ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT SƯU TẦM MỸ THỰC - HUYỀN

Chương 243 - Hết

bilundethuong

Chương 243: Bạn bè không đáng tin

Khôn nhìn thấy biểu tình sung sướng trên mặt Tiếu Tiếu, đắc ý mà quơ quơ cái đuôi, hơn nữa còn dùng cái đầu hổ thật lớn cọ cọ đầu bạn lữ, sau đó lại biến trở về hình người.

Động tác liên tiếp này thật sự khiến ba người sợ mất mật, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là vị bác sĩ tâm lý Chu Đồng này có trái tim cứng rắn hơn một chút: "Đinh....Đinh Tiếu, hắn là...hổ tinh"

Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng, nhưng hình như mình lúc đầu cũng nghĩ giống như vậy thì phải: "Sức tưởng tượng của anh thật phong phú, tôi nhớ rõ trên mạng có viết không ít tiểu thuyết về thú nhân, các anh chưa đọc qua à?''

Đinh Tuấn lập tức "nhấc tay lên tiếng": "Tôi! Tôi đã đọc qua! Đây là thú nhân sao! Thật sự có thú nhân à!!!" Nhưng vì quá mức chấn động, hơn nữa hình thái bề ngoài của Khôn quá bưu hãn, cho nên cho dù y rất tò mò, cũng không dám tiến lại nhìn gần, y cứ cảm thấy, hiện tại nhìn Khôn, liền có chút sợ hãi.

Đinh Tiếu cười nói: "Đương nhiên là có thú nhân, nhưng không phải là hiện tại, mà là ở mấy tỉ năm sau, cụ thể bao lâu tôi cũng không rõ, nhưng tôi ở bên kia, trong kho của Long Vương thấy được không ít sách hiện đại, xem ngày gần nhất là hơn 1000 năm sau.''

Chu Đồng nhếch lên khóe miệng: "Đó chính là nói tận thế cách chúng ta còn rất xa!"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Dù sao tôi chính là xuyên tới thế giới thú nhân, được một đôi phu phu nhặt được, Khôn là cháu trai bọn họ, sau đó hai chúng tôi liền ở bên nhau. Lần này tôi trở về, là do Đại Vu ở Long tộc nghĩ cách, tôi không thể ở lại quá lâu, nhưng tôi ở bên kia đúng là rất được người tôn trọng, cuộc sống cũng rất hạnh phúc."

Đinh Tuấn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Chờ một chút, lúc trước cậu nói các cậu hiện tại có hai đứa nhỏ, tôi vốn đang nghĩ là thu dưỡng...... hiện tại xem ra...... là cậu sinh?"

Đinh Tiếu liếc nhìn Đinh Tuấn một cái: "Làm sao? Anh hâm mộ không? Nếu tới bên kia, anh cũng có thể sinh."

Đinh Tuấn lập tức lắc đầu: "Không không không! Anh cậu không có cái ý tưởng kia, cậu sinh là được rồi, cậu sinh là được rồi."

Đinh Tiếu đỡ trán: "Sự tình chính là như vậy. Cho nên lần này có cơ hội trở về, là muốn xử lý chuyện của ba ba.''

"Tiếu Tiếu, ta có thể nói chuyện riêng với Khôn một lát được không?"

Nhìn trên mặt người nọ đều là lo lắng, Đinh Tiếu hồi lâu cũng không nói đồng ý hay không.

"Được, chúng tôi ra ngoài trước.'' Nói xong quay đầu nhìn Khôn, sau đó kéo Đinh Tuấn đi ra ngoài.

Vốn dĩ Chu Đồng đề nghị mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, hắn nhìn dáng vẻ Đinh Tiếu, ít nhất là sẽ không hận người kia nữa, nhưng Đinh Tiếu vẫn từ chối. Cũng nói ngày mai cậu phải đi làm thủ tục thừa kế, có một đống việc phải làm, thời gian của cậu có hạn, buổi chiều phải đi tới hiệu sách một chuyến.

Vì thế Chu Đồng lái xe, đem Đinh Tiếu và Khôn đưa tới siêu thị sách.

Đối với xe của Chu Đồng, Khôn rất là không thích. Mới vừa xuống xe, chờ Chu Đồng bọn họ đi xa, Khôn liền thì thầm: "Thật chật chội, không thoải mái, so với cái xe rất nhiều người ngồi kia còn khó chịu hơn.''

Đinh Tiếu cũng cảm thấy không thoải mái cho lắm, chỉ là cảm giác chật chội của cậu không mãnh liệt như Khôn mà thôi: "Trước kia không phải em đã nói với anh, tới bên này, có lẽ ngay cả thở cũng vất vả. Được rồi, lát nữa hai ta có lẽ sẽ phải tiêu không ít tiền, anh nói xem, có nên mua nhiều sách nấu ăn về không?''

Nghe được hai chữ "nấu ăn'', hai mắt Khôn lập tức tỏa sáng: "Muốn! Đông Đông sẽ rất thích!"

Đinh Tiếu bĩu môi: "Có mà anh cũng rất thích ấy! Đừng lôi con trai ra lấy cớ! Nhưng mà nói tiếp, em có thể mua một bộ sách ảnh bách khoa về động vật cho Khôn Luân!" Nghĩ tới các loại sách ảnh, còn có một vài loại sách giáo khoa ghép vần gì đó, Đinh Tiếu cảm thấy, về sau có thể dùng phương pháp này để dạy cho các tiểu ấu tể ở Thú Thế học chữ. Ít người thì không có tác dụng gì, nhưng nhiều người liền hữu dụng hơn không phải sao.

Vì thế từ tầng một đến tầng năm, Đinh Tiếu chọn sách cứ gọi là hăng say. Nhìn thấy sách hữu dụng liền vứt vào xe đẩy, cũng may siêu thị sách hiện tại giống như siêu thị bình thường, còn có xe đẩy để chở đồ, bằng không thật khiến cậu buồn rầu.

Sách thực đơn không đều là sách bìa màu, giá cả xa xỉ, nhưng nội dung cũng không nhiều lắm, Đinh Tiếu chỉ lựa chọn ba quyển, kỳ thực là mang về cho Đông Đông nhìn thử, với cậu mà nói, có bước đi và phối liệu là được. Cho nên kết quả là, các loại sách dạy nấu ăn này cậu mua không ít. Trên cơ bản là các món rau mua 2 quyển, còn có một vài cách dạy làm rau muối rau ngâm, món chính ăn vặt, điểm tâm linh tinh cũng mua không ít.

Đương nhiên sách trung dược cậu mua càng nhiều, như 《 Bản Thảo Cương Mục 》 đồ giải toàn tập, chỉ một quyển dày như này cậu liền mua ba quyển, còn có các loại sách y thuật thiên kim phương 》 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 v.v... cậu đều mua mỗi loại ba quyển, nhà mình giữ một bộ, sư phụ một bộ, Đại Vu bọn họ một bộ. Đây cũng là tìm chút việc cho Đại Vu làm lúc dưỡng thai.

Ngoại trừ những thứ thực dụng ra, Đinh Tiếu còn mua không ít sách thượng vàng hạ cám, như là bách khoa toàn thư thực vật, bách khoa toàn thư động vật, thậm chí ngay cả bách khoa toàn thư phân tích binh pháp cổ đại cũng đều mua. Đương nhiên còn có tứ đại danh tác và một ít sách về lịch sử dân tộc cũng mua. Tóm lại cậu "lựa chọn kỹ càng" đầy đủ sách, còn có mấy thứ Khôn tùy tay bỏ vào, khiến nhân viên cửa hàng không chỉ líu lưỡi mà còn "kinh hách". Khi trả tiền, còn bị người hỏi: "Ngài đây là muốn đi hỗ trợ cho các trường học vùng nghèo khó sao?"

Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Tôi đây là muốn đi hỗ trợ cho thế giới nghèo văn hóa được không!!

Sách là thứ rất nặng, Khôn cho dù có sức lực, nhưng trực tiếp dùng tay xách mang theo một đống lớn túi xách bảo vệ môi trường đi trên đường, hắn cũng sẽ cảm thấy mỏi tay. Nhưng hắn lại ghét ngồi xe, thà đi bộ, vừa đi vừa nghe Tiếu Tiếu kể rất nhiều chuyện với hắn còn hơn.

Hắn cũng có thể thuận tiện hiểu thêm một chút về cái nơi có rất nhiều thứ  tiện lợi như này, tự hỏi có thứ gì có thể tham khảo một chút trở về dùng. 

Trò chuyện mãi, Đinh Tiếu đột nhiên hỏi: "Khôn, lúc ấy......Ông ấy nói gì với anh?"

Khôn phản ứng một chút, liền hiểu ra Tiếu Tiếu hỏi gì: "À, ông ấy nói với ta phải đối xử với em thật tốt."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Còn cần ông ta nói sao, nhưng mà các anh nói chuyện lâu như vậy, chỉ nói mỗi lời này thôi sao? Đừng lừa em! Không cho anh ăn cơm!"

Khôn cười: "Em sẽ không nỡ không cho ta cơm ăn. Ông ấy nói, ông ấy thực sự rất xin lỗi ba con em, nhưng ông ấy thật lòng yêu các em, việc trước kia ông ấy cảm thấy không cần phải giải thích nữa, ta cũng không hỏi. Chỉ là ông ấy nói ông ấy sẽ chăm nom tốt mộ của ba và nhà của em, còn dạy ta cách đối xử tốt với em như thế nào."

Đối với những lời đầu, Đinh Tiếu nghe lại cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng câu sau cậu lại không hiểu. "Ý gì? Ông ấy còn dạy anh đối xử tốt với em như thế nào sao? Đừng dạy hư anh nhé!"

Khôn lắc đầu: "Không có, ông ấy nói, làm chồng nhất định phải dịu dàng, khổ người ta quá lớn, ông ấy sợ ta làm em bị thương, ông ấy nói qua mấy ngày nữa sẽ đem cho ta vài thứ mang về."

Đinh Tiếu lập tức đen xì mặt. Dựa a! "Phi! Ban ngày ban mặt, trên đường nhiều người qua lại như vậy, anh nói cái này làm gì!"

Khôn đầy mặt oan uổng: "Em nói nếu nói dối sẽ không cho ăn cơm."

