ZingTruyen.Info

[Edit]Đừng khóc

Chương 77: Tôi ở đây

taboo_6762

Trong thang máy âm phong từng trận.

Lạc Trạm phục hồi tinh thần, cảm nhận được ánh mắt như kim chích phía sau lưng, anh buông tiếng thở dài.

"Bà hiểu lầm. Ngày đó không có cùng bà giải thích rõ ràng, lầu 12 không phải bạn gái của cháu, cháu ngày đó chỉ là được trưởng bối giao phó tới đưa chìa khóa......"

"Ai."

Bà lão thân thiết vỗ vỗ cánh tay anh. "Cháu xem cháu người thanh niên này, có cái gì ngượng ngùng đâu? Cháu đừng nhìn bà lớn tuổi, nhưng bà không phải đồ cổ lỗ sĩ, huống chi mấy đứa đến tuổi này, yêu đương làm gì còn ngượng ngùng không chịu thừa nhận?"

Lạc Trạm nghĩa chính từ nghiêm: "Thật không phải yêu đương, chỉ là đưa chìa khóa."

Bà lão do dự: "Thật sự?"

"Vâng."

Bà lão lộ ra hoang mang: "Vậy...... ngày đó cháu giữa trưa đi lên, như thế nào lúc bà chạng vạng trở về còn ở chỗ này gặp được cháu. Đưa chìa khóa cũng sẽ không đưa một buổi trưa đi?"

Lạc Trạm: "............" Trải qua một phen không ngừng nỗ lực, phía sau ánh mắt Lam Cảnh Khiêm cơ bản đã chuyển thành sát ý.

Không dám cùng bà lão nói thêm chút nữa, Lạc Trạm nhìn theo bà rời đi.

Lam Cảnh Khiêm: "Đưa chìa khóa?"

Lạc Trạm: "Xác thật là đưa chìa khóa, chuyện này ngài hỏi Nhiễm Nhiễm hoặc là bà em ấy, đều có thể nghiệm chứng."

Lam Cảnh Khiêm: "Nói cách khác, trong nhà không có ai, cậu cùng con bé đơn độc ở dưới một mái hiên."

Lạc Trạm: "......"

Lam Cảnh Khiêm: "Còn ở cả một buổi trưa?"

Lạc Trạm: "......"

Đối diện vài giây, Lạc Trạm bất đắc dĩ mà cười: "Cháu như thế nào giống như hết đường chối cãi."

"Nếu không đúng sự thật, cậu có thể phản bác."

"Đáng tiếc," Lạc Trạm hơi nhún vai, "Không có. Sự thật đích xác như thế."

Lam Cảnh Khiêm ánh mắt hơi trầm xuống.

Lạc Trạm: "Nhưng cho dù phải cho cháu hình phạt, cũng cho cháu bổ sung một chút tình cảnh ngay lúc đó chứ?"

"...... Cậu nói."

Lạc Trạm: "Ngày đó giữa trưa Nhiễm Nhiễm một mình ở nhà, hơn nữa không ăn cơm, trong nhà lại không có thức ăn nhanh, bà em ấy không biết khi nào trở về ―― cháu không thể nào ném lại một mình em ấy được."

Lam Cảnh Khiêm ánh mắt khẽ nhúc nhích, biểu tình cũng bắt đầu hòa hoãn.

Lạc Trạm lại nói: "Cháu chưa từng vào bếp, ngày đó giữa trưa cơm trưa lăn lộn thật lâu. Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, em ấy ở trên sô pha ngủ, cho nên cháu không có đi. Chờ đến khi bà chạng vạng trở về thì mới rời đi."

Lam Cảnh Khiêm đã không nhịn được nhăn mi lại, thấp mắt: "Tiểu Nhiễm nó...... thường xuyên một mình ở nhà sao?" Hắn như là đặt câu hỏi cho Lạc Trạm, lại như là lầm bầm lầu bầu, biểu tình lộ ra xen lẫn giữa đau lòng cùng áy náy.

Mà Lạc Trạm đối với loại cảm xúc này rất quen thuộc.

―― sau khi biết mình chính là cậu bé mà cô đã cứu thời thơ ấu, Lạc Trạm liền chưa bao giờ chân chính thoát khỏi loại cảm xúc này.

Lạc Trạm hạ giọng: "Trước kia, có lẽ đi. Nhưng về sau, sẽ không."

Lam Cảnh Khiêm giương mắt.

Lạc Trạm lộ ra bộ dạng đứng đắn lại nghiêm túc hiếm thấy: "Về sau chỉ cần Nhiễm Nhiễm yêu cầu, cháu tùy thời đều sẽ xuất hiện ở trước mặt em ấy."

