ZingTruyen.Info

Edit Ky Huyen Di Dien Nguyet Ha Tang

             

            Ở màn đêm kia, trong gian phòng cực lớn, có một đứa nhỏ vô cùng co ro.

            Trong phòng có giường, nó cũng không dám lên giường.

            Bởi vì ——

           Bên kia có "Đồ" .

           Đen kịt, giống như ma quỷ xấu xa nhất trong truyện cổ tích.

          Nó chiếm giữ bên giường , đôi mắt như hắc động cứ nhìn nó, cứ như vậy nhìn nó. . .

          Mà đứa bé kia, diện vô biểu tình, dùng đồng dạng nhãn thần ngưng mắt nhìn trở lại.

          Ánh mắt đứa nhỏ êm dịu đen nhánh trùng với ánh mắt dài nhỏ của thanh niên.

          Thâm Bạch mở mắt.

          Vò loạn tóc, hắn nhìn lên nóc nhà, sau đó cầm lên điện thoại dưới gối đầu.

          "A ~ bị muộn rồi !"

          Nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, chạy đi phòng quần áo lung tung mặc một bộ , hắn cầm lên túi sách trên bàn chạy ra bên ngoài.

          May là hắn ngụ bên cạnh trường học, một đường chạy chậm đến phòng học phía ngoài hàng lang thì, hắn đụng phải giáo sư đang đi lên lớp ——

         Vì vậy Thâm Bạch cùng giáo sư chuyện trò vui vẻ vào phòng học.

         Do vì là người cuối cùng vào phòng học, Thâm Bạch đến thời gian, vị trí tốt nhất đều bị chiếm xong, bất quá bởi vì là Thâm Bạch a ~ cho nên không lo, người của hắn vừa ở cửa phòng học thò đầu ra, vị trí trung gian tốt nhất lập tức có nữ sinh huy tay với hắn.

         Cười cung kính khom người với giáo sư, Thâm Bạch lập tức chạy về chỗ.

         "Cảm tạ ~" Hắn chủ động biểu thị cảm tạ nữ sinh đã giành chỗ giùm mình.

       "Không khách khí ay" Phấn hồng trái tim trên đầu các nữ sinh hầu như sắp thực chất hóa rồi a ~

        Cuộc đời học sinh mỗi một ngày, Thâm Bạch trên cơ bản đều là như thế này vượt qua.

        Lớn lên đẹp, tính cách tốt, xuất thủ chuyên gia, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết đây là cậu ấm thế nhưng tuyệt không bá đạo, hòa khí cũng không mềm yếu, rất được nữ tính hoan nghênh nhưng cũng không mỗi ngày xen lẫn trong nữ sinh chơi đùa, còn có rất nhiều Man ưa thích. . . Thâm Bạch như vậy, vô luận là ở trong nam sinh quần thể hay là nữ sinh quần thể, đều rất được hoan nghênh.

        Mỗi môn công khóa đều tốt, ách. . . Cảm tạ thời đại này thể dục là môn tự chọn, điều này làm cho tương lai của hắn sinh ra rất nhiều lựa chọn, bất quá giống với rất nhiều người, hắn cũng lâm vào do dự , hoàn toàn không biết mình tương lai sẽ làm gì, hắn không có bất kỳ tưởng tượng nào với thời gian tới.

        Bất quá gần nhất Thâm Bạch lại có vi diệu cải biến.

        Vừa hết lớp, cự tuyệt lời mời đồng học cùng ăn cơm trưa, Thâm Bạch hoả tốc hướng tàu điện ngầm chạy đi.

      Tuy rằng hắn hiện tại đã không còn là gà yếu vô pháp chạy đường dài nữa, thế nhưng trường học quá lớn, như vậy đi ra ngoài, ra một thân mồ hôi gặp Lâm Uyên, hắn luôn cảm thấy rất mất mặt.

      Cho nên Thâm Bạch gần nhất có điểm muốn mua một ván trượt, bằng không giày trượt cũng không sai, hai loại này hiện tại đều có bản mới dạng phù không không bánh, chỉ là cảm giác tựa hồ vẫn là bản truyền thống tương đối đẹp trai hơn. . .

      Một bên lấy điện thoại tra giới thiệu ván trượt và giày trượt, Thâm Bạch một bên hướng mục đích chạy đi.

