ZingTruyen.Info

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 79: Tìm người

XSong8

"Ha hả, đây không phải nhóc Thẩm sao." Ông lão thấy rõ người tới, vuốt râu nở nụ cười, vừa nâng chén trà bên cạnh uống một ngụm: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm lão già này vậy?"

Thẩm Sùng Hoán đi đến bên cạnh ông lão nói: "Cháu khó được trở về một chuyến tất nhiên phải đến thăm cụ Ôn rồi."

Ông cụ Ôn vừa lòng gật đầu, chỉ vào Khâu Viễn: "Vị này là..."

"À, đây là đồng nghiệp của cháu, Khâu Viễn, hôm nay cậu ấy đến tìm cậu Ôn có việc cần giúp ạ." Thẩm Sùng Hoán mở miệng nói.

Khâu Viễn cũng tiếp lời: "Không biết cậu Ôn có rảnh không, chúng ta tâm sự một chút."

Ôn Ngọc cười nhìn thoáng qua Khâu Viễn, sau đó cúi đầu dò hỏi ông cụ Ôn, ông cụ Ôn xua tay: "Đi nói chuyện đi, ông tâm sự với nhóc Thẩm."

Ôn Ngọc gật đầu, dẫn Khâu Viễn tới hành lang bên kia: "Anh Khâu tìm tôi, là có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ?"

Khâu Viễn có chút lúng túng, vừa rồi nhiều hơn hai người còn tốt, hiện tại chỉ còn hai người bọn họ nói chuyện, thật đúng là...

"Khụ khụ, cái kia, chúng tôi đang điều tra một vụ án, muốn nhờ Ôn tiên sinh hỗ trợ..." Khâu Viễn đem sự tình đơn giản nói một chút.

Ôn Ngọc nghiêng đầu: "Cái này thật ra rất đơn giản, nhưng mà tôi cũng không thường xuyên ở đây lâu, cho nên hiện tại tình huống cụ thể như thế nào, tôi cũng chỉ biết đại khái mà thôi."

Biểu cảm Khâu Viễn buông lỏng, nói như vậy chính là đồng ý? Không nghĩ tới đơn giản như vậy: "Ôn tiên sinh chịu hỗ trợ là được rồi."

Ôn Ngọc đột nhiên cười một chút: "Không biết Khâu tiên sinh còn vì chuyện lúc trước mà tức giận không?"

"Ách......" Khâu Viễn im lặng —— thật không biết cậu ta vì sao lại nhắc tới vấn đề này, hắn không biết tiếp lời thế nào?

Ôn Ngọc thấy Khâu Viễn xấu hổ, cười xua tay: "Khâu tiên sinh không cần để tâm, chuyện đã qua thì để nó qua đi, nếu Khâu tiên sinh còn bận tâm, Ôn Ngọc có thể tạ lỗi với Khâu tiên sinh, mời anh ăn cơm được không?"

Như thế làm Khâu Viễn xấu hổ, cho thấy hắn rất nhỏ nhen, vì thế Khâu Viễn vội vàng cự tuyệt nói: "Chuyện đó tôi cũng có chỗ không đúng, khụ, để cho nó qua đi."

Ôn Ngọc cười gật đầu.

Trong núi Hoài, hai bóng dáng đang di chuyển rất nhanh, một màu đỏ, một màu trắng, nếu nhìn kỹ có thể thấy đó là hai con hồ ly, chẳng qua một con thuần đỏ, một con thuần trắng, hai hồ ly này vừa chạy vừa nói chuyện với nhau.

Chỉ nghe hồ ly trắng nói: "Chỉ có hai tiểu hồ ly, mà các người lại không trông coi được! Tộc nhân của các người có phải quá ngốc hay không!"

"Câm miệng!" Ánh mắt hồ ly đỏ nôn nóng: "Hai đứa nhỏ này, cũng thật là không biết trời cao đất rộng, ai."

"Hai đứa nó là hai hồ ly thuần chủng khó có được của tộc, tộc ta đều rất coi trọng, các ngươi thế nhưng... Ai."

Bước chân hồ ly đỏ lại nhanh hơn chút: "Nhiều lời vô ích, chúng ta mau xuống núi, hiện giờ dưới chân núi không yên ổn, hai đứa nhỏ cũng vì chuyện kia mà xuống núi, thực sự nguy hiểm."

"Ngươi nói phải." Hồ ly trắng cũng tăng tốc.

