ZingTruyen.Info

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)

Chương 97: Lão đại tinh đạo tự chui đầu vào lưới 2

Yukihoshi77

Lâm Uyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hắn và Tễ Nguyệt ở chung phòng, hắn ngủ trên giường Tễ nguyệt ngủ dưới đất. Lúc trước khi hắn lưu lạc ở Phàm giới, Tễ Nguyệt còn có thể cùng hắn mặc cả cùng nhau ngủ trên giường, như thế nào càng sống càng rụt rè?

Lâm Uyên vỗ vỗ giường, nâng cằm lên với Tễ Nguyệt, "Lên đây ngủ."

Tễ Nguyệt nuốt nước miếng, thần sắc có chút giãy dụa, "Chúng ta mới quen nhau, như vậy không tốt. Mặc dù tôi đã cướp anh về, nhưng tôi nghiêm túc với anh, tuyệt đối sẽ không chạm vào anh mà không có sự đồng ý của anh, anh đừng sợ tôi."

Tễ Nguyệt há miệng ngậm miệng đều là đừng sợ y, hắn thật đúng là không có gì phải sợ. Lâm Uyên tiện tay cởi đồ ngủ, nằm trên giường. Tễ Nguyệt mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu.

"Em thật sự không lên đây ngủ?"

Tễ Nguyệt ác thanh ác khí nói: "Tôi không phải loại thư tử đó, đã nói sẽ không chạm vào anh, anh không cần thăm dò tôi."

Lâm Uyên nhìn bộ dáng này của Tễ Nguyệt có chút thú vị, rõ ràng rất muốn, lại cố gắng nhẫn nại, làm cho người ta nhịn không được muốn đùa giỡn, "Em không muốn ngủ với tôi, chẳng lẽ là muốn yêu đương với tôi?"

Không biết là chữ nào chọc trúng tâm Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt xoay người như xù lông, sau đó liền đối diện với lồng ngực trần trụi của Lâm Uyên, lập tức giống như quả bóng bay bị chọc thủng, hết giận.

Tễ Nguyệt thế nhưng còn có một ngày sẽ thẹn thùng khi nhìn thấy thân thể hắn, trước kia đều là hận không thể bò lên giường cầu ngủ, âm thầm nhân cơ hội xoa xoa sờ sờ vài cái, hiện giờ lại biểu hiện ra bộ dáng không dám mạo phạm hắn, Lâm Uyên bỗng nhiên có thú vui ác, đi chân trần xuống giường đến trước mặt Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt lui về phía sau vài bước, còn bởi vì quá gấp gáp mà vấp ngã xuống đất.

Lâm Uyên nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Tễ Nguyệt, nhịn không được nở nụ cười.

Tễ Nguyệt nhìn thấy có chút ngây người, sau khi phản ứng lại cảm thấy tổn hại mặt mũi đại thư tử của y. "Sao anh không có một chút cảnh giác nào vậy? Tùy tiện ở trước mặt thư tử lộ ngực sữa, nếu đổi thành thư tử khác, đã sớm đem anh ăn đến ngay cả cặn bã cũng không còn."

Lâm Uyên nghe vậy càng muốn cười. Thế giới thần kỳ này lấy thư tử làm chủ đạo, có một phen tình thú khác.

Lâm Uyên sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, "Được rồi, lại đây ngủ đi."

Tễ Nguyệt mơ mơ màng màng nằm trên giường, chờ phản ứng lại hùng tử liền ngủ ở bên cạnh y, trên người y đều bốc hơi nóng, động cũng không dám động, ngay cả hô hấp cũng không dám há to miệng. Cố gắng nghiêng mắt nhìn Lâm Uyên đang ngủ bên cạnh, không dám vượt qua lôi trì một bước.

Ngày hôm sau khi Lâm Uyên tỉnh lại, cả người đều bị ôm, chân cũng bị chân Tễ Nguyệt quấn chặt, đây chính là người nào đó thề son sắt nói tuyệt đối sẽ không chạm vào hắn?

Tễ Nguyệt giật giật, sắp tỉnh lại, tay còn đang lưu luyến sờ soạng trên người Lâm Uyên, cảm thấy cảm giác trong ngực hết sức thoải mái, chờ y mơ mơ màng màng nghĩ đến cùng hùng tử ngủ cùng một cái giường, lập tức bị đánh thức. Mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Lâm Uyên, Tễ Nguyệt sợ tới mức lập tức lui về sau, lúc Lâm Uyên còn chưa kịp kéo y đã lăn xuống đất.

Tễ Nguyệt trên mặt tràn đầy ảo não, gãi tóc, "Tôi, tôi không phải cố ý."

