ZingTruyen.Info

Edit Ky Huyen Di Dien Nguyet Ha Tang

        "Ai yêu ~ Thật tính thả tụi tớ về ~ chứ mỗi ngày ăn điểm tâm ở trường học phát ngán tận cổ rồi đây !" Phùng Mông sau khi trở về liền nói câu đó: " Nhớ muốn chết bánh phô mai nhà Trương đại gia a! Còn bánh rán nhà Vương nãi nãi nữa!"

        "Kỳ quái kỳ quái ~ rõ ràng cả hai loại bánh hầu như đều ăn mỗi ngày, thế nào tuyệt không ngán nhỉ?" Phùng Mông lại cho mình một cái vấn đề.

        Đối với kiểu người tự nói tự thoại như hắn, tự mình cũng có thể trò chuyện rất high, đã rất hiểu rõ - Lâm Uyên không cắt đứt hắn tự hỏi, chỉ là đi phòng bếp làm một phần bánh phô mai "Trương đại gia thân truyền" cho hắn.

        Cũng không đơn thuần là cho một mình hắn, Phùng Mông trở lại vừa lúc là buổi tối, Lâm Uyên đơn giản làm luôn cơm tối, bánh phô mai mỗi người đều có phần, trừ đó ra, còn có bò om gia vị và mì thịt bò "Trương đại gia thân truyền", sau khi làm xong, Lâm Uyên nhờ Thâm Bạch đem một phần tặng cho nhà Trương đại gia, vậy là hai ông cháu bên đó sẽ không cần làm bữa tối nữa.

          Phùng Mông ăn ngốn nghiến, gấp hai lượng cơm thường ngày, sau khi lau sạch miệng thì cảm khái nói: "Tớ nhớ mì giò heo A Hoa bà bà làm quá, bị nhốt nhiều ngày như vậy, tuy rằng không phải ngục giam, thế nhưng luôn cảm thấy hẳn là nên ăn mì giò heo tẩy đi xú khí. . ."

          Lâm Uyên: Nhiều cơm như vậy còn không thoả mãn nổi khẩu vị của ngươi, cẩn thận biến thành heo nga!

          Đoàn người ăn xong, Tông Hằng và Diệp Khai vừa phụ trách rửa chén vừa phụ trách thu thập bàn, sau khi tất cả dọn dẹp xong , Diệp Khai lấy ra một lon bia trong tủ lạnh, sau đó mở ra hội nghị uống bia lâu ngày không gặp.

           Biết được Diệp Khai cư nhiên sốt cao, Phùng Mông sợ không thôi, mà khi biết hắn lại là tự mình khỏi trước khi vắc-xin phòng bệnh dược vật tới, Phùng Mông lại càng bội phục.

           "Trước đây Diệp Khai luôn nói mình thật tráng kiện, tớ còn chưa tin, trải qua lần này, tớ rốt cuộc tin rồi."

           Diệp Khai đắc ý hất cằm lên.

           Ngồi ở một bên Tông Hằng ... ; Lâm Uyên ... ; Thâm Bạch yên lặng uống bia: Lời như vậy cũng chỉ ngươi tin.

          "Bánh phô mai nhà Trương đại gia em biết, quả thực ăn cực ngon, bất quá bánh rán nhà Vương nãi nãi ? Cũng ăn thật ngon sao? Tới bây giờ sao em chưa nghe nói qua nhỉ." Nghĩ đến Phùng Mông vào cửa thì nhắc tới chuyện này, Thâm Bạch - ẩn dấu thuộc tính ăn hàng nhịn không được dò hỏi, hắn đã ăn khắp chốn ngoài nên có thể tự xưng là biết rất nhiều nhà hàng mỹ thực , nhưng bánh rán nhà Vương nãi nãi quả thực lần đầu tiên nghe, hắn có điểm hiếu kỳ.

          "Bánh rán nhà Vương nãi nãi ?" Phùng Mông sửng sốt, nở nụ cười: "Khó trách trò không biết, đó là cửa hàng của quê nhà chúng ta."

          "Ở đó địa phương nhỏ, có rất nhiều sinh ý gia truyền, bánh rán nhà Vương nãi nãi chính là độc nhất nha, ngay nhà A Uyên không xa, a ~ nói đến đây , thật là hâm mộ A Uyên ~ rất nhiều món ăn ngon đều gần nhà cậu ấy, A Mỹ thật là khôn khéo! Nhất định là để ý mấy tiệm mỹ thực này mới cố ý mở tiệm tại đó!"