Hai đứa nhỏ trong miệng hai hồ ly này, chính là Hỏa Vân và Hỏa Miêu mà Địch Hạo bọn họ đang thu nuôi. Hai tiểu hồ ly này ở trong tộc có địa vị khá cao, cho nên có rất nhiều điều không chịu hạn chế, thường xuyên thích chơi đùa ở cấm địa, bởi vì cấm địa linh khí sung túc. Ai ngờ đoạn thời gian trước nhìn thấy Bạch Cơ được cứu, chỉ là bọn chúng tuổi còn nhỏ, người nọ thủ đoạn lại cao siêu, ngụy trang rất tốt, không thể phân biệt đúng sai, liền trơ mắt nhìn Bạch Cơ bị cứu đi, sau lại biết được chân tướng mọi chuyện, Hỏa Vân giận dữ mang theo Hỏa Miêu trốn xuống núi. Cũng là Hồ tộc rất cưng chiều chúng, thường xuyên mặc kệ chúng chơi đùa, qua mấy ngày mới phát giác không thấy hai đứa nhỏ, chuyện này đối với người trong tộc so với việc Bạch Cơ được cứu ra còn nóng lòng hơn, lập tức phái người trong tộc xuống núi tìm kiếm, thuận tiện bắt giữ Bạch Cơ.

Mà hai tiểu hồ ly lúc này, đang ở trong nhà Thẩm Sùng Hoán, ở trên sô pha cùng Thất Thất xem phim hoạt hình, Chu Diệu cùng Tiêu Diễn ngồi ở một bên đọc sách, mấy đứa nhỏ đều bị bắt ở nhà, để cho hai người nhàn hạ nhất Bành Vũ và Tần Hiểu trông coi, còn lại thì ai tra án thì tra, ai nghiệm thi thì nghiệm thi, ai theo đuổi người yêu thì cứ theo đuổi.

Trước đó bọn họ nói chuyện với Dư Phong và Ôn Ngọc, rốt cuộc giới hạn được một số địa điểm, những chỗ này đều là dân cư ít, chủ nhà không biết còn ở không, vì thế mọi người chia làm mấy nhóm đi tìm.

Khâu Viễn và Thẩm Sùng Hoán dẫn theo Ôn Ngọc thăm viếng mấy chỗ, đều là những người già lớn tuổi, người trẻ trong nhà đều dọn ra ngoài, rất ít trở về, cho nên mấy người lớn tuổi cũng không thường xuyên ra ngoài tới lui, bọn họ đi tới vùng ngoại thành mà cư trú.

Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn sân: "Ừm, nơi này tôi rất ít tới, cho nên không rõ lắm bên trong có người không."

"Không có việc gì, trực tiếp gõ cửa đi." Khâu Viễn mở miệng nói.

Thực nhanh có tiếng bước chân vang lên, người mở cửa là một cô gái khoảng hai mươi tuổi: "Mấy ngươi tìm ai?"

Khâu Viễn nói rõ thân phận, chỉ nói đơn giản là đang điều tra, nhìn nhìn cô gái: "Nơi này chỉ có một mình em ở sao?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Sùng Hoán cười: "Tại sao lại đến ở một nơi hẻo lánh như vậy?"

Cô gái cũng cười: "Tôi cũng không thường xuyên ở đây. Tuy rằng người đều không còn nữa, cũng muốn về nhìn lại." Cô gái vuốt ve khung cửa nói, thấy đám người Khâu Viễn mặt lộ vẻ nghi vấn, cô gái đáp: "Chỗ này là nơi ở của ông bà nội tôi, bọn họ qua đời, chỉ chừa hai căn hộ cho chúng tôi, thừa dịp kỳ nghỉ, tôi mới trở về nhìn xem, thuận tiện nghỉ phép."

Vẻ mặt Khâu Viễn thay đổi: "Hai căn hộ? Không biết một cái khác là..."

"À, căn hộ kia cho thuê, bởi vì thường xuyên có người tới chỗ này thể nghiệm cuộc sống, cho nên căn hộ kia chúng tôi để người ngoài ở, nó ở bên kia." Cô gái chỉ chỉ một căn nhà.

"Gần đây có người ở không?" Thẩm Sùng Hoán mở miệng hỏi.

