ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 561 - 565

khuynhvu1892

💖💖 Chương 561 : Cấp báo 

Trong ngự thư phòng đã chong đèn, Cảnh Minh Đế nhíu mày lật xem sổ con.

Tháng năm nhiều mưa, gần đây tình hình nước dâng từ các nơi truyền đến, cộng thêm động đất ở huyện Tiền Hà càng làm ông lo lắng hơn.

Những vật tư như nhân thủ, bạc cứu tế này nọ cuồn cuộn không ngừng chảy về các nơi gặp nạn, mắt thấy quốc khố lấy tốc độ làm ông hãi hùng khiếp vía hao hụt từng chút một.

Lo âu, buồn bực, chính là tâm tình chủ yếu của Cảnh Minh Đế mấy ngày nay.

Thoại bản đặt ở trong góc quên nhặt lên đã phủ đầy bụi.

Một trận tiếng bước chân truyền đến.

Cảnh Minh Đế nâng mí mắt liếc nhìn Phan Hải.

Phan Hải lập tức nhẹ nhàng lui ra ngoài, không bao lâu nâng một phong cấp báo bước nhanh vào trong.

“Ở đâu tấu?” Cảnh Minh Đế hỏi.

Phan Hải liếc phong thư một cái, trả lời: “ Là huyện Tiền Hà bên kia……”

Cảnh Minh Đế để sổ con trong tay xuống: “Đưa tới đây.”

Tấu của huyện Tiền Hà gần đây sáng sớm mỗi ngày đều sẽ xuất hiện ở trên long án của ông, đã xem như thành tiền lệ, tấu hôm nay ông đã xem qua, vì sao đến tối lại có tấu truyền đến nữa?

Bằng vào kinh nghiệm, Cảnh Minh Đế đoán rằng không phải chuyện tốt.

Tiếp nhận tấu đến từ huyện Tiền Hà, Cảnh Minh Đế hít sâu rồi mới mở ra, vội vàng quét qua nội dung trấn Cẩm Lý huyện Tiền Hà có động đất, tay nhất thời run lên, vội vàng xem hết nội dung phía sau.

Cấp báo thường lời ít mà ý nhiều, nội dung đều khá ngắn, Cảnh Minh Đế rất nhanh đã xem xong.

Sau khi xem xong, ông có chút mờ mịt.

Phan Hải thấy Cảnh Minh Đế phản ứng như thế, trái tim treo lên, thật cẩn thận gọi: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế nhìn Phan Hải, siết chặt tấu trong tay, nói: “Trấn Cẩm Lý thuộc huyện Tiền Hà có động đất.”

Phan Hải chấn động, không khỏi nói: “Vậy số người  thương vong ——”

Trên mặt Cảnh Minh Đế lộ vẻ cổ quái: “Trong tin nói thành trấn Cẩm Lý thành một đống phế tích, mà bá tánh trên trấn bởi vì rút lui trước mấy ngày, cuối cùng chỉ có mấy chục người thương vong, cụ thể nhân số thương vong còn đang thống kê, đến ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả chuẩn xác hơn đưa tới……”

“Sao có thể?” Phan Hải buột miệng thốt ra.

Cảnh Minh Đế để cấp báo lên trên bàn, ngữ khí nặng nề: “Đúng thế, sao có thể! Phòng ốc ở huyện Tiền Hà sập ba phần mười, còn thương vong hơn vạn người, chiếm hai phần mười dân cư huyện Tiền Hà. Mà trấn Cẩm Lý thành một đống phế tích, lại chỉ thương vong có mấy chục người? Lẽ nào trấn Cẩm Lý là trấn nhỏ chỉ có hơn trăm người?”

Phan Hải nói: “ Sau khi huyện Tiền Hà phát sinh động đất, nô tỳ từng lật xem một ít tư liệu, nhớ rõ trấn Cẩm Lý xem như một thị trấn náo nhiệt nhất thuộc huyện Tiền Hà, dân cư có hơn một ngàn người……”

Hơn một ngàn người, dưới tình huống tất cả phòng ốc đều sụp đổ chỉ thương vong có mấy chục người, quá ly kỳ rồi.

Cảnh Minh Đế vỗ vỗ bàn: “ Triệu Như Khánh này, trên cấp báo cũng không nói cho rõ ràng, rốt cuộc đang làm cái trò gì không biết!”

Phan Hải không tiếp lời.

Cấp báo mấu chốt ở một chữ “Gấp”, thường thường là vội vàng viết liền, chỉ cần viết ra chuyện quan trọng nhất là xong, về phần muốn kỹ càng tỉ mỉ hơn phải chờ tới sau đó chỉnh sửa lại cẩn thận rồi mới tấu lên.

Hôm sau thượng triều, Cảnh Minh Đế sờ sờ thư tín trong tay, chờ các đại thần bẩm báo xong công việc của các hạng, mới trầm giọng nói: “Trấn Cẩm Lý thuộc huyện Tiền Hà hôm qua đã xảy ra động đất.”

Lời này vừa nói ra, quần thần đều khiếp sợ.

Lại động đất?

Nếu nói lúc trước huyện Tiền Hà động đất làm chúng thần cảm thấy cách rất chi là xa, thì một cơn động đất nho nhỏ ở trước Thái Miếu lại dọa bể gan đám người này.

Năm nay làm sao vậy nhỉ, ngay cả kinh thành đều xảy ra động đất. Bây giờ trấn Cẩm Lý lại có động đất, lẽ nào tai họa động đất mãi sẽ không dứt?

Động đất đáng sợ hơn lũ lụt nhiều, lũ lụt tốt xấu không phải xuất hiện trong một ngày, nếu như đề phòng thỏa đáng thậm chí có thể tránh khỏi, mà động đất thì có tránh cũng không thể tránh, lúc xảy ra thì chỉ có thể mặc cho số phận.

“ Tối hôm qua trẫm nhận được cấp báo của Triệu thị lang, nói trấn Cẩm Lý phòng ốc cơ hồ sập hết toàn bộ, hơn một ngàn bá tánh trôi dạt khắp nơi, nhu cầu cấp bách là chi ngân sách sắp xếp cho bá tánh……”

“Không có khả năng!” Hộ Bộ Tả thị lang buột miệng thốt ra.

Hộ Bộ Thượng Thư đã đến tuổi về hưu, Hộ Bộ Tả thị lang và Hữu thị lang đều là phó quan Hộ Bộ, đều nhắm vào vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, giữa hai người đã đọ sức rất lâu rồi.

Không phải gió đông thổi bay gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, ngay trong lúc mấu chốt này Tả thị lang không rảnh để ý tới tình đồng liêu.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hộ Bộ Tả thị lang.

“Hoàng Thượng, trấn Cẩm Lý tổng cộng hơn một ngàn người, dưới tình huống phòng ốc bị sập toàn bộ, sao có thể nói có hơn một ngàn bá tánh trôi giạt khắp nơi? Theo vi thần thấy thì, chắc là Triệu đại nhân nói điêu, muốn để triều đình phát nhiều bạc hơn thì có!”

