ZingTruyen.Info

Edit Hanh Trinh Tranh Thit Np Xuyen Khong He Thong H

Edit: Nhọ

Beta: Va

Thiếu nữ vừa mới tắm rửa xong, cả người tản ra hương thơm nhàn nhạt. Nguyên Đông Lăng cho dù ngồi ở trên xà nhà, chóp mũi cũng quanh quẩn hương thơm như có như không.

Giá cắm nến sáp hồng đang cháy, ánh nến rung động, thiếu nữ da thịt tuyết trắng được ánh sáng bao phủ càng thêm mê người.

Nhạc Hải Sanh nằm ngửa ở trên giường, chân dài gập lên, tách ra làm cho nơi tư mật ẩn hiện, góc độ này vừa lúc nằm trong tầm nhìn của Nguyên Đông Lăng. Một bàn tay trắng muốt thon dài duỗi đến giữa hai chân, hai ngón tay tách ra hoa khẩu. Nguyên Đông Lăng là người tập võ, thị lực dĩ nhiên phi thường, hoa môi rung động phấn nộn kia hiện rõ ràng trong mắt hắn. Một tay khác dính cao trong suốt lướt lên huyệt khẩu sưng đỏ ướt át, lại đi vào trong, bôi lên cả vách động. Tiểu huyệt kiều nộn hàm chứa ngón tay mảnh khảnh, tình cảnh dâm mỹ này thật khiến người ta mặt đỏ tim đập. Càng không nói, trong quá trình bôi thuốc, Nhạc Hải Sanh bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, càng khiến người ta thần trí mơ hồ.

Nhạc Hải Sanh bỗng nhiên nghe được thanh âm giọt nước rơi trên mặt đất, tức khắc ngừng động tác. Nàng nghi hoặc ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn chung quanh. Theo động tác của nàng, hai quả bạch đào no đủ trước ngực nhảy lên, hai đoá hồng anh cũng rung động theo.

Nguyên Đông Lăng trên kia thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy xoang mũi càng thêm nóng, phải lấy tay bịt mũi, ngẩng đầu lên không để máu nhỏ xuống nữa.

Nhạc Hải Sanh không phát hiện gì khác thường, còn tưởng là ảo giác của bản thân, liền tiếp tục nằm xuống thoa dược.

Nguyên Đông Lăng che mũi, chỉ cảm thấy hành động ám sát hoàng đế lần này thật sự thất bại đến tột đỉnh.

Lần đầu tiên ám sát, y kém nữa chết trong tay một tên thị vệ, ngược lại rút dây động rừng, bị thương. Hoàng Đế giấu việc này đi, lén phái thống lĩnh Ngự Lâm Quân phong toả hoàng cung, âm thầm truy lùng. Hắn lại gặp được tỷ muội Nhạc gia, lại được thuốc từ Du Thanh Nguyên, dưỡng thương thật tốt. Hành thích lần nữa lại trúng bẫy của Tiêu Dạ Vanh, may mà hắn võ nghệ cao cường, toàn mạng trở ra. Tiêu Dạ Vanh đóng cửa thành, nghiêm cấm ra vào, hắn chỉ còn cách ẩn thân trong đoàn xe của Đoan Vương Phi, sau khi ra khỏi thành hỗn loạn, lại có hơn trăm thân vệ của Đoan Vương đi theo, hắn tìm không ra sơ hở để trốn thoát, chỉ có thể một đường đi theo Nhạc Hải Sanh.

Lại không nghĩ rằng, chỉ là muốn tìm một chỗ qua đêm, lại thấy được cảnh tượng này. Nguyên Đông Lăng từ nhỏ nước mất nhà tan, hơn mười năm toàn tâm luyện võ, cũng chưa từng gần nữ sắc, cũng khó trách con gà suốt ngày trên thương trường này, bị kích thích đến mức chảy máu mũi.

Nhạc Hải Sanh chịu đựng xấu hổ thoa dược, cũng lười mặc y phục, cứ tiếp tục để thân thể như vậy mà ngủ. Trước kia ở thế giới hiện thực, nàng cũng thường xuyên ngủ trần như vậy, không hề ngại ngùng. Lúc này cũng chỉ là đầu thu, nhiệt độ không khí vẫn chưa hạ thấp lắm, Nhạc Hải Sanh chỉ kéo chăn gấm che bụng phòng ngừa cảm lạnh, đã ngủ thật say.

Đáng thương cho Nguyên Đông Lăng ngồi trên xà nhà cả một đêm, rũ mắt một chút là hoạt sắc sinh hương. Đến rạng sáng cuối cùng cũng tìm được thời cơ, rời khỏi trạm dịch.

Tuy rằng thoát thân, nhưng mấy đêm kế tiếp đều mơ thấy cảnh hắn đã chứng kiếm đêm đó. Thậm chí, vào cái đêm mà hắn trú tại ngôi miếu đổ nát kia, hắn đã mơ thấy chính mình đang ấn thiếu nữ trên giường, liều chết va chạm, hai chân thiếu nữ vòng ở eo hắn, ở dưới thân hắn uyển chuyển rên rỉ.....

