ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

🦨Chương 17: Từ phụ mỉm cười

Sharonnn2010

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🌰🍎🍊

Chương 17: Từ phụ mỉm cười

Hoắc Tiểu Tiểu giải quyết khó khăn một cách xinh đẹp, đầu cũng muốn hất lên tận trời.

Ăn cơm chiều xong, Hoắc Tiểu Tiểu liền gấp không chờ nổi lôi kéo Hoắc Tùy Thành ngồi ở trên sô pha.

"Ba, vàng! Còn có... Còn có cái này cái này cái này!" Hoắc Tiểu Tiểu đem cặp sách đựng số tiền mồ hôi nước mắt, khăng khăng mở ra trước mặt Hoắc Tùy Thành, để cho hắn nhớ kỹ sau này phải đưa cho cô gấp đôi số lễ vật này.

Hoắc Tùy Thành sảng khoái đáp ứng, "Yên tâm, ba sẽ nhớ rõ."

Ba quá mức sảng khoái, ngoài ý muốn của Hoắc Tiểu Tiểu, giao thủ cùng Hoắc Tùy Thành vài lần, vẫn cảm thấy sau sự sảng khoái này là "âm mưu quỷ kế" nhằm vào cô.

Cô thật cẩn thận hỏi hắn: "Thật sự?"

"Đương nhiên, ba có bao giờ lừa con chưa?"

"Ngày hôm qua." Hoắc Tiểu Tiểu trả lời trong lòng.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì không đúng, rốt cuộc gia gia đã ở đây tọa trấn làm chỗ dựa cho cô, hắn còn có thể nhảy lên trời?

Nhưng hiển nhiên Hoắc Tiểu Tiểu đã xem nhẹ ba của cô.

"Cha, con muốn thương lượng với cha một chuyện."

Hoắc lão tiên sinh ở trong góc phòng khách tự mình chà lau chiếc bình hoa cổ ông đấu giá được, giống như không nghe thấy Hoắc Tùy Thành gọi mình.

"Cha..."

"Cha!"

Mãi cho đến khi Hoắc Tùy Thành lại gọi hai tiếng cha, Hoắc lão tiên sinh lúc này mới ngẩng đầu lên, giống như bây giờ mới nghe thấy, ghét bỏ nói: "Chuyện gì mà cứ như con vịt, kêu mãi không ngừng."

"Con muốn thương lượng với cha về chuyện của Tiểu Tiểu một chút."

Hoắc lão tiên sinh lúc này mới buông đồ cổ bảo bối của mình ra, chậm rì rì ngồi vào trên sô pha, "Nói đi."

Hoắc Tiểu Tiểu dựng lỗ tai lên.

"Tiểu Tiểu đảo mắt cũng đã được một tuổi rưỡi, vốn dĩ tuổi này con cũng chưa tính toán gì cho bé, chỉ là cha xem, đứa nhỏ này so với những đứa trẻ bình thường thông minh hơn không ít, đứa nhỏ khác bây giờ mới vừa học được kêu ba mẹ, con bé hiện tại cũng đã có thể nói ra không ít lời rồi."

Đối với lời này của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh gật đầu tán đồng.

Cháu gái nhỏ của ông xác thật rất thông minh.

Một bên Hoắc Tiểu Tiểu nghe được Hoắc Tùy Thành khen cô, tức khắc đề phòng, đã xác định có mùi thâm ý nhè nhẹ.

"Tiểu Tiểu đã thông minh như vậy, cho nên con muốn bồi dưỡng con bé từ sớm."

"Bồi dưỡng sớm?"

"Trước đó con đã nghe cô giáo Tiểu Từ kia nói qua, Tiểu Tiểu về phần ngôn ngữ hội họa cùng với âm nhạc đều rất có thiên phú, thiên phú này không phải mỗi người đều có, cho nên con nghĩ tới hai ngày này, mời mấy vị gia sư tới nhà dạy học cho Tiểu Tiểu, để con bé được tiếp xúc với dương cầm, âm nhạc hội họa từ trước, đương nhiên, nếu con bé mà thích khiêu vũ, cũng có thể mời thầy vũ đạo tới đây quan sát, không nhất định phải luyện, trước bồi dưỡng đã."

"???" Hoắc Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt.

Là cô nghe lầm sao?

Vừa rồi Hoắc Tùy Thành nói cái gì? Cho cô đi học?

Dương cầm, âm nhạc, hội họa, vũ đạo?

Điên rồi sao!

Cô vẫn còn là một đứa trẻ con uống sữa, học được cái gì chứ!

Còn không phải là lừa một chút lễ vật, cần thiết phải tra tấn cô như vậy sao?