Đinh Tiếu nghiến răng nghiến lợi: "Anh cái tên hỗn đản này chính là cố ý! Em còn không biết anh sao! Giả cái gì hồn nhiên thiện lương hàm hậu thành thật chứ! Còn nữa, đồ ông ta đưa anh không được nhận!"

Khôn không hiểu: "Em đem nhà cho ông ta ở, ông ta đưa đồ vật cho anh vì sao không thể nhận?"

Đinh Tiếu cảm thấy dây thần kinh trên mặt mình bắt đầu không phối hợp: "Tóm lại chính là không nhận! Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì!"

Khôn gật gật đầu: "À, không phải thứ tốt, vậy bỏ đi."

Ngày hôm sau, Đinh Tiếu muốn đi làm thủ tục công chứng, đi tới những nơi như này, chẳng những phiền toái mà còn hết sức rắc rối, cho nên Đinh Tiếu liền không mang theo Khôn.

Lúc này Khôn ca cũng rất thành thật mà không đi theo, bắt đầu sửa sang lại những quyển sách mà ngày hôm qua mua. Hắn đóng gói lại sau đó dễ bề mang về, hắn cảm thấy loại túi này thật không tốt bằng túi ở Thú Thế bọn họ, xiết tay đến đau.

Chờ đến buổi chiều khi Đinh Tiếu trở về, Khôn đã đem đồ vật đều sửa sang lại, lúc này đang  gặm cánh gà chiên xù. Nhìn thấy Tiếu Tiếu trở về, chạy nhanh ra đón: "Tiếu Tiếu, em đi lâu thế!"

Tiếp xúc với những con người hiện đại xa lạ nửa ngày, Đinh Tiêu có loại cảm giác mệt đến chết đi sống lại, nhìn thấy Khôn cả người liền nhẹ nhàng: "Trời ơi, thật là mệt muốn chết, tộc Dực Hổ chúng ta may mà không có loại chuyện này."

Khôn hôn trán Tiếu Tiếu: "Vậy tối nay anh xoa bóp cho em, đói bụng chưa, Chu Đồng mang tới rất nhiều đồ ăn ngon."

Nhìn đến Khôn mở ra đầy đất đồ "ăn ngon", Đinh Tiếu hoài nghi Chu Đồng tên hỗn đản này thật là tới cho lão hổ ăn! Tương thịt bò một bình siêu to, đùi gà chiên xù ít nhất phải mười cân, gà nướng trước mắt chỉ còn 6 con, vịt nướng thì có 5 con, gà xiên đại khái còn bảy tám cân? Không đáng tin nhất chính là xương hầm, cmn đầy hai nồi, còn kèm nồi!

Nhưng mà không thể không nói, có ăn là được, với đám này, Khôn có thể ăn trong hai ba bữa, tiết kiệm không ít tiền: "Anh ăn chưa?"

Khôn có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Buổi trưa đói, liền ăn một ít. Nhưng mà Chu Đồng mang tới rất nhiều, Tiếu Tiếu, thật sự không có chỗ nào săn thú sao? Thân là giống đực, để bán thú nhân đưa đồ ăn, là một việc rất mất mặt."

Đinh Tiếu cười: "Cho dù có chỗ săn thú, em cũng không cho đi, đừng nghĩ những thứ này, mau chóng ăn gì đi, em đói quá."

Sau khi ăn uống no đủ, Đinh Tiếu nằm trên đệm bọt biển, thoải mái dễ chịu mà vươn vai: "Khôn, hôm nay chỉ có một mình Chu Đồng tới sao?"

Khôn gật đầu: "Đúng vậy, còn mang theo một túi toàn thứ kỳ quái, ta lấy cho em xem." Nói xong lấy ra một cái túi vải bạt không nhỏ ở bên cạnh tivi, đem đồ đạc lung tung rối loạn bên trong đổ hết ra.

Đinh Tiếu không nhìn còn tạm, vừa nhìn liền muốn tức đến thất khiếu bốc khói: "Những thứ này đều là đồ dơ bẩn! Đừng nhìn, vứt hết đi!" Tên khốn kiếp Chu Đồng này, ngươi nhất định là chán sống rồi mới đưa những thứ này cho đại lão hổ nhà ta!

Khôn đầy mặt nghi hoặc: "Đồ dơ bẩn? Thoạt nhìn đều rất sạch sẽ mà, từng hộp từng hộp nhỏ rất là đẹp."

Tùy tay cầm lấy một cái, nhìn hình dáng bên ngoài hộp: "A? Cái này rất giống là thứ bên dưới." Nói xong chỉ chỉ anh bạn nhỏ Khôn của mình.

Đinh Tiếu xù lông: "Đã nói là thứ dơ bẩn anh còn nhìn! Mau vứt đi!" Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng: "Thôi, đừng ném, liền để sang một bên đi, khi đi không được mang theo, có nghe không!"

 Thật CMN nếu như bị người phát hiện từ trong nhà mình ném ra mấy thứ này, không bị người nhìn thì cũng bị người ném chết!!! Chu đồng, lão tử không đội trời chung với ngươi!!! Ngày mai liền khai một chút dược không lên được cho cái đồ bất lương nhà ngươi! Đây là loại bác sĩ gì vậy! Đây là loại anh rể gì vậy!!!

Nhìn thấy Tiếu Tiếu thật sự tức giận, Khôn nhanh chóng thu gom lại đồ vật, sau đó nhanh chóng đặt lại chỗ cũ: "Đồ hỏng thì bỏ đi, vậy...anh xoa bóp cho em nhé."

Đinh Tiếu lúc này mới xem như tim trở lại nhịp đập bình thường, đùa à, thứ kia của Khôn lão đại vốn dĩ đã đủ khoa trương, chỗ nào còn cần mấy thứ tà môn ngoại đạo này!

"Khôn em nói cho anh biết, đừng thừa dịp em không ở nhà mà tiếp xúc nhiều với Chu Đồng, sẽ bị hắn dạy hư!"

 Nói xong cậu bò lên trên đệm, cảm giác thật đúng là không tồi. Trở về phải mang theo cái này!

Từ cái hình bên ngoài hộp kia, cùng với chữ trên hộp, hắn hơi hơi nhận ra mấy thứ kia có tác dụng gì, hơn nữa từ thái độ của Tiếu Tiếu, Khôn ca ngầm toét miệng không tiếng động mà cười hai cái, sau đó mới trả lời: "Được!"

Chương 244: Trở về

Bận rộn hết 10 ngày, cuối cùng việc nhà ở đã làm xong, mà Khôn cũng trong 10 ngày này cùng đồng chí Chu Đồng thành lập tình cách mạng hữu nghị âm thầm.

Người nọ đúng là có đưa mấy túi đồ tới, nhưng khác với mấy thứ không đáng tin của Chu Đồng, người ta đưa chính là các loại hạt giống thảo dược, thật sự khiến Đinh Tiếu không ngờ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng có thể đoán được đại khái, đại khái là hắn cảm thấy cậu sinh sống ở một nơi không có thiết bị hiện đại chữa bệnh, có lẽ cần những thứ như nhân sâm, đương quy, hà thủ ô v.v...gì đó để điều dưỡng thân thể.

Nhìn những hạt giống dược liệu trân quý, Đinh Tiếu thở dài, mang theo mấy cuốn album ảnh nhà mình tới tiệm ảnh, để in ra thêm một bản, để lại một bản cho hắn làm kỉ niệm.

Nhìn cảm xúc của Tiếu Tiếu lúc thì vui lúc thì buồn, Khôn ca rất là đau lòng: "Tiếu Tiếu, Đinh Tuấn dạy ta lên mạng, ta nhìn thấy rất nhiều nhà ở còn đẹp hơn ở long hương, hắn còn nói những cái nhà đó đều làm bằng gỗ, cũng không cần đinh và keo gì đó, rất lợi hại, chúng ta đi xem? Nghiên cứu một chút."

Đinh Tiếu gật đầu. "Được, dù sao cũng còn thời gian, đi dạo một vòng cũng tốt, nhưng những thứ anh nói, có thể mua sách và chụp ảnh về nghiên cứu."

Khôn nhếch miệng cười: "Chúng ta cũng có rất nhiều ảnh chụp."

Thời gian du sơn ngoạn thủy luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua một tháng.

Vì Khôn không có giấy chứng nhận nên không có cách nào cho hắn thể nghiệm đi tàu siêu tốc, khi dẫn hắn đi xem, Khôn vẫn tán thưởng một chút, nhưng hắn đối với tốc độ của mình vẫn vừa lòng và tự tin như cũ.

Một vòng hoạt động mua sắm bắt đầu, nhưng lúc này, hai người bọn họ thu được quà tặng còn nhiều hơn là đi mua, còn may ba người kia đều biết nơi Đinh Tiếu bọn họ sống vẫn trong trạng thái nguyên thủy, ngay cả dụng cụ kim loại cũng không có, cho nên đồ vật đưa tới đều khá đáng tin, không có những hàng cao cấp như ô tô điều khiển từ xa, máy bay điều khiển từ xa gì đó v.v...

Đinh Tiếu và Khôn đi mua, đều là đồ vật thực dụng nhất, xét thấy người nọ không ngừng thu thập các loại hạt giống và cây giống dược liệu, Đinh Tiếu cũng không cần đi mua nữa. Nhưng một vài loại hạt giống rau củ thường thấy và ngũ cốc hoa màu cậu vẫn có mua. Lần đầu tiên, cậu còn khoa trương đi tới trại chăn nuôi, mua gà, vịt, ngỗng còn có gà tây, mỗi loại 10 con, đương nhiên có trống và mái để sau này tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Để Đông Đông và Khôn Luân vui vẻ, hai người bọn họ còn mua một vài con cá chép và cá vàng, còn bể nuôi cá thì đơn giản, không có bể kính, nhưng bọn họ có thủy tinh! Cấp bậc còn cao hơn nhiều. Hơn nữa khi cậu mua sách, tìm được một cuốn lịch sử làm ra thủy tinh, bên trong có một vài phương pháp cổ điển chế tạo ra thủy tinh gì đó. Còn có thể thực hiện được hay không, đó đều là việc của sau này. Thời gian mấy trăm năm, Tiếu Tiếu và Khôn đều cảm thấy vẫn có khả năng thực hiện.

Trước một ngày Đinh Tiếu bọn họ quyết định rời đi, bọn họ cuối cùng cũng cùng nhau ăn cơm.

