ZingTruyen.Info

Edit Dm Xuyen Thu Chi Nghich Sua Nhan Sinh

Editor: Tĩnh

Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sóng vai nhau đi dạo ở Lưỡng Giới Thành, trên đường người đến người đi, phải nói là náo nhiệt vô cùng.

“Mấy ngày không ra cửa, mà Lưỡng Giới Thành thay đổi nhiều thật!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Dĩ vãng đường phố của Lưỡng Giới Thành có chút quạnh quẽ, mà hiện tại lại có rất nhiều quầy hàng lớn nhỏ khác nhau.

Rất nhiều Hồn Sủng Sư từ nơi khác tới đây, mang theo một ít thổ sản lại đây bán, trên phố có không ít người đang đi dạo.

Sở Diệp nhìn các cửa hàng ở hai bên đường, đây giống như là đang đi du lịch rồi đi mua đặc sản vậy.

“Thơm quá!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Trên đường phố, có nhiều rất tiểu sạp bài bán que nướng, chọc đến không ít Hồn Sủng Sư đến ăn thử.

Sở Diệp đi qua, mua mười mấy que nướng, phân cho Lâm Sơ Văn một ít.

Lâm Sơ Văn đỏ mặt, nói: “Ngươi thật đúng là không cố kỵ gì cả.”

Những Hồn Sủng Sư mua que nướng đều là những tu sĩ cấp thấp đứng mua, còn những người như Sở Diệp đều ngại mặt mũi mà không ai đến mua.

Sở Diệp cười cười, nói: “Có quan hệ gì đâu."

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Xác thật là không có quan hệ gì."

Sở Diệp gặm que nướng, giống như đang đi dạo phố ẩm thực.

Tiểu Bạch ở trong Hồn Thất của Sở Diệp đang làm ầm ĩ muốn ra ăn que nướng, Sở Diệp cự tuyệt một cách vô tình yêu cầu của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vừa mới tiến giai. Còn chưa biết thu liễm hơi thở, người sáng suốt rất dễ dàng nhìn ra Tiểu Bạch đã tiến giai Chiến Tướng, nếu một con Bạch Ly Miêu tiến giai Chiến Tướng, chỉ sợ sẽ chọc đến không ít Hồn Sủng Sư cảm thấy hứng thú.

Trên đường rộn ràng nhốn nháo, có rất nhiều Hồn Sủng Sư đang bán rất nhiều thứ.

Sở Diệp thấy được một ít tu đi, đang bán hàm răng của hung thú, còn có tu sĩ đang bán vảy của các loài hải thú, có tu sĩ ở bán các loại đá, còn có tu sĩ ở bán bùn đất.

“Người bán bùn đất kia nhìn có vẻ kỳ quái! Thứ đó thật sự có thể bán sao?” Sở Diệp có chút hoài nghi hói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là có thể bán, kia hẳn là Hoàng Chiểu Bùn, rất thích hợp dùng để chăn nuôi cua càng đất.”

Sở Diệp gật đầu: “Thì ra là như vậy!"

Trong Hồn Thất Tiểu Bạch cười nhạt một tiếng, khinh bỉ Sở Diệp đại kinh tiểu quái, chỉ là một chút bùn đất mà thôi.

“Có Tinh Nguyệt Lưu Tương bán ra!” Lâm Sơ Văn có chút vui sướng nói.

“Thứ tốt! Mua một ít đi.” Sở Diệp nói.

Tinh Nguyệt Lưu Tương là do Linh Sơn Tú Thủy sản sinh ra, ở đó tràn ngập cỏ cây tinh hoa, có công dụng rất lớn đối với Hồn Thú ấu tể có thể xem như sữa bột dành cho Hồn Thú ấu tể, rất được các ấu tể hoan nghênh.

Hồn Sủng trưởng thành, tuy rằng cũng có thể dùng ăn, nhưng lại không ưa thích bằng ấu tể.

Tinh Nguyệt Lưu Tương ẩn chứa phú phong linh khí, nếu dùng một lần thì tương đương tu luyện với mấy tháng.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp tốn 30 vạn đồng vàng, mua một thùng lớn Tinh Nguyệt Lưu Tương.

Tinh Nguyệt Lưu Tương có màu xanh nhạt, tản ra một cổ thanh hương, nhìn có chút giống nước trái cây.

Sở Diệp nhận thấy được, sau khi hắn mua Tinh Nguyệt Lưu Tương, Tiểu Bạch liền an tĩnh một ít, tựa hồ có chút mừng thầm.

Sở Diệp vốn đang lo lắng Hồn Sủng trong nhà đều đã lớn, sẽ ăn không hết nhưng khi cảm giác được tâm tình Tiểu Bạch thì tức khắc không còn lo lắng.

Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch quả nhiên vẫn là ấu tể, dù đã tiến giai Chiến Tướng thì vẫn là ấu tể như cũ.

Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ở trên phố đi dạo một vòng, rồi đi đến trước Phiêu Tiên Cư.

“Chào mừng hai vị khách đại giá quang lâm! Ta Phiêu Tiên Cư thật là chốn bồng lai tiên cảnh! Hai vị thích dạng cô nương gì! Ta nơi này cô nương có thanh tú khả nhân, yêu diễm đa tình, dạng gì cũng có, bảo đảm làm hai vị vừa lòng." Võ Phong nói giỡn nói.

“Mấy cô nương của ngươi, nơi nào đẹp bằng Sơ Văn của ta.” Sở Diệp lạnh lạnh nói.

Võ Phong trên mặt vốn dĩ treo nụ cười tươi, nghe vậy, tươi cười một chút cứng lại.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Được rồi, nói chính sự đi, ta không phải tới đây vì việc này.”

Võ Phong hài hước cười cười, nói: “Hai vị không cần cô nương, chẳng lẽ là tới Phiêu Tiên Cư của ta ăn cơm?”

Phiêu Tiên Cư thức ăn cũng rất nổi danh, ngày thường cũng có một ít không tu sĩ đặc biệt tới ăn cơm, bất quá, những người như vậy rốt cuộc vẫn là số ít.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ta tìm Võ lão là để bản tìm hiểu tin tức, ở Lưỡng Giới Thành trừ bỏ Không Minh trưởng lão tổ, thì chỉ sợ cũng có mình Võ lão bản là ngươi linh thông về tin tức nhất.” Thanh lâu là nơi thu thập tin tức tốt nhất, Võ Phong trừ bỏ là lão bản của Phiêu Tiên Cư thì sau lưng cũng làm một ít sinh ý về mua bán tin tức.

Võ Phong nhíu nhíu mày, nói: “Sở đạo hữu quá khen, ngươi cần tin tức gì!”

“Ta muốn biết, Lưỡng Giới Thành hiện tại có bao nhiêu phần sát khí.” Sở Diệp nói.

Võ Phong cười khổ một chút, nói: “Sở thiếu, thật đúng là sẽ làm khó người!"

Sở Diệp cười cười, nói: “Nếu không phải là vấn đề nan giải, cũng sẽ không tìm ngài."

Võ Phong nhăn nhăn mày, nói: “Hiện tại Lưỡng Giới Thành có sát khí không ít! Nghe nói, Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông đều mang theo một phần sát khí tới đây, còn có Không Minh lão tổ bên này cũng có một phần sát khí, cho nên lần này hội đấu giá ở Lưỡng Giới Thành, ít nhất sẽ có ba phân sát khí xuất hiện."

Sở Diệp híp mắt mắt, thầm nghĩ: tam phần sát khí, hiếm thấy a! Thanh Vân Tông đem đến đây sát khí Sở Diệp cũng biết, là Hỏa Tiêu Sát, thích hợp với Hồn Thú hỏa hệ, nó đối với Tiểu Thải mà nói, cũng quá liệt, nếu mạnh mẽ hấp thu, một không cẩn thận sẽ bị thiêu chết.

“Còn có loại khác không?” Sở Diệp hỏi.

Võ Phong gật gật đầu, nói: “Có một người kêu là Úc Hưng Trung Hồn Sư, trong tay tựa hồ có một phần Huyễn Vụ Sát, đã có người tới cửa lấy giá 150 vạn đồng vàng để mua, nhưng đã bị cự tuyệt."

Sở Diệp nghe được Võ Phong nhắc tới Huyễn Vụ Sát, tâm niệm vừa động, Huyễn Vụ Sát so với Bách Thú Sát ôn hòa hơn rất nhiều, phẩm chất cũng không tồi, rất thích hợp với Tiểu Thải.

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “150 vạn còn mua không được là ngại giá cả thấp sao? Đồ vật vào hội đấu giá, cũng chưa chắc có thể bán ra với giá 150 vạn đâu."

Võ Phong lắc đầu, nói: “Cũng không phải ngại giá cả thấp, mà là hắn không cần."

“Không cần?” Sở Diệp có chút khó hiểu nhíu nhíu mày.

“Úc Hưng Trung đã hơn 150 tuổi, tuy nói Hồn Sư có thể sống đến hai trăm tuổi, nhưng đó là nói những Hồn Sư chú ý dưỡng sinh nên mới có thể sống đến số tuổi đó, nhưng Úc Hưng Trung thời trẻ đã chịu qua thương tích, thân thể có lỗ hổng, mau thì 5 năm, nhiều thì mười năm, chỉ sợ cũng sẽ ra đi.” Võ Phong nói.