Hộ Bộ Thượng Thư bình tĩnh liếc Hộ Bộ Tả thị lang một cái, sau đó rũ mí mắt tràn đầy nếp uốn xuống.

Nếu như ông ta trẻ lại vài tuổi, Tả thị lang ắt sẽ không gấp gáp công kích quan viên cùng bộ như thế, để các nha môn khác chê cười Hộ Bộ ông ta sẽ là người đầu tiên không nhịn được.

Hiện giờ ông ta sắp về hưu rồi, có thể hiểu được tranh đấu giữa Tả thị lang và Hữu thị lang.

Cũng thế, mặc bọn họ tranh đi thôi.

Hộ Bộ Tả thị lang đều nói như vậy rồi, đại thần có hiềm khích riêng với Triệu thị lang đương nhiên sẽ không lạc hậu, lập tức mở miệng phụ họa.

Cảnh Minh Đế cực kỳ trầm ổn, chờ những người này công kích xong, nhàn nhạt nói: “ Trong cấp báo Triệu thị lang nhắc tới trấn Cẩm Lý chỉ thương vong mấy chục người, nhân số cụ thể hai ngày nữa hẳn là có thể báo tới.”

“Cái gì? Chỉ thương vong mấy chục người?”

Đại điện vừa rồi còn khá là trật tự nhất thời biến thành chợ bán thức ăn, xì xào ầm ỹ.

Cảnh Minh Đế cũng không phản cảm náo nhiệt như vậy.

Rất nhiều đại sự chính là tranh chấp qua lại như vậy, trong nghị luận đưa ra ý kiến, náo nhiệt như vậy ít nhất làm ông an tâm hơn so với độc đoán.

Chúng thần nghị luận không ngớt, đến cuối cùng đưa ra một kết luận: Việc này chắc chắn có kỳ quặc.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư bình chân như vại: “Ái khanh thấy thế nào?”

Hộ Bộ Thượng Thư tuy rằng sắp về hưu, nhưng dù sao hiện tại còn đang ngồi ở trên vị trí này, Cảnh Minh Đế tự nhiên phải hỏi một câu.

Hộ Bộ Thượng Thư mở hí mắt, chậm rãi nói: “ Huyện Tiền Hà cách kinh thành không xa, nếu như ra roi thúc ngựa, không tới hai ngày là đến. Nếu mọi người đều cảm thấy chuyện có kỳ quặc, sao Hoàng Thượng không phái người đi xem?”

Cảnh Minh Đế nghe xong, không khỏi gật đầu.

Ông đang có ý này.

Với lại Thái Tử và Yến Vương đều đang ở đó, cách gần nơi động đất như thế, về an toàn ông cũng không yên tâm lắm.

Còn về biểu hiện cứu tế của Thái Tử lần này —— Cảnh Minh Đế tò mò lẫn chờ mong.

Đang nghĩ như vậy, liền có đại thần nói: “Hoàng Thượng, Thái Tử chính là trữ quân của quốc gia, thân thể thiên kim, không nên lấy thân mạo hiểm. Trấn Cẩm Lý phát sinh động đất ngay sau huyện Tiền Hà, sao biết nơi khác sẽ không xảy ra? Thần cho rằng hẳn là triệu Thái Tử hồi kinh.”

“ Chúng thần tán thành.”

Cảnh Minh Đế trầm ngâm một lát, rồi nói: “Phái một Ngự Sử giám sát đến huyện Tiền Hà tra xét việc này, còn về chuyện triệu Thái Tử hồi kinh …… Đợi Ngự Sử giám sát tấu về rồi sau đó lại quyết định.”

Về tư, ông là phụ thân của Thái Tử, đương nhiên không muốn nhi tử mạo hiểm. Về công, đúng là bởi vì Thái Tử là trữ quân, ông mới muốn cho Thái Tử mài giũa nhiều chút, tương lai mới có thể quản lý giang sơn to lớn này.

Có một đứa con vợ cả như thế, Cảnh Minh Đế chỉ hơi nghĩ thêm thôi đã thấy đau đầu, lần tư tâm này không đủ nói là vì người ngoài.

Rất nhanh Ngự Sử giám sát và đồ đệ của Phan Hải cùng phụng hoàng mệnh xuất kinh, vội vàng chạy tới huyện Tiền Hà.       

💖💖 Chương 562 : Ăn vụng

Trấn Cẩm Lý vừa phát sinh động đất, có một đống sự vụ phải làm, từ Triệu thị lang cho đến mỗi một tiểu lại phía dưới đều bận tối mày tối mặt.

Úc Cẩn rất được bá tánh trấn Cẩm Lý kính yêu và tín nhiệm, rất nhiều sự việc do hắn ra mặt sẽ dễ thúc đẩy rất nhiều, cho nên không thể thanh nhàn hơn đám quan lại.

Chỉ có Thái Tử triệt triệt để để là người rảnh rỗi.

Từ cái đêm Thái Tử thuận miệng hứa hẹn cho một số bạc lớn ra ngoài, hố thảm đám quan viên này, mọi người vì tránh cho Thái Tử lại đi ra thêm phiền, nên cố ý chọn một tiểu lại nhanh nhẹn thông minh bồi Thái Tử du ngoạn trấn Ô Kê.

Trấn Ô Kê tự nhiên không có gì để chơi, Thái Tử lại không dám đi chơi lung tung nơi khác, chỉ sợ sẽ phát sinh động đất như trấn Cẩm Lý, chán đến chết phân phó nội thị: “Bảo tiểu lại dẫn ngươi đến nơi đặt chân của bá tánh trấn Cẩm Lý một chuyến. Hôm qua khi bổn cung ở đó nói chuyện, phát hiện có một tiểu nương tử mặc thanh y, lớn lên còn rất trong veo ……”

Nội thị khó xử nói: “Điện hạ, vị tiểu nương tử kia hôm qua mặc thanh y, hôm nay chưa chắc còn ăn mặc thanh y nha, nô tỳ sợ dẫn sai người ……”

Ở phương diện này đầu óc Thái Tử linh hoạt hơn nhiều, mắt liếc trắng nội thị một cái, mắng: “Đồ ngu, ngươi không suy nghĩ à, những người đó đều là nạn dân, nhà đều thành một đống phế tích, còn có thể có tắm rửa thay y phục ? Hôm qua tiểu nương tử kia mặc thanh y, hôm nay chắc chắn còn mặc thanh y.”

“Điện hạ anh minh!”.

Sợ nội thị dẫn sai người phá mất hứng thú, Thái Tử nghĩ nghĩ nói: “ Bên má của tiểu nương tử kia có một nốt ruồi nhỏ, nhớ kỹ.”

“Nô tỳ nhớ kỹ. Có điều ——”

“Có điều cái gì?”