         " Mì giò heo A Hoa bà bà thì sao? Lẽ nào cũng là trên Sơn Hải trấn?" Nhắc tới Sơn Hải trấn, Thâm Bạch đặc biệt có tinh thần, hắn lập tức hỏi tới.

        "Đương nhiên rồi! Bất quá A Hoa bà bà không có mở tiệm, mì chân heo chỉ là món ngon sở trường nhà nàng làm mà thôi, nếu như không phải người quen căn bản không ăn được, A Mỹ chính là người quen của nàng a! Cũng chính là theo chân A Uyên mới có thể ăn ké được mì giò heo nhà nàng nha, cái mùi kia. . . Miễn bàn tuyệt vời a!" Tựa hồ là để chứng minh mì có bao nhiêu ngon, nói xong, bên mép Phùng Mông cư nhiên thật sự có nước bọt lấp lánh xuất hiện.

         Không biết tưởng tượng đến vị đạo nào đó, khoé miệng Thâm Bạch cư nhiên cũng có gì đó óng ánh.

         Nhìn hai thầy trò không có tiền đồ này, Lâm Uyên mặt nhăn nhíu, ném hai cái khăn giấy phân biệt cho hai người.

        Lau nước miếng tưởng tượng xong, Phùng Mông lại bưng bia lên uống một ngụm, thở dài: "Bất quá, nói thật nhé, tớ thật sự muốn về quê một chuyến, không vì cái gì khác, liền vì cái hình xăm trên lưng mà thôi, tớ cũng phải về một lần nữa tìm A Mỹ tu bổ giúp."

       "Mặc dù chỉ là ở sau lưng , bình thường nhìn không thấy, thế nhưng kể từ khi nó biến mất, ngực tớ liền đặc biệt không an định, luôn muốn nhanh chóng tu bổ."

        Nhăn mi, Diệp Khai dùng chai bia chỉ Tông Hằng: "Trong lầu một chính là tiệm xăm , Tông Hằng tay nghề cậu cũng không phải không biết, trực tiếp để Tông Hằng tu bổ không được sao?"

         Phùng Mông thận trọng nhìn thoáng qua Tông Hằng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tớ biết A tông làm rất tốt, thế nhưng hình xăm này đối với tớ có hàm nghĩa đặc biệt khác, chính là muốn A Mỹ vẽ cho, lại phải là đồ án trước kia. "

         Tông Hằng gật đầu biểu thị lý giải: "Đối với khá nhiều người mà nói, hình xăm sẽ có hàm nghĩa riêng, nếu như không phải người đặc biệt, thời gian đặc biệt hoặc là thỏa mãn điều kiện đặc biệt khác, như vậy có xăm cũng đều không có ý nghĩa, tự tớ cũng có ý nghĩ này."

         Nói xong, hắn nhìn về phía Phùng Mông: "Cậu nói A Mỹ, chính là thợ xăm hình duy nhất trên trấn các cậu sao, cũng là bà ngoại A Uyên?"

         Phùng Mông gật đầu, hưng phấn nói: "Không sai! Bộ dáng A Uyên rất giống A Mỹ nha! A Mỹ là một nữ thanh niên đặc biệt ngầu, các cậu nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho giật mình, sau đó thích mất nàng!"

          Lâm Uyên bà ngoại? Ngầu ? Nữ thanh niên? Thế nào cảm giác mấy cái từ này không nên hợp cùng một chỗ nga?

          Ngoại trừ Lâm Uyên, ba người còn lại đều sửng sốt.

          "Ân , tớ còn thực sự muốn gặp nàng một lần , hình xăm trên lưng cậu khá lão luyện, cái loại đồ án này trước đây tớ chưa từng gặp, đặc biệt chấn động, nếu như có thể, tớ còn muốn cùng nàng trao đổi một chút, nếu như có thể may mắn thu được một ít chỉ đạo, vậy thì thật là không còn gì tốt hơn. . ." Gật đầu, Tông Hằng khẳng định suy nghĩ của Phùng Mông.

