ZingTruyen.Info

[Edit]Đừng khóc

Chương 5: Thân thế

taboo_6762

Tại nhà ăn Đường gia.

"Cái gì? Đường Nhiễm muốn cùng chúng ta tới Lạc gia?"

Đường Lạc Thiển, người đang ngồi ở bàn dài, quết mứt lên cái bánh mì vừa mới ra lò, sau khi nghe những lời ba mẹ nói, sắc mặt cô biến đổi, động tác ngừng lại.

Cả bàn trầm mặc mấy giây.

Thấy ba mình Đường Thế Tân không nói lời nào, Đường Lạc Thiển phụng phịu nhìn về phía mẹ mình Lâm Mạn Mân: "Mẹ, ba nói thật không?"

Lâm Mạn Mân thần sắc bất động, "Trưởng bối an bài con nghe là được, đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?"

"Cùng Lạc gia đính hôn chính là con lại không phải nó, sao lại muốn cho nó tới chúc thọ ông Lạc? Nó dựa vào cái gì mà xuất hiện cùng con?"

"...... Nhìn cái bộ dáng ương ngạnh của con đi, đừng nói cùng Lạc tiểu thiếu gia đính hôn, con xem còn ai dám cưới con?" Đường Thế Tân rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên hơi mang trách cứ mà nói Đường Lạc Thiển một câu.

Đường Lạc Thiển ủy khuất, "Mẹ, mẹ nhìn ba đi, ông ấy chỉ biết bảo vệ cô con gái bé bỏng không biết nhặt ở đâu kia thôi!"

Sắc mặt Đường Thế Tân đột nhiên thay đổi, ông đập nhẹ con dao với cái nĩa lên bàn, "Đường Lạc Thiển, con hồ nháo cũng có mức độ thôi!"

Mắt thấy ba thực sự tức giận, ánh mắt Đường Lạc Thiển co rụt lại. Qua vài giây, mắt cô trợn tròn, không cam lòng mà quay đầu nhìn về phía ghế gia chủ Đường lão thái thái đang ngồi.

Đường Lạc Thiển ủy khuất mở miệng: "Bà nội, bà thương cháu nhất, bà phân xử giúp cháu đi."

"......"

Lão thái thái không nhanh không chậm mà nâng mắt.

Lão thái thái họ Hàng, chồng mất sớm. Bà một tay bảo vệ con trai con gái, một tay bảo vệ cơ nghiệp Đường gia giữa một đám sài lang hổ báo, rồi truyền lại cho con trai Đường Thế Tân.

Với kinh nghiệm quyết đoán như vậy khi còn trẻ, lão thái thái đương nhiên không phải là người dễ tính.

Bất quá trong nhà đều biết -- con gái bà được gả ra nước ngoài, chỉ còn lại một con trai Đường Thế Tân, và ông chỉ có một cô con gái duy nhất Đường Lạc Thiển, lão thái thái đối với đứa cháu gái này vẫn luôn thân thiết vô cùng.

Lúc trước phát hiện Đường Nhiễm là huyết mạch Đường gia, được đón trở về, Đường Lạc Thiển đối với Đường Nhiễm luôn bài xích chán ghét. Đuổi Đường Nhiễm ra khỏi nhà sống một mình là quyết định của lão thái thái.

Người hầu trong nhà khi đó còn cảm khái, rõ ràng đều là huyết mạch của mình, không biết tại sao lão thái thái lại đối xử với hai cháu gái cách biệt một trời một vực như vậy.

Đường Lạc Thiển cũng không rõ nguyên nhân, nhưng cô biết rằng lão thái thái đang bất công hộ mình: "Bà nội, bà nói công đạo cho cháu đi. Đây là lần đầu tiên cháu chính thức đến Lạc gia thăm ông Lạc, mang theo đứa con riêng -- mang theo Đường Nhiễm kia để làm gì."

