ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT SƯU TẦM MỸ THỰC - HUYỀN

Chương 192+193

bilundethuong

Chương 192: Hỉ sự lâm môn

Hoa nhài ướp mật ong, bữa trưa lấy ra, đổ thêm nước ấm, chờ mật ong hòa tan, mùi thơm của hoa nhài cũng theo không khí bay lên. Trà hoa nhài mật ong này chẳng những thơm ngọt mùi hoa nhài mà còn dễ uống, hoa nhài còn có tác dụng nâng cao tinh thần, lưu thông khí huyết.

Hơn nữa bản thân mật ong cũng có chỗ tốt, cũng có thể tẩm bộ ngũ tạng, thông lợi nhuận tràng. Kết hợp chung với nhau uống vào, đúng là sẽ khiến người tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. 

Giản năm ngoái đã sinh hạ một tiểu ấu tể giống cái, thân thể vẫn luôn không thoải mái. Nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là ăn uống không ngon, thường xuyên bụng trướng khó chịu. Đằng kê cho nàng vài thang thuốc điều dưỡng, hiệu quả là có, nhưng vị giác trong miệng lại luôn cảm thấy đăng đắng.

Đinh Tiếu dạo này không có bận việc gì, từ năm ngoái sau khi Quỳnh ba đem thân phận "trưởng lão việc đồng áng" giao cho Ảnh, việc lớn việc nhỏ cũng dần ít đi, dẫn tới "trợ thủ" như cậu cũng không có việc lớn gì phải làm. Hoa nhài mật ong chính là thứ cậu nghĩ ra để cho Giản nâng cao tinh thần khai vị, thuận tiện nhuận tạng phủ. Thừa dịp hiện tại đúng là thời điểm hoa nhài trong Thanh Sâm nở, cậu chẳng những hái rất nhiều hoa nhài và lá mâm xôi nhỏ để phơi khô dự trữ mà còn mỗi ngày đều làm một bình trà hoa nhài mật ong cho mợ uống, đương nhiên thứ tốt này người trong nhà ai cũng đều có phần.

Trong lúc nhất thời các loại hoa tươi làm thế nào cho thêm vào đồ ăn hoặc là pha nước uống trở thành đề tài nghiên cứu đứng đầu của nhóm giống cái và bán thú nhân ở thôn Thiên Hà.

Từ lúc tộc trưởng đại nhân lập một "kế hoạch 5 năm" đến bây giờ đã gần 6 năm, người thôn Thiên Hà có thể nói là ai ai cũng bận rộn, mỗi người đều có việc cần làm.

Phòng ốc cải tạo xây dựng lại sau khi động đất có thể gọi là thâm đắc nhân tâm, tuy vẫn có thú nhân cho rằng một gian phòng ở có 100 năm liền phải đập đi xây dựng lại một lần nữa có chút lãng phí, nhưng trải qua lần địa chấn này, bọn họ cũng biết rõ tầm quan trọng liên quan tới mạng người của phòng ốc vững chắc. Cho nên cũng không có ai nói thêm điều gì. Một thế hệ người trẻ tuổi đi theo Khôn học tập cực kỳ nghiêm túc.

Mấy nhà bị sập năm đó trước tiên được xây dựng lại, mọi người cùng nhau động thủ, một bên nghe Khôn phân phó một bên nghiêm túc làm việc, trước lúc vào đông, nhà của những người không thể ở toàn bộ đổi thành nhà mới. Tuy không có "thủy tinh", nhưng vẫn có cửa sổ, cửa sổ có rèm che, mặt tường trắng tinh, nền gạch san bằng, nóc nhà không thấm nước. Điều này khiến tất cả các "nạn nhân" khi tiến vào ở trong nhà mới đều dị thường hưng phấn. Nhìn mọi người cùng nhau nỗ lực tạo nên thành quả tốt đẹp, những thú nhân có nhà vẫn còn thể ở, đều hận mùa đông không thể trôi qua nhanh, đầu xuân nhà mình liền có thể trở thành như vậy.

Từng nhà từng nhà được dựng lên, Khôn dạy ra rất nhiều "đồ đệ" giỏi, mà những người này cũng là thành viên tổ chức cố định mà hắn muốn mang tới thành Hổ Thần hỗ trợ chủ thành cải tạo. Mà 5 năm tiếp theo này, bọn họ cũng thực sự là bận rộn vô cùng, ngoại trừ ngày mùa thu hoạch cùng với mùa đông, những ngày khác quả thực là không có chút thời gian nào. Điều này khiến cho Khôn ca tâm tình thường xuyên táo bạo một chút, không có biện pháp, cơ hội cho bạn lữ nhà hắn "đi theo" cũng không nhiều, tính toán một năm ba bốn tháng không gặp mặt cũng là việc rất bình thường.