"Ồ, em không muốn ngủ với tôi sao? Không muốn hôn tôi sao?"

Tễ Nguyệt gấp đến độ mặt đỏ lên, ấp úng không biết giải thích như thế nào. Tối hôm qua mới cam đoan sẽ không chạm vào hùng tử, hùng tử hiển nhiên là không tin y cảm thấy thương tâm, nhưng y lại không cách nào phủ định ý niệm muốn ngủ với hắn.

Lâm Uyên đùa giỡn Tễ Nguyệt sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt, chờ hắn đi ra, Tễ Nguyệt còn ngồi trên sàn nhà ảo não, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Lâm Uyên vừa thay quần áo vừa nói: "Em không đi rửa mặt thay quần áo sao?"

Tễ Nguyệt vừa ngẩng đầu liền đụng phải Lâm Uyên đang mặc quần lót, thì ra Lâm Uyên từ phòng tắm đi ra chỉ khoác một bộ áo ngủ, bên trong trống rỗng, trống rỗng!

Hình ảnh ngắn ngủi vài giây vẫn luôn ở trong đầu Tễ Nguyệt phát đi phát lại, đầu y đều mơ hồ, buột miệng thốt ra, "Chỗ đó của anh rất lớn." Vừa nói ra khỏi miệng Tễ Nguyệt liền chỉ muốn tát mình, y như thế nào lại giống như những thử tử thô lỗ miệng ba hoa đùa giỡn hùng tử. Nếu Lâm Uyên không để ý tới y thì phải làm sao bây giờ.

Lâm Uyên không hiểu rối rắm của Tễ Nguyệt, cũng không thèm để ý. Kỳ thật khen nơi đó của hùng tử lớn, cùng nam nhân khen nữ nhân ngực to không sai biệt lắm, không thua gì trêu chọc và quấy rối tình dục.

Tễ Nguyệt run sợ, không dám nói thêm một câu nào nữa, e sợ hùng tử sẽ khóc. Y rõ ràng không phải người như vậy, không phải cái loại thư tử háo sắc thấy hùng tử liền đi không nổi, sao vừa gặp Lâm Uyên, ngược lại làm hết chuyện ngu xuẩn?

Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt ra khỏi phòng ngủ, gặp phải ánh mắt ái muội và biểu tình đáng kinh của các thư tử đang nhìn hai người, còn hướng Tễ Nguyệt nháy mắt, bị Tễ Nguyệt trừng mắt mới thu liễm lại.

"Anh có muốn đi ra ngoài chơi không? Tôi sẽ chỉ cho anh một số nơi tham quan."

Lâm Uyên cũng muốn biết thế giới này và hiện đại có gì khác nhau, không ăn thức ăn Tễ Nguyệt cố ý chuẩn bị cho hắn, nếm thử dịch dinh dưỡng, quả nhiên rất thần kỳ, chỉ có một lọ nhỏ như là đồ uống chất lỏng, sau khi uống xong lại có cảm giác no bụng, cũng có thể cung cấp năng lượng cần thiết cho thân thể, quả nhiên rất thuận tiện, bất quá không thể trải nghiệm niềm vui của mỹ thực, quả nhiên không có chuyện gì thập toàn thập mỹ.

Cùng Tễ Nguyệt vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy phi thuyền nhỏ bay trên không trung, còn có cơ giáp giống của Tễ Nguyệt ngày đó tuần tra trên đường.

Tễ Nguyệt nhìn thấy Lâm Uyên vẫn nhìn chăm chú vào cơ giáp, liền nói: "Cơ giáp của tôi là tiên tiến lợi hại nhất, so với những thứ kia đều khốc huyễn hơn, anh có muốn đi vào chơi thử hay không?"

Thì ra gọi là cơ giáp. Lâm Uyên nhìn thấy một cơ giáp hình người khổng lồ từ một cái nút nhỏ của Tễ Nguyệt đi ra, cảm thấy không khác gì nhẫn trữ vật.

Bên trong cơ giáp là một bàn điều khiển thoạt nhìn rất phức tạp, không gian cũng không lớn. Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên an toàn ngồi trên ghế thao tác, liền điều khiển cơ giáp động tác chậm rì rì, thời khắc nhìn thần sắc Lâm Uyên, nếu Lâm Uyên có một chút sợ hãi y liền dừng lại.

Lâm Uyên cảm thấy dựa vào cơ giáp chạy nhảy và bay vọt, có chút giống như ngự kiếm phi hành, thật lâu không trở về thế giới của bọn họ, hắn đều có chút hoài niệm loại cảm giác này.