Ngoài dự kiến của Đường Lạc Thiển, lúc này Hàng lão thái thái không bênh vực cho cô: "Dù sao cũng là tới chúc thọ Lạc lão tiên sinh, ông ấy lại biết Đường Nhiễm, không mang theo vãn bối trong nhà cùng đi, biết ăn nói sao?"

Đường Lạc Thiển: "Nhưng......"

"Hơn nữa Đường Nhiễm chỉ là một con bé mù, chẳng lẽ cháu còn sợ nó nổi bật hơn sao?"

"Cháu? Cháu sao phải sợ nó chứ?"

Đường Lạc Thiển được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, đương nhiên không chịu nổi đả kích, hai ba câu liền bị Hàng lão thái thái thuyết phục.

Sau khi phát hiện ra, cô há hốc mồm, bực bội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa sáng.

Đường Lạc Thiển và Lâm Mạn Mân rời đi trước, Hàng lão thái thái cùng Đường Thế Tân hai người ngồi ở bên bàn ăn.

"Mẹ," Cân nhắc hồi lâu, Đường Thế Tân ngẩng đầu, "Con cảm thấy Lạc Thiển cùng Đường Nhiễm cũng không còn nhỏ, thân thế của Đường Nhiễm cũng có thể nói cho chúng --"

"Con dám!" Lão thái thái vừa nãy bộ dáng hiền hoà nay đã đổi, lông mày hơi dựng, ngắt lời con trai. "Chỉ cần mẹ còn sống, chuyện này không thể nói!"

Đường Thế Tân nhíu mày.

Sau một lúc lâu, thần sắc Hàng lão thái thái hòa hoãn lại "Nói với Lạc gia bên kia thế nào? Chuyện đính hôn của hai đứa cũng nên quyết định rồi?"

Đường Thế Tân nói: "Lần này đi thăm Lạc lão tiên sinh, ông ấy chỉ nói muốn con đưa cả Lạc Thiển cùng Đường Nhiễm đến bữa tiệc, cái khác không nói."

"Ông ta đối với Đường Nhiễm thật đúng là cố chấp." Lão thái thái không vui nói. "Nếu không phải năm đó bị ông ta phát hiện, mẹ cũng không cần thiết đem con bé kia về, khi không tự nhiên ôm một cái bom hẹn giờ."

Đường Thế Tân thở dài, "Nói như thế nào Đường Nhiễm cũng đã cứu Lạc tiểu thiếu gia, Lạc lão gia tử niệm tình người. Mấy năm nay Lạc gia quan tâm chúng ta, cũng dựa vào điều này."

Lão thái thái hừ một tiếng, không nói.

Đường Thế Tân lưỡng lự, lại thử mở miệng: "Mẹ, ngay cả không nói ra thân thế, không phải cũng nên đón Đường Nhiễm về nhà rồi sao? Con bé vô tội, sự tình năm đó không phải lỗi của nó......"

"Chuyện này để sau nói."

Lão thái thái cường ngạnh ngắt lời Đường Thế Tân.

"Hiện tại quan trọng nhất, là đem chuyện đính hôn của Lạc Thiển cùng Lạc tiểu thiếu gia sắp xếp ổn thỏa đã."

Nhắc tới hôn sự này, Đường Thế Tân lại lần nữa nhíu mày, "Nhưng mẹ đã nghe qua cái tính nết của Lạc tiểu thiếu gia kia -- Lạc Thiển dù tốt đến đâu, nó cũng chưa chắc đặt vào trong mắt."

Hàng lão thái thái không tán thành: "Con làm ba mà không tin tưởng con gái như vậy? Hiện giờ ở lứa tuổi này, còn có ai xuất sắc hơn Lạc Thiển? Nó không cưới Lạc Thiển thì cưới ai?"

.

"Ông còn quản cháu cưới ai sao?!"

Ở thư phòng của Lạc gia, Lạc Trạm gác đôi chân dài dựa vào ghế sô pha, khóe miệng lạnh lùng, ánh mắt trào phúng.