Loại không khí "vĩnh biệt" này khiến cho không khí của bữa cơm rất không thoải mái, nhưng lại khiến người cực kỳ quý trọng.

Đinh Tuấn đề nghị, mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm, Đinh Tiếu không từ chối, chỉ là sau khi tiễn ba người đi, cậu chôn mặt trong ngực Khôn, yên lặng mà rơi nước mắt.

Lại nhìn khắp căn nhà từ trên xuống dưới một lượt, hai người đem tất cả đồ đạc muốn mang về để ở bên người, vì phải tiếp xúc với bọn họ mới có thể mang về nhà, cho nên Khôn chỉ có thể ở tầng 1 biến thành dực hổ, tuy vẫn phải nằm nhưng cũng may mấy thứ kia đều có thể để ở trên người hắn.

Lại một lần mở mắt, bọn họ lại về tới nhà ở Thú Thế.

Hít thở không khí mới mẻ, Đinh Tiếu hít vào một hơi thật sâu: "Vẫn là không khí ở đây tốt hơn!"

Khôn dùng cái đuôi cẩn thận đặt đồ vật xuống mặt đất, sau đó biến thân trở về: "Tiếu Tiếu, đừng buồn, có lẽ Đại Vu bọn họ còn có thể tìm được cái thứ hai."

Đinh Tiếu vỗ bả vai Khôn một cái: "Người trẻ tuổi, anh suy nghĩ quá nhiều! Anh nghĩ nó là cái gì chứ! Anh trước đốt bếp lên, em đi gọi bọn nhỏ."

Nhìn thấy ba, Đông Đông và Khôn Luân đều cao hứng muốn chết, nếu không phải hai tiểu gia hỏa đều lớn quá nhanh, thế nào cũng phải để cho Tiếu Tiếu bế mới chịu.

Nhưng khi nhìn thấy cha, tình huống liền khác, Đông Đông dẫn đầu chạy tới trước mặt Khôn, yêu cầu cha cõng, Khôn Luân vẫn luôn kính sợ Khôn, hơn nữa nếu để cha biết mình  làm nũng giống như ấu tể bán thú nhân, nhất định sẽ trừng mắt. Vì thế nhóc lui mà tiến lập tức biến thân, chạy tới cọ cọ bàn tay to của cha.

Một nhà bốn người ôn tồn một phen, lúc này mới bắt đầu trở lại trong phòng chia đồ.

Chu Đồng tên này nhất định phải lấy lòng lão hổ bằng được, tặng không ít thịt bò khô, những thứ này đều là hàng chính tông đắt đỏ, tuy Khôn nếm một miếng tỏ vẻ vẫn là Tiếu Tiếu làm ăn ngon hơn, nhưng Đinh Tiếu lại cho rằng, loại thịt bò khô làm thừ thịt bò Tây Tạng này, có lẽ ngon hơn mình làm nhiều.

Ngoại trừ những thứ này, mấy thứ không đáng tin như gà chiên xù, gà hun khói, gà nướng, vịt nướng cũng được mang theo về. Đông Đông và Khôn Luân nhìn thấy những thứ này, lập tức hưng phấn không chịu nổi.

Nhìn hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một con gà hun khói, trong miệng không ngừng nhai, hai mắt còn liên tiếp nhìn về đống lớn đồ vật, Đinh Tiếu từ trong ra ngoài mà bật cười: "Đừng làm bẩn những cuốn sách này."

Đông Đông liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy cuốn sách tranh về thực vật: "Ba ba, cái này là cho con sao? Đúng không! Đúng không!"

Đinh Tiếu cười: "Đúng vậy, cái này là cho con, cái này là cho anh trai." Nói xong, đem một cuốn sách tranh bách khoa toàn thư động vật tới trước mặt Khôn Luân, cậu cũng biết đại đa số động vật đã biến dị, nhưng dụng ý của cậu là hi vọng tương lai Khôn Luân có thể đem các loại động vật cũng tổng hợp thành sách. Cho nhóc cái này, cũng là hi vọng nhóc có thể biết được thời đại mà trước kia ba nhóc sinh sống có những dã thú gì tồn tại, dù sao cũng là một món quà mà.

Hỏi qua Đông Đông và Khôn Luân, hai người bọn họ mới biết được lần đi này là hơn hai tháng.

Quảng đã sớm trở về, muốn mời khách thì phải chờ tới khi đến long hương cảm ơn rồi mới mời được, nhưng Đinh Tiếu và Khôn trở về, người một nhà vẫn phải náo nhiệt một chút. Tuy ngoại trừ Hạ và Quỳnh ra, những người khác đều cho rằng hai người "trộm đi" ra ngoài du lịch, nhưng mang về nhiều hạt giống như vậy, còn có nhiều ấu tể gia cầm như thế, thật là một việc khó lường.

Đông Đông và Khôn Luân hào phóng mà hiến ra 10 cần thịt bò khô, tuy mỗi đứa cũng chỉ còn dư lại 10 cân, nhưng bọn nhóc vẫn vui lòng chia sẻ với người nhà ( == )

Bạch Đoàn Nhi đối với mấy loại chim ấu tể kia rất hứng thú, vây quanh lồng trúc chuyển động hồi lâu, Đinh Tiếu lo lắng Bạch Đoàn Nhi quá hứng thú với đám đồ vật xa lạ này, mau chóng gọi con trai báo tuyết lại: "Đoàn Nhi! Lại đây ăn thịt!"

Bạch Đoàn Nhi nghe được chủ nhân gọi, nhìn thoáng qua các tiểu ấu tể đang run bần bật, sau đó lập tức nhảy tới bên người Tiếu Tiếu, dùng mặt cọ cọ tay chủ nhân, há miệng chờ ăn.

Liễu Đại nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi như vậy, cười nói: "Cũng may là có Đông Đông, không thì Bạch Đoàn Nhi chắc muốn tuyệt thực mất, hai đứa các con rời đi hai ngày đầu, nó cũng chả ăn gì."

Đau lòng mà sờ sờ đầu Bạch Đoàn Nhi, Đinh Tiếu thật sự cảm thấy con trai báo tuyết nhà mình quá đáng yêu: "Đoàn Nhi à, lần sau mặc kệ đi đâu cũng sẽ mang mày theo nhé, cái này là để bồi tội với mày, mang tới ổ của mày ăn đi." Vì thế trực tiếp đưa cho Bạch Đoàn Nhi một con gà nướng.

Nhìn Bạch Đoàn Nhi vui sướng mà ngậm gà nướng đi về ổ của mình hưởng thụ, mọi người đều nở nụ cười. Bằng Giáp nuốt xuống một ngụm rượu, hỏi: "Tiếu Tiếu, các hạt giống và cây giống dược liệu mà các con mang về này, là muốn trồng ở trong ruộng nhà mình hay là như thế nào?"

Đinh Tiếu trả lời: "Mỗi một loại con đều để lại một ít, mang tới cho đường thúc bọn họ, dư lại để trồng trong vườn thuốc của thôn chúng ta. Nhưng những hạt giống này con muốn trồng trong ruộng của Thôn Bộ để đào tạo trước, nếu sinh sống tốt, con vẫn sẽ thu một nửa hạt giống, còn lại phân cho thôn dân."

Bằng Giáp gật đầu: "Con đứa nhỏ này đúng là biết suy nghĩ cho mọi người. Có điều ta nghĩ, có lẽ tộc trưởng có khi nào sẽ tới cọ đồ vật."

Đinh Tiếu cười: "Quân tâm làm gì ạ, hắn trả giá đủ là được!"

Màn đêm buông xuống, nằm trên giường đất rộng thênh thang nhà mình, Đinh Tiếu lăn qua lộn lại vài vòng, quả nhiên, hơn 20 năm qua đã quen ở nơi rộng rãi như này, sau khi trở về, lại nằm trên cái giường nhỏ của mình kia, có chút cảm khái, có chút hoài niệm, nhưng không có thoải mái.

"Khôn, anh đang làm gì thế?" Quay đầu nhìn Khôn đang mâm mê thứ gì ở trong ngăn tủ, Đinh Tiếu tiến lại gần.

Khôn ca nhìn Tiếu Tiếu, trên mặt mang theo mỉm cười tươi tắn ( == ). "Ta đang lấy đồ."

Nhìn thấy đồ vật trong tay Khôn, Đinh Tiếu lập tức đau đầu: "Cái lông! Không phải không cho anh mang mấy thứ đồ dơ bẩn này về sao! Anh đã đồng ý với em rồi cơ mà?!!!"

Khôn ca lắc lư đồ vật trong tay một chút : "Nhưng mà đây không phải đồ dơ bẩn, Chu Đồng nói, có thể bảo dưỡng."

Đinh Tiếu nghiến răng nghiến lợi: "Bảo dưỡng em rể hắn ấy! Hắn sao không tự mình bảo dưỡng đi! Em nói cho anh biết, đừng mang mấy thứ này lại đây, không em sẽ trở mặt với anh đấy!"

Khôn đầy mặt không hiểu ( ngươi đóng kịch! ): "Vì cái gì muốn trở mặt?"

Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến: "Cái kia của anh còn chưa đủ dùng hay sao? Dúng cái này làm gì!!!"

Khôn bừng tỉnh đại ngộ: "Tờ hướng dẫn không phải viết trước dùng cái này, khi ta lại đi vào, em có thể thoải mái một chút."

Oh my god, cái tên thối tha không biết xấu hổ này, loại này nói giống như là ăn kẹo ấy! Đây là quá kỳ cục! 

"Không cần, lão tử đã dùng thứ đồ kia của anh hơn 20 năm, sớm đã thành thói quen, rất thoải mái, nhất định không cần thứ đồ hư hỏng này!!!" Nhưng mà sau khi nói xong, cậu lập tức hối hận, rất thoải mái cái định mệnh ấy!

Khôn ca lập tức đem đồ vật trong tay ném vào trong ngăn tủ. Sau đó bổ nhào vào người Tiếu Tiếu: "Rất thoải mái sao?"

Đinh Tiếu nắm chặt nắm tay: "Cút!" Đây quả nhiên là tự làm bậy không thể sống sao! Lệ rơi a!!

Khôn ca nhe răng: "Thật sự rất thoải mái sao?"