      Sau giờ ngọ trên tàu điện ngầm, một mỹ nam tử mặc áo thun trắng cùng quần dài màu xanh, mái tóc vừa đen vừa mềm, an tĩnh tựa như một bức họa.

      Đáng tiếc, cảnh sắc tuyệt vời này cũng không để cho mọi người thưởng thức lâu lắm, rất nhanh hắn liền đứng lên đi tới cửa tàu, cửa vừa mở, không biết hắn thấy được ai, nụ cười nháy mắt nỡ rộ, khuôn mặt vốn dễ nhìn bỗng nhiên phát sáng cả lên ——

       "A Uyên! Anh thật là đúng giờ!" Có thể để cho Thâm Bạch pikapika cả người "Tỏa sáng" còn có thể là ai nữa đây?

        Tự nhiên là Lâm Uyên.

        Hai người hẹn nhau 3 giờ 05 phút, Thâm Bạch thuận miệng nhắn số tàu mình ngồi cho Lâm Uyên, không nghĩ tới Lâm Uyên lại ở bên ngoài tàu chờ hắn .

         "Cậu cũng rất đúng giờ." Lúc xuống xe vừa vặn 3 giờ 05 phút, một giây cũng không kém, điều này là do Thâm Bạch là kiểu số liệu khống , mới có thể đánh giá chính xác thời gian như vậy.

        Hai người cùng nhau đi đến tuyến số 7.

        Hôm nay là lần cuối cùng Lâm Uyên thay thuốc, ngoại trừ đổi thuốc, hắn chỉ cần làm tiếp một lần kiểm tra, xác định lỗ tai hoàn toàn bình phục, mới có thể không cần đi bệnh viện nữa.

        Vừa đi, Thâm Bạch một bên chia sẻ với Lâm Uyên tư liệu các loại ván trượt - giày trượt trong máy, trước đây hắn bất luận mua cái gì đều là tự quyết định, hiện tại lại không biết vì sao, hắn luôn luôn thói quen trước khi ra quyết định liền nghe ý kiến của người khác.

         Về phần "Người khác" này . . .

         Tự nhiên đặc biệt là Lâm Uyên.

        Hôm nay "Hẹn " mới vừa bắt đầu, hai người đã định ra thời gian "Hẹn" tiếp theo → đối với người không có thói quen lên internet mua sắm như Lâm Uyên mà nói, chính là đi cửa hàng bên ngoài sẽ có tương đối nắm chắc.

         Một đường nói chuyện phiếm, hai người quen cửa quen nẻo đến phòng Đại Lạp nữ sĩ.

        "Vô cùng tốt, năng lực thính lực của Lâm tiên sinh bây giờ là 97 điểm, cao hơn không ít so với trình độ bình quân của người bình thường ni ~" Rất nhanh đưa kết quả kiểm tra đo lường cho Lâm Uyên nhìn, Đại Lạp cười ha hả chúc mừng Lâm Uyên.

        "Ai? Nơi này thính lực kiểm tra còn có thể chấm điểm? Vậy người bình thường trình độ là bao nhiêu điểm?" Nhìn kỹ một lần kết quả kiểm tra của Lâm Uyên , Thâm Bạch phát hiện thứ chính hắn cũng không biết .

        "Ân, đây là thiết bị mới mang vào, không giống với thiết bị trước đây, máy kiểm trắc này sẽ đo lường càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, vừa rồi Lâm Uyên tiên sinh tiến nhập phòng kiểm tra, máy sẽ truyền phát các loại thanh âm cho cậu ấy nghe, trong đó có thanh âm sinh hoạt hàng ngày, có thanh âm ở mọi nơi trong cuộc sống, nhưng mà với thanh âm người bình thường căn bản không nghe được, máy thứ nhất có thể căn cứ người kiểm tra tự lựa chọn thanh âm có thể nghe được để chấm điểm, thứ hai có thể bằng vào phản ứng người kiểm tra mà chấm điểm, nói cách khác, có thanh âm khả năng chính người kiểm tra cũng không có ý thức đến chính họ có thể tiếp thu được, nhưng mà máy đo lường có thể đi qua phản ứng vỏ đại não chứng minh họ quả thực đối cái thanh âm này có phản ứng, cũng sẽ vì bộ phận này chấm điểm, tổng hợp, chính là điểm thính lực của người tham gia a ~ "

       Đại Lạp bác sĩ đơn giản giới thiệu cho Thâm Bạch.