Đối với việc không thể ở chung với đại lão hổ nhà mình mỗi ngày, lúc đầu Đinh Tiếu còn chưa quen như bây giờ. Ngoại trừ Khôn thời gian dài không về nhà, ngẫu nhiên trở về một lần bản thân liền không xuống giường được có chút buồn bực ra, những thứ khác cậu vẫn có thể tiếp thu. Cũng thật sự vì rất nhiều việc bận tới bù đầu, cho nên mấy năm nay căn bản là không được ra ngoài du lịch, cậu cũng bình tĩnh, giúp ba làm tốt nhiệm vụ "trưởng lão việc đồng áng" mới là quan trọng nhất!

Hai năm trước, Giản và Liễu Đại rốt cuộc dưới sự "giật dây" của Đinh Tiếu đem quả bông biến thành sợi bông, cuối cùng dệt thành vải bông. Vải bông này mềm mại thoải mái và thấm mồ hôi, nhưng lại không bền chắc như là vải bố. Hơn nữa nếu dùng nguyên sắc tới may quần áo, rất dễ bị bẩn, dùng tạo diệp gì đó cũng tẩy không sạch được. Cho nên đại đa số đều bị nhuộm màu. Lấy màu đen và màu tím làm chủ đạo, hơn nữa bọn họ còn phát hiện, sau khi bị nhuộm thành màu tím, vải bông liền dễ giặt sạch hơn nhiều. Còn rốt cuộc trong thuốc nhuộm màu tím có chất gì tạo nên tác dụng như vậy, Đinh Tiếu cũng không phân tích ra được. Cậu cảm thấy thế giới này lớn như vậy, có lẽ sẽ có loại bông mà mình quen thuộc, hơn nữa nhất định sẽ có loại rắn chắc hơn quả bông này. Nhưng đây cũng là việc của tương lai. Như hiện tại đã rất tốt rồi, làm quần áo cho các tiểu ấu tể, làm quần lót dần được phổ biến hơn, vải bông như này là dư dả. Có lẽ miên ma kết hợp với sợi bông dệt chung sẽ cải thiện tình huống hiện tại, chỉ là vừa định nghiên cứu, mợ Giản liền mang thai, việc này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Việc giao dịch với tộc Kim Sư và tộc Phi Báo, Liệt và Hạ làm tương đối xuất sắc, dẫn tới việc giao dịch ở phụ cận thôn cũng phát triển theo. Những thôn xóm nhỏ vốn dĩ không đủ 200 người hiện tại đã dần trở nên thịnh vượng. Mọi người cũng phát hiện ra, từ khi toàn bộ tộc mở rộng cải tạo phòng ốc và gieo trồng chăn nuôi động vật, có lẽ do hoàn cảnh cư trú thay đổi, ăn nhiều chủng loại đồ vật, tỉ lệ ấu tể ra đời rõ ràng cao hơn lúc trước một chút. Hơn nữa mấy năm nay, tỉ lệ bán thú nhân và giống cái được sinh ra cũng không kém với giống đực, đây chính là một việc tốt ảnh hưởng tới sự thịnh vượng của toàn bộ tộc!

Đinh Tiếu đối với việc này không phải đặc biệt quan tâm, điều cậu để ý nhất chính là giao dịch với tộc Thiên Ngư.

Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt đều là người rất có năng lực, nhưng lần đầu tiên giao thiệp với tộc trưởng tộc Thiên Ngư cũng không thành công. Không ngoài lý do đây là việc chưa từng xảy ra ở tộc Thiên Ngư khiến rất nhiều trưởng lão phản đối. Đối với giống đực giá trị vũ lực không biết lớn hơn bọn họ bao nhiêu lần, đặc biệt là tộc Dực Hổ thực lực mạnh nhất Thanh Sâm, tâm lý bọn họ vẫn còn tồn tại khúc mắc.

Nhưng Kinh Ly đã hạ mệnh lệnh, nhiệm vụ này bằng cách nào cũng phải hoàn thành.

Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt cũng cảm thấy làm không thành quá mất mặt, vì thế ba lần bốn lượt thủ tại lãnh địa tộc Thiên Ngư. Không có biện pháp, người ta không lên bờ, ngươi cũng chỉ có thể ở bờ biển đợi như vậy thôi.