Lam Cảnh Khiêm phi thường cảm động, há mồm: "Nhóc con, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lạc Trạm: "?"

Lam Cảnh Khiêm: "Con gái của tôi mới 16 tuổi. Mấy người như cậu đến tuổi yêu đương liền đạo đức cơ bản đều không có, vài năm tới cách nó càng xa càng tốt."

Lạc Trạm: "............"

Nam nhân có con gái, đều là thời thời khắc khắc đều cảnh giác cũng chuẩn bị trước như này sao?

.

Sau khi bị bà lão kia vạch trần, một chút niềm tin cuối cùng của Lam Cảnh Khiêm đối với Lạc Trạm, tính cả tình anh em của hai người, cùng nhau rách nát tả tơi.

Địa vị của Lạc Trạm ở trong mắt Lam Cảnh Khiêm, cũng trong thời gian nửa ngày ngắn ngủn, nhanh chóng từ bạn vong niên Lạc tiểu thiếu gia ngã thành thằng nhóc cầm thú nhớ thương con gái bảo bối mười sáu năm mới gặp được của ông.

Phòng Lạc Trạm khó hơn phòng xuyên.

*Nguyên văn <甚于防川>: một ý trong câu <防民之口,甚于防川.>Phòng dân chi khẩu, thậm vu phòng xuyên (Bịt miệng dân khó hơn ngăn nước dòng sông), ý của tác giả cũng tương tự vậy á.

Vì thế lúc sau cả ngày hành động, mặc kệ Lạc Trạm mang theo Đường Nhiễm đi đến chỗ nào, chiếc xe hơi màu đen liền trước sau vững chắc mà dính ở sau xe bọn họ.

Người cha già kia tràn đầy trách cứ cùng phòng bị, ánh mắt càng giống như một cái rìu treo trên đỉnh đầu Lạc tiểu thiếu gia.

―― vẫn là một cái rìu sắc nhọn đầy oán hận, tùy thời có thể rơi xuống rồi răng rắc một cái.

Chạng vạng, Đường Nhiễm bị Lạc Trạm chuyển giao đến xe của "tài xế" Lam Cảnh Khiêm. Chính anh chạy xe về phòng thí nghiệm, chuẩn bị buổi tối kiêm chức người máy.

Vì tránh gặp Lam Cảnh Khiêm, Lạc Trạm cố tình đi muộn hơn chút.

Trên đường.

Bên trong xe tải, Lâm Thiên Hoa bất an hỏi: "Trạm ca, chỉ có hai người chúng ta đi có thể được không?"

Lạc Trạm: "Thùng xe đã lắp thêm ròng rọc, một người cũng có thể đưa rương máy móc lên xuống, vì cái gì không được?"

Lâm Thiên Hoa: "Không phải vấn đề này. Em là lo lắng, vị Lam tổng kia không phải tự làm tài xế của Đường Nhiễm sao? Hơn nữa còn người đưa cơm tới Thiên trạch hiện tại giống như càng ngày càng tạp (tạp nham, lẫn lộn) , cảm giác cứ thế này thì sớm hay muộn cũng lòi ―― hơn nữa Đàm học trưởng đêm nay có việc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, em nào có phản ứng nhanh như anh ấy?"

Lạc Trạm không nhấc mắt, lười biếng mà đánh cái ngáp: "Cậu đừng miệng quạ đen là đủ rồi."

"...... Ặc." Lâm Thiên Hoa vội vàng quay đầu, "phi phi" hai tiếng.

Lạc Trạm trầm tư vài giây, bình tĩnh mở miệng: "Chờ vào cửa sau đại viện Đường gia, cậu quan sát một chút. Nếu xe Lam Cảnh Khiêm còn ở trong viện, vậy cậu liền tắt lửa giả chết chờ hắn rời đi. Nếu không ở, hết thảy cứ theo lẽ thường."

Lâm Thiên Hoa nghe xong mới an tâm chút, lập tức gật đầu: "Được."

Xe tải thông suốt đi vào cửa sau Đường gia.

Sau khi xuống xe, Lâm Thiên Hoa cẩn thận đến hận không thể đem cả bãi cỏ Thiên trạch lật lên để xem xét một lần, lúc này mới bảo đảm xe Lam Cảnh Khiêm cũng không ở trong viện.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đem hộp máy móc đã chứa "người máy" trên thùng xe theo thanh trượt co duỗi chạy bằng điện đưa xuống mặt đất, sau đó theo lệ thường đẩy đến cửa Thiên trạch.

Thiên trạch đèn đuốc sáng trưng.

