ZingTruyen.Info

Edit Ky Huyen Di Dien Nguyet Ha Tang

      Trong lúc Thâm Bạch còn đang đếm đầu ngón tay tính toán Lâm Uyên rốt cuộc lúc nào mới tới được , thì kỳ thực Lâm Uyên đã tới sớm một ngày rồi.

      "Tôi nghĩ nên đi qua nhìn trước, sẽ không kinh động những người khác, nếu có người phát hiện, tôi sẽ nói tới mua chút vật phẩm sinh hoạt." Hắn đầu tiên đi qua chỗ Minh Viễn và Chương cục trưởng , sau khi nói qua mới cầm vé xe đổi ký.

       Mang theo quần áo đơn giản , đựng trong cái valy đem từ Sơn Hải trấn đến , Lâm Uyên đi nhà trọ tiện lợi phụ cận bệnh viện mướn một cái phòng, buông xuống đồ vật , sau đó lập tức ra ngoài.

      Hắn đầu tiên trực tiếp tìm tới tòa soạn báo, nói rõ ý đồ mình đến, biểu thị muốn gặp ký giả đã viết tin " Thanh Hợp y viện vụ án không đầu mối" , bất quá lại bị báo cho biết đối phương cũng không phải là ký giả có quan hệ hợp đồng trực tiếp với toà soạn bọn họ, mà là ký giả tự do.

      "Bất quá, theo ta được biết, hắn hiện tại hẳn là ngay Thanh Hợp y viện nằm viện, mặc dù có thể phát hiện vụ án này, kỳ thực cũng là hắn nằm viện mới phát hiện được." Trước khi đi, đối phương lại tiết lộ một cái tin cho Lâm Uyên.

      Hướng đối phương bày tỏ cảm tạ, Lâm Uyên đi tới bệnh viện.

      Nơi này bất đồng với Ửu Kim y viện vừa nhìn đã rất "Cao cấp" , Thanh Hợp y viện thoạt nhìn càng giống như dáng vẻ nên có của bệnh viện trong suy nghĩ Lâm Uyên , ngoại trừ khu nội trú bên ngoài, tầng trệt đều không coi là rất cao, bất quá chiếm diện tích rất rộng, bên trong phân bố số lượng cao ốc.

      Ở lầu chính lầu một nhớ kỹ địa đồ , Lâm Uyên cũng không đi khu nội trú nhìn Thâm Bạch, mà là ra ngoài. Không nhanh không chậm đi bên trong bệnh viện, đem công năng đại lâu đánh dấu trên bản đồ và kiến trúc thực tế nhất nhất dò xét vị trí, lần lượt tiến vào.

    Bệnh viện bên ngoài thoạt nhìn phổ thông, nhưng bên trong thực tế lại khá lớn, Lâm Uyên nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã đi một tiếng rồi, vậy mà giờ mới nhìn đến tường vây phía sau bệnh viện.

    Nơi này có một kiến trúc tương đối nhỏ, thoạt nhìn không giống như người ngụ, Lâm Uyên tỉ mỉ nhớ lại địa đồ đã ghi nhớ , phát hiện bên trên cư nhiên không có đánh dấu kiến trúc này.

    Hắn đi tới.

    Nơi này cây cỏ hổn độn mà cao, lại trồng nhiều cây, nếu như không nhìn kỹ, tám phần mười sẽ không có ai chú ý tới bên này có một cái nhà như vậy.

    Bất quá trong bụi cỏ có một cái đường mòn, tuy rằng mặt đường bị cây cỏ quá dài che lại một bộ phận, nhưng chỉ cần tách ra bụi cỏ, liền có thể thấy một cái đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, mà nhìn tái kĩ một chút sẽ phát hiện, gạch đá xây thành đường nhỏ, trung gian giữa từng cục đá cây cỏ rất thấp.

    Hiển nhiên, con đường này bình thường vẫn có người đi —— Lâm Uyên nghĩ.

    Hắn rốt cục đi tới trước đống kiến trúc không cao kia.