“Điện hạ, vạn nhất tiểu nương tử kia không theo thì làm sao bây giờ? Hiện giờ dù sao cũng đang ở bên ngoài ——”

Thái Tử không cho là đúng cười rộ lên: “Chính vì ở bên ngoài mới dễ làm. Bổn cung là Thái Tử, muốn ngủ một thôn cô sơn dã chẳng lẽ còn có người dám lắm miệng? Nếu như tiểu nương tử không muốn, ngươi liền cho thêm ít bạc, lấy bạc nện đến khi nàng nguyện ý mới thôi.”

“Nô tỳ đã biết.”

Nội thị gọi tiểu lại tới, thấp giọng nhắc tới việc này.

Tiểu lại thoáng kinh ngạc một chút rồi khôi phục như thường.

Thái Tử rời khỏi kinh thành phồn hoa đi đến địa phương nhỏ này, muốn tìm chút việc vui quá tầm thường.

Ừ, so với Yến Vương kim quang lấp lánh, vị Thái Tử này mới là bộ dạng mà quý nhân nên có trong tưởng tượng của hắn.

Tiểu lại không hề do dự liền dẫn nội thị lặng lẽ đi về phía nơi bá tánh trấn Cẩm Lý đặt chân.

Tiểu nương tử thanh y trong veo như nước ——

Nội thị xoay tròn đôi mắt, phàm là nữ tử chải búi tóc thiếu nữ đều quét một vòng, ngược lại mặc thanh y không ít, lại không đến mức trong veo.

Đến cuối cùng ngay cả nữ đồng mười hai mười ba tuổi  cũng không buông tha, sửng sốt không tìm ra một người trong veo.

Lúc này nội thị bắt đầu âu sầu.

Tiểu lại mắt thấy chậm trễ không ít thời gian, nhịn không được hỏi: “Công công đến tột cùng muốn tìm người như nào nha?”

Nội thị hữu khí vô lực nói: “Mặc thanh y, trong veo, bên má có nốt ruồi.”

Tiểu lại duỗi tay chỉ: “Công công, ngài nhìn phụ nhân đang giặt đồ bên dòng suối kia xem, có phải là người ngài muốn tìm không?”

Phụ nhân?

Phản ứng đầu tiên của nội thị là phủ định, tầm mắt theo bản năng nhìn theo phương hướng ngón tay tiểu lại chỉ.

Bên dòng suối không ít nữ tử đang giặt quần áo.

Ngày xưa, nữ tử tụ tập cùng nhau giặt áo chắc chắn nói nói cười cười, náo nhiệt không thôi. Thế nhưng bây giờ gia viên bị hủy khiến các nàng không cười nổi nữa, phần lớn trầm mặc vò quần áo trong tay, có nói chuyện cũng chỉ là nói nhỏ.

Ánh mắt nội thị dừng trên người một phụ nhân thanh y.

Phụ nhân nhìn khoảng chừng hai mươi, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp đương nhiên chưa nói tới, nhưng so với những phụ nhân da thịt thô ráp khác, xác thật được xưng trong veo.

Quan trọng hơn là, bên má của phụ nhân trẻ trẻ tuổi thình lình có một nốt ruồi đen.

Đây là người Thái Tử muốn tìm!

Nội thị đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó lại mắt choáng váng.

Đây, đây là một phụ nhân đã kết hôn mà……

Tiểu lại thấy nội thị ngây người, vô cùng thiện giải nhân ý nói: “Công công chớ có lo lắng, phụ nhân đã kết hôn còn dễ xử lý hơn so với tiểu nương tử.”

“Hả?”

“ Tương lai điện hạ sẽ không định đưa nữ tử này hồi kinh đúng không?”

Nội thị nghiêm mặt: “Đây là tất nhiên.”

Nữ tử tư sắc cỡ này ngay cả cung nữ đều kém xa tít, chẳng qua là thâm sơn cùng cốc có ít còn hơn không thôi, điện hạ đương nhiên sẽ không dẫn về.

Còn nữa, điện hạ là tới an ủi nạn dân, nếu thật sự mang một nữ tử về, chắc chắn sẽ bị Hoàng Thượng răn dạy.

Tiểu lại cười cười: “Cái này còn không phải sao. Nếu điện hạ nhìn trúng một tiểu cô nương chưa lấy chồng, quay đầu lại bỏ người ta lại, chỉ sợ còn phải phí chút tâm tư thu xếp, dù sao thì sau này tiểu nương tử còn phải lấy chồng, không có tấm thân xử nữ luôn là một điều phiền toái. Phụ nhân đã kết hôn lại khác, đến lúc đó chỉ cần đủ lợi ích, gió thổi qua không để lại vết tích ……”

Nội thị cười rộ lên, vỗ mạnh bả vai tiểu lại: “Ngươi rất được, quay đầu gia ta sẽ nói lại với điện hạ.”

“Đa tạ công công nói ngọt.”

“Vậy thì đi làm đi.” Nội thị bĩu môi.

Loại chuyện này, tất nhiên do dân bản xứ ra mặt là tốt nhất.

Tiểu lại cũng không gấp, trước tìm người khác hỏi thăm phụ nhân thanh y là người nhà ai, cũng không đi tìm phụ nhân nói, mà trực tiếp tới tìm nam nhân của phụ nhân.

Nam nhân vừa nghe liền nóng nảy: “Như vậy sao được!”

Tiểu lại nhét một túi tiền nhỏ vào trong tay nam nhân.

Nam nhân lấy ra xem, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Đây, đây là vàng?”

Túi tiền rõ ràng là một ít vàng lá.

Tiểu lại cười: “Chưa thấy qua đi, để vợ của ngươi bồi quý nhân mấy ngày, sẽ có chỗ tốt cho ngươi hưởng không hết.”

Nhìn lá vàng chói mù mắt người, nam nhân chần chờ.

Thấy nam nhân chần chờ, tiểu lại lập tức nói: “Huynh đệ, ca ca nói với ngươi một câu xuất phát từ tâm can, nhiều lá vàng như vậy cho ngươi mua một thiên tiên cũng đủ ấy chứ? Huống chi xong chuyện quý nhân còn sẽ có trọng thưởng. Ngươi cầm số tiền này, chờ vợ ngươi trở về tiếp tục sống với nhau cũng tốt, hoặc là đổi một cô vợ còn xinh đẹp trẻ tuổi hơn cũng được, chỉ có lời chứ không lỗ, ta nói ngươi còn do dự cái gì đây?”

Nam nhân càng động tâm hơn.

Tiểu lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ta còn nghe ngóng được, các ngươi thành thân đã mấy năm mà vợ ngươi cũng chưa sinh cho ngươi một đứa con, nói khó nghe chút chính là gà mái không đẻ trứng. Huynh đệ, có nhiều tiền như vậy, coi như ngươi luyến tiếc đổi vợ, ít nhất còn có thể lấy thêm một tiểu thất ……”

Nam nhân rốt cuộc gật đầu.

Tiểu lại thấy thế cười rộ lên.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, đây là đạo lý chân thật. Nhiều vàng lá như vậy đừng nói anh nông dân này, cả chính hắn cũng đều động tâm.