           "Cũng đúng nga! Mông Mông muốn trở về một lần nữa xăm hình, A Tông muốn lĩnh giáo, cái kia. . . Thâm Bạch bạn học muốn đi ăn mỹ thực, ân hừm. . . Tớ cũng muốn đi thưởng thức một chút phong cảnh bên kia, đã như vậy, vì sao chúng ta không đi Sơn Hải trấn một chuyến ni? Rõ ràng cũng không có xa như vậy nga ~" Giơ lon bia, Diệp Khai nói.

            Hắn nói vừa xong, ánh mắt bốn người còn lại thoáng cái toàn bộ đều tập trung vào trên mặt hắn.

           "Sao , làm sao vậy? Làm gì nhìn tớ như vậy?" Bị nhìn chằm chằm có điểm chột dạ, hắn nhanh chóng uống một ngụm bia.

          "Nói đúng cũng! Có thể chứ?" Không nghĩ tới người thứ nhất phát ra tiếng phụ họa là người luôn luôn cùng hắn không hợp nhau - Thâm Bạch, hai mắt hắn đang sáng lên, quay đầu hỏi Lâm Uyên.

          Hắn hỏi thế, ngay cả Tông Hằng cũng nhìn tới.

         "Hình như cũng không có gì không thể." Bị mọi người nhìn nhưng không túng, Lâm Uyên chỉ là nhàn nhạt uống một ngụm bia: "Bất quá tôi phải thi xong mới đi được."

          Lâm Uyên là một người có kế hoạch.

          "Cậu thi xong là đầu tháng chín nga ~ thời gian liên thi vừa vặn nghỉ hè, lão sư chúng ta cũng có ngày nghỉ, vừa vặn có thể cùng đi a!" Diệp Khai lập tức tra xét tốt thời gian.

          "Nếu như có thể thi lên, nếu như không thi nổi. . ." Đại khái có thể đi thẳng về tiếp tục làm trấn nhỏ trị an quan.

           Mặc dù không có nói ra nửa câu sau, bất quá tất cả mọi người hiểu được.

           "Làm sao có thể a! Mỗi ngày cậu tận sức như thế, còn có Thâm Bạch ban ngày bổ túc cho, tiểu tử này thế nhưng khá lợi hại mà ~" Tuy rằng đã từng cùng Thâm Bạch có một đoạn thời gian qua lại, thế nhưng không thể không nói, chính là bởi vì đoạn "Qua lại" đó, hắn trái lại so người bình thường càng thêm quan tâm Thâm Bạch, về Thâm Bạch ở trường học bất cứ chuyện gì đều biết, cũng là bởi vì biết, Diệp Khai không thể không thừa nhận người này rất lợi hại.

             Đương nhiên, lời như vậy cũng chính là ngày hôm nay mới nói, đổi thành thường ngày, Diệp Khai thế nhưng đánh chết cũng sẽ không ca ngợi Thâm Bạch.

            Nói đến đây , Diệp Khai cảnh giác nhìn về phía Thâm Bạch, Thâm Bạch cũng nhìn về phía hắn, cười hì hì, vẻ mặt thuần lương.

            Diệp Khai càng thêm cảnh giác.

            Bọn họ cứ như vậy định ra kế hoạch đầu tháng chín đi Sơn Hải trấn , Diệp Khai đêm đó phải đi mua vé cho kịp, biết tin tức này, Phùng Mông liền  gọi điện thoại thông tri gia gia, sau đó bắt đầu trắng trợn mua các loại đồ ăn lễ vật hồi hương , nhìn hắn kích động như vậy, Lâm Uyên đơn giản lấy luôn danh sách mua đồ được giao cho lúc rời đi cũng giao cho hắn, ủy thác Phùng Mông mua dùm.

            Mà hắn lại bắt đầu càng thêm nỗ lực đọc sách.

            Hiện tại đã là trung tuần tháng bảy, bảy tháng thời gian, lớp học bổ túc tổ chức mọi người điền đơn chí nguyện, Lâm Uyên điền chí nguyện tự nhiên là "Ửu Kim cảnh sát trường học", cái này không có gì ngoài ý muốn, làm cho ngoài ý muốn chính là Thâm Bạch cư nhiên cũng điền giống vậy.