Lão nhân ngồi đối diện cau mày, hận không thể kẹp chết đứa cháu trai bất hiếu này, "Ông là ông nội cháu đấy, cháu nói ông có nên quản không?"

Lạc Trạm: "Không nên sử dụng quyền lợi của ông theo cách này."

Lão gia tử nhíu mày, "Vậy cháu nói xem nên dùng thế nào?"

Lạc Trạm nhếch miệng, cười đến lười nhác lãnh đạm, "Ông thích thì tự đi mà cưới cái người tên Đường gì gì Thiển kia đi, cháu nhất định sẽ gọi cô ta là bà nội -- đây là quyền lợi của ông."

"......"

Lão gia tử thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.

Vẫn là Lạc quản gia gõ cửa tiến vào, cúi người bên tai Lạc lão gia tử nói cái gì đó, mới thấy thần sắc lão gia tử hơi hòa hoãn chút.

"Ông có mua một thứ từ nước ngoài" Chờ quản gia vừa đi, lão gia tử xốc xốc mí mắt, nói với cháu trai chết tiệt này, "Ông có sẽ bảo người đưa đến phòng thí nghiệm, cháu nghiên cứu xem sử dụng thế nào, có trục trặc hay nguy hiểm gì không."

Lạc Trạm đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, nghe vậy lười biếng mà nhìn lại, "Cái gì?"

"Một robot thông minh hình người."

Điều này trùng khớp với hạng mục tiếp theo của phòng thí nghiệm, Lạc Trạm hứng thú, "Ông không phải vẫn luôn không cho cháu nghiên cứu AI sao?"

"Đừng nghĩ nhiều, không phải cho cháu." Lão gia tử liếc anh một cái, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc nào đó, "Đường gia...... Còn có một đứa con gái, năm nay cũng 16 tuổi, đây là quà sinh nhật ông chuẩn bị cho nó."

"......"

Vừa nghe đến Đường gia, Lạc Trạm lập tức mất hứng.

Lão gia tử chần chờ "Về sau cháu cùng Đường Lạc Thiển đính hôn, cũng nên chiếu cố đứa em gái này một chút, con bé --"

"Như thế nào, em gái cô ta ông cũng coi trọng?" Lạc Trạm cười lạnh, "Mua một tặng một? Một cô Đường cái gì Thiển chưa đủ, còn thêm một đứa em gái? Xin lỗi ông, cháu không kham nổi."

Lão gia tử tức giận cau mày, "Mau xem lại mấy lời hỗn láo của cháu đi?"

"......"

Lạc Trạm thu liễm ý cười, xoay người đi ra ngoài.

"Dù sao có chết cháu cũng không cưới ai ở Đường gia -- ông từ bỏ hi vọng đi."

"!"

Bỏ qua âm thanh gõ trượng tức giận của ông nội đằng sau, Lạc Trạm lười biếng đút tay vào túi quần đi xuống cầu thang.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lạc lão gia tử, không biết có bao nhiêu người nổi tiếng muốn chen chúc vào trang viên của Lạc gia. Đáng tiếc chỉ có một số ít có được thư mời, và mảnh bìa cứng mỏng đó đã trở thành tiêu chuẩn mới trong giới người nổi tiếng.

Trong số các khách mời, có nhiều người trẻ đến cùng trưởng bối để chúc mừng Lạc lão gia tử, và một phần nhỏ trong số họ là bạn cùng tuổi với Lạc Trạm từ nhỏ.

Lạc Trạm vừa mới xuống lầu hai đã bị mấy người đang đứng ở cầu thang kéo qua.

"Lạc tiểu thiếu gia thật bất công, trở về đã nửa ngày mà không thèm xuống lầu -- như thế nào, nghiên cứu khoa học cống hiến cho đất nước lâu rồi, địa vị không giống nhau, đem đám hồ bằng cẩu hữu bọn tôi ném ra sau đầu rồi?"

