ZingTruyen.Info

[Edit] Ngọt khắc vào tim

chương 65

DieuMen_MinMin

Tâm trạng tốt cả ngày này của Trì Yên đều mất sạch, không chút dấu hiệu lại không thể tránh khỏi.
Cô xoay người đi luôn, cũng không màng mấy ánh mắt đang xem náo nhiệt xung quanh.
Phùng Tân Lam hình như muốn kéo cô lại, bàn tay đưa ra một nửa lại có chút xấu hổ thu về, Trì Yên nghe được có giọng nữ xa lạ hỏi bà ta: "Thật giống cô, là họ hàng à? "
Đại khái chắc là phu nhân nhà giàu nào đó đi cùng, Trì Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, xinh đẹp lại quý phái.
Cô không nghe câu trả lời của Phùng Tân Lam, đẩy cửa đi ra.
Ý thu càng lúc càng rõ, hai bên đường đã có lá rụng chồng lên, ánh chiều chạng vạng tỏa xuống, tạo một tầng hơi mỏng.
Trì Yên nheo nheo mắt, ngực cũng như có thứ gì chồng lên, phiền muộn khó chịu
Mấy ngày nay Khương Dịch rất bận, bây giờ khẳng định vẫn còn bận việc ở công ty.
Trì Yên không muốn về nhà, dứt khoát lấy di động gọi cho Tống Vũ
Lúc Tống Vũ chạy tới là hơn 7h tối, lúc đó Trì Yên đã ở Tây Thượng ăn xong hai phần món điểm tâm ngọt rồi
Tây Thượng là một quán bar cực kì nổi tiếng ở thành phố Lâm An, khung cảnh thanh tĩnh, người tới người lui cũng không cá rồng lẫn lộn như ở quán bar hộp đêm khác
Trên bàn có hai cái đĩa không còn chưa kịp dọn, trước mặt Trì Yên có một ly rượu Cocktail, vẫn còn nguyên, chưa động một ngụm -- Tống Vũ không tới, một mình cô cũng không dám uống.
Tửu lượng của Trì Yên tuy rằng không tồi, nhưng cũng không dám ở chốn không bạn không bè mà uống say bét nhè.
Tống Vũ chú ý tới mấy vụn bánh kem nhỏ còn xót lại trên mâm, cô nàng liếc Trì Yên một cái: "Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt như vậy, khẳng định chị ngày mai...... Không, chị về nhà sẽ lập tức hối hận."
Trì Yên không có ý kiến gì, duỗi tay túm tay Tống Vũ kéo đến ngồi bên ghế dài.
Góc kia có một người ôm đàn ghi-ta đàn hát, giai điệu thư thái, hát lên một bài hát tiếng Anh.
Trì Yên có ấn tượng, trước kia có lần đoàn phim tụ tập, có một nam diễn viên làm trò ở trước mặt Khương Dịch hát tặng cô một bản tình ca, rất nhanh đã có người vội vàng chữa thẹn lên hát bài này.
Lúc ấy cô chỉ lo giả say, hôm nay cẩn thận nghe lại, mỗi giai điệu mỗi từ ngữ đều nghe được rõ ràng, lại bất ngờ cảm thấy thật triền miên dễ nghe.
Trì Yên nhẹ nhíu mắt, trước khi duỗi tay lấy ly rượu thì quay đầu hỏi Tống Vũ: "Tiểu Vũ, em biết uống rượu không?"
Cô cũng biết Tống Vũ biết uống rượu, trước kia đã thấy cô trên bàn tiệc uống rồi.
Hoặc là đổi một câu mà nói, nữ tinh trong cái giới này cơ bản đều sẽ biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng càng lúc sẽ càng cao.
Tống Vũ cảm thấy Trì Yên hôm nay hơi lạ, cô nàng chống cằm nhìn cô, chớp mắt đánh giá: "Yên Yên chị làm sao vậy a?"
Trì Yên rũ rũ mắt, nhìn ly rượu 5 màu phân tách, ly hơi lung lay, các tầng chất lỏng đã có xu thế trộn lẫn vào nhau, cô trả lời: "Tâm trạng không tốt lắm."
Trước hôm nay, đã có lần cô cho rằng Phùng Tân Lam đối với cô mà nói, đã là một người hoàn toàn xa lạ.
Chỉ là lúc thật sự chạm mặt, cô mới cảm thấy bản thân đã quá sai rồi.
Phùng Tân Lam xuất hiện đối với cô mà nói, tuy rằng không tính là sóng to gió lớn, cũng là gợn sóng trên mặt hồ, là dạng những gợn sóng nổi lên tầng tầng, một vòng tiếp một vòng, lan rộng ra vô tận giữa bóng đêm u ám.
Trì Yên chớp chớp mắt, bừng tỉnh, cảm thấy ánh đèn lại tối đi vài phần.
Tống Vũ ở bên cạnh thử hỏi cô: "Cãi nhau với Khương giáo sư à?"
