ZingTruyen.Info

Edit Ky Huyen Di Dien Nguyet Ha Tang

         Trương đại gia ngoài dự đoán của mọi người giải quyết xong rồi.

         Không chỉ sự kiện "Tư tàng Cam Bỉ Á" , còn có chuyện khế ước phòng.

         Trương đại gia bị cảnh sát mang đi là cơ hội, ai bảo mấy người xã hội đen hư hư thực thực ở trước ngày Cam Bỉ Á bị phát hiện gióng trống khua chiêng tìm tới Trương đại gia ni? Cảnh sát tự nhiên hoài nghi bọn họ và Cam Bỉ Á có liên quan, liền phá lệ cẩn thận điều tra bọn họ một phen. Những người đó tự nhiên là không qua nổi điều tra, tuy rằng kết quả chứng minh bọn họ và Cam bỉ á không quan hệ, thế nhưng lại bị cảnh sát bắt được rất nhiều vụ giả tạo khế ước cùng với lén cho vay nặng lãi, mấy ngày nay bọn họ có thể nói là sứt đầu mẻ trán, bất quá khế ước mua bán nhà của Trương đại gia lại là hoàn toàn "Hợp pháp", cho nên có sứt đầu mẻ trán thì trong lòng bọn họ ngược lại cũng chắc chắc, chỉ cần tờ khế ước mua bán nhà này còn , ngày sau có thể dễ dàng xoay chuyển được.

        Nhưng mà ——

        "Em nghĩ đám người kia sẽ không vô duyên vô cớ muốn phòng ở Trương đại gia , sau khi tra xét một chút, phát hiện nguyên do là bởi vì tập đoàn tài chính Trung Dã thu mua một mảnh thổ địa phụ cận , họ muốn xây trung tâm thương nghiệp, chính là mảnh tòa nhà cũ phía Đông , A Uyên anh chạy bộ sẽ đặc biệt đi ngang qua chỗ đó." Thâm Bạch nói, Lâm Uyên theo lời của hắn suy nghĩ một chút: Quả thực, phía Đông nơi ở bọn hắn có một mảng lớn phòng cũ.

         Những phòng ốc kia đã rất cũ kỹ rồi, cho dù chính phủ hàng năm giữ gìn vẻ ngoài, thế nhưng nội bộ lại thực sự không được, nhưng bởi vì địa điểm tốt tiền thuê nhà tiện nghi, vẫn là có người ở, dù thế phần lớn phòng còn lại đều trống không. Dần dà, nơi đó trở thành nơi "Thám hiểm" được nhiều hài tử yêu thích ← Điểm Điểm cũng đi "Thám hiểm" qua, bất quá trong mắt người lớn , nơi đó là địa phương nguy hiểm.

        Lâm Uyên nghĩ những đại nhân kia lo lắng rất có đạo lý.

        "Sở dĩ vẫn không có dỡ bỏ, bởi vì chủ nhân mảnh thổ địa kia có mấy người, trên vấn đề định giá vẫn chưa bàn xong, thẳng đến tập đoàn tài chính Trung Dã đem bọn họ toàn bộ đối phó, rốt cục bắt lại quyền sở hữu thổ địa ." Thâm Bạch tiếp tục nói: "Tuy bọn họ muốn xây trung tâm thương nghiệp bên kia, thế nhưng Trương đại gia bên này cách phiến thổ địa có một khoảng cách, đất bên đây mặc dù sẽ làm trung tâm thương nghiệp , nhưng mà tăng giá có hạn. . . Thẳng đến khi em thấy Trung Dã bên kia cho ra bản thiết kế cuối của trung tâm thương nghiệp."

       Thâm Bạch khoa tay múa chân: "Đường xuất nhập không trung đi thông trung tâm thương nghiệp cao tầng vừa vặn bị tuyển định ở nhà của Trương đại gia , cũng không biết hắc bang kia làm sao có bản thiết kế , nói chung, bọn họ chắc là nhìn nó mới hạ quyết tâm chiếm đất nhà Trương đại gia ,"

       "Dù sao ——" Thâm Bạch nhíu mày: "Lão đại Trung Dã rất mê tín, hắn tin tưởng vững chắc cổng nhập khẩu nhất định phải chọn chỗ này mới có tài vận, nên sẽ không dễ dàng đổi, hắn nhất định sẽ khai đắt, mà đây lại là chuyện liên quan đến toàn bộ con đường không trung của trung tâm thương nghiệp, có thể nghĩ ở đây sẽ rất đáng giá a ~ "

       ". . ." Lâm Uyên không nói gì: Nguyên lai, Trương đại gia là bởi vì chuyện này mới gặp tai bay vạ gió? !