Đinh Tiếu cũng nhe răng, nhưng là muốn cắn người: "Em bảo anh cút a a a a!!!" Dựa! Sao lúc trước mình không cảm thấy, hàng này cười rộ lên cư nhiên thực kinh tủng!!

Khôn sờ sờ cằm mình: "Trên mạng nói, lúc này có thể dùng hành động để chứng minh. Em có thể không cần trả lời." Vì thế bắt đầu lột quần áo. Tuy hắn cảm thấy mình đọc những cái gọi là "tiểu thuyết" đó rất vất vả, nhưng về cơ bản vẫn là xem hiểu. Chu Đồng hẳn là còn nhét cho mình mấy quyển, lát nữa phải đi sắp xếp lại, giấu ở chỗ an toàn không cho Tiếu Tiếu biết. Đáng tiếc những cái đĩa có động tác sinh hoạt đó không mang theo được, nhưng mà xem người khác thân mật cũng không tốt, vẫn là tự mình và Tiếu Tiếu mới tốt! Siết tay!

Đinh Tiếu lệ rơi đầy mặt. Đinh Tuấn, Chu Đồng, đôi phu phu thiếu đạo đức các ngươi thật là quá tạo nghiệt! Đem hắc lão hổ hồn nhiên thiện lương (lầm to) nhà ta dạy thành như vậy. Dạy lên mạng cái rắm ấy!!! Lão tử muốn nguyền rủa Đinh Tuấn mỗi ngày đều tiêu chảy!!! ( CMN, cũng quá độc == )

Chương 245: Ấu tể trưởng thành (1)

Hôm nay là sinh nhật 4 tuổi của tiểu Hải.

Khôn Luân sáng sớm đã đi ra khỏi thôn, đi chuẩn bị lễ vật cho bạn lữ tương lai của nhóc.

Tiểu Hải thích ăn cá, mặc kệ là cá trong sông hay là cá trong biển đều thích. Cho nên Khôn Luân quyết định, phải bắt mấy con cá dạ đỏ mang về, tự tay làm bánh cá mà bé thích ăn nhất cho bé!

Khôn Luân 14 tuổi đã cao tới bả vai Đinh Tiếu, cao hơn Đông Đông nửa cái đầu, ở trong đám ấu tể giống đực cùng tuổi, xem như khá là cao. Nhưng vô luận là sức lực hay là kỹ xảo đi săn, nhóc đều là người xuất sắc trong đám bạn cùng lứa.

 Phía sau Khôn Luân luôn có một đám "tùy tùng", nhưng hôm nay nhóc bỏ lại những người này, một người chạy tới hồ sen, hiện tại đúng là mùa thu củ sen, Đông Đông thích ăn mứt củ sen, mình vừa lúc có thể hái một ít mang về cho em trai.

Tiểu thú nhân chăm chỉ không sợ nước lạnh, nửa ngày lăn lộn dưới nước, chẳng những khiến nhóc bắt được 8 con cá dạ đỏ siêu lớn, mà còn hái được 10 củ sen kích thước khá khả quan. Phụ phẩm cũng có, trai sông to bằng bàn tay của cha cũng nhặt được 6 con, tôm sông to bằng bàn tay mình cũng bắt được 12 con.

Thu hoạch không nhỏ khiến Khôn Luân hưng phấn rũ rũ bọt nước trên người mình, sau đó vui vẻ chạy quanh đống thu hoạch này vài vòng.

Cái gọi là bánh cá tự tay làm cuối cùng vẫn là làm chung với em trai mới có thể hoàn thành.

Khôn Luân phụ trách giết cá lột tôm, đem hai loại thịt này băm nát trộn chung với nhau, lại đem ruột bụng trai sông thu thập sạch sẽ, lại cắt thành miếng nhỏ, trộn chung với hỗn hợp thịt cá tôm.

Kỳ thực Đông Đông chỉ phụ trách cho gia vị, phải cho muối và đường. Để khử mùi tanh, Đông Đông còn bỏ thêm nước gừng và một ít bột hành, kỳ thực có cả tôm nên chắc chắn hương vị cái bánh này không tệ được.

Hai anh em ở trong bếp lăn lộn một thời gian, Đinh Tiếu mới từ chỗ hiến tế trở về. Đương nhiên cậu biết hôm nay là sinh nhật tiểu Hải, hơn nữa mấy ngày nay đã chuẩn bị sẵn lễ vật cho con dâu tương lai. Về đến nhà ngửi được mùi thơm mê người tỏa ra từ trong bếp liền lập tức chạy qua.

Nhìn thấy Đinh Tiếu, Đông Đông lập tức chạy tới:"Ba ~~!! ca ca tự làm bánh cá cho tiểu Hải!"

Khôn Luân cũng vội vàng chạy tới cạnh ba, giống như em trai ôm lấy một cánh tay khác của ba, đương nhiên loại sự tình này chỉ có khi cha không ở mới có thể làm, bằng không sẽ lại bị giáo huấn giống đực không có khí khái.

"Ba, con còn đào rất nhiều củ sen về, Đông Đông thích ăn mứt củ sen!''

Xoa đầu hai đứa nhỏ, Đinh Tiếu trong lòng rất là ngọt ngào, anh em tương thân tương ái như vậy, mình có thể bớt lo rất nhiều.

"Được, ba liền làm mứt củ sen cho các con, nhưng mà Đông Đông, con muốn tặng quà gì cho tiểu Hải thế?"

Tiểu Đinh Đông lập tức thần thần bí bí mà nở nụ cười: "Cái này là bí mật, buổi tối ba sẽ biết!"

Hấp xong bánh cá Khôn Luân chỉ cho em trai một miếng nhỏ, còn lại, một miếng nhóc cũng không nỡ ăn, tuy rất là thèm, liên tiếp chảy nước miếng, nhưng đồ cho bạn lữ tương lai mình vẫn không thể hạ miệng!

Tiểu ấu tể 4 tuổi, đừng nói không hiểu tình yêu là gì, ngay cả các việc hàng ngày cũng khó mà nhớ toàn bộ.

Nhưng tiểu Hải từ nhỏ đã nghe theo lời Khôn Luân, cũng chỉ gọi mình nhóc là ca ca, có đồ ngon cũng tuyệt đối sẽ để dành cho Khôn Luân nếm thử, cho nên một cái bánh cá to này, cuối cùng vẫn có một phần vào miệng Khôn Luân. Điều này khiến cho Đông Đông thập phần khó chịu, quyết định phải bắt đại ca ngày mai lại đi bắt 20 con cá dạ đỏ cho mình mới được! Nhưng bánh cho thêm thịt tôm vào thật sự là ngon. Còn có thịt trai sông cũng khiến bánh ngon hơn không ít, hương vị thật là không sai, xem ra có thể làm một ít mang đi chợ bán! ( tiểu tham tiền == )

Quà tặng của Đinh Tiếu là một cái áo khoác lông phong hồ rất đẹp, phong hồ này là Khôn cố ý đi bắt, mùa đông sắp đến, có cái áo choàng này, đám nhóc con không cần lo lắng ra ngoài chơi bị lạnh cóng mặc dù hiện tại mọi người đều có áo bông thậm chí là áo lông vũ da thú để mặc o(╯□╰)o 

Nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ tổ chức sinh nhật cho tiểu Hải, còn có các loại đồ ăn ngon, Nạp Nhất tuy cũng vui vẻ, nhưng cũng thực buồn rầu. Làm sao tiểu Hải đã 4 tuổi, mình còn chưa có thai nhỉ? Nghĩ nghĩ, y liền thương tâm, thương tâm liền cảm thấy ăn không ngon miệng, ăn một miếng thịt kho tàu ngày thường thích nhất, lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu vô cùng, nhịn xuống vài cái cũng không nhịn được, vẫn tiếc nuối mà nhổ thịt ra.

Hiến thế nhanh chóng tới bắt mạch cho Nạp Nhất, cuối cùng chẩn đoán ra Nạp Nhất có thai, hơn nữa đã được hơn 3 tháng.

Vì thế, mọi người vui mừng.

Năm tiểu Hải 10 tuổi, trong thôn xảy ra một trận hồng thủy.

Vì nhà của toàn bộ tộc đã được tu sửa một lần, cho nên kiến trúc cũng không bị hao tổn mấy. Hồng thủy giằng co 4 ngày liền trôi qua, nhưng lũ lụt lại làm hỏng hoa màu trong ruộng, cũng khiến động thực vật trong rừng bị ảnh hưởng. Năm nay mấy cái thôn thôn gần thôn bọn họ, chỉ sợ rất khó có thu hoạch lớn.

Kinh Ly đích thân tới khu thiên tai, triệu tập đại hội phòng tránh thiên tai ở Thôn Bộ, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình ở hội nghị, nhưng đại đa số đều là lo lắng phải qua mùa đông như thế nào. Nhà ở hư hỏng phải mau chóng tu sửa, mùa tập thể đi săn phải kéo dài thời gian, qua ba mươi mấy năm sinh sống giàu có đầy đủ, bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều bắt đầu trở nên khẩn trương.

Điều Đinh Tiếu lo lắng nhất không phải đồ ăn mà là phương diện phòng dịch bệnh. Dù sao tồn lương của Thôn Bộ, bởi vì phải chống ẩm, nên đều đặt trong thạch động trên núi. Vài chục năm qua, hàng năm lấy ra lương thực cũ bỏ vào lương thực mới, mặc dù 2 năm không có thu hoạch cũng không có vấn đề gì, nhưng trận lũ lụt này qua đi nếu xuất hiện dịch bệnh thì không may.

Vì thế Đinh Tiếu và Lục Hi còn có hiến tế thương lượng một chút, quyết định nấu rất nhiều nước thuốc thanh nhiệt giải độc, còn phải chuẩn bị túi đựng thuốc đuổi côn trùng, sát trùng gì đó. Quan trọng nhất là bọn kiến nghị tộc trưởng và thôn trưởng phải sắp xếp nhân thủ đến vài nơi gần khu an toàn tìm động vật bị chết đuối. Xa hơn một chút thì những thi thể động vật đó sẽ bị đại hình dã thú ăn luôn, nhưng tới gần khu an toàn thì không có nhiều mãnh thú ăn thịt, còn có không ít thịt sẽ bị thối rữa, nếu không có người xử lý, sẽ đưa tới rắc rối không nhỏ.