    Đây coi như là một loạt nhà trệt đi? Đỉnh nóc bên phải rất cao, phía trên cùng còn có một thứ như ống khói vậy, ngay khi Lâm Uyên đứng không bao lâu, cái ống khói kia bỗng nhiên toát ra một làn nhàn nhạt khói trắng.

    Có người.

    Trong lòng suy nghĩ, Lâm Uyên trực tiếp đi tới cửa phòng nhả khói, cố sức gõ cửa một cái.

    Không người mở cửa, bất quá sau đó cửa lại mở, một vị lão nhân gầy thấp từ bên trong đi ra.

    Ông vóc dáng không cao, đại khái tới vai Lâm Uyên, bất quá tinh thần minh mẫn, lưng cực thẳng, Lâm Uyên nhanh chóng nhìn lướt qua toàn thân ông —— một bộ chế phục xám tro, ngực còn có hai chữ "Thanh Hợp".

    Liên tưởng dọc đường thấy qua các loại chế phục ở Thanh Hợp y viện, Lâm Uyên phán đoán đồ ông mặc trên người chắc là chế phục nhân viên Thanh Hợp y viện.

    Lão nhân không nói gì, nhìn thoáng qua Lâm Uyên, giọng khô khốc nói: "Cậu trai trẻ là tới thăm bệnh nhân sao? Ở đây không phải khu vực phòng bệnh."

    Lâm Uyên lại nhìn ông, ngón tay bỗng nhiên chỉ hướng bầu trời: "Cháu thấy nơi này có khói nhô ra, nơi này là bệnh viện, có thể như vầy phải không?"

    Lão nhân nhãn thần liền nhu hòa một chút, mở miệng lần nữa nói chuyện, giọng nói cũng không còn đông cứng: "Yên tâm, ống khói nơi này có trang bị chuyên môn xử lý vật ô nhiễm, khói thải ra không có ô nhiễm, tôi cũng quan sát qua hướng gió mới đốt, những khói này căn bản không thể tiến vào trong bệnh viện ."

    Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn: Quả nhiên, khói tiêu tán ở hướng ngược lại.

    "Xin hỏi nơi đây là địa phương nào? Lúc cháu tiến vào có xem qua địa đồ, nhưng mà trên bản đồ căn bản không có đánh dấu nơi đây."

    Lão nhân nhãn châu không chuyển nhìn Lâm Uyên, một lát, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười có chút cứng ngắc: "Nơi này là nhà xác."

    "Nga." Lâm Uyên thản nhiên nói.

    Hai người cứ như vậy giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là lão nhân trước vỗ vỗ vai: "Tiến đến ngồi một lúc đi, cậu không phải muốn biết nơi này làm cái gì sao?"

    Nhìn Lâm Uyên không có lập tức theo vào, lão nhân cứng ngắc cười cười: "Yên tâm, ở đây cũng không phải nhà xác."

    Vì vậy, thời gian kế tiếp, Lâm Uyên đứng trong phòng nhìn lão nhân làm việc.

    Hoàn toàn không có ý tứ mời Lâm Uyên uống trà , gọi hắn tiến đến tựa hồ cũng thực sự chính là vì bỏ đi lòng hiếu kỳ của hắn mà thôi, lão nhân vừa vào phòng thì tiếp tục việc mình làm dở một nửa trước đó ——

    Ông đang đốt đồ, trong phòng có hai lò đốt, bên trái mở ra, bên phải không mở, khói bay ra từ bên mở, chính là lò đốt bên trái.

    Lâm Uyên nhìn thứ lão nhân đang đốt : Ống tiêm dùng một lần, băng gạc các loại, còn có một chút vật dụng hàng ngày của bệnh viện.

    "Nơi này là trung tâm xử lý rác thải của bệnh viện, yên tâm, tất cả thiết bị đều trải qua bộ phận  kiểm nghiệm liên quan, là thiết bị xử lý cao cấp nhất hiện nay." Một bên nhét rác vào lò đốt, lão nhân vừa nói với Lâm Uyên.