Vẫn là sau một năm, những trưởng lão tộc Thiên Ngư đó nhìn thấy thôn Bích Ba vì giao dịch với một gia đình của tộc Dực Hổ, chẳng những mỗi năm vào dịp chợ Đông có thể trao đổi nhiều thịt thú và da thú với người tộc Dực Hổ như vậy, hơn nữa trí giả tộc Dực Hổ còn dạy bọn họ trở về thôn Bích Ba trồng những thực vật có thể lấp đầy bụng, lại nuôi những con gà không hung mãnh không chiếm diện tích còn rất thích ăn cá nữa. Cuộc sống lập tức trở nên tốt hơn lúc trước không chỉ một lần. Hơn nữa thôn trưởng Cao cũng làm chứng cho người tộc Dực Hổ tuyệt đối không có ác ý hơn nữa tâm lý thiện lương. Cuối cùng tộc trưởng và các trưởng lão tộc Thiên Ngư mới đồng ý cùng trao đổi. Hơn nữa để làm tin, bọn họ yêu cầu trí giả có thể dạy bộ tộc bọn họ làm thế nào gieo trồng bạch đậu và khoai lang. Tuy tộc nhân của mình hiện tại cũng biết, nhưng đó dù sao cũng là thứ trí giả người ta dạy dỗ, nếu mình đi ép hỏi, thật sự là hành vi không có đạo đức.

Vì thế Đinh Tiếu và Khôn ca lại một lần nữa đi tới lãnh địa tộc Thiên Ngư, nhưng lúc này bọn họ là tới hải vực phụ cận chủ thành. Lên đảo là như cũ không có khả năng, nhưng dạy chút việc này ở bờ biển cũng có thể hoàn thành dễ dàng. Đối với Nạp Bối có thể từ một suy ra ba nghĩ tới chăn nuôi gà rừng, khiến Đinh Tiếu cực kỳ cao hứng. Dù sao cùng là người tóc đen mắt đen giống mình, đúng là thông minh!

Điểm giao dịch với tộc Thiên Ngư được định ra ở bờ biển cách tộc Dực Hổ gần nhất. Tuy khoảng cách tới thôn Bích Ba còn tương đối xa, nhưng nửa năm giao dịch một lần, đối với người tộc Thiên Ngư mà nói cũng không coi là gì. Theo A Tề nói, bọn họ ở trong biển bơi tới so với bọn họ đi trên mặt đất bằng gần hơn nhiều. Trên đường cũng có đảo nhỏ có thể dừng chân, vấn đề không lớn. Hơn nữa tới hải vực bên tộc Dực Hổ này, bọn họ có thể dưới sự bảo hộ của người tộc Dực Hổ ở trong rừng rậm thu thập và tiến hành đi săn đơn giản, đây chính là chuyện tốt mà trước kia bọn họ đều chưa từng nghĩ tới.

Thời điểm giao dịch đúng hạn mở ra khiến Nạp Nhất và Nạp Bối bọn họ có thể đi tới thôn Thiên Hà du ngoạn. Nhưng bọn họ cũng nghe nói Đinh Tiếu mấy năm nay sẽ rất bận, Nạp Nhất tuy trong lòng thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe ca ca và bạn lữ nói. Nhưng mỗi lần giao dịch y đều vội vàng tới, thời điểm giao dịch được thành lập qua 4 năm, y vẫn chưa có gặp mặt Đinh Tiếu được mấy lần. Mà mỗi lần nhìn hai người bọn họ hi hi ha ha vui vui vẻ vẻ toàn bộ đề tài đều là cái gì ăn ngon, rất nhiều người tộc Dực Hổ đều bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ Đinh Tiếu là hậu đại của tộc Thiên Ngư, không biết vì sao lại bị lạc ở Thanh Sâm?

Nói tới việc Giản mang thai, Liệt tuy rằng vui vẻ đến thiếu chút nữa bay lên trời, nhưng vì thường xuyên phải tiếp xúc với người tộc Kim Sư, cho nên trong lòng hắn cũng muốn giấu. Loại sự tình này có lẽ cũng không giấu được lâu trong thời điểm hai tộc thường xuyên giao dịch này. Cũng may Cát đã kế nhiệm chức thôn trưởng khi biết được chuyện này, chỉ gửi lời chúc phúc tới bọn họ. Có một số việc, đã trở thành sự thật, nhiều rối rắm cũng không có ý nghĩa. Hiện tại tộc nhân đều tốt, còn không phải là được rồi sao?

Tiểu ấu tể giống cái nhà Giản được đặt tên là "Thi". Đây là tên Đinh Tiếu đặt, thứ nhất hài âm có thể kỷ niệm một chút bộ tộc của mẹ bé, thứ hai cái từ "Thi" này trong mắt Đinh Tiếu cực kỳ thích hợp với phái nữ. Tuy chỗ này không có thơ ca gì đó, nhưng khó bảo đảm sau này sẽ không có mà.