Tễ Nguyệt nhìn bộ dáng hứng thú của Lâm Uyên, càng lúc càng được cổ vũ, điều khiển cơ giáp như xiếc ảo thuật, các loại thao tác cao cấp yêu cầu người tiếp một người, nhìn bộ dáng cao hứng của Lâm Uyên, trong lòng y liền cực kỳ khoái hoạt.

"Nếu anh thích, sau này tôi thường xuyên dẫn anh tới chơi."

Tễ Nguyệt đi tới chậm rãi rút ngắn khoảng cách với Lâm Uyên, làm bộ ngoài ý muốn đụng phải tay Lâm Uyên, thấy Lâm Uyên không rút ra cũng không có thẹn quá hóa giận, nhất thời liền nắm chặt, Lâm Uyên không mở miệng y liền giả ngu. Bàn tay của hùng tử sờ thật tốt, vừa ấm vừa trơn, giống như một khối ngọc ấm áp.

Từ sau khi đoạt về Lâm Uyên, tâm tư Tễ Nguyệt đại bộ phận đều đặt lên người Lâm Uyên, mỗi ngày vắt hết óc lấy lòng hùng tử, cố gắng làm cho hắn thích nơi này, làm cho y mừng rỡ chính là, hùng tử từ sau khi đến nơi này, cũng không có nhắc tới muốn về nhà, có phải có chút thích nơi này hay không?

Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt mỗi ngày bày trò biến đổi đa dạng hư hư thực thực theo đuổi hằn, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần, một lời khó nói hết.

Tễ Nguyệt nhìn thấy hùng tử ngủ trên giường y, Lâm Uyên đang ngủ mặt mày giãn ra, thoạt nhìn có chút nhu hòa, làm suy yếu cảm giác quạnh quẽ bình thường, không có bộ dáng cao không thể chạm tới như thoạt nhìn. Lâm Uyên tuy rằng thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng lại không chút kháng cự y, cũng không bài xích các loại thân cận của y, mặc cho y chiếm các loại tiện nghi nhỏ.

Trong lòng Tễ Nguyệt trướng lên các loại cảm xúc, chua chua ngọt ngọt đan xen cùng một chỗ, nhưng chỉ cần nhìn Lâm Uyên ngủ, trong lòng liền có một loại cảm giác thỏa mãn, nhịn không được mỉm cười. Chỉ là nhìn môi Lâm Uyên, yết hầu Tễ Nguyệt giật giật, biết rõ trong phòng không có ai khác, y vẫn giống như kẻ trộm nhìn chung quanh, sau đó cẩn thận hôn lên môi Lâm Uyên.

Lâm Uyên tựa tỉnh không tỉnh nhận thấy động tĩnh trên miệng, đưa tay ấn đầu y, biến thành chủ động, làm sâu sắc nụ hôn này, một nụ hôn chấm dứt, Lâm Uyên coi như là miễn cưỡng tỉnh táo lại, liền nhìn thấy Tễ Nguyệt mặt đầy phức tạp nhìn hắn.

Tễ Nguyệt trong lòng rối rắm cực kỳ, tuy rằng nụ hôn của Lâm Uyên rất ngọt rất thoải mái, tế bào toàn thân y đều tản ra sung sướng, nhưng mà! Kỹ năng hôn của hùng tử cao siêu như vậy, vừa nhìn đã biết là thân kinh bách chiến! Trong lòng Tễ Nguyệt giống như bị mèo cào, nhưng lại không dám đi hỏi Lâm Uyên, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng cùng các loại suy đoán.

Buổi tối trước khi đi ngủ rõ ràng là hai cái chăn, tỉnh lại sẽ biến thành một cái chăn, Lâm Uyên không cự tuyệt, Tễ Nguyệt liền quen được một tấc tiến một thước, tự nhiên liền cùng Lâm Uyên ngủ cùng một ổ chăn. Nhưng trong lòng vốn đã có ý nghĩ, mỗi đêm lại tiếp xúc thân thể, da thịt nương tựa lẫn nhau, dục vọng trong lòng sẽ càng lúc càng lớn, lau súng cướp cò cũng không kỳ quái.

Tễ Nguyệt càng ôm càng chặt, môi lơ đãng đụng phải làn da Lâm Uyên, so sánh với đôi môi nóng bỏng của y, da thịt Lâm Uyên có cảm giác lạnh lẽo, giống như nghiện ngập, căn bản không dừng lại được.

Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt đè ép, Tễ Nguyệt giống như chó con ở trên người hắn vừa hôn vừa liếm, mông còn cọ cọ chỗ đó của hắn, mấy lần đều qua cửa mà không vào, Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt trêu chọc khắp người đều là lửa, đang muốn xoay người đè Tễ Nguyệt làm việc, "Anh đừng sợ, tôi chỉ cọ cọ sẽ không đi vào." Tễ Nguyệt vừa mở miệng Lâm Uyên theo bản năng liền đạp Tễ Nguyệt một cước.

Tễ Nguyệt vốn là trạng thái ý loạn tình mê, không phòng bị đã bị đá xuống gầm giường.

Thần trí của Tễ Nguyệt một lần nữa trở lại trong đầu, ngửa đầu nhìn Lâm Uyên trên giường vẻ mặt ngây ngô, nhất là khi nhìn thấy quần của Lâm Uyên bị y kéo đến mắt cá chân, trên lồng ngực trần trụi có các chấm màu đỏ cho thấy y vừa rồi đã làm chuyện gì. Sắc mặt hùng tử không tốt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tễ Nguyệt nhặt quần áo trên mặt đất lên, tay đều run rẩy, mấy lần cũng chưa mặc xong quần áo, "Tôi vừa rồi bị choáng váng nhất thời làm bậy, không phải cố ý muốn khinh bạc anh, sau này tôi sẽ đi ra ngoài ngủ."

Tễ Nguyệt vừa nghĩ đến có lẽ nỗ lực nhiều ngày của y coi như xong, Lâm Uyên có khả năng chán ghét y, nếu hắn không để cho y tới gần, cũng không muốn gặp lại y, chỉ là vừa nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng liền đau xót.

"..." Lâm Uyên vừa mới phản ứng lại từ câu nói "Tôi chỉ cọ cọ sẽ không đi vào", đã bị những lời tiếp theo của Tễ Nguyệt đập cho tỉnh táo lại, liên tưởng đến hiện trạng xã hội thư tử vi tôn trên thế giới này, Lâm Uyên rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Tễ Nguyệt, nhưng mà, khóe miệng Lâm Uyên nhịn không được giật giật một chút.

Nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt tràn đầy thấp thỏm bất an, Lâm Uyên đưa tay kéo Tễ Nguyệt lên giường. Giải thích hiện trạng là vô dụng, còn không bằng làm việc thực tế.

Tễ Nguyệt rất nhanh liền đem ý niệm loạn thất bát tao ném ra sau đầu, lực eo thư tử luôn luôn rất mạnh mẽ, động tác lên xuống rất nhanh, nhìn vẻ mặt thoải mái của Lâm Uyên, càng như được khích lệ, "Tôi kẹp anh có thoải mái không?"

Biểu tình hiện tại của Tễ Nguyệt rất giống trước kia hắn hỏi, "Tôi làm em có thoải mái không?" Lâm Uyên thiếu chút nữa héo. Bất quá bởi vì thể lực thư tử tốt, trên eo như lắp cái động cơ nhỏ nhanh chóng mạnh mẽ phun ra nuốt vào, tư thế này lại rất sâu, rất sảng khoái!

Chờ Tễ Nguyệt thu binh, vẻ mặt thỏa mãn ôm hắn, trong mắt tràn đầy vui mừng. Lâm Uyên vừa rồi nằm hưởng thụ một hồi, thể lực vẫn còn sung túc, nhìn biểu tình đáng yêu động lòng người của Tễ Nguyệt như thế, hung hăng hôn một trận, sau đó nâng chân Tễ Nguyệt lên.

......

Tễ Nguyệt lấy tay chống đầu, trong mắt tràn đầy sát khí cùng đau lòng, thật cẩn thận hỏi: "Lâm Uyên, anh có phải bị thư tử xấu khi dễ hay không?" Hùng tử đối với chuyện giường chiếu luôn luôn thẹn thùng nhút nhát, trên cơ bản đều là ngượng ngùng nằm mặc cho thư tử chủ động. Nhưng Lâm Uyên lại chủ động hầu hạ y, động tác còn rất thành thạo. Chỉ có những thư tử quyền quý biến thái kia mới có thể coi hùng tử là đồ chơi, dạy hùng tử học những kỹ xảo hầu hạ trên giường này, vui vẻ cho chính bọn họ.

Còn có những hùng tử làm dịch vụ đặc biệt cũng sẽ học những thứ này để tìm vui cho thư tử.

Mặc kệ là nghĩ đến khả năng nào, trái tim Tễ Nguyệt giống như là bị tên đâm một chút lại một chút.

"Sau này tôi sẽ bảo vệ anh, tuyệt đối sẽ không để cho anh chịu khổ nữa, tôi thề."

Lâm Uyên giật giật trán, loại cảm giác được cứu vớt khi hùng tử bị trượt chân này là chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info