       Nhưng mà, biết rõ nguyên nhân lại cũng không khiến Lâm Uyên cảm thấy nhẹ nhõm : Cho dù xã hội đen cuối cùng có thể đối phó được, thế nhưng tập đoàn Trung Dã có thể bị đối phó sao —— đây chính là một tập đoàn lớn ngay cả hắn cũng biết tên! Cho dù là mấy tên hắc bang, trước mặt tập đoàn tài chính Trung Dã cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!

      "Làm xong." Thâm Bạch lại đối với hắn thủ một thế "OK" , khóe miệng kéo ra nụ cười thật to, hắn giảo hoạt nháy mắt mấy cái: "Em dùng tiền xài vặt mua đứt mảnh đất kia từ trong tay lão gia tử Trung Dã rồi."

       Phùng Mông: = 口 =! ! !

       Diệp Khai: 囧! ! ! !

       Tông Hằng: . . .

       Lâm Uyên: =_=

       "Có thể sử dụng tiền giải quyết đều là vấn đề nhỏ, chuyện này so ra thì dễ xử lý hơn chuyện vớt Trương đại gia từ bót cảnh sát nhiều~" Vừa nói, Thâm Bạch vừa kéo kéo áo ← cho dù hôm nay không có mặc âu phục , bất quá cảm giác ràng buộc ngày đó tựa hồ vẫn còn, hắn đã thành thói quen nới lỏng cổ áo.

       "Chỉ dùng tiền xài vặt là có thể mua lại một miếng đất lớn, Thâm Bạch trò thế nào có nhiều tiền như vậy! ?" Diệp Khai kích động cầm cả chai bia nặng nề vỗ vào trên bàn!

       Thâm Bạch câu môi mỉm cười: "Bởi vì em là phú N đại a ~ "

       ". . ." Những lời này khiến thanh niên Diệp Khai không lời chống đỡ, hắn chỉ có thể giơ lên chai bia đập tiếp, càu nhàu uống một hớp, sau đó oán hận nói: "Kẻ có tiền vạn ác!"

       Nhún nhún vai, Thâm Bạch vẻ mặt thuần lương nhìn Lâm Uyên: "Em mặc dù có tiền, nhưng mà một - không hít thuốc phiện, hai - không đánh bạc, ba - không loạn tìm đối tượng bao dưỡng , tối đa chỉ có mua cổ phiếu mua đất và vân vân, rất ngoan nha ~ "

       Lâm Uyên: . . .

       Diệp Khai : (tốn hơi thừa lời)

      "Đúng vậy ~ Thâm Bạch bạn học chính là rất biết điều a ~ cậu xem trò ấy, ban ngày đi học không nói, buổi tối còn đi học bổ túc, ngày không học bổ túc thì theo chúng ta giúp lão nhân gia nhảy quảng trường, học sinh ngoan như vậy, vào đột tuổi của em ấy thế nhưng khá hiếm thấy đấy ~" Hoàn toàn không thấy Diệp Khai bên cạnh cay đắng , Phùng Mông ha hả nở nụ cười, thật lòng ca ngợi Thâm Bạch một phen.

      Bất quá, Phùng Mông cũng là có điểm hiếu kỳ của mình: "Thâm Bạch bạn học, em mua mảnh đất lớn như vậy , cũng muốn xây trung tâm thương nghiệp sao?"

      "Không." Thâm Bạch lắc đầu: "Em định xây thành khu vui chơi thiếu nhi, cộng thêm một công viên lớn, phụ cận người già trẻ nhỏ chiếm đa số, Điểm Điểm lúc trước còn nói gần nhà không có nơi để con nít chơi đùa , Trương đại gia cũng nói phụ cận nhà càng ngày càng nhiều, xanh hoá diện tích giảm thiểu, ngoại trừ quảng trường, người lớn tuổi cả một địa phương tản bộ cũng không dễ kiếm, cho nên xây khu trò chơi và công viên là vừa hay ~ "

       "Khu trò chơi thì hoàn hảo, thế nhưng công viên. . . Đó không phải là không có lời sao?" Cái gọi công viên, cũng đều là miễn phí, Phùng Mông lo lắng nghĩ.

