ZingTruyen.Info

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 87: Núi Côn Luân

XSong8

Chỉ là một lần trải nghiệm dạo siêu thị bình thường, nhưng lại làm Tần Chí ấn tượng khắc sâu, mấu chốt là được đồng hành cùng người bên cạnh, nhìn Địch Hạo ở bên mình chọn đồ, Tần Chí cảm thấy những ngày tháng trước kia của mình đều là trải qua vô ích rồi, đương nhiên những lời này có chút khuếch đại, nhưng lại có thể biểu hiện tốt nhất tâm tình của hắn hiện tại, thì ra chỉ cần người yêu ở bên cạnh mình, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.

Sau khi mua đủ đồ, Tần Chí đi theo Địch Hạo về nhà, Thất Thất với hai tiểu hồ ly đang ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình, thậm chí đến Tiêu Diễn cũng ngồi một bên, cũng không biết có phải đang xem không. Vừa thấy hai người trở về, Thất Thất lập tức ngồi ở trên sô pha vẫy tay với hai người, Địch Hạo đẩy Tần Chí đi chơi cùng mấy đứa nhỏ, còn mình một người vào phòng bếp.

Thất Thất lôi kéo Tần Chí ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi: "Cha, mấy ngày nữa ba muốn đưa tụi con đi xa."

"Đi đâu?" Tần Chí nhướng mày hỏi.

"Núi Côn Luân." Thất Thất trả lời.

Tần Chí nhăn lại mi: "Ba cũng muốn mang theo các con đi sao?"

"Vâng." Thất Thất gật đầu.

Thật ra mang theo mấy đứa nhỏ đi cũng không phải chuyện gì phiền phức, bởi vì Tiêu Diễn khẳng định là muốn đi, như vậy Thất Thất còn có hai tiểu hồ ly đơn độc ở trong nhà, cũng không ai chăm sóc, huống chi từ nhỏ đến lớn, Địch Hạo cũng chưa từng đem Thất Thất cho người ngoài chăm qua, ngoại trừ Bành Vũ, nhưng là Bành Vũ lần này khẳng định cũng phải đi núi Côn Luân, cho nên cuối cùng Địch Hạo chỉ có thể mang theo Thất Thất cùng đi.

"Ba con tính khi nào xuất phát?" Tần Chí mở miệng hỏi.

"Ngô... Ba ba nói hai ngày nữa" Thất Thất nghĩ một chút rồi trả lời.

Tần Chí cười, nhéo cái mũi nhỏ của Thất Thất: "Cố ý nói chuyện này với cha, con là muốn làm gì?"

"Hắc hắc." Thất Thất ngượng ngùng chui vào trong lòng ngực Tần Chí, nhỏ giọng nói: "Con không muốn xa cha."

Trong lòng Tần Chí ấm áp, ôm lấy Thất Thất: "Cha cũng vậy " Thật vất vả nhận bảo bối, luôn muốn nhìn nhiều hơn.

Ánh mắt Tần Chí chuyển hướng phòng bếp, nơi đó có bóng dáng đang bận rộn, gợi lên khóe miệng mỉm cười, xem ra hắn lại phải xử lí thêm nhiều văn kiện rồi.

Núi Côn Luân, còn gọi là động Côn Luân, là núi thần đứng đầu của Hoa Quốc, được người đời ca tụng, bởi vậy có thể thấy được núi Côn Luân có địa vị hiển hách thế nào, cổ nhân xưng núi Côn Luân là nơi chứa đựng long mạch. Nhưng núi Côn Luân cũng không chỉ có lời khen gần xa, mà còn được mệnh danh là cửa địa ngục không thể lại gần. Người chăn dê ở núi Côn Luân đều biết có một nơi tuyệt đối không thể vào, bọn họ tình nguyện không có cỏ xanh cho dê bò ăn chết trên sa mạc, cũng tuyệt đối sẽ không tiến vào thâm cốc trong núi Côn Luân cỏ xanh tươi tốt nhưng lại u tịch.

Cái cốc này chính là nơi của cái chết, được xưng là địa ngục của núi Côn Luân

Côn Luân là vùng núi cao, nhưng ở đây hồ nước trong vắt, chim bay thành đàn, là nơi động vật hoang dã hay lui tới, là nơi rất nhiều người leo núi yêu thích, nhưng hiện tại, chân núi Côn Luân xuất hiện một đám người, cũng không phải người yêu thích leo núi.