Trì Yên lắc đầu.
Tống Vũ lại không nề phiền hà mà tiếp tục suy đoán: "Phim mới bị ai đoạt mất sao?"
Trì Yên vẫn lắc đầu, cô nghiêng đầu nhìn qua, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng nhỏ: "Tiểu Vũ, chị đã nói với em về tình huống nhà chị chưa?"
"Có nói qua vài câu."
Không ai lại tự nguyện vạch vết sẹo của mình ra rải lên một lớp muối cả, cho nên, lúc ấy khi Tống Vũ hỏi đến vấn đề này, Trì Yên cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ đáp vài câu.
Giọng Tống Vũ cũng nhẹ hơn: "Là ba chị hay là mẹ chị?"
Trì Yên không muốn trả lời.
Cô không cảm thấy Phùng Tân Lam là mẹ cô.
Không có người mẹ nào lại vứt bỏ con mình nhiều năm như thế, sau nhiều năm gả cho người khác lại muốn quay về làm thân với cô.
Dù sao cũng là con gái, ngày thường tuy rằng Tống Vũ nói chuyện không kiêng dè gì, nhưng tâm tư cũng khá tinh tế, rất dễ dàng đã hiểu ý cô.
Trì Yên không muốn nói, cô nàng cũng không hề hỏi.
Tống Vũ đang nghĩ ngợi nên làm sao để cô vui lên, vừa nâng mắt đã thấy Trì Yên một ngụm uống cạn ly rượu Cocktail rồi.
Tửu lượng của Trì Yên tốt thật, nhưng vẫn hơi sặc một chút.
Độ cồn của rượu hình như cực cao, sau khi chảy qua yết hầu, toàn bộ khoang miệng đến thực quản đều nhanh chóng trần lên cảm giác cay bỏng muốn bốc cháy.
Trì Yên ho khan vài cái, bên tai bắt đầu phiếm hồng.
Tống Vũ vốn dĩ muôn cùng cô uống rượu giải sầu, kết quả tay mới vừa vươn đi lấy rượu đã bị Trì Yên túm về: "Hôm nay em đừng uống."
Hơi rượu bốc lên rất nhanh, đầu Trì Yên đã có chút mơ màng, cô nằm bò lên quầy bar, "Nếu hai chúng ta đều uống say, dễ xảy ra chuyện lắm."
Tống Vũ chỉ có thể yên lặng thu về, nghĩ thầm cô nhóc này còn suy xét đến rất chu toàn.
Trì Yên lại sờ soạng rót một ly rượu, "Tiểu Vũ, em kể chuyện xưa cho chị nghe đi."
Cô bé con ngẩng mặt nhìn qua, đôi mắt ngập nước lấp la lấp lánh, như là một con hồ ly nhỏ tội nghiệp.
Lập tức tình thương của mẹ trong lòng Tống Vũ tràn ra, bắt đầu kể lể, từ đại học kể đến cao trung, lại nói tiếp đến tiểu học.
Trì Yên giống như nghiêm túc lắng nghe, vì toàn bộ quá trình cô đều đặc biệt chuyên chú nhìn cô nàng; nhưng lại giống như cũng không nghiêm túc lắm -- cô ước chừng đã không nói gì một giờ rồi, trừ bỏ gọi bartender pha chế rượu cho.
Trong lúc Tống Vũ kể chuyện nhìn qua mấy cái ly, thì có chút đau đầu.
Tốc độ uống rượu của Trì Yên dường như còn nhanh hơn tốc độ pha chế của bartender, 30s 1 ly
Lại đã thấy số hóa đơn rượu, phải có mười mấy tờ -- Trì Yên uống đã mười mấy ly rồi.
Tống Vũ cả kinh tới mức cằm muốn rơi xuống, duỗi tay chạm chạm mặt cô: "Say rồi?"
Trì Yên thong thả lắc đầu, nói câu đầu tiên trong vòng một giờ: "Em tiếp tục đi."
Tống Vũ chỉ có thể lại ngồi kể chuyện, nói về thời kì ba năm cô nàng ở nhà trẻ: "Mẹ em nói lúc em ở nhà trẻ thường xuyên sang đái dầm lên giường anh giai nhỏ giường kế bên."
Tống Vũ nói rồi thò qua, ngửi được mùi rượu trên người cô lại lùi ra, hốc mắt hơi căng lên.
Trì Yên chớp chớp mắt, phản xạ hình cung kéo dài, mất rất lâu mới tiêu hóa được lời này, cô đưa tay sờ sờ ly rượu, giọng hơi cuốn lên, mềm mại: "Cậu chị cũng nói chị trước kia, lúc học nhà trẻ ấy, có một anh giai nhỏ ở giường bên lớn lên còn xinh xắn hơn cả con gái, mỗi lần chị đi học đều cùng cậu ta cùng ăn cùng ngủ. Có một lần anh giai nhỏ kia bị ốm không đến, mấy ngày ấy ngày nào chị cũng không chịu đi học......"