    "Không phải có nơi chuyên môn xử lý rác y liệu sao?" Đối với phương diện này không hiểu rất rõ, bất quá trong ấn tượng là có loại địa phương này, dù sao, rác y liệu bất đồng với rác thải sinh hoạt phổ thông.

    "Phải, xử lý chuyên nghiệp hơn sẽ giao cho bọn họ, thông thường, tự chúng ta ở đây có thể xử lý, bệnh viện đã tự xử lý rồi." Lão nhân nói , công việc trong tay không ngừng chút nào: " Trong lúc vận tải rác thải rất dễ khiến một ít vi khuẩn sinh sôi nảy nở, đôi khi nhân viên không qua được đạo đức chức nghiệp, đem rác thải y liệu bán đi, trước đây đã phát sinh qua một lần như vậy , sau lại bệnh viện chúng ta đã dùng nhiều tiền mua vào thiết bị liên quan, có thể tự mình xử lý liền tự mình xử lý."

    Lâm Uyên gật đầu. Không nói chuyện quấy rối lão nhân công tác nữa, ánh mắt của hắn dời về phía bên cạnh, hắn chú ý tới, trong hòm trước lò đốt quả nhiên là rác vụn vặt, bất quá bên cạnh có một chút đồ bị lượm ra, tỷ như một bình hoa có điểm cũ nát , bên trong có một cây hoa tùng vẫn chưa hoàn toàn héo rũ ; tỷ như một món đồ chơi búp bê, là loại bọn nhỏ bình thường ôm vào trong ngực , búp bê này đại khái là bình thường bị ôm nên thoạt nhìn cũng có chút cũ, y phục có chút bẩn, bất quá chắc là trước bị ném vào thùng rác thì dính vào, cọ thêm vết bẩn mới.

    Trừ đó ra, còn có mấy cuốn sách, một đàn ghi-ta gỗ, thậm chí còn có một bộ cờ vua.

    "Những thứ này, không đốt sao?" Chỉ chỉ mấy thứ đó, Lâm Uyên mở miệng lần nữa.

    Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, lão nhân thấy được mấy thứ hắn chỉ, công việc trên tay dừng lại chốc lát, ông lắc đầu.

    Ông tuổi tác tuy lớn, làm việc lại lưu loát, không bao lâu liền đem mấy thứ trong thùng rác xử lý xong , thùng rác cũng ném vào lò đốt, thay một găng tay mới , ông ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt bình hoa, búp bê, sách trên đất. . . từng cái nhặt lên.

    "Những thứ này đều là đồ của bệnh nhân."

    "Xem như di vật đi?"

    "Bệnh nhân xuất viện sau khi chữa trị xong thân thể sẽ đối với đồ vật đã bồi bạn cùng mình thật lâu rất yêu quý, thường thường sẽ không vứt bỏ, lỡ như vứt bỏ, đều là thực sự không có cách nào khác mang đi."

    Lão nhân nói, cầm mấy thứ này đến ao tẩy trừ bên cạnh, rửa sạch bình hoa, làm xử lý tiêu độc cho sách vở , thậm chí còn cởi y phục trên người búp bê giặt sạch sẽ. . . Phơi tất cả mọi thứ, rồi đi thu mấy thứ đã phơi khô trước đó.

    Lâm Uyên chú ý tới: Đây cũng là đồ vật tương tự.

    "Cũng là bệnh nhân lưu lại?"

    Lão nhân không nói gì, chỉ là gật đầu.

    "Ta nói cậu, kế tiếp rảnh rỗi chứ?" Một cái rương không chứa nổi, phải hai cái rương mới chứa được mấy thứ cuối cùng trên đài, nhìn một chút , lão nhân quay đầu lại hỏi Lâm Uyên.

    Nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Uyên hỏi: "Muốn cháu hỗ trợ sao?"

    "Giúp ta đem mấy thứ này dời đến phía trước đại lâu đi." Lão nhân nói, chỉ chỉ một cái phương hướng ngoài cửa.

    Đối chiếu địa đồ suy nghĩ, trong đầu Lâm Uyên xuất hiện tên dãy nhà ở hướng kia —— lầu xét nghiệm.