Kẻ có tiền bất luận đến nơi nào, đều có thể đủ làm chính mình thoải mái, đám người Địch Hạo có tài lực của Tần Chí, cho nên rất thoải mái đi tới chân núi Côn Luân, mà nơi bọn họ muốn đi, chính là cốc tử vong, cũng chính là địa ngục trong truyền thuyết của núi Côn Luân, vì sao khẳng định như vậy? Bởi vì trước khi bọn họ xuất phát một ngày, Phong U giống như biết họ muốn tới đây, cho nên truyền lại cho bọn họ một tin tức —— tới cốc tử vong.

Thật ra bọn họ đã sớm đi tới phụ cận núi Côn Luân, để hỏi thăm cốc tử vong, sau lại nghe nói đó là địa ngục, mới phỏng đoán ra, vị trí cái cốc đó chính là nơi được xưng là địa ngục, bởi vì nơi đó là một cái khe, hơn nữa người đi vào trong sẽ bị lạc, cũng có người đi vào không ra được. Mà vấn đề bọn họ gặp phải là có nên vào hay không vào, lần này theo tới, ngoài Địch Hạo cùng Thất Thất, Tiêu Diễn, Hỏa Vân, Hỏa Miêu, còn có Tần Chí, Khâu Viễn, Từ Tử Hạo, Tiêu Kiền, đương nhiên còn có Bành Vũ cùng Mạc Kình, những người lớn bọn họ còn dễ nói, nhưng bốn đứa trẻ không thể để ở bên ngoài, nhưng mang vào, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn cũng rất nguy hiểm, vì thế bọn họ lâm vào khó xử.

Lúc Địch Hạo rối rắm, Mạc Kình cùng Bành Vũ thế nhưng không thấy đâu!

Lúc này, Địch Hạo cũng không còn rối rắm, con của mình vẫn là để bên cạnh sẽ an toàn hơn, bọn họ cũng muốn nhanh tiến vào núi Côn Luân để tìm hai người. Cũng may có Tần Chí, trang bị gì đó hoàn toàn không cần lo lắng. Chỉ là hoàn cảnh núi Côn Luân cũng không phải quá tốt, nhưng may mắn cửa địa ngục không ở quá cao, thậm chí địa thế rất thấp, nhưng là khoảng cách khá xa. Mà yêu cầu bức thiết của bọn họ là một người chỉ đường, nhưng khi nghe nơi bọn họ muốn đến, dân bản xứ dù nói gì cũng không muốn dẫn đường, sau có một người trẻ tuổi, xem Tần Chí ra giá rất cao, mới đồng ý dẫn đường, nhưng cũng chỉ hứa hẹn đưa đến bên ngoài khe.

Đoàn người dưới sự chỉ đường của người này, thực thuận lợi đi tới chỗ cách khe không xa, xuống xe, Địch Hạo hướng nơi xa nhìn lại, địa thế của cái khe kia khá trũng, hai sườn chính kẹp ở giữa, bên trong hẹp dài, một chỗ sườn núi còn có con sông chảy qua, bọn họ đã ở phía trước khe nghiêng, sau đó hướng bên trong nhìn kỹ, lại giống có sương mù mờ ảo ngăn lại, căn bản thấy không rõ tình huống bên trong, nhưng mà hoàn cảnh bên ngoài khe lại vừa xem hiểu ngay, chỗ này hiển nhiên không bình thường, cũng khó trách không có người nguyện ý tới nơi này.

Người trẻ tuổi đưa bọn họ đến nơi này, lái một chiếc xe đi trở về, Địch Hạo nhìn khe nói: "Chúng ta không biết Bành Vũ cùng Mạc Kình hiện tại rốt cuộc ở nơi nào, nhưng khả năng lớn nhất chính là ở đây, nếu mọi người không muốn đi vào thì ở bên ngoài chờ chúng tôi đi."

"Ở bên ngoài cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn không bằng mọi người cùng nhau vào xem." Khâu Viễn mở miệng nói.

Địch Hạo gật đầu, nhìn mấy đứa nhỏ bên người, thật sâu cảm thấy chuyện lần này có chút khó giải quyết —— cậu tuyệt đối không thể để một chút sai lầm nào xảy ra.