Sở Diệp lý giải gật đầu, nói: “Nói như vậy, hắn là muốn đổi thứ có thể kéo dài tuổi thọ?"

Võ Phong gật đầu, nói: “Đúng là như thế, Úc Hưng Trung là một tán tu, không có con cái, thọ nguyên mà tận thì dù có nhiều đồng vàng thì có ích lợi gì đâu."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Như thế sao."

Võ Phong nhìn Sở Diệp, rất có hứng thú nói: “Sở thiếu đối với sát khí có hứng thú, chẳng lẽ là phó sủng phải tiến giai?"

Sở Diệp cười cười, không có trả lời.

Từ chỗ Võ Phong đi ra, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thương lượng một chút, nói: “Ta muốn đem Duyên Thọ Thảo đi đổi."

Sở Diệp năm đó thông qua mật đạo, mà lấy được quá một gốc cây trăm năm Duyên Thọ Thảo.

Bởi vì Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều còn trẻ, không dùng được thứ này, nên cây Duyên Thọ Thảo kia đã bị giữ lại.

Lâm Sơ Văn cau mày, có chút chần chờ nói: “Nếu là đổi đi về sau cần thì sẽ không có."

Luận thị trường thì giá trị của Duyên Thọ Thảo là không bằng sát khí, nhưng nếu là cần dùng gấp, thì dù muốn lấy sát khí để đổi Duyên Thọ Thảo, thì cũng chưa chắc có thể đổi được.

Sở Diệp không thèm để ý nói; “Cái này không quan trọng, ta nhất định phải trở thành Hồn Vương, chờ thành Hồn Vương, ta liền có 500 tuổi thọ, trăm năm Duyên Thọ Thảo đối ta không có tác dụng."

Lâm Sơ Văn nhịn không nhịn được mà cười, nói: “Mộng tưởng của ngươi thật đúng là đủ rộng lớn."

Sở Diệp tự tin tràn đầy nói: “Ta vận khí cũng không tồi!"

Hắn từ khi xuyên tới đây đã gặp rất nhiều may mắn, mà giờ đây hắn cũng đã là Hồn Sư.

“Ngươi không cảm thấy sao?”

Lâm Sơ Văn nghĩ, nói: “Cũng không rõ."

Hồn Sư có gần hai trăm thọ nguyên, hắn cùng Sở Diệp đều mới hơn hai mươi tuổi, về sau ngày tháng còn dài, nếu giờ suy xét về tuổi thọ thì đúng là hơi sớm.

Quyết định xong chủ ý, Lâm Sơ Văn và Sở Diệp đi tìm Úc Hưng Trung.

Úc Hưng Trung cần thứ có thể kéo dài tuổi thọ, cũng hy vọng có người sẽ đến đổi lấy sát khí trên tay hắn, cho nên cũng không có che giấu hành tung của bản thân, hai người rất dễ dàng liền tìm được đối phương."

Đem một khối đá liền muốn đổi lấy sát khí trên tay ta, nằm mơ đi.” Một tiếng nổi giận đùng đùng vọng ra, từ động phủ một đám người bị đánh văng ra ngoài.

Sở Diệp mày nhảy nhảy, thầm nghĩ: Nghe nói, Úc Hưng Trung đã rất già, cũng gần đất xa trời, nhưng nghe thanh âm này, vẫn là còn trung khí mười phần.

Sở Diệp lấy khuỷu tay thọc thọc Lâm Sơ Văn, nói: “Chủ nhân của cái động phủ này không dễ sống chung cho lắm!”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hình như là vậy!"

Rất nhiều Hồn Sư khi thọ chung sắp hết thì tính cách liền đại biến, có người nói thọ nguyên sắp hết sẽ làm người ta thay đổi.

Bị đánh văng ra ngoài là một thiếu niên.

Thiếu niên có chút khí giận nói: “Cái gì mà cục đá rách, đây chính là Yêu Huyết Thạch, gia hỏa này rốt cuộc có biết nhìn hàng không vậy."

Phàn Thiên Văn nhìn thấy Sở, Lâm hai người liền liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, đối với thiếu niên quát lớn nói: “Được không được thì thôi, đừng nói nữa."

“Yêu Huyết Thạch, cư nhiên là Yêu Huyết Thạch!” Lâm Sơ Văn nói thầm một tiếng.

“Yêu Huyết Thạch sao? Thứ tốt!” Yêu Huyết Thạch có thể trợ Hồn Thú ngưng hóa khí huyết, phá vỡ bình cảnh, giá trị không thấp."

Theo Sở Diệp biết, Úc Hưng Trung có một con Chiến Tướng Kim Linh Kên Kên cấp 6, nếu có được khối Yêu Huyết Thạch này thì Kim Linh Kên Kên liền có khả năng đột phá đến Chiến Tướng cấp 7.

