ZingTruyen.Info

๖ۣۜEdit•๖ۣۜCaoH•๖ۣۜThao Khóc Lão Sư

✧Chương 31: Mạnh Vân Hi

Metraidepyeunhau

Lục Viễn mơ thấy cha mẹ của hắn, bộ dáng của bọn họ thực rõ ràng, ôn hòa mà mỉm cười với hắn, nói chuyện vui vẻ cười đùa với hắn.

Nhưng mà đột nhiên, cái gì cũng thay đổi, cha mẹ không thấy bóng dáng, khuôn mặt già nua mệt mỏi của bà nội, bỗng dưng xuất hiện trước mắt.

"Tiểu Viễn, bà nội mệt, muốn đi tìm cha mẹ của ngươi, bà nội đặc biệt nhớ ba của ngươi, mở mắt nhắm mắt đều nhớ. Sau này bà nội đi rồi, ngươi đừng nhớ thương ta." (điềm báo??)

"Bà nội, bà nội người đừng đi, bà nội, hức, bà nội, van cầu người đừng đi, ta chỉ có một người thân là người, đừng  bỏ ta lại mà, hức!"

Khi Lục Viễn tỉnh lại, cả người đều ướt đẫm, giống như mới vừa từ trong nước lao ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo cảnh sát ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, thấy Lục Viễn mở mắt, vội đứng dậy đi đến bên giường.

"Lục lão sư, ngươi tỉnh? Cảm thấy như thế nào?"

Đầu óc Lục Viễn tỉnh tỉnh, trong lúc nhất thời không có cách nào lý giải vì sao có một cảnh sát đứng ở trước giường hắn.

Người đàn ông anh tuấn cao ngất mặc đồ cảnh sát kia, nhìn Lục Viễn ôn nhu cười nói: "Ta là chú của Mạnh Vũ, ta tên là Mạnh Vân Hi, nào, Lục lão sư, uống nước."

Mạnh Vân Hi ngồi vào bên giường, đem Lục Viễn nâng dậy, đưa qua chén trà, Lục Viễn ngây ngốc hé miệng, một hơi uống hết.

Mạnh Vũ... Chú của Mạnh Vũ?

Đột nhiên Lục Viễn trừng lớn mắt, chú của Mạnh Vũ vậy mà lại là một cảnh sát!

"Khụ khụ khụ, khụ khụ!!"

Lục Viễn sặc nước, ho không ngừng, Mạnh Vân Hi cầm chén trà nhìn hắn, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.

Chờ Lục Viễn ho xong, Mạnh Vân Hi mới đỡ bờ vai của hắn, giúp hắn nằm xuống.

"Lục lão sư, vừa nãy ngươi sốt rất cao, ta đã bảo y tá tiêm thuốc hạ sốt cho ngươi, cảm giác bây giờ có tốt hơn không? Trên người của ngươi toàn là mồ hôi, ta đi tìm y tá lấy một bộ đồ sạch sẽ khác, ngươi chờ ta một chút."

Mạnh Vân Hi mở cửa đi ra ngoài, Lục Viễn lau mồ hôi, cảm giác vẫn chưa hoàn hồn.

Người này là chú của Mạnh Vũ, hắn tới đây làm gì?

Ngược lại nhìn rất giống người tốt, nhưng dù sao cũng là người nhà Mạnh Vũ, có thật sự là người tốt không đây?

Lục Viễn chính là đầy bụng nghi ngờ, Mạnh Vân Hi đã trở lại, cầm một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, mỉm cười với hắn: "Nào, thay đi, trên người chắc là rất khó chịu?"

Mạnh Vân Hi nói xong, vươn tay cởi nút thắt tên áo Lục Viễn, Lục Viễn hoảng sợ, theo bản năng liền tránh đi tay hắn một chút.

Mạnh Vân Hi cũng ngây ngẩn cả người: "Ách, thực xin lỗi, ta không có ý mạo phạm ngươi."

