ZingTruyen.Info

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 78: Thể chất

XSong8

Tuần vừa rồi mình về quê nên không có lap update chương mới. Từ tuần này sẽ up chương mới thường xuyên và đều đặn nhé. Cố gắng xong hết quyển 1 rồi lết qua quyển 2 nào...

Mình khá xoắn xuýt về việc Thất Thất gọi Địch Hạo với Tần Chí. Theo nguyên tác thì Thất Thất gọi Địch Hạo là ba ba còn Tần Chí là đại ba ba. Nhưng mà dịch đại ba ba là ba lớn mình thấy hơi kì kì. Nên mình quyết định thống nhất cách xưng hô thế này: Thất Thất vẫn gọi Địch Hạo là ba ba còn gọi Tần Chí là cha cho dễ phân biệt nhé!

-----------------------------------------------------------------------------

Người phụ nữ xinh đẹp kia rất nhanh rẽ vào một đường tắt, Tần Chí dừng một chút, hướng phía sau liếc mắt một cái, sau đó cũng đi theo.

Người phụ nữ ở sâu trong đường tắt quay đầu lại, Tần Chí cũng dừng lại.

"Ngươi lớn lên thật sự khá đẹp trai, giết người như vậy thật là rất đáng tiếc." Người phụ nữ nhìn mặt Tần Chí, làm ra vẻ tiếc nuối.

Tần Chí nhíu mày: "Cô chính là hồ yêu kia?"

Người phụ nữ nghe thấy Tần Chí mở miệng nói chuyện ngẩn người: "Thần chí của ngươi vẫn thanh tỉnh?... Ngươi không trúng mị thuật của ta?!"

Tần Chí nhướng mày, từ trên xuống dưới nhìn người phụ nữ một cái.

Người phụ nữ lấy lại tinh thần, cười lạnh một tiếng: "Tuy rằng không biết ngươi vì sao không bị ảnh hưởng, nhưng cũng là ngươi ngu xuẩn tự theo lại đây, vậy đừng trách ta không khách khí."

Chỉ thấy móng tay của người phụ nữ đột nhiên dài ra hơn 10 cm, nhào về phía Tần Chí, nhưng ngay lúc này, sau lưng Tần Chí phóng tới một chuỗi Chuỗi tràng hạt, người phụ nữ lấy tay chắn một cái: "Hừ, nghĩ rằng Chuỗi tràng hạt này liền có thể làm ta bị thương?" Móng tay cô ta lại tiếp tục dài ra 10 cm, nhào về phía ngực Tần Chí, tuy Tần Chí phản ứng nhanh né tránh nhưng ngực hắn vẫn bị cào bốn vết.

Tuy nhiên lúc này, sắc mặt người phụ nữ biến đổi, thu hồi móng tay nhảy lui về phía sau, Thẩm Sùng Hoán từ phía sau Tần Chí đi ra, một loạt sự cố chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, Thẩm Sùng Hoán nhíu mày nhìn về phía vết thương của Tần Chí: "Là tôi sơ suất rồi"

Tần Chí che ngực lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả, hiện tại hắn đang nghĩ về một việc khác.

Hồ yêu trừng mắt nhìn Tần Chí: "Ngươi vẫn luôn đi theo phía sau ta, căn bản chưa từng kêu cứu!"

Thẩm Sùng Hoán giật giật khóe miệng: "Ngươi không biết trên thế giới này có một thứ gọi là công nghệ thông tin sao?"

Hồ yêu nghẹn lại, cắn răng nói: "Hôm nay Bạch Cơ ta không muốn dây dưa với các người, tạm tha cho các người, hừ, chờ lần sau gặp lại, các ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu."

"Từ từ." Thẩm Sùng Hoán gọi hồ yêu đang tính đi, ngoáy ngoáy lỗ tai, trêu đùa nói: "Bạch Cơ? Chẳng lẽ ngươi là gà yêu, không phải hồ yêu à." (Chữ Cơ trong tiếng Trung đọc giống con gà)

"Ngươi!..."

"Còn có..." Ánh mắt Thẩm Sùng Hoán trở nên nghiêm túc: "Ngươi muốn buông tha chúng ta, nhưng ta không nghĩ sẽ tha cho ngươi đâu."

Nói xong, Thẩm Sùng Hoán liền tấn công, một chuỗi tràng hạt ở trong tay hắn thiên biến vạn hóa, hồ yêu kia cũng không tầm thường, không cận đấu vớiThẩm Sùng Hoán, mà biến ra một cái đuôi, chắn từ xa.

"A, ngươi dùng đuôi tới chắn? Vậy liền phế cái đuôi này đi, công lực của ngươi cũng sẽ giảm xuống một tầng." Thẩm Sùng Hoán cười nhạo nói.

