ZingTruyen.Info

[Edit-Full]Em Trai Nhà Bên Thật "Tốt"

Chương 20

Flechazo0810

Chờ đến khi thấy hắn cười, Tô Ngọc mới xác định mình đã dỗ được hắn, đôi mắt cong thành trăng non.

Cô nghĩ Cảnh Chanh đẹp như vậy, dỗi một chút cũng chẳng sao.

Tô Vĩnh Thanh ở nơi đó nhìn bọn họ cười đùa, giữa mày nhiều thêm một tia ưu sầu không dễ phát hiện.

Nếu chuyện này luôn được che dấu kĩ, cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ.

Chính là luôn có người không buông tha cô, thanh âm điện thoại…… Vang lên.

Cái kia thanh âm làm Tô Ngọc giống như rơi vào động băng, nháy mắt lạnh lẽo đến sâu trong.

Lại là một yêu cầu thêm bạn tốt lập lòe trên màn hình, Tô Ngọc hàm răng khanh khách đánh nhau, cơ hồ là theo bản năng hoảng loạn nhặt lên di động, gõ cửa phòng Dung Cảnh Chanh.

Ánh mắt Dung Cảnh Chanh dừng ở sắc mặt  trắng bệch của cô, ánh mắt lạnh mấy độ đem Tô Ngọc kéo vào phòng.

"Làm sao vậy?" Dung Cảnh Chanh lôi kéo cô ngồi ở trên giường, sờ sờ khóe mắt phiếm hồng.

"Di động… Người kia……" Tô Ngọc đem điện thoại ném ở trên giường, ngăn không được chán ghét cùng sợ hãi, cô hoãn hoãn mới tiếp tục nói, "Hắn lại tìm em, em nghĩ……Em nên cùng hắn nói chuyện qua, chính là…… Chúng ta không có manh mối khác không phải sao?"

Dung Cảnh Chanh sắc mặt không tốt lắm, "Nhưng em đang khó chịu, chúng ta có thể từ từ tới, không cần sốt ruột."

"Em chờ không được." Tô Ngọc trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, "Chậm một ngày, em phải chịu nhiều một ngày dày vò, em tưởng tượng đến… Cảnh Chanh, em chịu không nổi……"

Dung Cảnh Chanh giơ tay đè lại Tô Ngọc run rẩy bả vai, "Được rồi, nhưng lần này để anh xử lý."

Tô Ngọc trầm mặc gật đầu, cô bỏ dép trèo lên giường, cả người cuộn tròn trong lòng ngực Cảnh Chanh, nghe hắn tim đập, làm chính mình cảm xúc bình phục xuống.

Dung Cảnh Chanh đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt, nháy mắt bên kia liền yêu cầu video.

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh nhìn nhau liếc mắt một cái, lựa chọn bắt máy.

"Ha ha, bảo bối, trong khoảng thời gian này nhớ tôi không?"

Đối diện thực tối, chỉ có thể nhìn đến một mảnh bãi biển in lên dấu vết mơ hồ dưới ánh trăng, hắn thanh âm mang theo tình dục khiến người buồn nôn.

Tô Ngọc theo bản năng ôm chặt Dung Cảnh Chanh, hai người một chữ cũng không có nói.

Cô hoảng loạn, đại não bắt đầu sửa sang lại, cô cần thiết tìm ra đối phương là ai

"Ha, nghe nói các người đem sự tình nháo thật sự lớn, nhưng khiến tôi có chút buồn rầu, thật là quá kích thích…… Em ở đối diện, có lẽ cậu người yêu bé nhỏ của em cũng ở đấy nhỉ? Tôi cứng rồi, đừng cúp điện thoại, chúng ta cùng vui sướng chơi một hồi……"

Điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm nắp bình vặn ra, phốc một tiếng… Tiếp theo là có chất lỏng gì đó bị bài trừ.

"Nếu là em ở đây thì tốt rồi, tôi sẽ không cần dùng đến bôi trơn, tao thủy của em có thể giải quyết việc này, tôi càng thích em nhiều một chút."

Tô Ngọc trừng lớn mắt, cô không thể tin tưởng người này thế nhưng cứ như vậy thủ dâm!

Cô không thể chịu đựng được muốn đem điện thoại quăng xuống, được Dung Cảnh Chanh bình tĩnh ngăn lại, cứ như vậy, bọn họ ngồi ở chỗ này nghe xong ước chừng hai cái giờ.

"Không có định vị được vị trí của hắn, hắn hẳn là có thiết bị thay đổi IP." Dung Cảnh Chanh đem thông tin cung cấp cho Tô Ngọc, "Anh đã thu video, lúc sau phân tích kết quả sẽ có."

Tô Ngọc cảm thấy hô hấp đều tựa hồ bị tắc nghẽn, cô lắc đầu đang muốn nói cái gì, cửa phòng đã bị gõ vang.

Tô Vĩnh Thanh ở ngoài cửa đợi, Tô Ngọc hai mắt đỏ bừng đi ra.

"Chú Tô." Dung Cảnh Chanh lễ phép cười nói, "Cháu với Tô Ngọc bàn luận chút về việc học, không chú ý tới thời gian đã khuya, xin lỗi."