Không được, cô vẫn là một đứa trẻ con, cô không học được nhiều như vậy.

Ông khẳng định sẽ không nỡ để cô khổ sở học tập.

Hoắc Tiểu Tiểu lời thề son sắt mà nghĩ.

Nghe xong kiến nghị của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh như suy tư gì đó, thậm chí còn gật gật đầu, "Anh nói cũng không sai, Tiểu Tiểu thông minh như vậy, thật không nên lãng phí thiên phú, tôi nghe nói cháu trai Dịch gia bằng tuổi với Tiểu Tiểu trong nhà đã có vài vị thầy giáo, Tiểu Tiểu của chúng ta cũng không thể thua kém."

"Cha đây là đồng ý?"

"Chuyện tốt vì Tiểu Tiểu tôi đương nhiên đồng ý, nhưng mà giáo viên và chương trình học đều phải đáng tin cậy, có cái nhìn tốt, mấu chốt là Tiểu Tiểu phải thích, lần trước cái cô Tiểu Từ mà anh mời tới, tôi thấy Tiểu Tiểu không thích chút nào."

"Cái này là đương nhiên."

Hoắc Tiểu Tiểu một sớm xuân phong đắc ý, ai ngờ ngựa mất móng trước.

Nghe hai người nghiêm trang mà đàm luận kế hoạch học tập sau này của cô, tươi cười dần dần biến mất.

"Ông ơi..."

Hoắc lão tiên sinh ôm chặt Hoắc Tiểu Tiểu đang nhào vào trong lòng ngực ông, "Làm sao vậy Tiểu Tiểu? Có phải cũng cảm thấy ba cháu nói có lý hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.

Hoắc lão tiên sinh thấy cô lắc đầu, nhất thời có chút chần chờ.

Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm, nói: "Trẻ con đặt nặng tính ham chơi là bình thường, bằng không cần người lớn chúng ta làm gì, còn không phải là để giám sát con bé sao?"

Hoắc lão tiên sinh chậm rãi gật đầu, lại lần nữa chần chờ.

"Gia gia!" Hoắc Tiểu Tiểu bắt lấy ống tay áo của Hoắc lão tiên sinh.

Hoắc lão tiên sinh ánh mắt bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.

Hoắc Tùy Thành định liệu trước, "Bây giờ ép nó một lần này, sau khi lớn lên con bé sẽ cảm tạ chúng ta."

Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu bắt đầu né tránh.

Hoắc Tiểu Tiểu đáy lòng lộp bộp một tiếng.

Không tốt.

Gia gia muốn làm phản.

Quả nhiên ――

"Anh nói rất có đạo lý, vậy mời mấy giáo viên tới nhà nhìn thử căn cơ của Tiểu Tiểu, bồi dưỡng quan sát một chút."

"..." Hoắc Tiểu Tiểu cả người đều đã tê rần, oán khí tận trời nhìn Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành nhìn cô, lộ ra vẻ từ phụ mỉm cười.

*****

Ban đêm, Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Quả nhiên, người ba này của cô lòng dạ sâu tâm cơ nặng, không chịu ăn một chút thiệt, cho dù là con gái thân sinh của mình, máu mủ tình thâm, cũng phải nghĩ mọi cách để trả đũa lại chút một.

Bây giờ đã bắt đầu tra tấn cô, về sau trong nhà này, còn không biết có tiếng nói của cô hay không nữa.

Cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ làm sao so sánh với một đại vai ác cơ chứ, kém tuổi tác, thân phận khác biệt, cô lấy cái gì đấu với người ta? Dăm ba câu liền dỗ dành kéo chỗ dựa Hoắc lão tiên sinh của cô về bên phản chiến.

Đây không phải người bình thường.

Không thể dễ dàng thuận theo ý địch được.

Nghĩ tới nghĩ lui Hoắc Tiểu Tiểu bò lên giường, vì tương lai cá muối tốt đẹp của chính mình, cô cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó.

*****

Bóng đêm dần dần dày lên, đèn trong phòng Hoắc Tùy Thành vẫn còn sáng.

Công trình khai phá núi Lộc Minh được đề lên, hạng mục lớn như vậy không thể thiếu cảnh giác. Chuyện trên công ty chưa xong, mang về nhà xử lý.

Đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ Hoắc công quán ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Hoắc Tùy Thành nhướng mày, buông văn kiện trong tay ra, nhìn về phía cửa.

Khoá cửa tương đối nặng, người lớn có thể mở ra dễ như trở bàn tay, trẻ con lại phải dùng ra sức lực cả người mới có thể mở cửa.

Ấn cần cửa xuống, cửa không mở.

Bạn nhỏ ngoài cửa bám riết không tha, dùng ra sức lực uống sữa, rốt cuộc cũng mở ra được.