"Đừng nói nhảm nữa! Chờ ta ăn tim gan của ngươi, nhiều thêm một cái đuôi cũng không thành vấn đề!"

"Vậy phải xem ngươi có khả năng này không đã!"

Một bên Tần Chí nhíu mày nhìn, vết thương trước ngực đã không còn chảy máu, chỉ ẩn ẩn đau, đương nhiên chút đau đớn này hắn vẫn có thể chịu đựng, chỉ là Tần Chí cảm giác cả người máu sôi trào, tim đập nhanh, hắn giơ tay móng tay của mình, móng tay của hắn tất cả đều biến thành màu đỏ, có thể thấy được máu trong thân thể lưu động nhanh thế nào. Tần Chí chịu đựng thở dốc, không muốn quấy rầy đến Thẩm Sùng Hoán lúc này. Nhưng mà cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi chỉ còn là một màu đen...

Khi Tần Chí tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên sô pha, áo sơmi mở ra, ngực đã được băng bó, Tần Chí muốn giãy giụa ngồi lên, phía sau vươn ra một đôi tay, Tần Chí quay đầu lại nhìn.

"Hạo Hạo."

"Ừ." Địch Hạo nâng Tần Chí dậy, Tần Chí mới phát hiện tất cả mọi người đều đang ở trong phòng, Thất Thất từ sô pha bên kia chạy tới ôm lấy cánh tay Tần Chí, đôi mắt hồng hồng.

Tần Chí cười sờ đầu Thất Thất: "Cha không có việc gì."

Thất Thất vùi đầu vào trong lòng ngực Tần Chí: "Cha..."

Tần Chí cứng đờ, sau một lúc lâu mới thả lỏng lại, ánh mắt dịu dàng vỗ vỗ lưng Thất Thất, muốn duỗi tay bế Thất Thất vào lòng, lại bị Địch Hạo ngăn cản: "Trên người anh có vết thương, anh muốn động vào vết thương sao?"

Địch Hạo nói xong, tự mình duỗi tay bế Thất Thất lên, đặt vào trong lòng của Tần Chí, cũng mở miệng nói: "Bảo bối đừng đụng vào vết thương của cha con."

"Vâng, Thất Thất sẽ cẩn thận."

Lúc này Tần Chí ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn Địch Hạo ——vừa rồi cậu nói gì chứ?

Địch Hạo nhướng mày: "Sao nào? Anh không phải là cha..."

"Không, không có." Tần Chí cười cười: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Vết thương của hồ yêu kia gây ra cũng không đến nỗi làm anh ngất đi chứ."

"Hô, cậu rốt cuộc cũng hỏi chính sự." Khâu Viễn trêu chọc nói.

Tần Hiểu tiến đến bên cạnh anh trai mình: "Anh, em nói anh nghe, anh không biết Địch đại ca sau khi thấy anh hôn mê, quả thực... A! Địch đại ca, đừng đánh em!"

Tần Chí nhìn Địch Hạo đuổi theo đánh Tần Hiểu, nhướng mày —— quả thực cái gì?

Thất Thất túm chặt tay Tần Chí, lôi kéo hắn, tiến đến bên tai Tần Chí, nhỏ giọng nói: "Ba ba nhìn thấy cha hôn mê, đặc biệt sốt ruột nha, hơn nữa rõ ràng có cách đơn giản hơn để giải quyết, ba ba trực tiếp dùng máu của mình trị thương cho cha nha."

Nghe được những lời phía trước, Tần Chí còn thực vui vẻ, nhưng mà nghe được nửa sau, Tần Chí lại nhíu mày, nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu hỏi: "Vậy ba con không có việc gì chứ."

Thất Thất lắc đầu: "Không có việc gì đâu, ba mới lấy một giọt máu thôi, sau đó cha đã không sao rồi"

"Ừm, vậy là tốt rồi."

Lúc này Địch Hạo trở lại, mở miệng nói: "Anh không cần cảm ơn tôi, máu của tôi cũng không có bao nhiêu tác dụng."

"Địch Tiểu Hạo, Tần Chí rốt cuộc là thế nào?" Thẩm Sùng Hoán mở miệng nói: "Lúc ấy tôi cũng cho kiểm tra cho cậu ấy một chút, tại sao tôi không phát hiện vấn đề?"

"Sao tôi biết được, chính cậu học nghệ không tinh đi." Địch Hạo cạn lời nói: "Thật ra cơ thể Tần Chí là bị oán khí xâm nhập, hồ yêu kia giết người lấy tim, trên ngón tay của ả tích rất nhiều oán khí, ngực Tần Chí bị cào bốn vết, khó tránh khỏi sẽ bị oán khi nhập, ảnh hưởng đến khí huyết trong cơ thể."