Đinh Đông xem rất nhiều sách ba và cha mang về, hơn nữa mỗi một lần đi long hương cậu đều chui vào kho của Long Vương xem đủ loại thư tịch. Cho nên tầm nhìn và tri thức của tiểu gia hỏa này người khác không thể sánh được. Thậm chí có vài đồ vật kỳ kỳ quái quái Đinh Tiếu cũng không biết, bé đều có thể nói ra một hai. Đối với lần lũ lụt này, ý tưởng của tiểu Đinh Đông là, có nên tiến hành phân luồng xử lý từ thượng lưu, lấy nhân thủ và khí lực của giống đực tộc Dực Hổ bọn họ, đào kênh từ sông thượng du tới bờ biển cùng lắm 1 năm là có thể hoàn thành.

Trước kia, rất ít người đi nghe lời một ấu tể bán thú nhân mới 20 tuổi, đương nhiên, cũng không có mấy ấu tể bán thú nhân lại có ý kiến riêng của mình như vậy. Nhưng từ khi có Đinh Tiếu làm ví dụ, hơn nữa Đinh Đông từ nhỏ đã rất thông minh, cho nên hội nghị mới có thể cho cậu một vị trí nhỏ.

Nhưng ý kiến này của cậu lúc ấy lại không được tộc trưởng đại nhân tán thành, dù sao đây chính là một việc lớn phải dùng sức lực của cả bộ tộc.

Leng keng vì điều này, tinh thần sa sút vài ngày, Đinh Tiếu thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của con trai, đi lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con trai: "Con nói là chuyện tốt, nhưng cũng là việc lớn, tộc trưởng bọn họ chắc chắn phải cẩn thận thương nghị. Hơn nữa mặc dù bọn họ đồng ý, cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước, ví dụ như kế hoạch phương hướng đường sông, còn phải suy xét thôn xóm và cánh rừng mà đường sông đi qua có bị ảnh hưởng gì không nữa."

Kỳ thực Đinh Đông cũng không suy xét tới nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy, thượng du nước tới nhiều như vậy, đường sông không đủ rộng lớn không cất chứa được nhiều nước như vậy, liền chia ra là được. Nhưng nghe ba nói như vậy, hình như đúng là mình nghĩ quá đơn giản: "Ba, vậy ba cảm thấy, tộc trưởng có đồng ý không?"

"Vấn đề này ba không trả lời con được. Kỳ thật cha con lớn tới từng đấy tuổi, cũng là lần đầu tiên trải qua loại hồng thủy này. Nhưng mà chắc chắn phải phòng ngừa chu đáo, ba nghĩ, mặc dù tộc trưởng cảm thấy nhân công đào sông quá hưng sư động chúng, thì cũng sẽ mở rộng đường sông."

Kết quả đúng như Đinh Tiếu suy đoán, vì tộc Dực Hổ bọn họ bên này tỷ lệ xảy ra hồng thủy thật sự không cao, cho nên Kinh Ly tổng hợp một vài ý kiến của mọi người, quyết định tạm thời chỉ mở rộng đường sông.

Có ba trấn an, đối với quyết định này Đinh Đông đã không có cảm giác gì nữa. Bởi vì cậu lại phát hiện điểm chú ý mới, đó là một tiểu gia hỏa lông xù được Bạch Đoàn Nhi cứu về.

Thứ Đinh Đông không biết, Khôn lại rất quen thuộc, nhìn thấy vật nhỏ lông xù này, Khôn lập tức trở nên nghiêm túc: "Đây là ấu tể xỉ ngao, không thể nuôi!"

Đùa à, Bạch Đoàn Nhi đã là một mãnh thú nguy hiểm, lại thêm một ấu tể vẫn luôn là tử địch của thú nhân, này quá kỳ cục rồi!

Nhưng mà Đinh Đông không mặc kệ, tuy hiện tại dáng người và độ tuổi của cậu không thích hợp la lối khóc lóc lăn lộn, nhưng loại thủ đoạn tuyệt thực này vẫn có thể dùng.

Tiểu Hắc, cũng chính là tên của ấu tể xỉ ngao mà Khôn cuối cùng cũng không thể làm gì được mà giữ lại. Cũng may đây là một tiểu ẩu tể còn chưa mở mắt, Đinh Tiếu tự an ủi mình như vậy, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nhỉ?

Tiểu Hắc dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Bạch Đoàn Nhi và Đông Đông, vui sướng mà trưởng thành thành một con xỉ ngao thành niên cường tráng.

Người trong thôn đối với chuyện người một nhà Đinh Tiếu và Khôn chuyên môn thích nuôi dưỡng mãnh thú này cơ bản đã bình tĩnh, mặc dù Bạch Đoàn Nhi trưởng thành, cũng là động vật họ mèo dễ thương, nhưng còn xỉ ngao khi còn nhỏ thì lông xù xù rất là đáng yêu, khi trưởng thành, bề ngoài hung hãn, lực sát thương bưu hãn, dẫn tới việc các giống đực muốn theo đuổi Đinh Đông tránh xa ba thước.

Đinh Tiếu thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, giống đực vây quanh Đông Đông nhà mình cũng càng ngày càng ít, cậu đương nhiên không muốn con trai sớm gả đi như vậy, hơn nữa có Bạch Đoàn Nhi và tiểu Hắc, mặc dù Đông Đông đơn độc đi rừng rậm cũng hoàn toàn không phải lo lắng. Nhưng tuổi thọ mấy trăm năm, luôn phải có người làm bạn.

Khôn cũng thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, Đông Đông nhà mình càng ngày càng không thân cận người cha là hắn. Cho dù là đi vào rừng tìm thực vật, hái thuốc, đều là tiểu Hắc toàn bộ hành trình đi theo bảo vệ. Tuy mình cũng vui vì có thể sống thế giới hai người với Tiếu Tiếu, nhưng tóm lại con trai như vậy là không tốt, đúng không đúng không?

Sau đó, Khôn Luân cũng càng ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, em trai liền không cần mình nữa, muốn ăn gì, tiểu Hắc đi! Muốn đi đâu, có tiểu Hắc đi theo. Tuy em trai nói, đây là cậu cho mình và Tiểu Hải có nhiều thời gian ở chung một chút, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy nguy cơ em trai bị một con xỉ ngao cướp đi thế này?

Vì thế dần dần tiểu Hắc trở thành đối tượng bị cả nhà "cừu thị'', nhưng bản thân tiểu Hắc hoàn toàn không có cảm giác như vậy, thân là một con mãnh thú hung mãnh đủ để cùng thú nhân Dực Hổ chống lại mãnh thú, nó giống như cha báo tuyết của mình, chỉ ăn đồ ăn đã nấu chín, thích ăn cá sống tôm sống, thích ở trong sân nhà mình ngửa bụng phơi nắng, đối với tất cả giống đực thiên địch tiếp cận chủ nhân đều nhe răng.

Nhưng vào năm Đinh Đông 25 tuổi, tiểu Hắc gặp phải một tai nạn lớn, nó bị một thiên địch đáng ghét đả thương, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.

Đối mặt với giống đực thiếu chút nữa đã giết chết tiểu Hắc nhà mình, hai mắt Đinh Đông đều phải bốc hỏa.

Nhưng đối phương khi nhìn thấy tiểu ấu tể vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này, hai mắt đều sáng lên: "Bé con, ta có thể theo đuổi em không?"

Đinh Đông lập tức nhặt một cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất lên ném về phía đối phương: "Hung thủ! Ngươi cút xa cho khuất mắt ta!!!!"

Chương 246: Ấu tể trưởng thành ( 2 )

Đinh Đông đụng phải một người mặt dày mày dạn, mà bản lĩnh mặt dày mày dạn của người này lại đạt tới mức tuyệt đối.

Đinh Đông càng biểu hiện ra chán ghét cực điểm, đối phương lại càng đầy mặt tươi cười tiến lên lấy lòng. Nhưng người này giá trị vũ lực cao, tuy chỉ có thể bất phân thắng bại với Khôn, nhưng Khôn muốn nhẹ nhàng mà thắng hắn cũng là không có khả năng.

Đối với chuyện này, Khôn lão đại hết sức tức giận, hắn đương nhiên là hi vọng Đông Đông nhà mình tương lai có một người bạn lữ cường đại. Nhưng con trai bảo bối nhà mình vừa mới tới tuổi học đi săn thú, sao có thể bị một người ngoài lừa đi! ( hình như ngươi không có tư cách để nói người khác thì phải == )

Lần đầu tiên Đinh Tiếu nhìn thấy hình thú của người này, miệng há ra cả buổi cũng không ngậm lại được. Từ trước tới giờ cậu cũng không biết Thú Thế còn có thú nhân có nguyên hình là kỳ lân, cả người vây quanh một thân vảy đen như áo giáp, lợi trảo của Khôn căn bản là không chạm vào thịt nó được. Tuy đối phương cũng không có cách nào đánh thắng được Khôn, nhưng từ căn bản đi lên mà nói, vẫn là hắc lão hổ nhà mình lợi hại một chút, không có áo giáp quanh người!

Khôn đánh xong đến lượt Khôn Luân lên, Khôn Luân không đánh được người ta thì đến lượt Hạ cha, tóm lại một đám người nhà bọn họ, ngoại trừ thôn trưởng đại nhân vì thể diện của thôn không vươn tay ra, kể cả một vài giống đực thích Đông Đông lúc trước đều đánh nhau qua với người này. Hơn nữa những người không có quan hệ huyết thống với Đông Đông, 10 người thì cả 10 đều bị đánh bầm dập.

Cứ đánh mãi như vậy thật không có cách nào, rõ ràng cả nhà bán thú nhân người ta đều không thích ngươi, trong tình huống bình thường mà nói, người theo đuổi sẽ biết khó mà lui, nhưng vị đại ca này một bộ thật khí phách, trên cơ bản là tâm lý lợn chết không sợ nước sôi, dù sao cũng chỉ có một mình hắn, đi tới đâu cũng là nhà, hiện tại vì theo đuổi bạn lữ, hắn phải ở thôn Thiên Hà định cư!