Thi xuất hiện khiến các tiểu ấu tể giống đực ở thôn Thiên Hà đều rất hưng phấn, loại khát vọng với bạn lữ này các thú nhân từ nhỏ đã có, Du thân là ca ca của Thi, tự nhiên mỗi ngày đều ưỡn ngực ngẩng đầu, đối với bất cứ một người nào muốn tới gần em gái tiểu ấu tể nhà nhóc đều có một loại cảm giác uy nghiêm tự nhiên. Thời gian 5 năm, hình thú của Du đã tăng trưởng tới thể trạng bình thường của giống đực Dực Hổ cùng lứa tuổi. Hơn nữa kết hợp tốc độ của Dực Hổ cùng với lực lượng của Kim Sư, người này chính là dũng sĩ đứng đầu được chọn trong tương lai của bộ tộc. Tuy Khôn lúc 5 tuổi đã bắt đầu xuất hiện thần lực không ai so được, nhưng ở tầm tuổi này, nhóc và Thương đều là người xuất sắc.

Đương nhiên, Thương thiếu niên tuy cũng có thực lực siêu quần, lại rất khinh thường kẻ chỉ biết cậy mạnh. Vì thế đối với việc giáo dục chỉ số thông minh của huynh đệ nhóc rất xem trọng. Đúng, các ngươi đoán đúng rồi, nhóc không tiếc công sức "lãnh đạo" Du. Mặc dù Du phát triển nhưng trình độ "khôn ngoan" vẫn kém tư duy càng ngày càng "quái đản" của người kế thừa vị trí thôn trưởng tương lai. Đối với Thương nhóc có thể nói là nói gì nghe nấy.

Đối với loại tình huống này Đinh Tiếu vừa buồn bực vừa yêu thích nhìn thấy. Không có biện pháp, hai đứa đều là em trai của mình, hoàn thuận ở chung thì tốt. Lau mồ hôi!~

Mỗi lần nhìn thấy Thi, Đằng đều là vừa yêu thích vừa tiếc nuối, nàng hiện tại đã hơn 200 tuổi, đã dạy ra vài đứa đồ đệ, người kế thừa Lục Hi hiện tại cũng làm việc rất thỏa đáng, rất có phong phạm của mình năm đó. Mấy năm nay nàng vẫn luôn muốn có một đứa con, kết quả nỗ lực tới nỗ lực lui, cũng không có kết quả. Thân là hiến tế, nàng biết loại sự tình này không vội được, cũng thực lo lắng có phải do bản thân đôi khi thử dược ảnh hưởng tới cơ thể hay không. Tuy thân là hiến tế có người cả đời không có con nối dõi cũng không ít, cho dù là giống cái bình thường cũng có thể chất không mang thai được. Nhưng nàng thực sự cảm thấy có lỗi với Cát Trung, lại càng thêm quý trọng tình cảm của bạn lữ đối với mình.

Cũng may vào ba ngày trước, tin vui truyền đến.

Hiến tế đang nấu dược cho một người bệnh ở trong thôn, đột nhiên cảm thấy hương vị dược này thực buồn nôn, không chỉ nôn đến hoa mắt chóng mặt, mà sắc mặt cũng trắng bệnh dọa người. Lục Hi ở bên cạnh bị dọa sợ hết hồn, mau chóng đỡ sư phụ ngồi xuống, đưa qua một chén nước ấm rồi mau chóng bắt mạch cho sư phụ. Bắt ra một cái tin tức tốt.

Việc hiến tế mang thai chính là một đại hỉ sự ở toàn thôn. Tất cả mọi người đều khẩn trương không chịu được. Không chỉ Cát Trung không cho Đằng đi chữa bệnh nấu dược gì đó, ngay cả những thôn dân khác cũng đều nói như vậy. Hiện tại trong thôn cũng đã có vài y sư, Lục Hi cũng được hiến tế chân truyền, tuy kém trên dưới 100 năm kinh nghiệm, nhưng thực tế nơi này cũng không có chứng bệnh đặc thù nguy cấp gì, thứ như kinh nghiệm này tích lũy dần dần rồi cũng có.