Vài người mang theo hành lý đi vào, mới vừa rảo bước tiến vào chỗ khe, bước chân Địch Hạo bỗng nhiên dừng lại, cậu rõ ràng cảm nhận được một ít biến hóa, mà biến hóa này là gì, cậu không nói rõ được, nhưng có thể khẳng định, chỗ này rất không bình thường.

Cho dù bọn họ đã vào khe, bọn họ cũng chỉ lang thang không có mục tiêu tìm kiếm, đã đi hai canh giờ, sau khi vào sâu trong khe, trước mắt đám người Địch Hạo đã thấy đồ vật, quả thực là khiến người phải hít ngụm khí lạnh, đầy đất rơi rụng xương động vật, có lẽ trong đó còn có hài cốt của người cũng không chừng, cỏ dại mọc thành cụm, thoạt nhìn một mảnh hoang vu, lại quay đầu nhìn đằng sau, tuy rằng hoang vu không người, nhưng cảnh sắc cũng không khác bên ngoài là bao, nhưng nơi này với phía sau bọn họ, giống như có một đường ranh giới rõ ràng, đem hai địa phương tách ra, hình thành đối lập mãnh liệt. Nơi trước mặt bọn họ, giống như đã trải qua một màn chém giết dã man, để lại từng đống hài cốt, rơi rụng trên mặt đất, u hồn không chỗ sắp đặt, gió thổi qua, phát ra tiếng ô ô khiến người khiếp sợ.

Từ Tử Hạo nhìn trước mắt, gian nan nuốt nuốt nước miếng: "Nơi này... Đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì."

Cũng không trách Từ Tử Hạo hỏi như vậy, cho dù không từng làm cảnh sát, cũng có thể thấy trạng thái chết của những hài cốt tuyệt không bình thường, đa số chúng đều giữ trạng thái trước khi chết, có giãy giụa, có bị cắn xé...

"Ba ba..."

Địch Hạo cúi đầu: "Làm sao vậy? Bảo bối?"

Thất Thất cau mày: "Không thoải mái."

Địch Hạo bế Thất Thất lên: "Nơi này oán khí quá lớn, con không thoải mái cũng bình thường, thử che chắn cảm quan linh lực của mình, như vậy con sẽ đỡ hơn một chút."

"Vâng." Thất Thất gật đầu, đem chính mình vùi vào hõm vai Địch Hạo.

Tiêu Diễn đột nhiên chỉ vào phía trước mở miệng nói: "Nơi đó có ký hiệu."

Địch Hạo theo tay Tiêu Diễn nhìn qua, liền thấy cách đó không xa trên một tảng đá có linh quang màu đen: "Là dấu vết Phong U để lại?"

"Ừm." Tiêu Diễn gật đầu: "Đó là ký hiệu của hắn."

Địch Hạo cùng Tần Chí liếc nhau, nói với mọi người: "Chúng ta đi thôi."

Địch Hạo bọn họ vừa tiến vào nơi đầy hài cốt, vừa tìm ký hiệu Phong U để lại, vừa đi.

"Mọi người xem!" Tiêu Kiền chỉ vào phía trước: "Đó là cái gì?"

Mọi người nhìn phía trước, liền thấy ở giữa con đường phía trước, dựng một khối đá thật lớn, nói là khối đá, nhưng càng giống là mộ bia, hình chữ nhật, có góc cạnh, nhưng mà lại lớn quá mức.

"Phía trên có ký hiệu Phong U lưu lại." Địch Hạo mở miệng nói.

Vài người đi qua, phát hiện nhìn ở khoảng cách gần, mộ bia càng thêm lớn, vòng qua phía sau, nơi đó có một cửa động thật lớn, mà động thông tới đâu thì không thể biết.

"Phải đi vào sao?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Địch Hạo tìm tìm: "Ký hiệu của Phong U tới đây là hết."

"Chúng ta đi vào thôi." Tần Chí nhanh chóng quyết định nói.

"Được."

Mọi người tìm công cụ chiếu sáng, vòng qua bia mộ, vào cửa động, bên trong động rất lớn, đá bốn phía bóng nhẵn, mặt trên có khắc hoa văn, Từ Tử Hạo chiếu đèn lại gần xem, hoa văn khắc trên đá giống như đều là một ít động vật, hơn nữa tất cả đều là mãnh thú, sài lang hổ báo, hoặc là độc vật, rắn rết linh tinh.