Bằng Giáp đối với chuyện này một nửa vui mừng một nửa ưu sầu. Hắn biết, bộ tộc Hắc Lân vốn dĩ là bộ tộc sinh sống ở Xích Loan,  vốn dĩ là bộ tộc có dân số ít nhất trong các bộ tộc, nghe nói bởi vì một lần núi lửa bùng nổ, người bộ tộc Hắc Lân tử thương hơn phân nửa. Sau đó, bọn họ vì có thể tìm kiếm một địa phương càng thích hợp sinh tồn hơn liền bắt đầu không ngừng đi tìm kiếm nơi thích hợp, nhưng dần dà, bộ tộc vốn không lớn này liền dần dần biến mất trong tầm mắt của các thú nhân. 

Mà hiện giờ vị hậu duệ của bộ tộc cũng thần bí như Long tộc này nói muốn gia nhập vào bộ tộc Dực Hổ bọn họ, về sau trở thành một phần tử của bọn họ, điều này tự nhiên là một việc tốt. Nhưng mà cháu trai bảo bối của mình, đó chính là thịt đầu quả tim của cả nhà bọn họ, hắn sao có thể bỏ được!!

Trải qua cả nhà tập thể bàn bạc, cuối cùng vẫn quyết định đặt lợi ích của thôn lên trên, nhiều thú nhân cường đại vẫn là tốt, còn việc của hắn và Đinh Đông, con trai lớn là không thể quản được.

Kỳ thực để người này ở lại, vẫn là chủ ý của Đông Đông, thông qua hơn nửa tháng đối diện với sự mặt dày mày dạn của đối phương, cậu cơ bản đã có thể khẳng định đối phương chính là lưu manh trong truyền thuyết. Dù sao cũng không đuổi đi được, không bằng liền đặt dưới tầm mắt, để hắn thành thành thật thật mà bị mình trả thù. Muốn theo đuổi tiểu gia? Ngây thơ! Người thương tổn tiểu Hắc nhà ta đều sẽ không có kết cục tốt!

Vì thế Hắc Lân cứ như vậy trở thành cư dân chính thức của thôn Thiên Hà, nhưng mà trước mắt vẫn là nhân viên ba không không nhà không ruộng không tiền.

Tuy không làm gì được, nhưng Bằng Giáp vẫn rất công bằng mà phân ruộng và đất làm nhà cho hắn, hơn nữa địa điểm cũng không tệ lắm. Nói câu công bằng thì cá nhân hắn cảm thấy, gia hỏa tên Hắc Lân này cũng không tồi. Hơn nữa thân là tộc nhân cuối cùng của bộ tộc Hắc Lân, chắc chắn cũng không có khả năng rời đi. Nếu Đông Đông thật sự có thể cùng hắn ở bên nhau, chắc chắn sẽ không có hại. Quan trọng là hắn cảm thấy, Hắc Lân này vừa xuất hiện, lại hạ gục không biết bao nhiêu người, trong thôn đã hoàn toàn không có giống đực nào dám tới gần Đông Đông, vốn dĩ sự tồn tại của tiểu Hắc đã cản trở con đường nhân duyên của Đông Đông, hiện tại lại nhiều thêm một gia hỏa như vậy, thật là không cẩn thận quý trọng cơ hội cũng không được!

Thương tích của tiểu Hắc dưới sự trị liệu của Đinh Đông mà dần tốt lên, nhưng phía sau lưng vẫn lưu lại một vết sẹo dài tạm thời chưa mọc ra lông mới để che đi. Tuy cậu biết tầm này sang năm, miệng vết thương của tiểu Hắc sẽ hoàn toàn không nhìn thấy, ngay cả lông cũng mọc lên lần nữa, nhưng đây vẫn là một cái gai trong lòng cậu.

Từ sau khi Hắc Lân vào ở trong thôn Thiên Hà, có vài ngày đều không quấy rầy Đinh Đông, đương nhiên cũng là vì dạo này Đinh Đông chuyên tâm chăm sóc tiểu Hắc, sau đó Khôn Luân canh phòng nghiêm ngặt nửa bước không rời cửa, ngay cả tiểu Hải cũng mỗi ngày phồng lên khuôn mặt nhỏ ngồi ở cạnh Khôn Luân, nhìn thấy Hắc Lân liền trừng mắt.

Không nhìn thấy Đinh Đông, đồng chí Hắc Lân cũng không nóng vội, dù sao đã quyết định định cư, mấy ngày không gặp thì sợ cái gì. Hắn mau chóng đem nhà dựng xong, đó chính là cái ổ nhỏ yêu dấu của mình và Đông Đông sau này mà.

Cấu tạo nhà ở của tộc Dực Hổ, Hắc Lân không hiểu, nhưng không ai nghĩ tới, hắn đi tìm Khôn lão đại học hỏi.

Sau khi Khôn bị cha nhà mình dặn dò một phen, tuy rất không tình nguyện, nhưng cũng biết tình thế hiện tại không tốt, nói không chừng người này sẽ trở thành con rể của mình, cho nên ngôi nhà này nhất định phải xây dựng phi thường hoàn mỹ mới được.

Vế việc Hắc Lân, Đinh Tiếu nói chuyện một hồi lâu với Đông Đông ở trong ruộng, Đinh Đông chỉ thiếu chút nữa liền khóc lóc lăn lộn mà nói với ba nhà mình, cậu thật sự rất chán ghét cái tên kia! Sao cứ có vẻ như là mình không gả cho hắn thì không được vậy! Điều này không khoa học!!!

"Ba! Con thật sự thật sự thật sự rất ghét hắn!!!!"

Đinh Tiếu đỡ trán: "Ba đã nhìn ra, nhưng mà hiện tại hắn cũng đã là một thành viên của thôn Thiên Hà chúng ta, con nhất định phải làm cho hắn từ bỏ theo đuổi con mới được, bằng không hắn vẫn luôn không buông tay, tương lai có lẽ con cũng khó tìm bạn lữ."

Đinh Đông bĩu môi: "Vậy không tìm là được! Ông Văn và Hợp bá bá nói, nếu đã săn thú rất lợi hại cũng không cần phải đi học nữa!"

Đinh Tiếu cười nói: "Ba trước kia cũng là nghĩ như vậy, nhưng mà khi gặp được cha con, những ý tưởng này đều không còn, không tìm được bạn lữ đó là việc về sau này, hiện tại phải khiến hắn từ bỏ mới là quan trọng nhất." 

Đinh Đông bĩu môi, cau mày: "Ta ngẫm lại đã, con cũng không tin trong 36 kế binh pháp Tôn Tử, cũng không tìm thấy phương pháp nào có thể giải quyết cái tên đáng ghét này!!"

Quan trọng là trí tuệ cổ nhân thật sự là quá xa xưa, lật vài quyển sách, cũng không thấy ý tưởng nào thì làm sao bây giờ. Đừng thấy chỉ số thông minh của Đông Đông nhà chúng ta rất cao, nhưng mà dù sao cũng là một ấu tể chưa từng trải, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương thôi!

Cuối cùng, cậu tìm thấy một câu trong một cuốn tiểu thuyết "Muốn giữ được trái tim của người đàn ông thì trước tiên phải giữ lại dạ dày của hắn." Câu nói được dùng đầy đường ở hiện đại đã giải khai bế tắc của Đông Đông. Vậy nếu muốn đuổi đi trái tim của một người đàn ông, cũng phải đuổi đi dạ dày của người đàn ông này nhỉ!?

Vì thế bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến là: Chế tác đồ ăn khủng bố để an ủi!

Tay nghề nấu nướng của Đinh Đông là được chân truyền từ Đinh Tiếu, muốn làm cho đồ ăn trở nên khó ăn, khó khăn vẫn khá lớn. Nhưng cậu có một người cô giỏi giang, nghe được Đông Đông muốn làm đồ khó ăn đi chỉnh Hắc Lân, Miêu Miêu xung phong nhận việc, quyết định làm một nồi thịt hầm vừa mặn lại vừa cay!

Nhìn thấy Đông Đông cư nhiên tự mang đồ ăn tới cho mình, Hắc Lân đang dựng nhà đều phải hạnh phúc muốn chết. Nhưng khi hắn đem miếng thịt hầm cho vào miệng, lập tức hiểu được dụng ý của tiểu gia hỏa này là gì. Tuy khó ăn tới cực điểm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đem cái nồi "đồ ăn" này ăn hết. Cuối cùng thật sự không chịu nổi mà uống một bát nước lớn, nhưng ngoài miệng lại nói như này: "Đông Đông em thật tốt, từ khi cha ta qua đời tới giờ, ta chưa được ăn đồ ăn người khác làm cho bao giờ, ăn rất ngon! Một mình ta du đãng trong rừng rậm, từ trước tới nay đều chưa ăn qua thứ gì ngon như vậy, Đông Đông, ta thật sự càng ngày càng thích em!"

Kỳ thực khi Đông Đông thấy Hắc Lân không chút do dự ăn hết một nồi to đồ vật kinh khủng này, cậu đều cảm thấy đau dạ dày thay đối phương, đặc biệt là khi nghe thấy Hắc Lân nói một mình hắn sinh sống trong rừng rậm, ăn đồ vật còn không bằng cái này. Lập tức liền cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Dù sao cũng là ấu tể chưa trải sự đời,  cứ đơn giản như vậy mà tin tưởng: "Có...có gì đâu! Ta có thể làm...còn ngon hơn!"

Hắc Lân phun tào trong lòng: Cho dù em nấu nước trắng cũng còn ngon hơn cái này đấy tiểu bảo bối! Nhưng mà trên mặt lại là vẻ chờ mong: "Vậy ta có thể nếm được không?!"

Vì thế vào lúc ban đêm, Đinh Đông một bên mắng bản thân rút não, một bên nghiêm túc mà làm 30 cái bánh bao nhân thịt bò nấm hương siêu to, cuối cùng trong ánh mắt vô tận ai oán của Khôn Luân, vẫn là mang qua cho Hắc Lân.

Bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến thất bại rối tung.

Nhưng vì Đông Đông tự mình đưa cơm cho Hắc Lân bị không ít người nhìn thấy, việc của hai người liền càng truyền càng thật.

