bằng bàn tay, trắng tinh tinh tế, nhưng tuyệt đối không phải gốm sứ, cầm ở trong tay xúc cảm rất nhẹ. Mạc Lý dùng muỗng nhẹ nhàng lướt qua mặt trên canh gà, múc ra ba chén canh gà màu vàng trong trẻo.

Ba chén canh gà mới vừa đặt trên bàn, Rhede đã gấp không chờ nỗi bưng lên một chén. Mạc Lý nhìn bộ dạng cha cầm chén muốn trực tiếp rót vào miệng, vội vàng kêu lên, "Cẩn thận! Còn nóng lắm!"

Mạc Lý nhắc nhở đúng lúc, Rhede lập tức ý thức được nhiệt độ trên chén canh gà cùng với nhiệt độ ổn định của dịch dinh dưỡng bất đồng, lập tức dừng tay, lúc này mới không xuất hiện tình cảnh bị nóng đến phỏng lưỡi.

Lance đã có vết xe đổ của Rhede tương đối cẩn thận bưng lên một chén canh, nhẹ nhàng thổi thổi, lúc này mới thật cẩn thận mà nếm một chút. Sau khi uống canh gà vào miệng, dạ dày phía trước bị mùi hương câu dẫn đến không thể bình ổn mới phảng phất được trấn an, một cổ thoải mái, ấm áp chậm rãi khuếch tán ra, làm cả người cực kỳ thoải mái.

Mạc Lý tuy rằng đối với canh mình nấu ra rất tin tưởng, ít nhất so với đồ ăn tản ra mùi vị nước hoa quỷ dị ở nhà hàng Hoàn Vũ ngon hơn nhiều, thế nhưng khi cha vaf anh trai thật sự bắt đầu nhấm nháp, vẫn nhịn không được có chút khẩn trương.

Tuy rằng phương pháp hắn làm không chút sai lầm gì, nhưng ai biết nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này có phải hay không là hương vị trước đây, cho nên khi nấu xong canh gà, hắn không có uống canh gà trước tiên mà lặng lẽ chờ phản ứng của anh trai. Cho đến khi thấy anh uống xong chén canh gà, khuôn mặt giãn ra, động tác uống rõ ràng nhanh hơn, lúc này hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn chính mình trong chén canh gà trong trẻo thầm nghĩ, ta làm canh gà như thế nào cũng sẽ tốt hơn hương vị của kỳ quan biển sao quỷ kia. Mạc Lý bưng chén canh lên, thổi nhẹ xong liền uống một ngụm. Hương vị quen thuộc lập tức rót đầy khoang miệng, đôi mắt của hắn trong khoảnh khắc liền có chút đỏ lên, vội vàng đem chén canh đưa lên cao che khuất đi biểu tình của chính mình.

Lúc này, Rhede sớm đã kêu lên, "Uống ngon uống ngon, chỉ là có hơi nóng. Lại mang thêm cho baba một chén."

Mạc Lý nghe được thanh âm của Rhede, phản xạ có điều kiện mà đứng lên chuẩn bị đi lấy thêm một chén nữa, nhưng lúc này cổ tay hắn đột nhiên lại một lần nữa bị Lance bắt được, Mạc Lý cúi đầu rầu rĩ nói, "Làm sao vậy?" Lại nghe thấy thanh âm nghiêm túc của đại ca vang lên, "Đôi mắt của em tại sao lại đỏ như vậy? Khóc sao?"

Ai ai, Mạc Lý không nghĩ tới sẽ bị bắt tại trận thế này, đôi mắt anh rốt cuộc lớn lên như thế nào a? Rõ ràng hắn đã cúi đầu, cư nhiên còn bị phát hiện. Mạc Lý luống cuống tùy tiện xả ra một cái lí do, "Do nóng a."

Lance vừa nghe bị nóng, lập tức khẩn trương lên, " Nóng đến chỗ nào rồi?"

Mạc Lý hàm hồ nói, "Đầu lưỡi."

"Mau há miệng cho anh nhìn xem nào."

Mạc Lý nhìn biểu tình nghiêm túc của anh trai chỉ có thể bất đắc dĩ hé miệng. Kết quả tự nhiên không có gì, đầu lưỡi của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ bởi vì vừa mới uống canh gà nóng hổi mà có chút đỏ lên thôi.

"Anh......"

Lance nghiêng đầu nhìn Mạc Lý liếc mắt một cái nói, "Đợi anh thổi nguội, em lại uống."

Nhất cử nhất động của hai anh em đều bị Rhede ngồi bên kia thu vào mắt, nhìn thấy hai anh em hòa hợp như thế hắn tự nhiên cũng rất vui mừng, nhưng nghĩ đến sự tình hắn sắp muốn nói cho Lance biết, biểu tình trên mặt hắn liền không khỏi hơi trầm xuống.

Đứa nhỏ kia, thật sự đem Mạc Lý trở thành thân em trai ruột a! Chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ngay cả hắn, người làm cha này cũng thấy hỗ thẹn không bằng. Hắn thật sự muốn nói ra chân tướng sao? Nói cho Lance, kỳ thật hắn cùng với người trong gia đình này không có quan hệ huyết thống gì, hắn cùng Mạc Lý cũng không phải chân chính là anh em ruột, như vậy đối với hài tử kia đả kích quá lớn hay không. Rhede suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng khó có thể hạ quyết định, không khỏi khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info