Nghe được việc hiến tế mang thai, Đinh Tiếu thật sự  vui vẻ vô cùng. Dựa vào thiên nhãn cùng nhiều năm thu hoạch từ việc học y với hiến tế của mình, thường xuyên làm chút mĩ thực có lợi cho thai nhi đưa cho hiến tế. Cũng may hiến tế từ khi mang thai đặc biệt thiên vị đối với vị tanh của đồ biển, vì thế Đinh Tiếu quyết định, tháng sau vào ngày giao dịch với tộc Thiên Ngư, mình phải đích thân đi, thứ nhất là mình rảnh rỗi, có thể chơi hai ngày với Nạp Nhất Nạp Bối bọn họ, thứ hai là cũng kiếm chút hải sản về cho hiến tế giải thèm. Đều nói ăn hải sản rất tốt cho thai nhi, cậu thực chờ mong có một tiểu ấu tể thông minh ra đời.

Mà nay năm cũng dần nhàn rỗi hơn, Khôn ca nghe được bạn lữ phân phó, lập tức lòng tràn đầy vui mừng gật đầu. Đều giao dịch lâu như vậy, có lẽ đã tới thời điểm có thể dùng thạch tín. Hơn nữa lấy giao tình của bọn họ cùng A Tề và Nạp Bối, kỳ thật không cần thạch tín cũng có thể hỏi được chút gì đó chứ nhỉ?

Chương 193: Long tộc

Từ thôn Thiên Hà tới địa điểm giao dịch với tộc Thiên Ngư tổng cộng cần 3 ngày 2 đêm. Vì lúc này muốn dẫn bằng hữu về làm khách, cho nên Đinh Tiếu "xin" Thôn Bộ một chiếc xe còn dư để dùng. Đương nhiên kéo xe đều là giống đực, mặc dù là kéo tộc nhân Thiên Ngư đã kết hôn, nhưng bọn họ cũng rất là vui lòng. Vạn nhất tộc nhân Thiên Ngư bọn họ kéo này khi trở về nói bọn họ có bao nhiêu cường tráng bao nhiêu thiện lương, lại có tộc nhân Thiên Ngư khác ái mộ thì sao? Đấy không phải một chuyện tốt trời ban sao!

Đinh Tiếu không ngăn cản được đám giống đực độc thân phát triển năng lực não bổ vô biên giới. Trải qua 10 năm, có phun tào thêm chút nữa cũng chẳng đáng gì. Kim gần đây đang nói chuyện yêu đương với một giống đực tên Dương, hơn nữa cơ bản đã sắp xác định quan hệ bạn lữ tương lai. Cũng chỉ chờ Dương xây nhà mới xong, bọn họ liền có thể định hôn trước. Lúc này đã sắp tới điểm giao dịch với tộc Thiên Ngư, vì Dương đang vội vàng xây nhà, Kim cũng quyết định không đi. Nhưng Dương trộm đem da thú trân quý của mình đều giao cho Đinh Tiếu, nhờ cậu hỗ trợ đổi thêm một chuỗi trân châu.

Tuy lúc trước đã tự tay đổi tới một chuỗi vòng cổ trân châu màu trắng cho Kim, nhưng từ khi nhìn thấy trân châu màu vàng nhạt, hắn liền cảm thấy cái này cực kỳ phù hợp với bạn lữ nhà mình. Đây là tạo một cái kinh hỉ, cho nên Đinh Tiếu tự nhiên nguyện ý vì đệ phu giữ bí mật này.

Quỳnh ba từ khi trở thành trưởng lão việc đồng áng liền chưa đi tới tường vây lần nào, lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn được rảnh rỗi, cũng tính toán cùng con trai và con rể tới bờ biển nhìn thử. Vào giữa hè, tắm biển gì đó vẫn là phương pháp giải nhiệt thực không tồi.

Vì thế vào giữa tháng, trong thôn người nguyện ý đi đều một đám hai đám chạy về phía điểm giao dịch mà mình muốn đi để tiến hành trao đổi.

Khi tới bờ biển rộng, người tộc Thiên Ngư đã ở bờ biển cắm cờ da thú, xem ra bọn họ cũng đồn trú ở cái đảo nhỏ cách bờ biển không xa kia. Bọn họ bên này cũng mau chóng dựng lều trại, đương nhiên nhanh chóng làm đồ ăn mĩ vị tỏa ra "khói bếp" mới là quan trọng nhất.

"Khói bếp" này là "ám hiệu" mà người tộc Dực Hổ và tộc Thiên Ngư đã giao hẹn với nhau, chỉ cần ở bờ biển có khói nổi lên, người tộc Thiên Ngư, cũng có thể nói là đại đa số là người thôn Bích Ba sẽ lập tức mang đồ vật tới. Tới nơi còn có thể nếm được thịt nướng mĩ vị, đây chính là một việc mọi người hết sức chờ mong.