Sờ sờ lá vàng lặng lẽ giấu trong túi, tâm tình tiểu lại bay cao.

Nhạn qua nhổ lông, đây cũng là đạo lý chân thật.

Chờ đến buổi tối, Thái Tử được như ý nguyện ngủ với “Tiểu nương tử” trong veo như nước, thậm chí bởi vì nữ tử là phụ nhân đã kết hôn, mà càng hứng thú hơn.

Một lần với Dương phi đối với Thái Tử mà nói đã là cơn ác mộng, lại để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Thái Tử không thể không thừa nhận, hiện giờ hứng thú của hắn với phụ nhân đã kết hôn lớn hơn tiểu nương tử rất nhiều.

Đương nhiên, những việc này đều không thể nói với người ngoài.

Thái Tử nhất thời trầm mê trong niềm vui cá nước thân mật, không còn quan tâm đến những việc khác.

Mà chúng thần ước gì Thái Tử có thể bớt thêm phiền, nên cũng không chú ý quá nhiều.

Cho đến ngày hai vị khâm sai là ngự sử giám sát và đồ đệ của Phan Hải - Tiểu Nhạc Tử đuổi tới, Thái Tử mới kinh hãi, lúc này mới hoảng loạn vội vàng trả người về. 

💖💖 Chương 563 : Kiểm tra đối chiếu sự thật 

Hai vị khâm sai phụng mệnh tới điều tra thi lễ chào hỏi Thái Tử cùng Yến Vương xong, đi thẳng vào vấn đề hỏi Triệu thị lang: “Triệu đại nhân, ngươi thượng tấu nói trấn Cẩm Lý thương vong chỉ có mấy chục người, Hoàng Thượng phái chúng ta đến đây chính là muốn tìm hiểu rõ tình hình cụ thể. Vì sao trấn Cẩm Lý xảy ra động đất phòng ốc bị hủy sạch, mà nhân số thương vong lại ít như thế?"

Triệu thị lang nhìn thoáng qua Úc Cẩn, nói: “Nhị vị khâm sai có điều không biết, trấn Cẩm Lý thương vong có thể ít như thế, đều là nhờ Vương gia!”

Yến Vương?

Hai người nhất thời nhìn về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra manh mối.

Triệu thị lang giải thích: “ Sau khi điện hạ và Vương gia tới đây vốn dĩ ở tại trấn Cẩm Lý, kết quả đêm đó có thần nhân đi vào giấc mộng Vương gia, cảnh báo trấn Cẩm Lý sắp sửa phát sinh động đất. Ngày hôm sau Vương gia liền khuyên bảo bá tánh trên trấn dọn đi, lúc này mới khiến các bá tánh tránh thoát trận đại họa này ……”

Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ.

Thế mà còn có chuyện lạ kiểu này?

Ngự Sử giám sát xuất thân từ khoa cử chính thức, đối với mấy loại chuyện này không tin tưởng lắm, sau khi hồi thần thì nhàn nhạt nói: “Triệu đại nhân mang hạ quan đi lên trấn xem một chút đi.”

Tiểu Nhạc Tử thì nhìn Úc Cẩn thêm vài lần.

Thần nhân cảnh báo cho Yến Vương?

Rốt cuộc là thần nhân không chú ý, hay là Yến Vương không chú ý đây, sao có thể vòng qua Thái Tử chứ?

Vì tò mò nên lặng lẽ liếc Thái Tử một cái, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khó chịu.

Tiểu Nhạc Tử thở dài trong lòng, càng tò mò hơn.

Thật không hiểu những người này tại sao cứ trăm miệng một lời nói thần nhân cảnh báo cho Yến Vương, việc này bảo Thái Tử để mặt mũi ở đâu bây giờ.

Thái Tử giờ phút này xác thật lại đang hối hận lần thứ một trăm.

Một chuyện vinh quang như vậy không nắm chắc, thật sự là thiên đại tiếc nuối!

Chỉ tiếc chuyện lão Thất được thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo đã sớm truyền đi, hắn không tiện ôm công lao.

Chỉ là —— hừ, trước mặt khâm sai tuần tra mà Triệu thị lang còn dám nói dối, đây là khi quân, khi nào về hắn sẽ nói cho phụ hoàng biết!

Đám người Ngự Sử giám sát từ kinh thành chạy tới đây, ra roi thúc ngựa cũng mất thời gian gần hai ngày, mà giờ phút này Cảnh Minh Đế đã nhận được bản tấu thứ hai Triệu thị lang gửi về.

Tám trăm dặm khẩn cấp đưa thư tín về, đương nhiên nhanh hơn đội ngũ tầm thường nhiều.

Có đầy đủ thời gian, phong tấu này dày hơn nhiều, nói rõ chi tiết lý do Úc Cẩn mượn danh nghĩa thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo khuyên bá tánh rời đi, lúc này mới tránh cho phần lớn người bị thương vong. Mà trên thực tế Yến Vương sở dĩ có thể sớm dự đoán được sẽ có động đất xảy ra, là bởi vì chú chó chính ngũ phẩm - Khiếu Thiên tướng quân.

Cảnh Minh Đế cầm bản tấu thật dày, ngạc nhiên lẫn may mắn.

Ngạc nhiên chính là một con chó thế mà có thể biết trước động đất, may mắn thì là bá tánh trấn Cẩm Lý có thể tránh thoát một trận tai họa, mấy người Thái Tử cũng bình an vô sự.

Nếu đám người Thái Tử vẫn luôn ở trên trấn, hậu quả thật không dám tưởng tượng……

Cảnh Minh Đế rùng mình một cái, thầm nghĩ: Chờ đoàn người Thái Tử hồi kinh, nhất định phải hỏi xem là hỗn trướng nào đề nghị ở lại trấn Cẩm Lý, quả thực là sao chổi!

Cảnh Minh Đế âm thầm ghi nhớ món nợ này, nói với Phan Hải: “Ngươi còn nhớ Khiếu Thiên tướng quân mà mấy năm trước trẫm phong không?”

Phan Hải hơi giật mình: “Ngài là nói đại khuyển mà Yến Vương nuôi?”

Cảnh Minh Đế liếc hắn một cái, sửa đúng nói: “Đó cũng là mệnh quan triều đình.”

Phan Hải kéo khóe miệng, cười nói: “Nô tỳ sai rồi, nhất thời đã quên công lao của Khiếu Thiên tướng quân.”

Cảnh Minh Đế thả tấu xuống, thở dài nói: “Lần này may mà có Khiếu ái khanh, chờ bọn họ hồi kinh, trẫm muốn triệu Khiếu Thiên tướng quân vào cung gặp mặt.”

Khiếu ái khanh?

Phan Hải run rẩy mí mắt, không dám cười, thuận thế nịnh: “Đều là Hoàng Thượng nhân đức, mới có Khiếu Thiên tướng quân dũng mãnh phi thường như vậy hiện thế. Khiếu Thiên tướng quân và Trạng Nguyên lang năm ngoái trúng liền Tam nguyên giống nhau, đều là điềm lành của triều đình ta.”