Lạc Trạm bị kéo qua đơn giản cũng ngồi xuống, nghe vậy giật giật khóe miệng, ý cười chế giễu lười nhác, "Ờ. Cậu tự nhận thức được như vậy là rất tốt."

Người nọ vui vẻ, "Hắc, cái mồm tôi đúng là, tự mình mắng mình."

Bên cạnh cũng cười mắng, "Cậu mắng chính mình thì thôi đi, lôi cả bọn tôi vào làm gì?"

"Đúng vậy."

"Mà cậu ta có nói một câu không tồi -- Lạc tiểu thiếu gia lần này trở về, so với lần trước không giống nhau đi?"

"......"

Lực chú ý của mọi người bị câu này kéo qua, Lạc Trạm bên kia cũng nheo mắt.

Người nọ dương dương tự đắc, "Tôi nghe nói Lạc tiểu thiếu gia muốn cùng tiểu thư Đường gia đính hôn, trước đó trưởng bối nhà tôi còn nói, có khi mấy ngày nữa liền có thể tới Lạc gia tham dự lễ đính hôn của kim đồng ngọc nữ ấy chứ."

"......"

Một mảnh im lặng.

Có một vài đôi mắt đã hơi hơi biến hóa,  bí mật nhìn phản ứng của Lạc Trạm.

Liền thấy Lạc gia tiểu thiếu gia rũ mắt ngồi ở đó, hơi nghếch khóe miệng, khóe mắt đào hoa cười như không cười, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia lạnh lùng lãnh đạm.

Người nọ bị nhìn đến khóe miệng cứng đờ.

Có người vội vàng hoà giải, "Này cậu không hiểu đâu, ánh mắt Lạc tiểu thiếu gia vô cùng cao -- không có đôi mắt đẹp cậu ta đều coi thường. Đường đại tiểu thư kia nghe nói rất xinh đẹp, không biết đôi mắt như thế nào đây?"

"Nghe nói không tồi, ngũ quan đều đẹp, xem như là một mỹ nhân."

"Thật hay giả? Tôi nhất định phải nhìn xem."

"Thời gian cũng tới rồi," Có người quay đầu lại, "Ấy, Lạc thiếu, cậu lại đi sao? Đi đâu vậy?"

"Ngủ."

"Ha, giờ này còn ngủ cái gì-- cậu không nhìn xem Đường đại tiểu thư trông như thế nào sao?"

"......"

Lạc Trạm đứng lên, nghe vậy lãnh đạm mà nhắm mắt, "Không có hứng thú."

Anh lập tức đi ra ngoài.

Những người khác biết rằng họ vừa chọc giận anh, cũng không dám cản trở, vì vậy chỉ có thể tự trò chuyện.

"Cô con gái nhỏ kia ở Đường gia hình như hôm nay cũng tới."

"Con gái nhỏ? Đường gia không phải chỉ có một đại tiểu thư Đường Lạc Thiển sao? Sao còn có con gái nhỏ nữa vậy?"

"Tôi cũng chỉ nghe lén ba mẹ nói chuyện, nói là con gái riêng của Đường Thế Tân, gọi là gì nhỉ Đường...... Đường Nhiễm? Hình như còn là một người mù."

"--"

Lạc Trạm đột nhiên dừng lại.

Tối qua ở phòng thí nghiệm, âm thanh kích động của Mạnh Học Vũ thoáng qua trong đầu anh:

【 Cậu đừng cười, Đường Nhiễm rất đẹp! 】

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Vài giây sau, anh xoay người trở về, một tay kéo cái ghế mây, ngồi xuống.

Mọi người ngốc hết một lượt.

Im lặng một lúc lâu, có người cẩn thận hỏi: "Lạc thiếu, cậu không phải không có hứng thú sao?"

"......"

Lạc Trạm lười nhác rũ mắt, không biết từ chỗ nào lấy ra đồng xu nhìn nhìn.

Nhìn chằm chằm tiền xu trong lòng bàn tay vài giây, anh nhếch miệng.

"Hiện tại có."
*Đã beta:27/1/2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info