       "Không sao a~ ngược lại em cũng không thiếu tiền ~" Khoát khoát tay, Thâm Bạch hớp một một ngụm bia nhỏ, ngoan ngoãn nở nụ cười.

       Từ chỗ Trương đại gia kiếm tiền không thành, lại bị cảnh sát luân phiên thẩm vấn, hắc bang trước đây làm khó Trương đại gia không lâu lắm triệt để phá sản giải tán, ân. . . Tài sản bọn họ dùng cho thanh toán bị Thâm Bạch mua, không sai, người sở hữu khế ước nhà Trương đại gia biến thành Thâm Bạch.

       Nói chung, nhờ phúc Thâm Bạch bạn học "Không thiếu tiền", chuyện Trương đại gia triệt để giải quyết.

       Trương đại gia bản thân không biết chuyện này, ông chỉ là biết hắc bang kia phá sản, đối tượng hoàn khoản mỗi tháng biến thành tài khoản người khác, chỉ cần trả xong khoản tiền còn lại, toàn bộ nhà kể cả miếng đất liền triệt triệt để để trở thành vật sở hữu của ông.

       Vì vậy, tiệm bánh phô mai tiếp tục mở cửa, mỗi ngày khách hàng đến mua, sinh ý cư nhiên còn tốt hơn trước đây ~

***

       Trong những ngày kế tiếp, Lâm Uyên lại đi thay đổi một lần thuốc, tuy rằng hắn đã có thể nghe được thanh âm, bất quá theo bác sĩ đề nghị, hắn vẫn quyết định muốn dùng cho xong.

       Sáng sớm hắn vẫn sẽ đi trong nhà Trương đại gia hỗ trợ, sau đó ban ngày ở tiệm xăm hình công tác, buổi tối lại chăm chú học tập, có Thâm Bạch hỗ trợ, thành tích học tập của Lâm Uyên vững bước đề cao , đến lần thứ sáu khảo nghiệm, Lâm Uyên cư nhiên xếp thứ hai cả lớp!

       Đương nhiên, hạng nhất thủy chung là Thâm Bạch, rất vững ~

       Đây là phần lớp văn hóa , mà ở lớp võ đạo , Lâm Uyên thiếu chút nữa biến thành trợ giáo → Lão sư bổ túc phi thường thưởng thức hắn, một lòng muốn mời hắn trở thành trợ thủ của mình, thế nhưng Lâm Uyên cân nhắc qua thân phận thí sinh của bản thân, hơn nữa Thâm Bạch về phương diện này trình độ thực sự khá kém, ngày thường tiêu thời gian cùng Thâm Bạch một đối một còn thiếu, bây giờ hắn không có tinh lực chú ý những người khác.

       Bất quá lão sư cũng không trách hắn, tương phản, thấy Lâm Uyên có thể vì Thâm Bạch - thể năng kém nhất trong lớp làm bổ túc ngoài giờ đã giúp hắn ân lớn→ thời gian ngày lại ngày trôi qua, Thâm Bạch cải biến đoàn người mắt thường có thể thấy được:

       Cơ thể dài ra → tuy rằng thật mỏng;

       Thể trọng đi lên → tuy rằng còn là tổ thứ nhất đếm ngược;

       Thậm chí ngay cả chiều cao có người nói một năm chưa từng thay đổi cũng đều cao hơn → mặc dù mới 1cm

       Những biến hóa này, đặc biệt một điểm cuối cùng, quả thực làm Thâm Bạch cao hứng muốn chết, lúc đó vừa muốn ôm Lâm Uyên xoay vòng chúc mừng một phen, nhưng mà ——

       Không, không ôm nổi.

       Xoa bóp cánh tay của mình, Lâm Uyên thản nhiên nói: "Ngoài chân ý , gần nhất cơ thể tôi cũng nặng thêm hai kg, chiều cao cũng dài thêm 1. 5cm."