Cảnh Minh Đế nghe mà liên tục gật đầu.

Chuyện không vui quá nhiều, điềm lành càng nhiều càng tốt.

Chỉ là —— Vì sao điềm lành lại xuất hiện ở chỗ lão Thất?

Ý niệm này chợt lóe mà qua, lại bị Cảnh Minh Đế đè xuống.

Vô luận như thế nào, có thể cứu được nhiều người như vậy đều là chuyện cực tốt, khi nào về nhất định phải thưởng.

“Phan Hải, ngươi nói chức quan của Khiếu Thiên tướng quân có phải nên thăng lên hay không?”

Phan Hải chắp tay thi lễ: “Hoàng Thượng thánh minh.”

Dù sao cũng là một con chó, Hoàng Thượng tự quyết định thôi.

Dưới sự dẫn dắt của đám người Triệu thị lang, Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử nhìn thấy trấn Cẩm Lý sau khi xảy ra trận động đất.

Tiểu Nhạc Tử khiếp sợ há to miệng: “ Lại nghiêm trọng như thế này?”

Cái trán của Ngự Sử đều là mồ hôi lạnh, liên thanh truy vấn: “Thật sự chỉ thương vong mấy chục người?”

Triệu thị lang nói: “Vong sáu mươi mốt người, may mắn còn sống một người. Trước mắt đã thanh lý sạch sẽ hai mươi ba cỗ thi thể, số thi thể còn lại thanh lý khó khăn tương đối lớn……”

“Người sống sót ở đâu?” Đến lúc này, Ngự Sử giám sát đã không chút nghi ngờ tính nghiêm trọng của trận động đất này.

Trận động đất này phát sinh vào đêm khuya, lúc mọi người đang ngủ say, nếu lúc ấy bá tánh đều đang ở trên thị trấn, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Triệu thị lang nói: “Người sống sót là một nữ đồng ba tuổi, là Vương gia tự mình cứu ra, đã đưa đến trấn Ô Kê cho đại phu chăm sóc. Nếu khâm sai muốn gặp, chờ trở lại trấn Ô Kê là có thể gặp được.”

Ngự Sử giám sát gật gật đầu, tầm mắt dời khỏi cảnh phế tích hoang tàn khắp nơi, nói với Triệu thị lang: “Tạm thời không vội trở về, hạ quan còn muốn đi xem tình hình an trí của những bá tánh trấn Cẩm Lý gặp tai hoạ nữa.”

Ngự Sử giám sát tuy cấp bậc thấp, nhưng quyền lực lại lớn, đặc biệt là Ngự Sử phụng chỉ xuất hành này, trăm triệu không thể đắc tội.

Đương nhiên, nội thị như Tiểu Nhạc Tử lại càng không thể đắc tội.

Triệu thị lang tự mình dẫn đường, dẫn hai vị khâm sai tới nơi tạm thời thu xếp cho bá tánh trấn Cẩm Lý.

“Triệu đại nhân cứ đi làm việc đi, hạ quan tùy tiện đi xem một chút.”

Triệu thị lang quả thật còn có rất nhiều chuyện phải an bài, trong lòng biết Ngự Sử giám sát đây là muốn tránh ông tra xét tình huống, cực kỳ thức thời tránh đi.

Mấy ngày nay ông tự nhận không thẹn với lòng, đã làm hết sức có thể, không sợ bất luận kẻ nào tới tra.

Ngự Sử giám sát muốn tra đương nhiên không phải Triệu thị lang, mà là chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo Yến Vương.

Chuyện ly kỳ như vậy, ông còn chứa lòng nghi ngờ.

Tùy tiện ngăn lại một bá tánh, Ngự Sử giám sát hỏi: “Lão bá chính là người của trấn Cẩm Lý?”

Mấy ngày nay gặp được nhiều quan viên, ngay cả Vương gia cũng có thể nhìn thấy mỗi ngày, lão hán đã sớm không còn quá nhiều sợ hãi, nghe vậy trả lời: “Tất nhiên phải rồi, nơi này ngoại trừ các đại nhân ra, còn lại đều là người trên trấn ta.”

“Xin hỏi lão bá, vì sao các ngươi dọn khỏi thị trấn trước khi có động đất?”

Lão bá nghe xong lập tức quỳ xuống, dập đầu với một phương hướng nào đó.

Phản ứng này làm Ngự Sử giám sát ngẩn ngơ, không khỏi nhìn về phía Tiểu Nhạc Tử.

Đây là tình huống gì vậy?

Nếu nói gặp được quan lão gia nên sợ hãi, vậy hẳn phải dập đầu ngay từ đầu chứ, giờ này mới phản ứng có phải có hơi chậm tiêu không?

Lại nói, phương hướng không đúng nha.

Lão bá bò dậy, lau khóe mắt nói: “Đại nhân chớ trách, tiểu dân vừa nghe ngài hỏi như vậy, tâm tình quá kích động. Những người trên trấn chúng ta có thể sớm rút lui, đều là nhờ Vương gia a ……”

Nghe lão bá ca ngợi Yến Vương trọn vẹn một khắc, Ngự Sử giám sát không thể nhịn được nữa xua tay: “Lão bá có thể đi làm việc rồi.”

Đợi lão bá đi rồi, Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: Trải qua chuyện này, mỹ danh của Yến Vương chỉ sợ sẽ lan truyền khắp thiên hạ. 

💖💖 Chương 564 : Hồi kinh diện thánh 

Trở lại trấn Ô Kê, Ngự Sử giám sát gặp được người sống sót duy nhất trong trận động đất - Ni Ni.

Tiểu nữ hài thoạt nhìn không có tinh thần, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, vừa thấy chính là đã khóc một lúc lâu.

Phụ nhân chiếu cố hài tử lau nước mắt nói: “Hài tử cứ khóc nháo muốn tìm cha mẹ, thật là nghiệt chướng mà.”

“Con gọi Ni Ni sao?” Nhìn thấy một tiểu nữ hài cùng tuổi với tiểu nữ nhi của mình, nghĩ đến tiểu cô nương mất cả cha lẫn mẹ, trái tim Ngự Sử giám sát không khỏi mềm đi.

Tiểu nữ hài sợ hãi nhìn Ngự Sử giám sát, gật gật đầu, đôi mắt như nho đen nhìn chằm chằm cánh cửa.

“Con đang nhìn cái gì?”

Tiểu nữ hài mím môi, rốt cuộc mở miệng: “Con đang đợi ca ca xinh đẹp.”

Ngự Sử giám sát ngẩn ra.

Tiểu nữ hài bổ sung nói: “ Ca ca xinh đẹp ôm con……”

Ngự Sử giám sát lúc này mới đem ca ca xinh đẹp liên hệ với Yến Vương.