"……" Tô vĩnh thanh thở dài, "A Ngọc, con cùng bố lại đây."

Bọn họ lại một lần vào phòng trà, nhưng không khí không nhẹ nhàng như trước đó.

Tô Vĩnh Thanh thong thả ung dung nâng ly, nước, pha trà "A Ngọc, con là cái đứa không biết nói dối như nào, con biết không?"

Tô Ngọc đờ ra tại chỗ.

"Bố với mẹ con lúc con còn nhỏ có quá nhiều việc nên lơ là việc chăm sóc con, bà ấy lỡ đi sớm, là bố một tay nuôi con lớn, nếu nói trên thế giới này có ai so với bố càng hiểu biết con, bố chưa nghĩ đến, cũng sẽ không tin tưởng." Tô Vĩnh Thanh tay nắm ấm trà run một chút, suýt nữa đem nước nóng đổ ra.

"Bố không muốn hỏi con xảy ra chuyện gì, là không muốn tạo thành thương tổn lần hai cho con." Tô Vĩnh Thanh ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc, "Nhưng là A Ngọc... Con không nên chỉ đem hết chuyện nói cho Dung Cảnh Chanh."

"……" Tô Ngọc cắn môi dưới, "Con biết chuyện này bản thân làm không tốt, không nên có việc gì cũng làm phiền Cảnh Chanh, chính là con lúc ấy thật sự… Khống chế không được bản thân, bố à."

Tô Vĩnh Thanh thở dài, "A Ngọc, bố đã nói qua, bố cũng không muốn chỉ trích con, sự tình đã đã xảy ra, điều chúng ta cần là biện pháp giải quyết đúng không?"

Tô Ngọc gật đầu.

"Bố hy vọng các con có thể trong năm nay liền kết hôn." Tô Vĩnh Thanh chung quy vẫn không thể pha xong một tách trà, ông cách một bàn trà cầm lấy tay Tô Ngọc, "Bố hi vọng con nhanh chóng yên ổn, đem hết thảy đều quên đi, coi như cái gì cũng không có phát sinh."

Tô Ngọc đồng tử mở to, nháy mắt suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, tức giận đến đầy người run run, "Cho nên… Bố nói mẹ với dì Quyền đặt ra hôn ước từ nhỏ là gạt con? Người chỉ là vì bắt Cảnh Chanh cưới con, bố! Người! Không cần, ta không cần!"

"Bố cũng không hy vọng như thế." Tô Vĩnh Thanh đỡ trán, "Chính là con bảo bố phải làm sao bây giờ? Bố sao có thể nhìn con bị loại chuyện này tra tấn? Thằng bé yêu con, sau khi kết hôn nó sẽ cùng con đối mặt với mọi chuyện? Hôn ước mới là bảo đảm ổn thỏa nhất, nó đối với con luôn yêu say đắm, người trưởng thành khi yêu sẽ chú ý đến trách nhiệm, hiện tại nó vì tình cảm mà ở cạnh con, vậy sau này thì sao? Ai có thể bảo đảm nó sau này sẽ luôn ở bên con?"

Tô Ngọc sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lắc đầu đứng lên, "Con sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà cùng Cảnh Chanh kết hôn, nếu bố chỉ là tính toán lợi dụng Cảnh Chanh, con sẽ cự hôn......"

"Dung Cảnh Chanh thích con." Tô Vĩnh Thanh bất đắc dĩ nói, "Biểu hiện của thằng bé thật sự rõ ràng không phải sao?"

"Nhưng là cưới con không phải trách nhiệm của anh ấy! Bố…… Bọn con hiện tại rất tốt, xin đừng tạo áp lực cho anh ấy, lời nói dối bị vạch trần con không có cách nào đối mặt với anh, con không muốn đê tiện như vậy." Tô Ngọc khóc thành tiếng, "Bố không thể như vậy, bố à, con rất sợ hãi, con không mất đi cái gì, không đến mức như thế, chúng ta thuận theo tự nhiên được không?"

Tô Vĩnh Thanh có chút thất vọng nhìn Tô Ngọc, "Com không thể luôn hành động theo cảm tình."

Vô luận là Tô Ngọc hay là Tô Vĩnh Thanh đều biết, đây là một lần đàm phán thất bại.

Tô Vĩnh Thanh mở miệng nói, "Ta sẽ tôn trọng ý kiến của con, chuyện này bố về sau cũng sẽ không nhắc lại, nhưng là…… Con còn có cơ hội đổi ý, ta lại ở chỗ này ngốc hai ngày thời gian, bố hy vọng com trong lúc này tới tìm."

Tô Ngọc một đêm không có ngủ ngon, suốt đêm mất ngủ, dạ dày bộ quặn đau, ngày hôm sau liền nằm lên giường trong bệnh viện.

Dung Cảnh Chanh ghé vào mép giường của cô, đáy mắt là nhàn nhạt màu xanh lá.

____________________________________________________________________
Chỉ còn 3 chương nữa thôi😄. Tớ sẽ cố để edit hết cho mọi người!!!!!
Waring: kết hơi hụt nhé mọi người!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info