    Quả nhiên, ôm một cái rương đi phía trước dẫn đường, toà lầu lão nhân cuối cùng tiến vào chính là lầu xét nghiệm.

    Bên ngoài thoạt nhìn coi như mới, bất quá đi vào mới phát giác được tia sáng rất mờ, ở đây tựa hồ đã ngưng sử dụng?

    "Đây vốn là lầu chính, cũng là đại lâu sớm nhất, hiện tại thời gian dài, đã quá cũ." Một bên leo thang lầu, lão nhân vừa nói: "Ở đây không có thang gác, chỉ có thể leo lên, ta một lão nhân đều không sao, cậu trẻ tuổi như vậy cũng không đến mức kêu mệt đi?"

    "Tạm được." Nhàn nhạt trả lời một câu, Lâm Uyên vừa lên thang lầu vừa quan sát xung quanh, sau khi thích ứng độ u ám, hắn rất nhanh phát hiện: Cái chỗ này kỳ thực tuyệt không như hắn cho rằng hôn ám không hơi người, ngược lại, ở đây bố trí rất ấm áp.

    Không giống tường những bệnh viện khác, tường nơi đây dùng không phải sơn mà là vách giấy, nhàn nhạt sắc táo xanh , mặt trên treo tất cả khung tranh lớn nhỏ, nội dung không câu nệ, có ảnh chụp người bệnh và bác sĩ y tá , có ảnh phong cảnh , còn có mấy bức vẽ nguệch ngoạc của nhóm bệnh nhân nhi đồng.

    Bị khung tranh dọc đường hấp dẫn, Lâm Uyên bước chân càng ngày càng chậm.

    "Đều là tranh vẽ của các bệnh nhân còn có ảnh chụp, bọn họ không có mang đi, ta đều dán tới đây." Tựa hồ biết Lâm Uyên đang nhìn gì, lão nhân nói chuyện với hắn, còn cố ý thả chậm cước bộ.

    Thấy Lâm Uyên hiện tại đang xem một bức họa, lão nhân cũng nhìn theo: " Bức này chắc là bọn nhỏ tự dán."

     Bức tranh không bị khung ảnh lồng kính bọc lại, chỉ là một tờ giấy trắng.

    Nói một cách thẳng thừng chính là tiểu hài tử loạn vẽ mà thôi, nội dung gồm ba cái hạt dẹp, thoạt nhìn tựa như ba viên tròn, phía dưới bôi loạn mấy dấu chéo, phía trên thì viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Ba người bạn tốt.

     Bức tranh vẽ không bao lâu, lại đồng dạng phong cách, bất quá lúc này đây, trên bức tranh từ ba viên biến thành bốn viên, mà viên mới rõ ràng vóc dáng lớn hơn một chút, trên đó viết hai chữ "Thâm Bạch" , nhìn ra được bút họa khá nhiều nét khiến tiểu bằng hữu rất phiền não, hai chữ kia bị viết đến cơ hồ rời rạc.

    Xem ra Thâm Bạch đã kết giao cho bằng hữu mới —— Lâm Uyên yên lặng nghĩ.

    "Là tên của một bệnh nhân mới tới , ta nhớ kỹ các y tá thảo luận qua hắn, nói hắn. . . Rất tuấn tú." Lão nhân nói, bĩu môi.

    Nhìn không ra, lão nhân còn rất bát quái, cả chuyện các y tá tán dóc cũng biết, Lâm Uyên lặng lẽ nhìn thoáng qua ông, sau đó, đường nhìn tiếp tục rơi vào trên bức tranh treo vách tường , lướt qua tác phẩm tương đối khá, lại đi qua hai tấm hình, bỗng nhiên ——

    Cước bộ của hắn dừng lại.

    Hắn lại lần nữa thấy được một bức vẽ đồng nhất một người, bất quá bức họa thứ ba này, lại làm cho Lâm Uyên nhăn mày.

    Trên bức tranh là một nữ nhân không đầu.

    Nàng xuyên váy dài, hài tử thậm chí ngay cả đường viền hoa trên váy nữ nhân cũng vẽ ra, thế nhưng, lại không có vẽ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info