        Thâm Bạch, Thâm Bạch còn có thể làm cái gì đấy? Chỉ có thể càng thêm khắc khổ huấn luyện thể năng mà thôi.

       Orz

        Kì thi hằng năm trên toàn bộ tinh tổ chức vào tháng ba, các trường học trong khoảng thời gian này sẽ tiến hành thống nhất chiêu sinh, sau đó học sinh mới trúng tuyển nhập học vào khoảng tháng năm, đây là trình tự bình thường.

        Bất quá để ngăn chặn các trường lớn "Khoan tiến nghiêm ra" , hoặc "Nghiêm tiến khoan ra" như xưa, sau khi học sinh tiến nhập, trong trường sẽ tiến hành cuộc thi đại liên khảo không hề dễ, mỗi lần cuộc thi diễn ra đều sẽ quét xuống một bộ phận học sinh, mà cái này khiến cho một bộ phận thí sinh trước đây thất bại trong đại liên khảo một lần nữa có cơ hội.

       Tháng chín hằng năm, các trường lớn sẽ lục tục tổ chức lần thứ hai trúng tuyển, lần này chính là các trường học tự ra đề, độ khó tuy không cao hơn nhiều so với đại liên khảo, nhưng tuyệt đối sẽ không thấp, Lâm Uyên nhắm chuẩn là lần trúng tuyển này.

       "Chỉ cần dựa theo kết quả học tập hiện tại, A Uyên anh nhất định không có vấn đề." Lấy bài thi gần đây nhất của Lâm Uyên phân tích một phen, thâm niên ưu tú thí sinh —— Thâm Bạch cho hắn ăn một viên thuốc an thần.

       Thâm Bạch tuy rằng lớn lên có vẻ nhỏ nhắn, thế nhưng cách nói và làm việc đều là người đáng dựa nhất, cho nên , Thâm Bạch nói, Lâm Uyên tin tưởng, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải loại hình có một chút thành tích nhỏ sẽ dương dương tự đắc , kế tiếp, Lâm Uyên còn là mỗi ngày nỗ lực công tác đồng thời nỗ lực học tập.

        Lao dật kết hợp, ngoại trừ công tác học tập, hắn còn có chút thời gian rãnh , trong khoảng thời gian này hắn hoặc đi qua nhà Trương đại gia học tập nấu ăn (thuận tiện giúp ), hoặc cùng Thâm Bạch nghiên cứu thủ công, hoặc đi công viên mới xây tản bộ thư giãn, nói chung ngày trôi qua dị thường thư thái.

        Nếu như không phải con cá nhỏ tên là Cá khô nhi vẫn đang mỗi ngày nằm trên bàn không nhúc nhích, hắn hầu như cho rằng thế giới khác chỉ là ảo giác của mình.

       Nói đến Cá khô nhi, không thể không nói, con cá này thực sự rất bình tĩnh.

       Lâm Uyên cảm giác mình đã coi như là loại hình bình tĩnh, không nghĩ tới nó so với hắn còn phải bình tĩnh hơn.

      Mỗi ngày im lặng không nhúc nhích đến nỗi hắn nghĩ đây đích thị là một con cá chết!

      Nếu như không phải có mấy lần nó từ trong vò nhảy ra, Lâm Uyên hầu như đã quên sự tồn tại của nó.

      Nhưng mà cho dù nhảy ra, Cá khô nhi vẫn nằm trên bàn trợn tròn hai mắt, không hề nhúc nhích, dù cho Lê Hoa nhi bỗng nhiên ngậm nó trong miệng, nó vẫn không động đậy.

     Nếu như không chết, vậy đại khái chính là cảnh giới bình tĩnh cao nhất rồi.

     Lâm Uyên: =_=

     Vì thế Cá khô nhi vẫn sống rất tốt, mỗi ngày ở trong nước đợi đến nhàm chán liền tự nhảy ra ngoài, sau đó Lê Hoa nhi sẽ ngậm nó lên, vừa ngậm vừa chạy khắp nơi, tuy rằng từ cặp mắt cá chết thực sự nhìn không ra nó rốt cuộc tâm tình gì, thế nhưng từ điểm không giãy dụa đến xem, Lâm Uyên nghĩ: Đây đại khái là một con cá khô thích đi dạo phố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info