Phòng khách không có ai. Tình huống này cũng không phải một lần hai lần, Lâm Thiên Hoa quen tính mà không quấy rầy, chỉ ở cửa hộp máy móc gõ "ám hiệu" đã định, xoay người rời khỏi Thiên trạch.

Lên xe, Lâm Thiên Hoa một bên chuẩn bị khởi động xe, một bên thả lỏng, lầm bầm lầu bầu: "Cùng bình thường cũng không có gì khác nhau, làm gì tự mình dọa mình."

Lâm Thiên Hoa bên này cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị vặn xuống khởi động xe, hướng cửa sau Đường gia đột nhiên tiến vào hai ánh sáng trắng như tuyết của hai đèn pha ô tô.

Đèn xe tựa hồ là chuyển hướng, trùng hợp chiếu qua Lâm Thiên Hoa, hắn bản năng nâng lên cánh tay chắn trước mắt.

Ngừng bốn năm giây, đèn xe kia mới rời đi.
Lâm Thiên Hoa buông cánh tay, lẩm bẩm: "Ai lại buổi tối như vậy......"

Tiếng đột nhiên im bặt.

Giây tiếp theo sau khi hoàn hồn, Lâm Thiên Hoa đột nhiên vọt về phía trước, cơ hồ là bò tới trước cửa sổ xe nhìn xe hơi màu đen cách đó không xa kia ngừng ở trước cửa Thiên trạch.

Vài giây sau, hai bên cửa xe mở ra, nam nhân từ ghế lái bước xuống đi đến bên ghế phụ, đem cô gái trong xe đỡ ra.

Bên trong xe, Lâm Thiên Hoa ngốc lăng vài giây mới định thần được: "Đù má!"

Hắn lùi trở về ghế dựa, luống cuống tay chân mà từ trên người rút ra di động, lấy tốc độ thần sầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạc Trạm:

【 bọn họ không ở nhà, vừa trở về, mau tránh! 】

Trong Thiên trạch.

Lâm Thiên Hoa rời đi không bao lâu sau, Lạc Trạm liền từ trong rương máy móc đi ra.

Phòng khách không thấy bóng người, Lạc Trạm chuyển qua nửa vòng, xác định không có dị thường, liền lập tức đi tới hướng phòng ngủ ―― theo mỗi tối trước đó, nếu Đường Nhiễm không ở phòng khách, mười lần thì có tám chín chính là vì chuyện gì đó mà ở phòng ngủ.

Tới cửa phòng ngủ, Lạc Trạm nghe xong nửa ngày vẫn cứ không nghe thấy động tĩnh. Anh hơi nhíu mi, cẩn thận đẩy cửa, đi vào phòng ngủ.

Nhưng đi một vòng trong phòng ngủ, ngay cả phòng tắm cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng của cô.

Lạc Trạm nhăn mi lại.

Anh theo bản năng nâng cánh tay lên, sau đó mới nhớ tới đồng hồ phải gỡ xuống khi ngụy trang thành người máy.

Lạc Trạm chỉ có thể lấy ra di động đã đặt chế độ im lặng, xác định thời gian.

Chỉ là di động mới vừa lấy ra liền sáng lên.
Tin nhắn của Lâm Thiên Hoa thình lình lọt vào trong tầm mắt.

Thấy rõ ràng tin nhắn hai chữ "bọn họ", Lạc Trạm chấn động. Anh thu hồi di động liền kéo cửa phòng ngủ ra.

Thế nhưng vào lúc này, phía huyền quan sau phòng khách, tiếng đẩy cửa bỗng dưng vang lên ――

"Tiểu Nhiễm, cẩn thận một chút."

"Cảm ơn chú."

"Hôm nay đi ra ngoài chơi một ngày, mệt muốn chết rồi đi? Trước ngồi...... Đây là cái gì?"

"Hả?"

Trong phòng khách, Lam Cảnh Khiêm ánh mắt cảnh giác mà nhìn phía sườn, đồng thời nói với Đường Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, phòng khách đột nhiên nhiều ra một cái hộp kim loại kích thước khoảng hai mét, vẫn đang mở ra."

Đường Nhiễm sửng sốt, cười rộ lên: "Chú đừng lo lắng, đó là hộp máy móc của người máy."

Lam Cảnh Khiêm ngẩn ra, quay đầu lại: "Đây là cái người máy kia?"

"Vâng." Đường Nhiễm gật đầu, ngay sau đó nghi hoặc, "Cửa hộp mở ra, vậy người máy hẳn là đã ra rồi ―― a, khả năng ở phòng ngủ, nó có đôi khi sẽ tự động cảm ứng, tới đó tìm cháu."

"......"