Đinh Đông hận tới mức thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình, Đinh Tiếu nhìn bộ dáng đứa con thứ hai nhà mình, thật là dở khóc dở cười. Đây là làm cho đối phương chán ghét hay là đi lấy lòng đối phương đây! Nếu con làm đồ khó ăn thì phải làm tới cùng chứ! Nhưng mà nhìn ánh mắt của Hắc Lân nhìn Đông Đông nhà mình, kỳ thực Đinh Tiếu vẫn rất yên tâm. Cậu tin câu nói con cái đều có phúc của con cái, ví dụ như bản thân cậu, nắm giữ hạnh phúc chỉ có thể dựa vào chính mình. Tuy cậu biết tên hỗn đản Hắc Lân này tuyệt đối là cố ý nói những lời này với Đông Đông, khiến cho đứa con trai lương thiện nhà mình trúng chiêu.  Nhưng giống đực chịu dụng tâm càng có mị lực hơn giống đực làm bừa không phải sao? Dù sao với thái độ của Đông Đông nhà mình, Hắc Lân muốn đắc thủ cũng không phải là việc trong thời gian ngắn, muốn cướp đi con trai bảo bối của nhà ta, tiểu tử ngươi còn xanh và non lắm.

Nhưng Đinh Tiếu tính thiếu một việc, đó chính là con trai nhà mình đối với bất cứ những thứ mới mẻ gì đó đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Đặc biệt là đối với những thực vật mới và dược liệu trân quý. Mà biết được điểm này Hắc Lần ngoại trừ giờ ăn cơm và dựng nhà ra, đêm hôm khuya khoắt liền đi vào sâu trong Thanh Sâm tìm kiếm rất nhiều dược liệu tốt và thực vật xinh đẹp về.

Trên cơ bản, cứ ba bốn ngày, Hắc Lân lại có thể tìm được thứ tốt, mà lúc này hắn cũng không cần cái gì, liền đem đồ vật tìm được đặt ở trước cửa nhà Đinh Tiếu. Sau đó kêu một tiếng, lại trở về tiếp tục xây nhà. Không tới một canh giờ, Đông Đông sẽ hứng phấn chạy tới tìm hắn, hỏi cái này là tìm được ở đâu, cái kia là hái ở chỗ nào.

Tuy kế hoạch tác chiến thứ hai của Đinh Đông là lấy hắn thử dược, Hắc Lân khá là buồn bực, nhưng đối với thể chất bách độc bất xâm như bộ tộc Hắc Lân mà nói, vì kiếp sống y sư của bạn lữ cống hiến một chút cũng là cần thiết.

Thời gian càng lâu, Đinh Đông càng chú ý nhiều tới Hắc Lân, đây là một tình huống khiến toàn bộ giống đực trong nhà đều rất là buồn bực.

Khôn Luân cảm thấy em trai sắp không cần đến mình.

"Đông Đông, em đừng nhanh như vậy liền ở cùng với gia hỏa đáng ghét kia biết không? Ca luyến tiếc em." Anh em sinh đôi, hai người không có gì là không thể nói, cho nên ở trước mặt Đông Đông, Khôn Luân cũng không phải giả bộ thành thục gì đó.

Đinh Đông thực kinh ngạc: "Gì? Ca, anh nói gì thế?"

Khôn Luân bĩu môi: "Ta là nói, tốt nhất em nên chờ tới khi trưởng thành, hãy tính đên ở cùng với gia hỏa đáng ghét kia, em còn quá nhỏ."

Đinh Đông nghe xong hắc tuyến đầy đầu: "Anh nói bậy gì đó a! Ai muốn ở chung với Hắc Lân chứ! Gia hỏa kia đáng ghét như vậy!"

Khôn Luân lúc này mới không thèm tin lời em trai nói, bởi vì tiểu Hải nói, ánh mắt Đông Đông nhìn Hắc Lân không có chán ghét.

"Em thật sự vẫn rất chán ghét hắn?"

Đinh Đông không chút do dự trả lời: "Đương nhiên! Hắn lúc trước thiếu chút nữa đã giết chết tiểu Hắc!"

Khôn Luân run rẩy khóe miệng: "Nhưng mà tiểu Hắc hiện tại suốt ngày quấn lấy hắn!" Chỉ kém mỗi ngươi thôi em trai của anh ạ!!!

Đinh Đông cũng buồn rầu, đại khái tộc Hắc Lân trời sinh có một bản năng thân hòa với mãnh thú, tuy tiểu Hắc từng bị Hắc Lân gây thương tích, nhưng sau khi tốt lên lại bất ngờ nguyện ý thân cận gia hỏa kia.

"Dù sao...dù sao em cũng không phải như anh nói."

Khôn Luân nhìn vẻ mặt em trai giống y như lúc tiểu Hải không thừa nhận thích mình, bi ai che đôi mắt, thật là...em trai lớn khó giữ!!

Chương 247: Mọi người tốt mới thật sự tốt

Theo Như lời Đinh Tiếu nói, Hắc Lân là một tên rất giảo hoạt.

Hàng này từ lần đầu tiên phát hiện đinh Đông là một người dễ mềm lòng, liền thường thường gia tăng một vài nội dung về thân thế đáng thương của bản thân khi tán gẫu với Đinh Đông.

Ví dụ như từ nhỏ đã sống trong rừng rậm, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy nhà ở đẹp như vậy, một nhà bọn họ vào mùa đông chỉ sinh sống trong sơn động. Hoặc là trước kia ngoài nướng thịt và nấu thịt ra hắn chưa từng ăn qua đa dạng đồ ăn như vậy, xem ra cuộc sống ở bộ tộc thực sự rất tốt. Hoặc là nói tới sau khi cha mẹ hắn qua đời, cha cả ngày thương tâm, toàn bộ tộc đàn chỉ còn dư lại hai cha con bọn họ, cảm thấy không có hi vọng sống sót. Còn có khi cha hắn bị bệnh nặng, hắn cư nhiên không tìm thấy thuốc chữa trị cho cha hắn, chỉ có thể nhìn cha hắn suy yếu từng ngày.

Tóm lại đủ loại lâm li bi đát, đều bị hắn dùng đúng chỗ đúng nơi. Nhìn thì có vẻ hắn rất kiên cường dũng cảm, lại vừa có thể khiến Đông Đông cảm thấy đau lòng. Dần dần, thái độ của Đông Đông hoàn toàn chuyển biến, biết đại ca và cha đều không thích Hắc Lân, vì thế sẽ trộm chạy đi giúp đỡ Hắc Lân làm đồ ăn.

Đinh Tiếu không phải không nhìn thấy "âm mưu" của Hắc Lân, nhưng cậu cũng hiểu, trái tim Đông Đông đã bắt đầu hướng về gia hỏa kia. Tuy không cam lòng và luyến tiếc, nhưng lập tức liền nhận ra tâm tình của cha và ba khi mình quyết định cùng Khôn dọn ra ngoài sống lúc trước. Nhưng so với Khôn và Khôn Luân, cậu lý trí hơn một chút, cậu biết Hắc Lân là lựa chọn tốt nhất.

Loại sinh vật Kỳ Lân này, đối với người dân thiên triều mà nói vốn dĩ có ý nghĩa tồn tại đặc thù. Hắn chẳng những chân chính là tẩu thú chi vương, cũng là tượng trưng cho sự nhân từ và điềm lành. Kỳ thực sau khi cậu biết nguyên hình của Hắc Lân, Đinh Tiếu liền đề điểm thêm ý kiến cho hắn, không có biện pháp, cái gọi là tình dân tộc, người ở dị thế luôn sẽ mãnh liệt hơn một chút. Huống chi Hắc Lân người ta chính là cả một bộ tộc, cũng sẽ không mang theo Đông Đông rời đi, tốt hơn so với tương lai bị người Long tộc nào đó coi trọng, mình phải mấy tháng mới gặp được một lần. Con rể cường đại như vậy, cậu cảm thấy bắt bẻ nữa thì có chút hơi kiêu.

Cho nên Đinh Tiếu cũng không vạch trần dụng tâm của Hắc Lân với con trai, vì cậu biết ít nhất những nội dung hắn nói đó là chân thật, chỉ là nói ra tô thêm chút đau thương. Cậu cũng không đi khuyên can bạn lữ và con trai lớn nhà mình ít đi gây khó dễ với Hắc Lân, muốn cười bảo bối nhà mình đi, đại giới nhất định là phải có.

Huống chi Khôn và Khôn Luân cũng đều là người thông minh, đã sớm nhìn ra Đông Đông "làm phản", hành vi hiện tại, cũng chỉ là ngẫu nhiên phát tiết một chút bất mãn vì bảo bối bị cướp đi mà thôi.

Trong nháy mắt, Hắc Lân ở thôn Thiên Hà đã được hai năm.

Hai năm, trong thôn đã xảy ra không nhỏ biến hóa. Ví dụ như bởi vì nghe Đông Đông lẩm bẩm qua muốn đào sông để phân dòng chảy, phòng ngừa lũ lụt, Hắc Lân liền chủ động đảm nhận công tác đào sông. Tuy kế hoạch của hắn cũng không giống như Đông Đông đào ra một con sông mới, mà tính toán đoạn đường gần nhất của hai con sông, sau đó đào một thủy đạo thông suốt ở giữa hai con sông, điều này chẳng những có thể phân lưu nước sông, cũng không cần lo sẽ phá hủy tảng lớn rừng rậm thực vật, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới thôn xóm và động vật sinh sống ở bên cạnh.

Việc mà con trai nhà mình tâm tâm niệm niệm phải làm, làm cha sao có thể để một tên "người ngoài'' đi làm, cho nên Khôn liền gia nhập trận doanh đào sông. Khôn đã đi làm chuyện này, luôn luôn coi cha là thần tượng Khôn Luân đương nhiên cũng không ngoại lệ.

 Ngay sau đó mấy người Phong, Nhất Toàn, Mộc Ngõa bọn họ cũng đều sôi nổi hỗ trợ. Cuối cùng, Bằng Giáp cố ý chạy tới thành Hổ Thần thương lượng với Kinh Ly một chút, hai người đều cảm thấy ý tưởng của Hắc Lân thiết thực hữu dụng hơn nhiều. Cuối cùng liền biến thành đại sự tổng động viên của toàn bộ tộc. Đương nhiên thôn Thiên Hà bọn họ là đơn vị thí điểm, trước làm xong có hiệu quả rồi lại làm ở thôn khác.

Lập tức, Hắc Lân trở thành người nổi tiếng của bộ tộc, người xem trọng lần hành động này khen ngợi Hắc Lân là một người lợi hại có trí tuệ, tương lai Đinh Đông có thể có người bạn lữ như vậy thật là một lựa chọn không tồi. Người cảm thấy lao sư động chúng hao tài tốn của, liền nói hắn vì muốn bạn lữ tương lai vui vẻ không gì không làm. Tóm lại mặc kệ là khen hay chê, đại sự cả đời của Đinh Đông đã bị mọi người cho rằng không phải Hắc Lân là không được.