       "Người bình thường điểm thính lực đại khái là 80 , tiện thể nhắc tới, thính lực của ta là 86 ."

       "Không sai, tôi vừa rồi nghe được là thanh âm trên đường." Lâm Uyên gật đầu, nói một chút quá trình vừa trải qua kiểm tra.

        "Hình như rất thú vị, xin hỏi, tôi có thể làm thử được không?" Vẻ mặt viết ba chữ lớn "Thấy hứng thú" , Thâm Bạch hai tay tạo thành chữ thập nhìn về phía Đại Lạp bác sĩ.

         "Ha ha, vừa vặn cuộc hẹn tiếp theo còn có một đoạn thời gian, đủ cho cậu làm một khảo nghiệm." Phất tay một cái, Đại lạp bác sĩ cười an bài.

         Vì vậy, lúc này đến phiên Lâm Uyên ở bên ngoài chờ Thâm Bạch, mười phút sau, Thâm Bạch vẻ mặt thất thần đi ra.

         "Thế nào?" Phản ứng này. . . hoàn toàn khác với lúc mình làm xong, mặt nhăn nhíu, Lâm Uyên dò hỏi.

          Kinh ngạc nhìn Lâm Uyên thật lâu, Thâm Bạch thở dài, lúc này mới cảm khái nói: "Thực sự là rất dễ nghe."

          "?" Lâm Uyên không hiểu nhìn về phía hắn, dù sao, hắn vừa mới đi vào phòng đo lường , nghe được chính là các loại thanh âm phổ thông trên đường : Tiếng còi xe , gọi điện thoại , người đi đường tiêu sái , thậm chí còn có người cãi nhau . . . Bây giờ nói êm tai thì có hơi...

        "Em nghe được một ca khúc, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua , thanh âm của người đó thực sự là quá tuyệt vời! Quả thực khó có thể hình dung, hát đến nốt cao nhất , em cảm giác cả người đều nổi da gà, a! Nguyên lai còn có âm nhạc như vậy a!" Thâm Bạch một bên khe khẽ lắc đầu, một bên cảm khái nói.

         "Ai? Nguyên lai bài hát duy nhất bên trong bị cậu nghe được." Vẫn cùng Lâm Uyên chờ một bên Đại Lạp bác sĩ xen vào nói: "Bởi loài người thanh âm trình tự có hạn, cho nên trong máy trên cơ bản không có sử dụng tiếng người làm trắc thí thanh nguyên, nhiều lắm làm một trong trình tự mà thôi."

         "Có người nói chỉ có một thanh nguyên là ngoại lệ." Đại Lạp bác sĩ giơ lên một ngón tay: "Đó là ca khúc duy nhất trong máy kiểm tra. Không biết là bọn họ hợp thành thanh âm là nơi nào lấy được, toàn ca khúc dài mười phút, có người nói tuyệt đại đa số người chỉ có thể nghe được năm phút đồng hồ, một hai phút đầu, cùng với ba phút sau bởi thanh âm quá thấp, quá cao, trên cơ bản đã vượt ra khỏi phạm vi thính lực con người."

         "Tôi cũng không biết nghe được bao nhiêu phút, quá mê li, cái gì cũng nghĩ không được, thanh âm này thật là đáng sợ." Gãi gãi đầu, Thâm Bạch lại lắc đầu.

         "Kết quả khảo nghiệm ra." Đại Lạp bác sĩ ly khai một hồi, rất nhanh cầm kết quả về: "Căn cứ kết quả khảo nghiệm, Thâm Bạch tiên sinh nghe được 8 phút 28 giây tiếng ca nga, thính lực đạt được như Lâm Uyên tiên sinh, đều là 97 điểm!"

         "Cái máy này sử dụng đến bây giờ tổng cộng ở toàn bộ tinh đã khảo nghiệm qua hơn vạn người, hai vị đạt được đặt song song vị trí thứ ba mươi ni ~" Đại Lạp bác sĩ nở nụ cười.

         "Cao nhất là bao nhiêu?" Lần đầu tiên không có được hạng nhất, Thâm Bạch phản xạ hỏi.

          "Ngô. . . Ta xem một chút, hệ thống biểu hiện là 99 , chỉ có một người bắt được điểm này, bất quá là ai cũng không biết." Đại Lạp bác sĩ lấy ra bản ghi chép trong hệ thống nội bộ , sau đó nói cho hắn.