Ngẫm lại gương mặt kia của Yến Vương, xinh đẹp xác thật không sai, nhưng mà ca ca ——

Ngự Sử giám sát sờ sờ cái cằm còn chưa mọc râu, dở khóc dở cười, không còn nghi ngờ lời Triệu thị lang nói rằng là Yến Vương tự mình cứu tiểu nữ hài ra nữa.

Nhìn tiểu nữ hài vừa đáng thương lại đáng yêu này, Ngự Sử giám sát trầm mặc.

Đứa nhỏ này là người sống sót duy nhất ở lại trong thị trấn lúc ấy, là Yến Vương không màng an nguy của bản thân cứu lên……

Ấn tượng của Ngự sử giám sát trẻ tuổi đối với Úc Cẩn là tốt đẹp chưa từng có trước giờ.

Ban đêm, đèn trong phòng của Ngự Sử giám sát vẫn luôn sáng, tấu sớ thật dày viết xong, dán kín phong thư, giao cho người ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành.

Sau tấu sớ của Triệu thị lang, Cảnh Minh Đế rốt cuộc chờ được bản tấu của Ngự sử giám sát cùng Tiểu Nhạc Tử phân biệt đưa tới, so sánh hai bản, cũng không khác mấy với những điều Triệu thị lang đã bẩm báo.

Trầm ngâm thật lâu, Cảnh Minh Đế phân phó Phan Hải: “Truyền ý chỉ của Trẫm, triệu Thái Tử, Yến Vương, đám người Hộ Bộ Hữu thị lang Triệu Như Khánh hồi kinh diện thánh.”

“Vâng.”

Cảnh Minh Đế nghĩ tới gì đó, bổ sung nói: “Đúng rồi, nhắc nhở Yến Vương mang theo Khiếu Thiên tướng quân cùng tiến cung.”

Phan Hải lập tức đem ý chỉ truyền ra ngoài.

Đám người Thái Tử nhận được ý chỉ đã là hai ngày sau, chờ trở lại kinh thành, tháng năm đã qua hơn phân nửa.

Úc Cẩn xa xa liếc nhìn phương hướng Yến Vương phủ một chút, tuy nóng lòng về nhà, lại không thể không theo mọi người tiến cung trước.

“Đưa hai đứa nhỏ về Vương phủ trước, nói với Vương phi ta đã trở về, tiến cung đi gặp phụ hoàng xong sẽ lập tức về nhà.” Úc Cẩn phân phó Long Đán.

Về nhà…… Hai chữ này nói ra đều cảm thấy ngọt như mật, làm lòng hắn tràn đầy vui sướng.

Ra ngoài nhiều ngày như vậy mới trở về, cũng không biết lão đầu kia có chuyện gì muốn dong dài, nhất định cứ phải gặp mặt ngay lập tức.

Chậm trễ gặp tức phụ, Cảnh Minh Đế ở trong lòng Úc Cẩn nháy mắt từ hoàng đế lão tử biến thành lão đầu.

Nhị Ngưu cũng không cao hứng.

Rời nhà lâu rồi, nhớ ổ chó của nó, nhớ nữ chủ nhân, còn nhớ bò kho, tương giò, thịt chưng ……

Suy nghĩ một chuỗi dài, đại cẩu càng không vui, buồn bã ỉu xìu đi theo Úc Cẩn vào cung.

Nội thị ngoài Ngự thư phòng thấy mọi người tới rồi, vội vàng truyền báo.

Cảnh Minh Đế ở trong Ngự thư phòng đã chờ đến sốt ruột, lập tức gọi người tiến vào.

Ngự thư phòng nhất thời ùa vào không ít người, ánh nhìn đầu tiên của Cảnh Minh Đế chính là thanh niên như minh châu mỹ ngọc kia.

Không phải bởi vì hắn đi ở phía trước, mà là dù phía trước có nhiều người hơn nữa cũng không thể che lấp hào quang của hắn.

Trên đời này luôn có một vài người như vậy, chẳng sợ yên lặng đứng ở trong đám người, vẫn như cũ như hạc trong bầy gà, khiến người liếc mắt một cái đã trông thấy ngay.

Cảnh Minh Đế dời tầm mắt xuống, liền nhìn thấy một con đại cẩu da lông bóng loáng.

Ách, Khiếu ái khanh có hơi béo nha ——

Cảnh Minh Đế vừa mới hiện lên ý niệm này, bên tai liền vang lên một tràng thanh âm thỉnh an.

“Không cần đa lễ.”

Cảnh Minh Đế lúc này mới nhìn về phía Thái Tử, thấy Thái Tử thế mà lại còn béo hơn lúc rời kinh, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.

Đi cứu tế lại béo lên? Nghĩ cũng biết hỗn trướng này không hề bỏ sức gì!

Đối với việc Thái Tử ở bên ngoài biểu hiện như thế nào, Cảnh Minh Đế xem qua tấu sớ của ba người Triệu thị lang, Ngự Sử giám sát cùng Tiểu Nhạc Tử, trong lòng đã có nắm bắt sơ sơ.

Đương nhiên, ba người này ai cũng không dám nói Thái Tử không tốt, thậm chí còn khen Thái Tử vài câu.

Nhưng chính là vài câu khen ngợi sơ lược này, Cảnh Minh Đế còn có gì không rõ nữa?

Thái Tử là đại diện cho ông đi an ủi nạn dân, phàm là có biểu hiện gì, trên tấu sớ còn không khen Thái Tử lên tận trời cao?

Cái đồ không nên thân này!

Cảnh Minh Đế đột nhiên lạnh mặt làm Triệu thị lang chẳng hiểu ra sao.

Lẽ ra một chuyến này không có công lao cũng có khổ lao chứ, Hoàng Thượng đây là ý gì?

Hiểu rồi, chắc chắn là bực chuyện bạc cứu tế dùng vượt quá đây mà!

Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu thị lang lại thầm mắng Thái Tử một trận.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Triệu thị lang, thần sắc hòa hoãn hẳn: “Triệu ái khanh chuyến này vất vả.”

Triệu thị lang lập tức nói: “Vì quân phân ưu, chính là việc  thuộc bổn phận của thần.”

“Trẫm nghe nói Triệu ái khanh việc gì cũng tự làm nấy, lòng trẫm thấy rất an ủi. Nếu như đại thần trong triều đều được như Triệu ái khanh, vậy trẫm có thể kê cao gối mà ngủ rồi.”

Triệu thị lang ngoài miệng nói lời khiêm tốn, trong lòng đã vui đến nở hoa, chỉ ngóng trông ngày mai thượng triều Hoàng Thượng có thể khen ông trước mặt cả triều văn võ bá quan thêm lần nữa, cũng đã không tiếc nuối.

Khen Triệu thị lang xong, Cảnh Minh Đế nhìn về phía Úc Cẩn: “Lão Thất, lần này ngươi làm rất tốt. Cứu hơn ngàn bá tánh, đây là công đức tận trời, ngươi đã không cô phụ sự chờ mong của trẫm ……”

Thái Tử nghe mà trong lòng lên men.

Rõ ràng là công lao của Nhị Ngưu, thế nào lại thành của một mình lão Thất?