Thứ có thể phụ trợ Chiến Tướng Trung phẩm Hồn Thú tiến vào Chiến Tướng hậu kỳ là rất ít.

Nếu là Úc Hưng Trung còn có trăm năm tuổi thọ, vậy tất nhiên sẽ không chút do dự mà dùng sát khí để đổi lấy Yêu Huyết Thạch, đáng tiếc, Úc Hưng Trung thọ nguyên sắp hết, giờ việc quan trọng nhất chính là kéo dài tuổi thọ.

“Gia gia, gia hỏa này cũng thật quá đáng.” Phàn Hoa nhịn không được có chút buồn bực nói.

Phàn Thiên Văn thở dài, nói: “Thôi."

Sở Diệp rất có hứng thú nhìn chằm chằm đoàn người Phàn Thiên Văn, cùng lúc đó Phàn Thiên Văn cũng chú ý tới Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn.

Phàn Thiên Văn không có thể có được thứ mình muốn, nên cũng chỉ cùng hai người gật đầu thăm hỏi một chút rồi mang theo mấy đệ tử sắc mặt khó coi rời đi.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đánh thông tin linh vang lên, rồi tiến vào động phủ của Úc Hưng Trung.

Úc Hưng Trung đầu tóc lộn xộn, quần áo dơ hề hề, hơi thở thì không bình ổn, lộ da vẻ già nua.

Nếu không phải biết trước người trước mắt này là Hồn Sư có nhãn hiệu lâu đời, Sở Diệp có khả năng sẽ đem đối phương trở thành bệnh nhân tâm thần.

Nhìn thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, Úc Hưng Trung mày một chọn, không kiên nhẫn nói: “Nếu, không có thứ kéo dài tuổi thọ, thì liền không cần lãng phí thời gian, các ngươi đi được rồi đó."

Sở Diệp thần sắc bình tĩnh lấy ra hộp ngọc, mở ra, “Đạo hữu nhìn thử cái này xem!"

“Trăm năm Duyên Thọ Thảo.” Úc Hưng Trung nhìn thấy Sở Diệp lấy linh thảo, sắc mặt đổi đổi, rất mau bình tĩnh lại.

Úc Hưng Trung sắc mặt biến hóa, sau một lúc lâu, lại nhíu lại mày, nói: “Huyễn Vụ Sát trên người ta giá trị hẳn là tương đương với một lọ duyên thọ dược tề."

Trăm năm Duyên Thọ Thảo nếu dùng trực tiếp thì có thể có thêm 5 năm tuổi thọ, nếu chế thành duyên thọ dược tề thì có thể có thêm mười năm tuổi thọ, hiển nhiên duyên thọ dược tề hiệu so với Duyên Thọ Thảo ưu việt hơn rất nhiều, vấn đề là luyện chế dược tề thì sẽ có xác suất thất bại.

Sở Diệp gật đầu, nói “Ta biết chuyện đó nhưng ta không có duyên thọ dược tề, Úc đạo hữu hẳn cũng là minh bạch."

Úc Hưng Trung tuy rằng muốn lấy sát khí đổi duyên thọ dược tề, nhưng cũng minh bạch loại khả năng này cũng không quá lớn.

Nếu là bỏ lỡ trăm năm Duyên Thọ Thảo, thì cũng quá sự đáng tiếc.

Ánh mắt Úc Hưng Trung không ngừng biến hóa, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, “Có thể đổi, nhưng mà hai vị cần đưa thêm chút giá chênh lệch."

Sở Diệp gật gật đầu, châm chước một ít nói: “Có thể."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn dùng một gốc cây trăm năm Duyên Thọ Thảo cộng thêm 30 vạn đồng vàng, đổi lấy Huyễn Vụ Sát.

Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Giống như có chút quý.”

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Chỉ cần đạt được mục đích thì tốt rồi, chuyện Tiểu Thải thành công tiến giai vẫn là quan trọng nhất."

Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Trình độ luyện dược của ta vẫn là không đủ cao!”

Lâm Sơ Văn trong tay kỳ thật là có phối phương của duyên thọ dược tề, nhưng loại dược tề này rất khó để luyện chế, nên Lâm Sơ Văn cũng không dám thử, nếu có thể luyện thành công thì đỡ phải tốn thêm 30 vạn.

Sở Diệp cười cười, nói; “Duyên Thọ dược tề, toàn bộ Vân Châu cũng không mấy người dám luyện chế, ngươi cũng không cần làm khó chính mình, dù sao hiện tại chúng ta cũng không thiếu tiền."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng, về nhà phải cố gắng đọc thêm sách mới được."

Sau khi đổi được sát khí hai người cũng không dám ở ngoài quá lâu mà nhanh chóng trở về động phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info