Sáng sớm tỉnh lại, quần lót ướt một mảng lớn. Nguyên Đông Lăng mặt lanh thay y phục, trực tiếp ném quần dơ vào trong đống lửa thiêu huỷ. Chỉ là tình cảnh trong mộng ấy thật lâu sau đó vẫn không thể quên được.

Đều là lỗi của Đoan Vương Phi kia!

---------------

Một bàn tay thon dài vén rèm lên, lộ ra nửa gương mặt mỹ nhân,

Nhạc Hải Sanh từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía trước là một toà thành trì nguy nga, tường thành xây bằng đá, vừa thấy liền biết vô cùng kiên cố.

Trì Cửu ở bên nhẹ giọng nói: "Nương nương, phía trước đó là Ung Thành. Đoạn đường hai tháng bôn ba này nương nương đã vất vả rồi."

Kỳ thật là, dọc đường có thân vệ hộ tống, có Trì Cửu ở bên hầu hạ, lại có Du Thanh Nguyên làm bạn, hai tháng lộ trình này Nhạc Hải Sanh không hề cảm nhận được nỗi khổ của việc bôn ba ngoài đường.

Lương Châu là nơi ở phía bắc Tần Quốc, là láng giềng với Bắc Nhung, Đoan Vương đóng quân ở đây. Mà Ung Thành chính là thủ phủ của Lương Châu, biệt phủ của Đoan Vương cũng ở Ung Thành.

Lúc này Bắc Nhung xâm phạm, giao chiến với Trấn Quốc, bá tánh nơi biên cảnh vì tránh hoạ chiến tranh, già trẻ lớn bé cùng nhau di chuyển về nội thành. Mà Ung Thành là thành trì kiên cố nhất Lương Châu, tất nhiên là sự lựa chọn của bá tánh. Phía trước cửa thành là một hàng dài, đều là bá tánh đang chờ vào thành. Mà xe ngựa của Đoan Vương Phi có đặc quyền, không cần xếp hàng. Thủ lĩnh thân vệ đeo lệnh bài sáng ngời, vệ sĩ thủ thành liền phất tay cho thông hành.

Nhạc Hải Sanh đang muốn buông mành, lại bỗng nhiên nghe được trong đội ngũ chờ đợi vào thành bên kia vang lên một trận ồn ào.

"Là tặc tử của Bắc Nhung!"

"Đều là do bọn Bắc Nhung này hại chúng ta phải rời xa quê hương, đánh chết hai tiểu tặc tử các ngươi!"

"Đừng để bọn chúng chạy!"

Tình huống gì thế này?! Nhạc Hải Sanh nhìn qua, lại thấy được trong vòng vây ẩu đả của bá tánh có hai người nam nữ. Thiếu niên gắt gao che chở cho thiếu nữ, mặc cho bị đấm đá như mưa rơi trên người, cũng không buông tay.

Nàng không tự chủ được nhíu mày.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua xe ngựa của Nhạc Hải Sanh, do dự một chút, liền lôi kéo thiếu nữ, lao ra khỏi đám người, chạy đến chỗ xe ngựa. Nhưng mà nhóm thân vệ không phải chỉ để trưng, đôi nam nữ chưa kịp chạy tới gần đã bị thân vệ đè lại.

Thiếu niên kia dùng tiếng Tần Quốc hô lớn:

"Cầu quý nhân cứu huy muội bọn ta một mạng, ta nguyện lấy mạng này báo đáp!"

Trì Cửu nhìn sắc mặt Nhạc Hải Sanh, liền xuống xe xem xét tình huống. Một lát sau, hắn trở lại, bẩm báo: "Nương nương, là hai người Bắc Nhung, chính là huynh muội, không biết làm thế nào mà trà trộn vào bá tánh Đại Tần, vừa rồi bị nhận ra. Không biết ý nương nương thế nào?"

Nhạc Hải Sanh do dự một chút, mới giương giọng nói:

"Đưa bọn họ đi-- trước tiên phải biết rõ thân phận họ là thế nào rồi nói."

Tuy rằng nàng thật sự đồng tình với huynh muội họ, nhưng nàng dù sao cũng là Tần Quốc Đoan Vương phi, Bắc Nhung lại là địch nhân của Tần Quốc, không thể đồng tình lung tung, để tránh đem lại phiền toái cho Đoan Vương.

Nhưng mà nghĩ nghĩ, Nhạc Hải Sanh vẫn là thêm một câu: "Trước trị thương cho bọn họ đi."

Thiếu niên quỳ gối trước xe ngựa nghe vậy chấn động, trong lòng chua xót. Hắn biết, huynh muội hắn trải qua một đường gian lao, cuối cùng cũng thấy đích rồi.

Đừng quên vote và cmt nha mng ^^

C18 có ở web rồi nha cả nhà! Hnay kb có ai đi tựu trường hong :>>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info