         Thâm Bạch và Lâm Uyên tạm biệt Đại Lạp bác sĩ nhiệt tình, sau lần này, lỗ tai Lâm uyên hoàn toàn khôi phục, nếu như không có ngoài ý muốn khác, bọn họ đại khái sẽ không gặp lại Đại Lạp bác sĩ nữa.

          Bất quá bọn hắn không có lập tức ly khai, mà là qua hiệu thuốc.

          Gần nhất trong thành thị bỗng nhiên lưu hành một loại cảm mạo mới, ở niên đại ngày nay, thật nhiều bệnh nan y đều biến thành phổ thông tật bệnh, ngược lại thì cảm mạo bình thường nhất vẫn không ngừng diễn biến, tiến hóa, cùng nhân loại như bóng với hình, các loại vắc-xin phòng bệnh đều không thể hoàn toàn trị hết, mọi người chỉ có thành thành thật thật dự phòng cộng thêm thuốc uống.

         Diệp Khai nói, gần nhất Ửu Kim thị tựa hồ vừa có một loại cảm mạo mới, biết Lâm Uyên bọn họ ngày hôm nay muốn đi qua Ửu Kim y viện, nên nhờ hai người bọn họ thuận tiện mua về.

         "Nghe nói Ửu Kim y viện đang phối trí một loại tân dược dùng rất tốt,  nhờ cậu mua trở về nha ~ "

          "Diệp lão sư nói thì quá nhẹ rồi, hiệu thuốc bên ngoài bệnh viện Ửu Kim cho tới bây giờ đều phải xếp hàng dài ~" Cũng không biết hắn và Diệp Khai chỗ nào không hợp, bầu không khí giữa hai người luôn luôn là lạ, này thật , Thâm Bạch lại đang len lén nói Diệp khai "Nói bậy".

          "Cho dù cậu ta không nói, chúng ta cũng phải đi qua mua thuốc, bất cứ lúc nào trường học đều là khu lưu hành tật bệnh nặng nhất , cậu phải mua dự trữ ở nhà."

           Lâm Uyên nói một câu như vậy, Thâm Bạch liền mắt to bừng sáng.

          "Em có cách khác, yên tâm, em sẽ tìm người, chúng ta không cần xếp hàng a ~" Vui vẻ, Thâm Bạch tìm một chỗ yên tĩnh cho Lâm Uyên ngồi , bản thân thì đi tìm người chạy việc.

          Nhìn bóng lưng Thâm Bạch vô cùng cao hứng , Lâm Uyên có điểm không biết nói gì.

         Hắn là người không thích chơi điện thoại , trong lúc rãnh rỗi, hắn đành quan sát hoàn cảnh chung quanh: Nơi hắn hiện đang ngồi là khu nội trú, không biết có phải hay không là tất cả khu nội trú đều như nhau, yên lặng, trong không khí tràn ngập một mùi hoa thơm dưới ánh mặt trời , bất quá. . .

         Đây chỉ là biểu tượng, khứu giác linh mẫn, Lâm Uyên còn là nghe được dưới mùi hoa là vị thuốc đông y cùng nước khử trùng không dễ ngửi thấy.

         Chỗ Thâm Bạch tìm, quả thực rất an tĩnh.

         Không ai quấy rối, Lâm Uyên đơn giản nhắm mắt lại, bắt đầu phơi nắng.

         Cửa thủy tinh nơi này là đặc chế, nó loại bỏ đi cái chói mắt trong ánh nắng, còn dư lại chỉ có ôn hòa ấm áp.

         Bất quá ——

         Lâm Uyên bỗng nhiên mở mắt ra, lúc hắn trợn mắt , có một con chim to màu đen vừa vặn từ chính diện hắn bay qua ngoài cửa sổ.

         Hình dáng chim khổng lồ dị thường quen thuộc, chờ một chút ——

         Nó không phải dị hóa thú nữ nhân ngày đó sao?

          Lâm Uyên đang nghĩ, bỗng nhiên, hắn thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc phía đối diện: Trong tay ôm hoa tươi, tay kia mang theo túi công sự , nữ nhân vẻ mặt đang bi thương kia chính là Ol ngày đó cùng bọn họ đi quầy rượu Hắc Vụ !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info