Nhìn thấy Đinh Tiếu, Nạp Nhất hưng phấn chạy tới, trải qua nhiều năm giao lưu như vậy, Nạp Nhất đã không còn mặc mỗi cái quần đùi giống như lần đầu tiên gặp Đinh Tiếu nữa. Xung quanh có nhiều giống đực hai mắt tỏa sáng như vậy, A Tề cực kỳ không yên tâm.

"Tiếu Tiếu! Ta đã gần 1 năm rồi chưa nhìn thấy ngươi!"

Đinh Tiếu bị Nạp Nhất bắt lấy cánh tay, lực đạo của tiểu tử này đúng là cực kỳ lợi hại mà!

"Ta về sau sẽ không bận rộn như vậy nữa, thế nào, năm nay vẫn không có động tĩnh gì sao?" Nói xong vỗ vỗ cái bụng nhỏ bằng phẳng của Nạp Nhất.

Nạp Nhất bĩu môi: "Chúng ta kết thành bạn lữ với người cùng tộc là rất khó thụ thai. Đại đa số người cả đời có hai đứa nhỏ đã là không tồi. Ta còn nhỏ mà!"

"Đúng rồi, ta không thấy Nạp Bối đâu? Một năm qua y thế nào?" Nhìn một chút người tộc Thiên Ngư lên bờ, cũng chỉ có một mình Nạp Nhất tóc đen mắt đen. Khó tránh khỏi có chút thất vọng. Còn muốn dẫn bọn họ về thôn Thiên Hà chơi nữa mà.

Nói tới Nạp Bối, Nạp Nhất lập tức chống nạnh: "Ca ta sắp thành thân rồi! Ngải Thập kia cuối cùng cũng 'di tình biệt luyến'. Cho nên Bang và ca ca rốt cuộc có thể ở bên nhau!"

Kỳ thật Ngải Thập cũng là rất đáng thương. Tuy là khi còn nhỏ hiến tế đoán mệnh hôn ước, nhưng đó tốt xấu cũng là hôn ước. Thật là phong kiến mê tín hại chết người mà. Cũng may di tình biệt luyến, bằng không nếu là treo cổ ở một cái cây không thích mình, vậy có bao nhiêu không đáng.

"Vậy thật đúng là muốn chúc mừng Nạp Bối, khi nào thành thân?"

"Ngày 18 tháng sau, cho nên giao dịch xong, chúng ta liền phải chạy nhanh trở về! Đáng tiếc tộc quy không cho người ngoại tộc lên đảo, bằng không ta và ca ca đều rất hi vọng ngươi và Khôn có thể tới đảo tham gia lễ thành thân của ca ca."

Đinh Tiếu cười nói: "Tuy không đi được, nhưng ta còn muốn tặng quà kết hôn cho Nạp Bối, nhưng phải đợi tới ngày các ngươi trở về mới có thể chuẩn bị xong, mấy ngày nay ngươi không được nhìn lén nha!"

Nạp Nhất lập tức nổi lên hứng thú: "Ta nhìn thì đã sao? Làm gì phải thần bí như vậy! Đến lúc đó còn không phải là ta cầm về, không cần keo kiệt như vậy!"

Đinh Tiếu "hắc hắc" bật cười: "Ta sợ ngươi nhìn trộm! Chờ làm xong ta bọc kín lại đưa cho A Tề, như vậy liền an tâm rồi."

Nạp Nhất lập tức làm ra một bộ "khóc thút thít": "Tiếu Tiếu ngươi đã không còn đáng yêu!"

Tuy đã giao dịch với người tộc Dực Hổ nhiều năm, nhưng người tộc Thiên Ngư vẫn cảnh giác như cũ. Cũng chỉ có A Tề và Nạp Nhất hai người bọn họ mới dám không về đảo buổi tối. Nhưng nghĩ tới Nạp Nhất cùng trí giả bọn họ quan hệ tốt như vậy, người tộc Thiên Ngư cũng tin tưởng người tộc Dực Hổ này cũng sẽ không làm gì bọn họ.

Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu liền làm mấy món ăn câu dẫn Nạp Nhất."

Cá nấu, thịt xào măng, thịt viên chua ngọt, thịt khô xào hành, một nồi thập cẩm và hai nồi xương sườn kho tàu lớn, lại còn thêm thịt thỏ nướng thơm nức mê người. 

Đừng nói chọc cho A Tề và Nạp Nhất bọn họ nước miếng chảy ròng ròng, ngay cả người tộc Dực Hổ ở bên cạnh chuẩn bị nấu cơm chiều cũng mỗi người đều nuốt nước miếng. Thật quá đáng! "Ghét" nhất là cùng đi ra ngoài với Đinh Tiếu và Khôn bọn họ, còn không được ăn "cơm tập thể", chỉ có thể nhìn mà thèm, ngửi mùi đồ ăn cảm thấy bản thân làm gì cũng không ngon nữa!