"Sao có thể?" Thẩm Sùng Hoán kinh ngạc nói.

Địch Hạo sắc mặt cũng có chút phức tạp nhìn Tần Chí: "Nhưng mà ngoại trừ nguyên nhân này, tôi không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác, hơn nữa, trong máu của tôi tuy có linh khí, nhưng tôi chỉ lấy một giọt máu căn bản không có bao nhiêu tác dụng, nhưng tôi phát hiện một giọt máu này vào trong có thể Tần Chí lại khiến cơ thể anh ấy xảy ra biến hóa, tiêu trừ oán khí trong thân thể."

Nghe Địch Hạo nói như vậy, sắc mặt Thẩm Sùng Hoán cũng phức tạp nhìn Tần Chí, giống như trong đó có nội tình.

Tần Chí nhíu mày: "Anh rốt cuộc sao lại thế này."

Địch Hạo thở dài: "Chúng ta là người tu đạo đều biết, nếu là người thường, bị oán khí đi vào trong cơ thể, căn bản không có khả năng phát sinh phản ứng giống anh, đơn giản là bị bệnh nặng một hồi là xong. Mà người tu đạo gặp được loại chuyện này, có thể dùng năng lực bản thân tiêu trừ oán khí."

Tần Chí dừng một chút: "Ý em là, anh không thuộc về người thường, cho nên có phản ứng với oán khí, mà anh lại không có tu đạo, cho nên cũng không có năng lực tiêu trừ oán khí, vì thế mới bị hôn mê."

Tần Chí mở miệng nói xong, mọi người trong nháy mắt đều im lặng, giống như khá kinh ngạc với tin tức này.

"Cái kia... Anh của em là bị gì vậy? Sao anh ấy lại không phải người thường?" Tần Hiểu lo lắng hỏi: "Có ảnh hưởng gì hay không?"

Thẩm Sùng Hoán lắc đầu: "Thể chất anh trai cậu đặc biệt, theo tôi được biết, có lẽ anh cậu có thể chất giống Địch Hạo, bản thân có phản ứng đối với vật âm, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cho nên mới làm cho anh ấy ngất."

"Cho nên... Máu của tôi có thể đốt cháy móng tay của hồ ly?" Tần Chí đột nhiên mở miệng: "Lúc cô ta tập kích tôi, thật ra có thể tiến lại gần một chút, nhưng tôi nhìn thấy móng tay cô ta giống như bị thứ gì đốt cháy..."

Địch Hạo nhìn về phía Tần Chí: "Khó trách trước kia anh lại có thể thấy âm hồn."

Tần Chí cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình: "Máu của anh là trời sinh hay do ngoại vật gây ra."

"Đương nhiên là trời sinh, loại thể chất này rất khó có, không liên quan đến huyết thống, càng đừng nói do ngoại vật gây ra." Thẩm Sùng Hoán đáp.

Tần Chí gật đầu —— thì ra không phải vì Hạo Hạo.

Tuy rằng chuyện của Tần Chí khiến mọi người kinh ngạc, nhưng mà kinh ngạc qua đi, có một số việc vẫn phải nói.

"Sau khi tôi hôn mê thì hồ yêu kia đâu?" Tần Chí mở miệng hỏi.

"Chạy." Nói tới đây, Thẩm Sùng Hoán hầm hừ nói: "Hồ yêu kia quá giảo hoạt, cô ta nhìn thấy anh hôn mê, liền xoay qua tập kích anh, ai biết cô ta là dương đông kích tây, sử dụng chiêu giả, lúc tôi tiến lên cứu anh, cô ta xoay người bỏ chạy rồi. Nhưng mà tôi cũng khiến cô ta phải chật vật."

Khâu Viễn cũng nói: "Chúng ta đi cục cảnh sát điều tra, cũng không có phát hiện đơn xin cư trú gần đây của huyện Phượng Đài, hơn nữa rất nhiều cư dân cư trú thời gian đều rất dài, tôi đại khái giới hạn phạm vi một chút, có thể điều tra ra được."

"Vậy là tốt rồi, chỉ là, chúng ta phải điều tra như thế nào?" Thẩm Sùng Hoán mở miệng hỏi.