Cửa phòng kéo ra, một tia ánh sáng chiếu ra ngoài.

Hoắc Tùy Thành nhìn cái khe hở lộ ra cái đầu nhỏ kinh hoảng thất thố kia.

Ngay khi hắn cho rằng đứa trẻ này là muốn đến ngủ cùng mình, thì một cây gậy không biết tìm từ nơi nào tới, phủ lên trên là một chiếc khăn màu trắng, từ khe cửa lặng lẽ thò vào.

Có lẽ là do cây gậy quá nặng, đứa trẻ lực bất tòng tâm, mắt thường cũng có thể thấy được cây gậy được phủ khăn trắng có chút run run.

Hoắc Tùy Thành trong thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng lại được cô đây là đang làm gì.

Khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu run run rẩy rẩy giơ gậy gộc ở giữa không trung dương vài cái, sau khi cái khăn màu trắng tung bay khắp nơi, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Giơ cờ hàng.

Đầu hàng.

"..."

Hoắc Tùy Thành chôn ở sau án thư thân thể đều đang run lên.

Nhịn không nổi, thật sự là nhịn không nổi.

Ngoài cửa Hoắc Tiểu Tiểu giơ cờ hàng múa may vài cái, thở hồng hộc cũng không nghe được trong phòng có động tĩnh gì.

Ài, nếu không phải cùng đường, ai sẽ nhẫn nhục như vậy đâu.

Sớm biết như thế, liền tìm một cái gậy nhẹ một chút, cái gậy này nặng như vậy, cô tay nhỏ chân nhỏ, thật là muốn mạng già của cô.

Giơ một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày.

Sao còn không có động tĩnh.

Cô cũng đã giơ cờ hàng rồi, Hoắc Tùy Thành sao lại thế này?

Không nhìn thấy?

Cô lại lần nữa nghiêng đầu thò vào trong xem xét qua khe cửa, vừa lúc đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Hoắc Tùy Thành sau bàn thượng thư.

Đồng mắt hơi co lại, vội không ngừng nghiêng đầu lui trở về.

Mém chết người!

Hoắc Tùy Thành đứng dậy bước đi qua, kéo cửa, nhìn một cái đầu đạp lên ghế nhỏ giơ cờ trắng, xì xì thở dốc của Hoắc Tiểu Tiểu, bàn tay to ôm cô lại đây.

"Làm sao vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này.

Lời nói của cô không nhanh nhẹn, nhiều lời Hoắc Tùy Thành đoán chừng còn nghe không hiểu, lỡ như hiểu lầm liền rất phiền toái.

Giơ cờ hàng đơn giản thô bạo, Hoắc Tùy Thành khẳng định có thể hiểu ý tứ của cô.

"Yêu ba ba, yêu gia gia!"

Cô cũng đã nhẫn nhục phụ trọng dương cờ hàng đầu hàng như vậy, về sau đừng tra tấn cô nữa.

Cô vẫn còn là một đứa trẻ, không muốn sớm như vậy liền học tập chịu khổ.

Ngay cả người đàn ông ý chí sắt đá cũng không ngăn cản được một đòn ngay tim này.

Hắn đem Hoắc Tiểu Tiểu bế lên tới trên ghế, cầm cái cờ hàng chế tác đơn giản của cô, giơ lên giữa không trung.

"Tuổi của con, từ đâu học được cái này?"

"TV." Cô bám vào cánh tay Hoắc Tùy Thành, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Ba ba, con không cần quà nữa."

"Không cần? Nhưng mà trước đó không phải con nói muốn khóa vàng, muốn biệt thự, muốn xe thể thao, muốn vòng cổ sao? Mấy thứ kia ba đều nhớ rất rõ ràng, nhất định sẽ cho con gấp đôi."

Hoắc Tiểu Tiểu nháy mắt

Hoảng sợ. Uy hiếp! Đây là trần trụi uy hiếp!

Cô chém đinh chặt sắt, liên tục lắc đầu, "Không cần ạ!"

Chút vật nhỏ này đổi lấy mấy năm sinh hoạt cá muối, quá mức xứng đáng.

Sớm biết rằng cha già tính toán chi li như vậy, cô chắc chắn sẽ không trêu chọc hắn, bây giờ thì tốt rồi, một chiêu khiến cho cô không thể đánh trả đường sống.

Hoắc Tùy Thành biết cô còn nhỏ mà lanh, đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, từng chút từng chút vuốt ve cái ót của cô, lại cố ý cau mày nói: "Nhưng mà ba ba cũng đã đáp ứng gia gia mua cho con rồi, không mua mà nói, gia gia nếu trách ba..."