Theo Đường Nhiễm nói, Lam Cảnh Khiêm mới vừa giãn mày lại chậm rãi nhăn lại: "Cháu là nói, cái người máy kia sẽ chủ động tới phòng ngủ của cháu?"

Đường Nhiễm gật đầu: "Tương tự như cảm ứng nguồn nhiệt phải không?"

Lam Cảnh Khiêm nhấp môi không nói, biểu tình nghiêm túc mà cảnh giác ――

Dựa theo trình độ phát triển trí tuệ nhân tạo hiện nay, chủ động phán đoán và phản ứng với các nguồn nhiệt đều không phải là không thể thực hiện, nhưng muốn đầu nhập hệ thống phối hợp một cái người máy phỏng sinh hoàn toàn độc lập tự chủ, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng khó khăn.

Kết hợp với miêu tả trước đó của Đường Nhiễm, hắn đối với cái người máy này càng ngày càng nhiều nghi vấn.

Đường Nhiễm vẫn chưa phát hiện Lam Cảnh Khiêm đề phòng.

Ở Thiên trạch quen thuộc mấy tháng, cô đã có thể đi đi lại lại giống người bình thường. Cho nên trả lời Lam Cảnh Khiêm xong, Đường Nhiễm liền hướng tới phòng ngủ đi hai bước.
Vừa đi, cô một bên nhẹ giọng mà gọi: "Lạc Lạc, cậu ở đâu?"

"......"

Không khí an tĩnh.

Đường Nhiễm ngoài ý muốn dừng lại.

Trong màn đen trước mắt, cô mờ mịt mà quay đầu: "Lạc Lạc?"

"......"

Trả lời cô vẫn chỉ có an tĩnh.

Đáy lòng Đường Nhiễm, một chút hạt giống hoảng loạn chôn sâu đang giãy giụa ra tới, làm giọng cô hơi hơi run: "Lạc, Lạc Lạc, cậu không ở đây sao?"

Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn tiến lên, nửa kéo nửa bảo vệ cô bé đang hoảng loạn: "Tiểu Nhiễm, cháu đừng vội."

Đường Nhiễm lại bản năng đẩy tay Lam Cảnh Khiêm, cô hốt hoảng mà bước ra hai bước, giọng nói run nhẹ.

"Lạc ――"

"Tôi ở đây."

Trước khi hoảng sợ tột độ, có thanh âm cắt đứt.

Trong bóng tối, cái thanh âm máy móc khàn khàn đi ra từ lối đi nhỏ trước phòng ngủ, xuất hiện trong thế giới trống rỗng của Đường Nhiễm.

Sau đó một bước lại một bước, không tiếng động mà bình tĩnh, "nó" đi đến trước mặt cô, ngừng lại.

Đường Nhiễm cảm giác được cái gì, chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay khẽ run sờ lên áo sơmi cùng độ ấm quen thuộc.

Hoảng loạn cùng khẩn trương trên mặt bỗng dưng buông lỏng, giọng cô mang theo một chút nghẹn ngào: "Lạc Lạc?"

"Tôi ở đây."

Thanh âm máy móc không hề phiền mà lặp lại.

"Tôi cho rằng cậu lại xảy ra chuyện." Cô giang hai tay, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu liền ôm eo người máy. "Cậu làm tôi sợ muốn chết."

"......"

Lạc Trạm hơi giật mình, liền để Đường Nhiễm ôm.

Chờ cô dán trước người anh thầm thì thì thầm mà nói xong, anh cũng chỉ không tiếng động mà cười một cái.

Sau đó Lạc Trạm giương mắt.

Phía sau hai người cách đó không xa, Lam Cảnh Khiêm chấn động tại chỗ, mặt đối mặt.

Thẳng đến khi Đường Nhiễm chậm rãi định thần, ở trước người anh nâng nâng đầu: "Lạc Lạc, cậu đêm nay không có chào tôi."

Lạc Trạm khựng lại, bất đắc dĩ: "Cô muốn sao?"

Độ đối thoại linh hoạt dường như vượt qua trước đó.

Đường Nhiễm trong lòng do dự, vẫn là nhẹ giọng trả lời: "Trước kia rõ ràng mỗi tối đều có. Tôi muốn nghe."

"......"

Làm trò trước mặt Lam Cảnh Khiêm, Lạc Trạm biết mình hiện tại tốt nhất một chữ cũng không nên phát ra, đó mới là cử chỉ sáng suốt.

Nhưng Đường Nhiễm yêu cầu, anh trước nay không có biện pháp cự tuyệt.

Lạc Trạm bất đắc dĩ rũ mắt.

Nhìn cô, anh thấp giọng mở miệng:

"Chào buổi tối, chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info