Hơn mười giây qua đi, cô vẫn không thể sờ đến ly rượu.
Trì Yên lười quay đầu nhìn, cánh tay còn đặt trên quầy bar, thuận thế đưa lên nâng cằm tiếp tục nói: "Hiện tại chị vẫn còn giữ ảnh của anh giai nhỏ kia đấy..........."
Tống Vũ lay lay cánh tay cô một chút: "Yên Yên......"
"...... Em muốn xem không?"
Tống Vũ ho khan một tiếng, đột nhiên thò qua, thấp giọng nhắc nhở cô: "Khương giáo sư ..... Hình như đang ở sau lưng chị."
Hôm nay Trì Yên thật sự là uống say rồi, mấy chữ này cũng chưa thể làm cô tỉnh táo lại, cô không có tật xấu say rượu nổi điên,  chỉ nhẹ giọng hỏi lại câu: "Khương giáo sư nào?"
Bây giờ đã hơn 9h rưỡi tối, khách đến Tây Thượng ngày càng nhiều, nhưng vẫn yên tĩnh như cũ.
Yên tĩnh đến mức Tống Vũ hoàn toàn có thể khẳng định, người đàn ông phía sau Trì Yên hoàn toàn có thể nghe được những lời này của Trì Yên, vì sắc mặt của anh đã càng lúc càng không tốt rồi, ánh mắt đen sẫm, một bên khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười.
Trì Yên hoàn toàn không ý thức được, cô mơ mơ màng màng nghe thấy Tống Vũ gọi tên mình, sau đó cô lại mơ mơ màng màng đáp lại.
Âm cuối còn kéo trong cổ họng chưa ra hết, người đã nhẹ bẫng, cô duỗi tay che mắt, một tiếng 'Khương giao sư' vừa rồi của Tống Vũ mới bay qua cung phản xạ đáng hận đến sôi người của cô bay tới đại não.
Trì Yên lập tức tỉnh hơn phân nửa, tay bị Khương Dịch kéo từ mắt xuống, tầm mắt hai người chạm nhau
"Tỉnh rượu chưa?"
Trì Yên đương nhiên không dám thừa nhận lúc này, dứt khoát giả say, đuôi mắt thon thon nhẹ nhàng nheo lại, tiếng ồm ồm không rõ mở miệng: "Cái anh giai nhỏ này....... Anh thật là đẹp."
Khương Dịch mím môi, ý vị không rõ cười một cái.
Trì Yên cảm thấy rất có khả năng mình làm Khương Dịch tức giận rồi.
Bị ôm từ Tây Thượng ra tới chỗ đậu xe, Trì Yên đều có thể ngửi được mùi thuốc vây quanh người mình.
Cô một câu cũng không dám nhiều lời, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Khương Dịch là đến cùng Lục Cận Thanh, trở về cũng do Lục Cận Thanh lái xe, Tống Vũ ngồi ở ghế phụ.
Trì Yên nhắm mắt, nên tiếng động nghe được lại đặc biệt rõ ràng.
Ví như cách vài phút, lại nghe được trong miệng Lục Cận Thanh phun ra ba chữ
Anh giai nhỏ.
Cái đồ bệnh thần kinh này, chỉ thiếu điều đem này ba chữ soạn thành một bài hát để hát ra nữa thôi. 
Mỗi lần cậu ta nói, Trì Yên lại có thể cảm nhận cánh tay đáp trên eo mình lại dùng sức thêm một phần.
Tống Vũ ở ghế phụ ho nhẹ, mới vừa ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn thấy người đàn ông phía sau nâng mắt, giọng điệu không nóng không lạnh: "Lục Cận Thanh, có phải cậu có bệnh không?"
Người ngồi hàng phía trước hình như nói gì đó, Trì Yên không nghe rõ.
Rượu hình như ru ngủ cô, mí mắt Trì Yên nặng không chịu được, vốn dĩ chỉ là muốn giả bộ ngủ, kết quả không bao lâu lại thật sự nằm trên đùi Khương Dịch ngủ mất
Trì Yên cũng không biết mình ngủ bao lâu.
Vừa mở mắt, người đã nằm trên giường ở nhà rồi. 
Đèn bàn ở đầu giường vẫn mở, dịu nhẹ mơ màng, soi ra bóng tủ đầu giường lung lay in trên sàn nhà.
Nhìn theo bóng đó, đến hơn 10 centimet phía trước, có một người đàn ông  đang cởi quần áo.
Áo vest bị anh tùy tiện ném lên ghế, Trì Yên nghe thấy anh hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"
Trì Yên làm bộ bản thân uống say ngờ nghệch, ra vẻ trấn tĩnh gật gật đầu, mặt không đỏ tim không loạn đánh đòn phủ đầu: "Sao em lại ở nhà...... Tống Vũ đâu?"
"Tống Vũ?" Anh duỗi tay tháo cà vạt: "Bà xã, trước tiên vẫn là tự lo cho mình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info