Mà sau khi bọn họ tiếp tục đi sâu, đã nhìn không thấy cửa động, phía trước mơ hồ xuất hiện ánh sáng, lúc này, bốn phía đã rộng mở, nhưng bọn họ cũng không phân tán mà càng thêm sát vào nhau.

Địch Hạo bọn họ tắt đèn chiếu sáng, bởi vì phía trước đã sáng lên, đèn đuốc sáng trưng, bốn phía hết thảy đều đã chiếu vào trong mắt. Bỏ qua một bên khắc đầy bích họa không đề cập tới, cảnh tượng phía trước quả thực làm người khó có thể tin.

"Tôi nhìn thấy gì? Trời ạ." Từ Tử Hạo tự mình lẩm bẩm, hiển nhiên còn đang khiếp sợ.

Những người khác cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, ngay cả Tần Chí cũng là không tránh khỏi, bởi vì trước mặt họ rất nhiều căn nhà lớn —— nhà được xây dựng dưới lòng đất!

"Mọi ngươi nói... Chỗ này có người ở sao?" Khâu Viễn khô khốc hỏi.

"Đội trưởng... Đừng đùa như vậy." Tiêu Kiền xoa xoa cánh tay, gian nan mở miệng nói.

"Oa, nhà này đều được làm từ gỗ, hơn nữa có vẻ nó có niên đại rất xưa rồi, chậc, nhìn không khác nhà của tộc chúng ta bao nhiêu." Hỏa Vân chạy về phía trước hai bước, quan sát kỹ lưỡng căn nhà trước mặt, một chút sợ hãi đều không có.

"Có lẽ..." Địch Hạo sờ sờ cằm: "Đêm nay chúng ta có thể ở chỗ này."

Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền cạn lời nhìn về phía Địch Hạo, Từ Tử Hạo mở miệng hỏi: "Nhà ở nơi này đã rất cũ, còn có thể ở?"

Địch Hạo nhún vai: "Nếu không thì tiếp tục đi về phía trước, còn không thì ở lại nơi này, mọi ngươi quyết định, hoặc là dựng lều trại ở bên ngoài, mọi người chọn cái nào?"

"Vẫn là dựng lều đi." Tiêu Diễn mở miệng nói.

"Vậy hiện tại liền làm đi, thời gian cũng không còn sớm."

Chờ mấy người dựng lều trại xong, Tần Chí đi đến bên Địch Hạo, mở miệng hỏi: "Sau khi em vào đây có vẻ không quá nóng vội."

Địch Hạo nhìn xem mấy người bận rộn, thấp giọng nói: "Cũng không phải không vội, mà là muốn cẩn thận, nơi này mọi thứ đều rất không bình thường."

"ừm, anh cũng có loại cảm giác này." Tần Chí gật đầu: "Sau khi vào đây bầu không khí xung quanh đã thay đổi."

"Hửm? Thay đổi thế nào?"

"Có lẽ không phải không khí, mà là cảm giác, toàn bộ xung quanh đều giống như bao phủ một tầng bóng ma. Hơn nữa sau khi tiến vào anh luôn có cảm giác bất an." Tần Chí nghiêm túc nói.

Địch Hạo cười cười: "Có lẽ chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này cũng nói không chừng."

Tần Chí cầm tay Địch Hạo: "Có mọi người ở bên cạnh anh, anh không sợ."

"Nhưng tôi sợ, Thất Thất còn nhỏ như vậy ..."

"Hạo Hạo, nếu lựa chọn tới nơi này, thì không cần nghĩ quá nhiều, anh tin em, cũng tin tưởng chúng ta đều có thể bình an đi ra ngoài." Tần Chí mở miệng nói: "Nếu chúng ta có thể tìm được Bành Vũ bọn họ, thì mặc kệ những người Ly Dao."

"Vậy Phong U thì sao?" Địch Hạo bĩu môi.

"Cũng mặc kệ hắn. Nếu hắn đã một mình tới đây, khẳng định có thể ứng phó được, hắn không phải còn có thể truyền tin tức cho chúng ta sao." Tần Chí không chịu trách nhiệm nói.

Nếu không phải vì điều tra Ly Dao, đám người Địch Hạo căn bản không cần thiết tới Côn Luân, cho dù lúc trước Phong U cũng nói qua, Địch Hạo có thể tới núi Côn Luân một chuyến, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn không tới, chỉ là hiện tại mà nói cũng đã trễ, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info