"Ừm, đoạn thời gian trước ba mẹ nói với tôi lúc về không cần qua bên đó, chắc là có người ở." Cô gái đáp: "Nếu mọi người muốn tới điều tra tôi dẫn mọi người qua, nhưng người trong căn hộ đó tôi chưa tiếp xúc nhiều, cái gì đều không biết." Cô gái có chút ngượng ngùng nói.

"Ồ, không có việc gì, làm phiền em vậy." Khâu Viễn gật đầu nói.

"Không có việc gì không có việc gì." Cô gái vội vàng xua tay.

Sau khi tạm biệt cô gái, ba người Khâu Viễn liền đi về phía căn nhà đó, đi đến phụ cận, Ôn Ngọc nhíu mày: "nơi này?"

"Làm sao vậy?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Ôn Ngọc chỉ biển số trước nhà: "Nơi đó rất kỳ quái."

Khâu Viễn cùng Thẩm Sùng Hoán nhìn một chút, Thẩm Sùng Hoán hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"

"Ừm, tập tục của huyện Phượng Đài chúng ta, nếu trong nhà có người già qua đời, trước cửa sẽ treo một đóa hoa phượng tiên đặc trưng của huyện Phượng Đài, trên cửa căn nhà này đang treo loại hoa đó." Ôn Ngọc chỉ chỉ: "Nhưng mà không phải cô gái kia kêu nơi này là cho người thuê để ở sao? Nếu trong nhà không có người qua đời, treo hoa phượng tiên này là không may mắn."

Khâu Viễn cùng Thẩm Sùng Hoán liếc nhau, đều ý thức được sự tình không thích hợp, chạy nhanh trở về, Ôn Ngọc cũng đi theo hai người, xem ra căn nhà này mới là nơi chủ nhà ở, ngôi nhà vừa rồi...

Một phen đẩy cửa lớn đang đóng chặt, liền thấy nữ sinh vừa rồi nằm sấp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Khâu Viễn và Thẩm Sùng Hoán vội vàng tiến lên nâng người dậy, thấy nữ sinh chỉ là hôn mê, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này, sắc mặt Thẩm Sùng Hoán biến đổi, lập tức đẩy Khâu Viễn ra ngoài, Khâu Viễn chỉ kịp thấy trước mắt lóe lên một bộ móng tay rất dài, đã bị xô qua một bên.

Mà lúc Khâu Viễn bị đẩy, liền lộ ra Ôn Ngọc vừa chạy tới, Thẩm Sùng Hoán còn không kịp ngăn cản, liền thấy hồ yêu kia lướt qua hắn nhắm về phía Ôn Ngọc.

"Cẩn thận!" Khâu Viễn không kịp đứng vững, cũng phóng về phía Ôn Ngọc, kéo Ôn Ngọc tới trong lòng ngực của mình, nhân tiện lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát công kích của hồ yêu, lúc này Thẩm Sùng Hoán cũng tìm được chỗ để đối phó hồ yêu.

Nhưng hồ yêu kia lại không ham chiến, cũng biết mình không phải đối thủ của Thẩm Sùng Hoán, thấy đánh lén không thành, lập tức lui về phía sau đến cạnh cửa, ý ả chính là đánh không lại liền chạy, ở cạnh cửa đứng nghiêm, hồ yêu thấy Thẩm Sùng Hoán còn muốn đuổi theo, lập tức mở miệng nói: "Cô gái chủ căn hộ này còn ở trong tay chúng ta!"

Thẩm Sùng Hoán đứng lại, giọng căm hận nói: "Cô ấy ở đâu?"

Bạch Cơ che miệng cười nói: "Ta tại sao phải nói cho ngườ? Tiểu cô nương kia đã bị chủ nhân của ta mang đi, hừ, nếu không phải chủ nhân phân phó, ta nhất định sẽ đi ra ngoài tìm kiếm một ít người, ăn luôn tim gan bọn họ, xem đến lúc đó các người có phải đối thủ của ta hay không."

"Chủ nhân của người là ai?" Lúc này Khâu Viễn đã đỡ Ôn Ngọc đứng lên, nghe được Bạch Cơ nói như vậy, vội vàng hỏi : "Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

"Mục đích? Ha ha ha... Mấy người các người không xứng để biết. Hừ, nếu muốn cô gái kia bình an, thì đừng đuổi theo, đến lúc đó sẽ tự liên hệ các ngươi, a, các ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu muốn cô gái kia bình an trở về, cần phải ngoan ngoãn nghe lời nha." Bạch Cơ nói xong, đắc ý nhìn Thẩm Sùng Hoán liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi.