Kỳ thật giây phút phát hiện Hắc Lân một mình một người bắt đầu khai quật thủy đạo, trái tim Đinh Đông đã hoàn toàn không thuộc về sở hữu của mình nữa. Tuy cậu biết, nếu bản thân hiện tại lại khẩn cầu cha hoặc đại ca, bọn họ cũng có thể giúp mình như vậy, nhưng tâm tình của mình sẽ không cảm động giống như khi Hắc Lân làm cho.

Tuy người này lúc đầu thật sự rất đáng ghét, nhưng mà cậu cũng sẽ không ngây ngốc không phân rõ đối phương có thật lòng đối đãi với mình hay không. Trong thôn cũng không phải chưa từng có giống cái và bán thú nhân xinh đẹp tỏ tình với Hắc Lân, nhưng bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có một câu trả lời "Ta chỉ thích một mình Đinh Đông". Đây là một câu tỏ tình hữu lực mà có tình, tuy không phải nói với mình, lại so với nói với mình càng có lực sát thương lớn hơn.

Đối mặt với một người chịu đem ý nghĩ của mình trở thành thực tiễn như vậy, vô luận là thảo dược hay thực vật trân quý, vẫn không khiến Đinh Đông cảm động bằng cách làm này của Hắc Lân.

Khi Đinh Đông lần đầu tiên chủ động hôn lên mặt mình, Hắc Lân lập tức cảm thấy cả thế giới đều tươi đẹp, bế người yêu lên xoay vài vòng, kích động đến nói chuyện đều lắp bắp. Hoàn toàn không có bộ dạng "hãm hại lừa gạt'' mồm mép tép nhảy như lúc trước.

So với em trai đã sớm có thể đơn độc đi săn ở khu an toàn, hiện tại Khôn Luân liền khổ hơn nhiều.

Tuy hắn cũng không tình nguyện để em trai ở cùng gia hỏa đáng ghét kia, nhưng nếu cha và ba đã đồng ý, hai người bọn họ cũng đã đính hôn, mình cũng chỉ có thể nhìn em trai bảo bối bị "lừa'' đi thôi. May mà ông nội đã có dự kiến trước, xây nhà cho Hắc Lân và nhà mình gần nhau, còn có thể mỗi ngày cùng nhau ăn cơm.

Nhìn bộ dáng Hắc Lân mỗi ngày đều cao hứng phấn chấn, vì em trai săn được nhiều da thú đẹp đẽ chuẩn bị cho mùa đông, hắn liền một bụng đắng cay. Mình còn 23 năm nữa mới tới tuổi thành niên!! 23 năm!!! Tiểu Hải năm nay mới 17, quả nhiên thanh mai trúc mã gì đó, đối với giống đực mà nói quá hung tàn có phải không!

"Tiểu Hải, sang năm ta liền dựng nhà cho chúng ta sau này được không?" Khôn Luân cõng tiểu Hải đi vòng vòng ở bờ sông, khi đào đường sông liên thông, bọn họ cố ý đào chỗ nuôi cá, lại chuyển sang rất nhiều hắc tôm thảo và hoa sen. Tuy hiện tại củ sen bên này còn chưa thể thu, nhưng hắc tôm thảo lại phát triển khá tốt, so với nơi sinh sản cũ còn rắn chắc hơn nhiều.

Trong miệng ngậm cá khô Đông Đông làm, tiểu Hải đầy mặt khó hiểu: "Vì sao? Tiếu Tiếu ba nói phải thành thân trước mới ở, đó gọi là tân phòng. Anh còn rất lâu rất lâu mới thành niên, hiện tại dựng, liền thành nhà cũ."

Khôn Luân bị chọc trúng vết thương trong lòng: "Rốt cuộc là ai quy định giống đực 50 tuổi mới thành niên a! Quá không thông cảm người!"

Tiểu Hải cười bò trên lưng hổ rắn chắc của Khôn Luân, duỗi tay vỗ vỗ đầu hổ lớn: "Em có thể chờ anh mà!"

Khôn Luân vị vỗ về chữa khỏi: "Nhưng mà gia hỏa Hắc Lân đáng ghét kia giành thành thân trước, thực khó chịu mà!"

Tiểu Hải nắm lỗ tai Khôn Luân: "Hắc đại ca đối xử với Đông Đông rất tốt, anh sao lại chán ghét hắn? Đông Đông nói, anh ấy muốn cái gì Hắc đại ca cũng làm cho anh ấy, đối với anh ấy rất tốt."

Khôn Luân lại bị thương: "Từ nhỏ đến lớn, nó muốn cái gì ta, cha và ba không làm cho nó chứ! Hiện tại cư nhiên liền nhớ gia hỏa đáng ghét kia có bao nhiêu tốt! Quả nhiên là em trai lớn khó giữ!"

"Sao giống nhau được! Cha và ba, cữu cữu và cữu phu, Tiếu Tiếu ba và  Khôn cha bọn họ đều làm rất nhiều thứ tốt cho em, nhưng anh làm cho em thì không giống như vậy. Quả nhiên Đông Đông nói rất có đạo lý, giống đực bọn anh rất ngốc, chỉ biết ghen tị, đều không thể hiểu được tâm tình bọn em!"

Cái gì? Cư nhiên bị tiểu bạn lữ nói không thể hiểu tâm tình của em ấy? Đây chính việc lớn! Lập tức vận dụng đuôi hổ đại pháp, sờ sờ đầu tiểu Hải, Khôn Luân biện giải cho bản thân: "Ta hiểu mà! Tiểu Hải nhà ta thích ta nên mới cảm thấy đồ vật ta đưa là tốt nhất."

Xoay người ôm lấy cái đuôi của Khôn Luân, đây là "món đồ chơi" tiểu Hải từ nhỏ đã thích nhất. Nhịn không được dùng mặt cọ cọ một chút, ừm, vẫn giống như lúc nhỏ, thoải mái nhất!

"Cho nên đối với Đông Đông mà nói cũng là như vậy! Anh xem, Khôn cha hiện tại đều không làm khó hắc đại ca! Anh còn như vậy, Đông Đông sẽ buồn."

Được rồi, vì bạn lữ yêu dấu có thể hiểu được mình hiểu em ấy, vì không để cho em trai bảo bối buồn rầu, gia hỏa đáng ghét kia...tạm thời vẫn là không ghét hắn là được.

Cho nên nói ấu tể à, thời gian 23 năm, ngươi phải nỗ lực trưởng thành mới được!!

Nhìn bọn nhỏ từng đứa đều có bạn lữ tương lai của mình, Đinh Tiếu cư nhiên có một loại cảm thán " Sao ta còn chưa già?" 

Cuộc đời mới đi qua chưa tới 1/5, chỉ sợ qua ba bốn mươi năm nữa mình còn có cả cháu rồi, loại cảm giác này thực là xỏ lá cũng thực khiến người hưng phấn mà!

Ăn xong bữa chiều, Hắc Lân mang theo Đông Đông về căn nhà nhỏ của bọn họ, Khôn Luân đưa tiểu Hải về nhà. Đinh Tiếu một bên đang xem xét chum tương lên men thế nào, một bên lải nhải với Khôn đang ướp muối chân heo: "Khôn, hai ta đã bao nhiêu năm không đi du lịch tử tế một phen nhỉ?"

 Khôn lập tức trả lời: "Thật nhiều năm, mấy năm nay cũng chỉ đi dạo ở phụ cận Thanh Sâm, là muốn đi tới chỗ xa hơn sao?"

Đinh Tiếu nói: "Đương nhiên rồi! Còn có rất nhiều địa phương chưa đi qua đâu. Hiện tại Đông Đông và Khôn Luân đều có thể tự lập sinh sống, không bằng ngày mai chúng ta gieo trồng xong liền đi xa một chút? Đi Xích Loan xem thử nhé. Có lẽ có thể giúp Hắc Lân tìm được di chỉ của bộ tộc bọn họ cũng chừng."

Khôn bĩu môi: "Làm gì mà chúng ta phải đi tìm! Chính hắn đều không muốn đi tìm!"

Đinh Tiếu cười: "Anh thật đúng là ấu trĩ, em nói chính là có lẽ, chính là ý tứ trùng hợp, đừng làm bộ anh không hiểu nhé! Hơn nữa, hai đứa nó đều đã đính hôn, anh còn mặt lạnh mày nhẹ là gì?"

Khôn nhìn về phía bạn lữ bảo bối của mình: "Đông Đông còn chưa thành niên đã bị hắn đoạt đi rồi."

Đinh Tiếu lườm hắn một cái: "Em còn chưa thành niên cũng đã bị anh đoạt đi khỏi tay ba và cha đấy thây? Anh còn không biết xấu hổ mà nói!"

Nghe được bạn lữ nói như vậy, Khôn ca đột nhiên cười: "Hắc hắc, không biết xấu hổ, mới có Tiếu Tiếu."

Đinh Tiếu lườm nguýt: "Anh hiện tại da mặt còn dày hơn cả tường thành!"

"Tường thành? Chúng ta bên này cũng không có tường thành, nhưng mà dày một chút mới tốt, sách nói, da mặt dày ăn đủ, da mặt mỏng ăn không đủ, ta chỉ cần có thể ăn đủ là được, cho nên da mặt mỏng không phải chuyện tốt."

Đinh Tiếu bại trận, CMN đọc nhiều sách chính là có học vấn mà! Tri thức chính là sức mạnh có phải không!

"Anh rốt cuộc khi nào mới đem đám sách rác rưởi đó đốt đi cho em!!!"

Khôn đầy mặt đều là tươi cười: "Không cần đốt đi, ta định đưa nó cho Đế Ngao."

Đinh Tiếu đậy lại nắp chum, đi tới cạnh Khôn, vỗ vỗ bả vai bạn lữ nhà mình: "Tiểu đồng chí, làm tốt lắm! Có tiền đồ!"

Vì thế  không lâu sau, Đại Vu liền phát hiện, đường đường Long Vương càng ngày càng không biết xấu hổ!

Nhưng mà điều này thì có làm sao? Dù sao mọi người đều tốt mới thật sự tốt mà ~!

Hoàn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info