"Con! Là con không cần!"

Hoắc Tùy Thành ý vị thâm trường, "Không được, gia gia con sẽ mắng ba."

"Con, con... Con..." Ba ba cũng quá lừa dối, Hoắc Tiểu Tiểu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, càng nhanh, cô há mồm càng không biết nên nói như thế nào.

Mắt thấy dáng vẻ của Hoắc Tiểu Tiểu gấp đến độ không thành, tâm tình Hoắc Tùy Thành chuyển biến tốt, "Được rồi, ba ba biết con muốn nói cái gì, những món quà đó ba ba mua cho con, xem như bù lại cho con những món quà từ lúc sinh ra đến bây giờ, còn có những chương trình học đó, nếu con không thích thì không cần học."

Hoắc Tiểu Tiểu không phải rất tín nhiệm hắn, "... Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên, con không thích học thì không học, nhưng phải mời giáo viên tới nhà quan sát."

Hoắc Tiểu Tiểu gật gật đầu.

*****

Trợ lý Tổng tài tập đoàn Hoắc thị gần đây phát hiện, tâm tình của vị Hoắc tổng luôn nghiêm túc răn dạy người không lưu tình hôm nay không tồi, tuy rằng vẫn như lúc trước không thể nào cười nổi, nhưng theo nhân viên cùng đi công tác với hắn tiết lộ, gần đây Hoắc tổng rất dễ nói chuyện.

Trợ lý trước tiên tới nói chuyện, "Đợi lát nữa chú ý một chút, Dịch tổng của tập đoàn Dịch thị sẽ qua đây cùng Hoắc tổng của chúng ta trao đổi chuyện của hạng mục ở núi Lộc Minh, linh hoạt một chút."

"Đã biết đã biết."

Không bao lâu sau, thang máy mở ra, Hoắc Tùy Thành cùng Dịch Dương đồng loạt từ thang máy ra ngoài, hai người sóng vai trò chuyện với nhau, mấy tên trợ lý ngay sau đó đi theo.

Phương hướng chủ yếu của hạng mục ở núi Lộc Minh đã định, lần này vẫn là lần đầu tiên sau khi hai công ty ra quyết sách gặp mặt nhau.

Hai người tính ở bên trong công ty, hạng mục trung tâm họp suốt một ngày, vẫn chưa thể hoàn toàn quyết định thỏa đáng.

Thời gian bữa tối, hội nghị tạm dừng, người trong phòng họp lục tục rời đi dùng cơm.

Hoắc Tùy Thành đẩy ra văn kiện chồng chất trước mặt, lấy ra di động, nhưng nhìn nếp nhắn ở giữa mày của hắn, hiển nhiên không quá vừa lòng.

Dịch Dương nhìn Hoắc Tùy Thành đanh mắt đắm chìm trong di động, đứng dậy lấy ra áo khoác mặc vào, "Hoắc Nhị, đi."

Hoắc Tùy Thành đứng dậy tắt di động, vừa đi vừa hỏi, "Tôi nghe nói Dịch Khiêm nhà anh bây giờ đang mời không ít giáo viên tới nhà, học cái gì vậy?"

Vấn đề này thật đúng là hỏi khó Dịch Dương.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, cũng không phải thực xác định, "Dương cầm, Tae Kwon Do, nó cảm thấy hứng thú đều sẽ học một chút, dù sao cái tuổi này của nó đi học cũng như đi chơi, bồi dưỡng chút cơ sở, làm sao vậy?"

"Tôi chuẩn bị tìm cho Tiểu Tiểu một vài giáo viên."

Giữa mày Dịch Dương nhíu lại, "Tiểu Tiểu không phải mới một tuổi rưỡi thôi sao? Tuổi này học cái gì?"

"Không nhất định là học, quan sát năng khiếu thôi."

Dịch Dương như suy tư gì gật đầu, "Cũng được, con gái cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi thực sự thông minh hơn rất nhiều. Dịch Khiêm gần đây học những thầy cô giáo đó chất lượng không tồi, nếu cậu có hứng thú, tôi có thể cho cậu phương thức liên hệ."

"Vậy cũng tốt, tôi cũng đỡ phải đi tìm nữa."

"Nếu cậu coi trọng cũng tốt, hai đứa trẻ cùng nhau đi học, đến lúc đó cậu xem xem là đưa Tiểu Tiểu nhà cậu đến nhà tôi học, hay là đem Dịch Khiêm tới nhà cậu."

Ánh mắt Hoắc Tùy Thành quét tới, "Cùng nhau đi học?"

Dịch Dương gật đầu.

Hoắc Tùy Thành biểu tình không quá tự nhiên, "Không cần, tôi lại tìm xem thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info