Khâu Viễn nhíu mày: "Lúc này chúng ta lâm vào trạng thái bị động, hơn nữa, không biết bọn họ rốt cuộc tính làm gì."

Sắc mặt Thẩm Sùng Hoán cũng trầm trọng: "Xem ra chuyện lần này bọn họ thực sự có mục đích."

Ôn Ngọc bình phục một chút tâm tình, hít sâu một hơi, nói với hai người: "Hai người... có phải nên giải thích với tôi một chút, cô gái kia sao đột nhiên có thể thay đổi bộ dáng, hơn nữa móng tay cũng..."

Thẩm Sùng Hoán thu hồi biểu cảm, cùng Khâu Viễn bất đắc dĩ liếc nhau, cũng chỉ có thể nói một chút về mọi chuyện.

Nghe xong, Ôn Ngọc sau một lúc lâu đều khó phục hồi tinh thần lại, cuối cùng ấp úng nói: "Trên đời này lại có chuyện như vậy, thật là..."

"Ngại quá, trước đó đã gạt cậu..." Khâu Viễn mở miệng nói.

Ôn Ngọc xua tay: "Khâu tiên sinh nói đùa, loại chuyện này sao có thể dễ nói ra, nếu không phải vừa rồi tôi chứng kiến, cho dù trước đó anh có nói sự thật, tôi cũng sẽ không tin."

Khâu Viễn cười: "Ôn tiên sinh quả nhiên là người sáng suốt, nhưng mà về sau gọi tôi là Khâu Viễn được rồi, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi?"

Ôn Ngọc cười cười: "Vậy anh cũng kêu tên của tôi đi."

Sau khi tạm biệt Ôn Ngọc, Khâu Viễn và Thẩm Sùng Hoán trở lại nhà, chờ mọi người đều đến đông đủ, nói qua chuyện hôm nay xảy ra.

Địch Hạo nhíu mày: "Bọn họ làm ra những việc này, mục tiêu cuối cùng quả nhiên là chúng ta, bằng không cũng sẽ không bắt người tới áp chế chúng ta."

"Cũng không biết cô gái kia còn sống hay chết, ai, chúng ta đến bây giờ cũng chỉ có thể bị động đợi." Khâu Viễn mở miệng nói.

"Bọn họ nếu rời đi chỗ kia, còn có khả năng đi đến đâu?" Từ Tử Hạo nghi hoặc nói: "Nếu chúng ta đều lâm vào bị động, chuyện này rất nguy hiểm."

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút trầm mặc.

Đột nhiên, một trận tiếng đập cửa đánh gãy trầm tư của mọi người, đều nhìn về phía Thẩm Sùng Hoán, Địch Hạo mở miệng hỏi: "Cậu còn quen biết ai à?"

Thẩm Sùng Hoán lắc đầu: "Sao có thể, tôi không thường trở về đây." Nói xong, liền muốn đứng dậy đi mở cửa.

Khâu Viễn nói: "Cẩn thận một chút."

Thẩm Sùng Hoán gật đầu.

Mở cửa ra phát hiện ngoài cửa là hai người đàn ông, một người mặc đồ màu trắng, khuôn mặt rất tuấn tú, một người mặc đồ đen, khuôn mặt cũng là cực kỳ tuấn mỹ, trong tay còn cầm một cái mâm tròn.

Thẩm Sùng Hoán nhướng mày: "Tầm Bàn Nghi (đĩa tìm người)? (chỉ cái mâm trên tay anh mặc đồ đen ấy)... Các người muốn tìm ai?"

Hai người đàn ông liếc nhau, hiển nhiên đều rất kinh ngạc nơi bọn họ tìm tới lại không phải chỗ người thường cư trú, lại còn biết trong tay bọn họ là Tầm Bàn Nghi. Nếu như thế, hai người cũng chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề.

Người đàn ông đồ đen mở miệng nói: "Xin hỏi mọi người trước đó có phải thu nhận hai tiểu hồ ly?"

Thẩm Sùng Hoán nhướng mày, lại cẩn thận nhìn hai người đàn ông một cái, phát hiện thế nhưng nhìn không thấu pháp thân của bọn họ, có điều nếu là tới tìm hai tiểu hồ ly, tuy rằng nhìn không thấu hai người, nhưng mà thân phận của bọn họ, mười phần cũng không thoát khỏi hai chữ hồ ly.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info