Nhưng chung quy còn tồn tại một tia lý trí, ngăn Thái Tử nói ra chuyện Triệu thị lang khi quân trước mặt những người này.

Hừ, đợi lát nữa hắn sẽ lặng lẽ nói cho phụ hoàng!

Úc Cẩn bình tĩnh nói: “Phụ hoàng tán thưởng, nhi tử chỉ là thuận tâm mà làm, không hề nghĩ đến cái gì công đức với không công đức.”

“Thuận tâm mà làm?” Cảnh Minh Đế giật mình, rồi sau đó cười rộ lên, “Thuận tâm mà làm mới tốt, thuận tâm mà làm mới tốt a.”

Phan Hải nhìn Úc Cẩn một cái thật sâu, thầm nghĩ: Xem ra phân lượng của Yến Vương ở trong lòng Hoàng Thượng lại nặng hơn rồi, cũng không biết tương lai Yến Vương có thể có tạo hóa gì ……

Phan Hải cũng không dám nghĩ sâu, chỉ là âm thầm hạ quyết tâm về sau tận lực lấy lòng Yến Vương nhiều hơn, ít nhất không có gì xấu.

Cảnh Minh Đế tuy rất hài lòng với biểu hiện lần này của Úc Cẩn, nhưng dù sao cũng là con của chính mình, không tiện khen nhiều, đoạn đem tầm mắt rơi xuống trên người Nhị Ngưu.

“Đây là Khiếu Thiên tướng quân mà trước kia trẫm phong thưởng đi?”

Nhị Ngưu vừa nghe, lập tức đứng thẳng lên.

Phan Hải vội vàng che ở trước người Cảnh Minh Đế.

“Phan Hải, ngươi lui ra.” Cảnh Minh Đế nhàn nhạt nói.

Một con thần khuyển có thể biết trước nguy hiểm, còn có thể phát hiện người sống sót trong động đất, sao có thể như chó điên tùy tiện cắn người?

Thần khuyển như vậy nếu cắn người, đó nhất định là có lý do.

Úc Cẩn lại không ngờ Cảnh Minh Đế nghĩ thoáng như vậy , lo ông hiểu lầm, vội giải thích nói: “Phụ hoàng, Nhị Ngưu là cho ngài xem thẻ bài trên cổ nó.”

Cảnh Minh Đế tập trung nhìn vào, quả nhiên ở vị trí giữa cổ đại cẩu nhìn thấy một tấm thẻ đồng, mặt trên mơ hồ có chữ viết.

Nhị Ngưu thấy Cảnh Minh Đế xem xong rồi, hai chân trước hạ xuống mặt đất.

Cảnh Minh Đế nhất thời long nhan đại duyệt: “ Khiếu Thiên tướng quân trẫm phong quả nhiên là một con thần khuyển, có điều vòng cổ có hơi nhỏ, quay đầu phải đổi lại cho Khiếu ái khanh một cái khác.”

Ừm, Khiếu ái khanh xác thật hơi béo rồi đó, thẻ đồng treo ở trên cổ đều sắp không nhìn thấy rồi…… 

💖💖 Chương 565 : Hận sắt không thành thép 

Khen Nhị Ngưu xong, Cảnh Minh Đế lúc này mới nhìn nhìn Thái Tử, nhàn nhạt tới một câu: “Thái Tử cũng không tồi.”

Thái Tử suýt nữa khóc lớn.

Hắn được khen ngợi thế mà còn không nhiều bằng Nhị Ngưu!

Chờ mọi người lui ra, trong phòng không còn người ngoài, Cảnh Minh Đế bắt đầu nhìn chằm chằm Thái Tử.

Thái Tử bị nhìn đến hãi hùng khiếp vía, cười khan nói: “Phụ hoàng ——”

“ Chuyến này Thái Tử có cảm thụ gì?” Cảnh Minh Đế nhàn nhạt hỏi.

Thái Tử ngẩn người, vội nói: “ Bá tánh gặp tai hoạ quá đáng thương, nhi tử nhìn mà thật không đành lòng……”

Biết thương tiếc bá tánh, coi như không tồi.

Cảnh Minh Đế âm thầm gật đầu, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Những bá tánh gặp tai hoạ đó đều là con dân Đại Chu, bọn họ chịu khổ cũng giống như chúng ta chịu khổ. Ngươi nhớ kỹ chưa?”

Thái Tử liên tục gật đầu: “Nhi tử nhớ kỹ.”

Cảnh Minh Đế đổi chủ đề: “Nhưng ngươi còn phải nhớ rõ một điều, không quy củ không thành quy tắc, bá tánh gặp tai hoạ ắt đáng thương, nhưng sau khi gặp tai hoạ phải sắp xếp như thế nào, trợ cấp bạc cho bao nhiêu, những cái này đều đã có định lệ, nhất định không thể vì khí phách nhất thời mà tùy ý tăng giảm, bằng không sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết……”

Thái Tử nghe xong tức điên lên, thầm nói: “Triệu thị lang cái lão thất phu kia, vậy mà cáo trạng hắn!”

“Ngươi nói cái gì?” Thái Tử buồn bực oán giận trong cổ họng, Cảnh Minh Đế nhất thời không nghe rõ.

“Có một chuyện, nhi tử không biết có nên nói hay không ——”

Cảnh Minh Đế vốn đã không hài lòng về chuyến đi này của Thái Tử, nghe vậy tức giận nói: “Có chuyện liền nói, đừng có học ba cái tật xấu không phóng khoáng đó!”

Thái Tử phát nghẹn, trong lòng ủy khuất không thôi.

Phụ hoàng quả nhiên không thích hắn, hắn nói cái gì đều là sai.

Tuy trong lòng buồn bực, lại không dám chần chờ thêm, Thái Tử vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, Triệu thị lang khi quân!”

Cảnh Minh Đế nheo mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thái Tử.

Thái Tử căm giận nói: “Căn bản không có thần nhân báo mộng cảnh báo lão Thất gì cả, sớm biết trước trấn Cẩm Lý sẽ phát sinh động đất chính là con chó mà lão Thất nuôi kia. Chẳng qua mọi người lo bá tánh trấn Cẩm Lý không tin, lúc này mới mượn cớ có thần nhân đi vào giấc mộng lão Thất cảnh báo……”

Mắt lạnh nhìn Thái Tử nói thao thao bất tuyệt, lửa giận trong lòng Cảnh Minh Đế càng lên càng cao.

“Phụ hoàng, Triệu thị lang biết rõ chân tướng, lại dùng lý do thần nhân báo mộng cho lão Thất nói cho Ngự sử giám sát, đây rõ ràng chính là khi quân ——”

“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế vỗ bàn cái rầm.

Thái Tử im bặt, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế đã là mặt rồng giận dữ, chỉ vào Thái Tử mắng: “Hỗn trướng, ngươi xuất hành một chuyến, không để sự vất vả, công lao của thần tử ở trong lòng, lại học được cáo trạng sau lưng, ngươi còn có chút độ lượng của một trữ quân hay không? Ngươi làm như thế, một khi lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến văn võ bá quan thất vọng lạnh lòng?”