"Tuyệt đối không thể rút dây động rừng, chúng ta cũng không có khả năng thương lượng, trước tiên chỉ có thể ngầm hành động. Nếu là nhà ở của hồ yêu cùng kẻ đứng sau cô ta, thì phòng trống là tốt nhất, nó phải là nơi khó khiến người khác chú ý, nhưng mà nhà ở trong cục cảnh sát đều có chủ hộ đăng ký, chúng ta cũng không biết đến tột cùng là nhà nào bỏ trống, cho nên còn phải tìm một chút." Từ Tử Hạo mở miệng nói.

Tiêu Kiền cũng nói: "Nếu có thể tìm một người quen thuộc nơi đây một chút là tốt rồi, như vậy chúng ta có thể tìm hiểu dễ hơn một chút."

"Thầy Ôn!"

"Dư Phong!"

Thất Thất và Tần Hiểu đồng thời nói.

Từ Tử Hạo gật đầu: "Đúng rồi, chúng ta cũng có thể đi theo cách này, nhưng mà Dư Phong còn dễ nói chuyện, Ôn Ngọc khó mà nói thật toàn bộ được, hành động quả thật có chút không tiện, nhưng mà nếu chỉ có mình Dư Phong như vậy lại quá chậm, hơn nữa nhà họ Ôn đã dạy học ở đây hơn trăm năm, đối với nơi này hiểu biết nhiều."

"Vậy tìm Ôn Ngọc hỗ trợ, cho dù không có cách giấu cũng không sao, giải quyết chuyện này sớm một chút mới quan trọng." Địch Hạo mở miệng nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, vì thế, ai đi nói chuyện đây?

Tần Hiểu đi tìm Dư Phong hỗ trợ khẳng định không thành vấn đề, nhưng mà bọn họ cũng không thể kêu hai đưa nhỏ Chu Diệu và Thất Thất đi tìm Ôn Ngọc đi, duy nhất coi như có liên quan, ngoại trừ Tần Chí và Địch Hạo thường xuyên đi đón trẻ, có lẽ cũng chỉ có Khâu Viễn.

Khâu Viễn xoa xoa thái dương: "Mấy người đừng nhìn tôi, tôi sẽ không đi tìm cậu ta."

Tần Hiểu mở miệng nói: "Khâu đại ca, anh là nhân viên cảnh vụ, đi tìm Ôn Ngọc quá danh chính ngôn thuận, hơn nữa, anh còn có thể nhân cơ hội này cùng Ôn Ngọc giải hòa."

"Giải hòa cái gì?" Khâu Viễn bất mãn nói.

"Biểu hiện của thầy Ôn người ta lần trước rất ôn hòa, anh đi tìm Ôn Ngọc hỗ trợ, cũng là cho chính mình một bước để leo xuống." Tần Hiểu cạn lời nói.

"Tần Chí và Địch Hạo mang theo Thất Thất Chu Diệu với Tiêu Diễn đi tốt hơn mà, tôi thấy Ôn Ngọc kia rất thích trẻ con." Khâu Viễn cự tuyệt nói.

Địch Hạo lắc đầu: "Mang theo bọn nhỏ đi, có lẽ thầy Ôn sẽ đồng ý, nhưng mà lợi dụng trẻ nhỏ để người ta đồng ý, đối với bọn nhỏ không tốt, huống chi chúng ta vốn dĩ là muốn người ta giúp đỡ, xử lý không tốt, còn có khả năng làm ảnh hưởng tới quan hệ của bọn họ trong thôn, cho nên vẫn là anh đi đi, chuyện công trong người, tương đối dễ nói."

Khâu Viễn thở dài: "... Được rồi."

Nhà họ Ôn cách nhà của Thẩm Sùng Hoán rất gần, là một tòa nhà rất lớn, cực kỳ cổ xưa, nhà chạm khắc bằng gỗ, phòng lát gạch, nhìn có thể thấy nền tảng nhà họ Ôn thâm hậu, khó trách có thể truyền thừa trăm năm.

Thẩm Sùng Hoán dẫn theo Khâu Viễn tới cửa bái lễ, tất nhiên là đến bái lễ chủ nhà của nhà họ Ôn, cũng đến nói với Ôn Ngọc tỉ mỉ chuyện lần này.

Con đường vào nhà rải đá, những vết nứt rải rác khắp nơi, nhìn ra được niên đại đã lâu, xung quanh cây cốt tươi tốt, mùi hoa bốn phía, dưới mái hiên treo chuông gió, gió thổi qua, leng keng rung động, Ôn Ngọc và một ông lão đã an vị dưới mái hiên, không biết đang đàm luận chuyện gì, ông lão cầm quạt hương bồ phất gió, cười tủm tỉm nghe Ôn Ngọc nói chuyện.

Dường như nghe được tiếng bước chân, ông lão mở mắt, ánh mắt thanh minh nhìn về phía Thẩm Sùng Hoán và Khâu Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info