          "Cậu điền chí nguyện gì a? Không phải đã thi lên đại học rồi sao?" Hơn nữa lần này thành tích cuối kỳ vừa đứng thứ nhất toàn hệ , còn là hai hệ —— Thâm Bạch đồng thời học hệ máy móc và hệ toán học tại Ửu Kim học viện.

            Thâm Bạch cười hì hì nói: "Không có chính sách quy định ở đại học học sinh không thể ghi danh trường học mới a ~ "

            "Yên tâm, học lâu như vậy, thứ nhất em cũng muốn thi thử xem, thứ hai, theo khảo đề mà nói, thi xong chúng ta có thể tra đề, giúp anh đánh giá điểm a!"

           Lý do của Thâm Bạch. . . Nghe quả thật làm cho người thập phần tin phục . . .

           Lâm Uyên cứ thế tiếp tục bị hắn thuyết phục.

           Giống như về tới thời kì đếm ngược khi thi ở cấp ba, Lâm Uyên lâm vào trong biển đề chiến thuật , A Mỹ không ở, hậu thuẫn lần này của hắn chính là ba bạn cùng phòng, trừ đó ra còn có Trương đại gia.

           Diệp Khai phụ trách lên mạng tìm biện pháp, Phùng Mông phụ trách tham khảo đồng sự, Tông Hằng phụ trách mua đồ ăn, Trương đại gia chủ chước, mấy người này mỗi ngày thay đổi biện pháp đôn canh bồi bổ cho bọn hắn → không sai, "Bọn" hắn .

           Thâm Bạch cũng bị tính trong phạm vi thí sinh được chăm sóc.

            Mỗi ngày ăn cái gì đều quy định hảo, đồ uống lạnh nhất định không được uống, tùy thời kiểm tra nhiệt độ cơ thể, mỗi ngày bị nghiêm khắc thúc giục lên giường đi ngủ sớm, thậm chí ngay cả muỗi ngày hè. . .

            Được rồi, rất sợ thí sinh bị muỗi quấy rầy, ba người trong Lục phòng gần nhất cả thuốc chống muỗi cũng không bôi, dùng Diệp Khai hiên ngang lẫm liệt nói , chính là : "Buông tha hai người thí sinh đi! Muỗi! Mau cắn bọn ta !"

            Lâm Uyên trải qua hết thảy ← dĩ nhiên không phải A Mỹ nữ thanh niên, A Mỹ nữ thanh niên từ trước đến nay cho rằng cuộc thi không có gì đáng lo ngại, nhưng mà nàng mặc kệ thì còn có A Hoa, A Hải bà bà, cùng với các hàng xóm láng giềng nhìn Lâm Uyên từ nhỏ tới lớn, làm một trong không nhiều lắm thí sinh trên trấn, Lâm Uyên có thể nói là đã quen với đãi ngộ dị thường long trọng trước khi thi.

            Cho nên , đối với đãi ngộ hiện tại, hắn biểu hiện rất lạnh nhạt.

            Thâm Bạch lại hoàn toàn bất đồng.

            Theo như hắn nói, năm ngoái liên thi hắn là ăn xong đồ ăn nhanh thì tự mình kêu xe chở đi , trước cuộc thi mỗi ngày đều ăn như thế , nên làm gì thì làm thế đó, không có bất kỳ chỗ nào khác ngày thường.

             Nên đãi ngộ long trọng như vậy, có điểm "Hù" đến Thâm Bạch.

             Tựa như một con mèo hoang bỗng nhiên được nhặt về nhà chăm sóc tỉ mỉ , chưa từng trải qua phương thức đối đãi ấm áp, nó đầu tiên là cong lưng tỉnh ngủ , xù lông, sau đó thăm dò. . . hạ thắt lưng, thấp thỏm bất an thử tiếp thu loại chiếu cố đó.

            Không biết Thâm Bạch lần trước là thế nào đối đãi liên thi, lúc này trong cái nhìn của Lâm Uyên, Thâm Bạch đơn giản là cực kỳ nỗ lực!

            Nỗ lực đến mức hắn kìm lòng không đậu càng thêm nỗ lực một ít.

            Theo bảng số đếm ngược ngày thi (Tông Hằng vẽ) từng trang từng trang kéo xuống (Phùng Mông phụ trách xé), hai vị thí sinh bị tiền hô hậu ủng đưa lên trường thi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info