Nếu khiến văn võ bá quan lạnh lòng, cuối cùng bị liên luỵ lại là ai?

Chút gian khổ khi Thái Tử xuất hành cứu tế ở trong lòng Cảnh Minh Đế nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại có thất vọng.

Nhớ lại trong ba bản tấu thật dày đều là khen ngợi tôn sùng Úc Cẩn, lại nhìn Thái Tử đóng cửa cáo trạng, trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên hiện lên một ý niệm: Lập lại Thái Tử, phải chăng đã sai?

Ý niệm này lập tức bị ông gắt gao đè xuống.

Thái Tử đã lập lại, vô luận như thế nào cũng không thể lập đi lập lại tiếp, thậm chí còn —— lão Thất biểu hiện chói mắt  như thế, còn ôm chuyện thần nhân nhập giấc mộng cảnh báo vào người, lẽ nào không có mục đích gì?

Tâm tư Đế vương luôn tràn đầy ngờ vực, Cảnh Minh Đế cũng không ngoại lệ.

Trên thực tế, cũng là do chuyến này Úc Cẩn biểu hiện quá chói mắt, vượt xa dự kiến của ông, cũng vượt xa dự kiến của văn võ bá quan thậm chí người trong thiên hạ, không phải do ông không nghĩ nhiều.

Hung hăng răn dạy Thái Tử một trận, Cảnh Minh Đế mới hòa hoãn lại, xua tay nói: “Hồi Đông Cung của ngươi đi, tự kiểm điểm lại bản thân cho trẫm!”

Thái Tử mặt xám mày tro rời khỏi Ngự thư phòng, trong lòng mắng Triệu thị lang gần chết: Lão thất phu, chờ tương lai sẽ có ngày tính sổ với ông!

Ngự thư phòng nhất thời yên tĩnh, thật lâu sau, Cảnh Minh Đế mở mắt ra, nói với Phan Hải: “Gọi đồ đệ ngươi tới đây.”

Phan Hải đi ra ngoài, Tiểu Nhạc Tử tiến lên chào hỏi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng muốn hỏi ngươi chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo Yến Vương.”

“Sư phụ ——” Tiểu Nhạc Tử muốn nói lại thôi, lấy ánh mắt trưng cầu ý kiến của Phan Hải.

Hắn đương nhiên một lòng với sư phụ, cách nhìn của sư phụ với Yến Vương trực tiếp ảnh hưởng đến cách hắn nói sau khi tiến vào.

Những người đã am hiểu sâu kỹ xảo nói chuyện như bọn họ, cho dù Yến Vương lập được công lao ngút trời không thể mạt sát, nhưng thoáng thay đổi một vài câu từ trên một chi tiết nào đó, là có thể khiến cho ấn tượng của người nghe được lời này đối với Yến Vương thay đổi một cách vi diệu.

Phan Hải nhẹ giọng nói: “Yến Vương là một người chân thành.”

Tiểu Nhạc Tử nhất thời lĩnh hội ý tứ của Phan Hải, nhỏ giọng nói: “Hài nhi hiểu rồi.”

“Ừ, đi vào đi.”

Không bao lâu, Tiểu Nhạc Tử xuất hiện ở trước mặt Cảnh Minh Đế.

“Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Nói những gì ngươi chứng kiến ở huyện Tiền Hà đi.” Cảnh Minh Đế mặt vô biểu tình nói.

Tiểu Nhạc Tử liền nói lại mọi chuyện.

Cảnh Minh Đế nghiêm túc nghe, nghe đến cuối cùng hỏi: “Ngay từ đầu, Yến Vương nhắc tới chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo như thế nào?”

Tiểu Nhạc Tử do dự một chút.

“Cứ nói đừng ngại, trẫm chỉ muốn biết sự thật.”

Tấu là do người viết, ông chỉ có thể đem đôi mắt và lỗ tai của người khác thành của chính mình, ở trong đó có rất nhiều bất đắc dĩ.

So ra, hoạn quan bên người không thể nghi ngờ càng có thể làm đế vương tín nhiệm hơn. 

Tiểu Nhạc Tử lúc này mới nói: “Nô tỳ đã tìm hiểu qua, kỳ thật ngay từ đầu Yến Vương đề nghị để Thái Tử điện hạ gánh vác cách nói này ……”

“Thái Tử hắn ——”

“Điện hạ cho rằng Khiếu Thiên tướng quân biết trước động đất là lời nói vô căn cứ, cự tuyệt.”

Khóe miệng Cảnh Minh Đế run lên.

Ông hoàn toàn có thể biết được vì sao Thái Tử cự tuyệt, đây là sợ một khi không có động đất phát sinh, phải gánh trách nhiệm đây mà.

Tiểu Nhạc Tử cúi đầu, nói tiếp: “Lúc ấy các đại nhân cũng cảm thấy mạo hiểm, Yến Vương dốc hết sức kiên trì, vì thế ——”

“Đủ rồi, ngươi lui ra đi.”

Tiểu Nhạc Tử liếc nhanh Phan Hải một cái, nói một tiếng vâng, tay chân nhẹ nhàng lui xuống.

Cảnh Minh Đế trầm mặt, tâm tình vô cùng khó chịu.

Phan Hải khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, việc này không trách Thái Tử được…… Người khác không có tuệ nhãn thức châu như ngài, sớm phát hiện Khiếu Thiên tướng quân thần thông, tự nhiên không thể tin Khiếu Thiên tướng quân có thể biết trước động đất. Nếu như lúc ấy Thái Tử ôm vào việc này mà không có động đất phát sinh, không phải làm mọi người chê cười hay sao……”

Cảnh Minh Đế lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Thái Tử thiếu đảm đương a ——”

So với tính mạng của bá tánh một trấn, làm người chê cười tính là gì?

Trên đời này, luôn có vài chuyện thà rằng làm trò cười cũng phải đi làm, bởi vì nó đáng giá.

Mặc dù khả năng phát sinh động đất chỉ có vạn nhất, nhưng cũng nên đi làm.

Làm, một khi động đất xảy ra thì sẽ như như bây giờ cứu được bá tánh của một trấn. Nếu như động đất không xảy ra, cũng chỉ là bị người ta chê cười vài câu mà thôi.

Trữ quân của một quốc gia, vì bá tánh của một trấn nếu cả mạo hiểm bị người giễu cợt vài câu mà cũng không muốn gánh, vậy tương lai lại làm sao tận tâm tận lực vì giang sơn bá tánh đây?

Cảnh Minh Đế cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót.

Úc Cẩn mang theo Nhị Ngưu rời khỏi hoàng cung, vội vàng chắp tay với Triệu thị lang cố ý lưu lại muốn cùng hắn bắt chuyện vài câu, cơ hồ là chạy như bay trở về Yến Vương phủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info