Có điều nội tâm khổ bức chỉ có thể cất giấu trong lòng như cũ, đối với trí giả bọn họ không dám có bất cứ bất mãn cùng bất kính gì. Huống chi vị bán thú nhân trưởng lão duy nhất của tộc Dực Hổ bọn họ cũng ở đây, người ta chính là người cống hiến lương thực cho toàn tộc, hiện tại đã trở thành thần tượng của tất cả bán thú nhân trong tộc. Tuy năm trước thoái vị cho Ảnh, nhưng vẫn như cũ là truyền thuyết trong lòng mọi người!

Cho nên nói tộc trưởng đại nhân đúng là không phải nhất thời hứng thú mới an bài những việc đó. Hiện tại thôn Thiên Hà bọn họ đã trở thành đại thôn xóm số 1 của tộc Dực Hổ, mà với công lao lớn như vậy, người thôn Thịnh Lương mặc dù cảm thấy không cam lòng cũng chỉ có thể tiếp tục tự mình nỗ lực có nhiều sáng tạo hơn. Cũng không dám có gì oán giận. Nhận ân huệ phải biết nói cảm ơn, đây là chuẩn tắc hành sự của các thú nhân.

Nạp Nhất ăn một bữa đến cảm xúc mênh mông, nâng bát cơm trong tay yêu thích không buông. Bắt đầu từ năm ngoái, bọn họ liền bắt đầu trao đổi một phần gạo thóc với tộc Dực Hổ. Bọn họ phát hiện từ khi có cơm hoặc là bột bánh, ăn kèm với cá cũng không còn cảm thấy chán ngấy nữa. Cũng ăn nhiều rau củ và càng nhiều loại thịt hơn, cuộc sống mỗi ngày đều dần trở nên tốt hơn.

Đồ tham ăn Nạp Nhất tự nhiên là đối với đồ ăn ngon yêu sâu sắc, nhưng y cảm thấy, mặc kệ mình ở nhà nấu cơm như thế nào, y đều cảm thấy không ngon bằng Đinh Tiếu làm.

"Tiếu Tiếu, vì sao ta nấu cơm liền không ăn ngon bằng ngươi làm?"

Nước ngọt ở trên đảo đại khái cũng khác nhiều so với trên đất bằng, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một nguồn nước, nói là nấu cơm không ngon bằng cậu nấu, cũng là có khả năng. Nhưng cậu vẫn quyết định trả lời như này: "Ngươi nha, chính là thèm ăn, làm gì có chỗ nào khác nhau chứ! Rõ ràng đều là đồ vật giống nhau!"

Để lại hai người ở bên kia thảo luận như thế nào làm cơm ăn ngon, Khôn đưa mắt ra hiệu cho Quỳnh ba một cái, Quỳnh ngầm hiểu, liền nhờ A Tề dạy mình câu cá như thế nào.

Đối với người nhà Đinh Tiếu, A Tề vẫn luôn cực kỳ tôn kính, trưởng bối có chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, tự nhiên sẽ không từ chối. Dù sao cũng ăn uống no đủ, nhìn bạn lữ nhà mình nói chuyện với Đinh Tiếu về chuyện ăn uống sẽ không sớm chấm dứt, vì thế hắn gật đầu.

"Trên người ta có lưỡi câu, nhưng phải đi vào rừng kiếm chút thảo mạn."

Hạ cha chủ động báo danh: "Ta đi kiếm thảo mạn cho các ngươi, các ngươi đi  tìm một chỗ thích hợp trước thử xem. Rất nhanh."

Vì thế dưới sự dẫn dắt của Khôn và Quỳnh, A Tề cùng nhau đi tới một mỏm đá ngầm cách xa đám người. Lại nói tiếp, nơi này đúng là rất thích hợp câu cá.

"Ý tưởng câu cá này vẫn là Đinh Tiếu dạy cho ta, ta còn tưởng các vị đều biết."

Quỳnh ba phun tào trong lòng: chúng ta đều biết, chúng ta còn biết nhiều hơn cơ, nhưng hôm nay là có chuyện muốn hỏi, không đem ngươi dẫn đi sao được!

Ba người ngồi xuống, Khôn ca luôn luôn thích đi thẳng vào vấn đề: "A Tề, kỳ thực chúng ta cũng không phải tới học câu cá."

A Tề sửng sốt: "A?" Nhưng sau đó hắn liền phản ứng lại được: "Các ngươi có việc gì muốn hỏi ta sao?" Chẳng lẽ là giao dịch có gì sai sót?

Quỳnh ba mở miệng: "Chuyện này chúng ta cũng biết không nên hỏi, nhưng xin ngươi hiểu cho tâm tình của ta. Bán thú nhân chúng ta khác với người tộc Thiên Ngư các ngươi, là không thể dựng dục ấu tể. Nhưng chúng ta cũng rất muốn có hậu đại của mình. Truyền thuyết nói chúng ta cùng người tộc Thiên Ngư các ngươi không có gì khác nhau, cho nên ta muốn mạo muội hỏi một chút, các ngươi có biện pháp gì không, có thể giúp bán thú nhân chúng ta cũng có thể sinh dục hậu đại ấy?"

"Ách......" Vấn đề này thật sự là vượt quá dự kiến của A Tề. Nhưng đối mặt  với Khôn và ba Đinh Tiếu, hắn cũng không cảm thấy có gì khó xử. 

"Nói thật, tộc nhân tộc Thiên Ngư chúng ta tuy là nói đều có thể thụ thai, nhưng sau khi thành thân cùng tộc nhân, tỷ lệ mang thai cực kỳ thấp. Cũng có không ít người cả đời đều không có hậu đại. Đa số đều là sinh được hai ba đứa con đã là không tồi. Cả đời hơn bảy trăm năm, người có thể sinh hạ mười mấy đứa con đã là đại hỉ sự toàn tộc khiếp sợ. Tộc nhân ghê gớm như vậy, đến bây giờ bộ tộc chúng ta cũng chưa có nổi 10 người. Cho nên so với thú nhân trên đất bằng các ngươi, tộc nhân tộc Thiên Ngư chúng ta thật sự không có chút ưu thế nào."

Tạm dừng một chút, A Tề tiếp tục nói: "Nói về việc mang thai như thế nào, các vị muốn hỏi ta, ta cũng không trả lời được. Có một số việc ta vốn không nên nói, nhưng ta kính trọng hai vị trí giả, cũng tin tưởng các vị sẽ không đem lời ta nói lộ ra ngoài. Cho nên cũng liền không sao. Ta nghe nói thật lâu lúc trước, tộc Thiên Ngư chúng ta hẳn phải gọi là tộc Á Long. Dựa theo cách nói của các vị, chúng ta đều là bán thú nhân Long tộc, mà chúng ta có thể thụ thai, cũng không phải do bản thân, mà là do năng lực của giống đực Long tộc. Nhưng từ khi Long tộc biến mất, chúng ta bị lưu lại trong biển. May mà có được khí tức của Long tộc phù hộ, giống loài hung mãnh nguy hiểm trong biển cũng không tới gần tổn thương chúng ta.

Nghe A Tề nói tới đây, Khôn và Quỳnh đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới tộc Thiên Ngư cư nhiên đã từng là quần thể bán thú nhân Long tộc. Đó chính là nói, bán thú nhân cùng bán thú nhân là có thể có hậu đại? Không thể nào! Bộ tộc bọn họ cũng có không ít phu phu bán thú nhân cùng bán thú nhân ở bên nhau, nhưng cả đời 500 năm, cũng chưa thấy sinh qua đứa nhỏ. Quả nhiên vẫn có liên quan tới lực lượng của Long tộc?

Khôn vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ là hắn cũng không thể hỏi nhiều. A Tề nói ra được những điều này, đối với một bộ tộc mà nói, đã là điều không thể cho người ngoại tộc biết.

"Cảm ơn ngươi A Tề. Ngươi yên tâm, những lời này tuyệt đối sẽ không bị truyền tới tai người khác."

A Tề gật đầu: "Ta tin tưởng các ngươi. Nhưng bộ tộc chúng ta vẫn luôn có một truyền thuyết, những tộc nhân không thể nào mang thai đều mong muốn có được long lân. Nghe nói chỉ cần nuốt vào long lân, là có thể thuận lợi dựng dục hậu đại. Nhưng ai cũng không biết Long tộc đã đi tới nơi nào, cho nên cũng không có khả năng có người phát hiện long lân."

Long tộc đúng không? Khôn nghe xong những lời này, đột nhiên có một ý niệm. Về sau khi du lịch Thú Thế với Tiếu Tiếu, có lẽ có thể thuận tiện tìm một chút Long tộc biến mất không thấy nhỉ?

"Cảm ơn ngươi, nếu tương lai ta có được long lân, nhất định sẽ không quên để một phần cho ngươi."

A Tề cười: "Ta cảm thấy, lấy sự cường đại của ngươi và Tiếu Tiếu, nhất định có thể tìm được!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info