Lục Viễn đỡ giường ngồi xuống, cầm lấy kính mắt mang lên, lúc này mới tính là thấy rõ Mạnh Vân Hi.

Mạnh Vân Hi và Mạnh Vũ có năm phần giống, vốn là Mạnh Vũ tuấn tú hơn một ít, nhưng Mạnh Vân Hi khí chất nho nhã, ánh mắt sáng ngời, một thân cảnh phục, tư thế oai hùng hiên ngang, soái đến mức khiến hắn cực kỳ tức giận.

Lục Viễn cúi đầu, có chút xấu hổ mà nói: "Không sao, là ta hiểu lầm."

Mạnh Vân Hi cười cười, đem quần áo bệnh nhân đưa tới tay Lục Viễn: "Vậy Lục lão sư ngươi trước tiên hãy thay quần áo đi, ta ra bên ngoài, một chút nữa sẽ trở về."

Sau khi Mạnh Vân Hi rời đi, Lục Viễn chịu đựng chỗ đau sau huyệt, thay quần áo bệnh nhân.

Mạnh Vân Hi càng khách sáo, Lục Viễn trong lòng lại càng bồn chồn, hắn đoán không ra hiện tại Mạnh Vân Hi đến tột cùng là muốn làm cái gì.

Chỉ sau một lúc, Mạnh Vân Hi đã trở lại, còn đem theo cơm trưa trở về: "Nào, Lục lão sư, đói bụng chưa? Ta giúp ngươi kéo cái bàn kia qua, mau ăn đi."

Lục Viễn ngồi xuống, sau huyệt liền đau đến chịu không nổi, lắc lắc đầu nói: "Ta không đói bụng."

Lục Viễn nghiêng người nằm xuống, Mạnh Vân Hi thấy thế, đem đầu giường chỉnh cho cao một ít, ôn nhu nói: "Nào, Lục lão sư, ngươi đừng cử động, ta giúp ngươi ăn, ngươi chịu một chút."

Thìa cơm đưa đến bên miệng, Lục Viễn xấu hổ mà ngẩn ra, không muốn lại cự tuyệt ý tốt, bị Mạnh Vân Hi đúc ăn hết một chén cháo nhỏ, cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng.

Ăn xong cháo, Mạnh Vân Hi đưa giấy ăn cho Lục Viễn, nghiêm mặt nói, "Lục lão sư, ta đến đây, là thay Mạnh Vũ giải thích với ngươi."

Vẻ mặt Lục Viễn cứng ngắc, nhìn cửa  phòng bệnh trầm mặc không nói.

Mạnh Vân Hi thở dài, lại nói: "Chuyện lần này, ta trên cơ bản đều hiểu được, khi còn bé cha mẹ của Mạnh Vũ ly hôn, mẹ hắn mang theo Mạnh Dương đi Anh quốc. Mạnh Vũ lại, lại luôn ghi nhớ chuyện này, tính cách liền càng ngày càng không tốt, sau đó lại cùng hai đứa nhỏ kia quậy phá. Ta luôn bận rộn, không thể quản hắn, để cho bọn họ thương tổn ngươi, ta cũng có trách nhiệm. Hiện tại anh của ta đã nhốt Mạnh Vũ lại, về sau ta sẽ quản thúc hắn thật tốt, khiến hắn không thể lại dây dưa với ngươi. Về phần Tiêu gia cùng Giang gia, ta là có lòng nhưng không đủ sức, nhưng mà về sau chỉ cần Lục lão sư ngươi có yêu cầu, cũng có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ hỗ trợ."

Mạnh Vân Hi nói xong, để một tờ chi phiếu cùng một tấm danh thiếp trên bàn cạnh đầu giường.

"Lục lão sư, ta biết tiền không phải vạn năng, nhưng ngươi là người vô tội bị thương, đáng lẽ nên được bồi thường. Trong này có hai mươi vạn, mật mã là sáu số sáu, Mạnh Vũ tuy gia đình bất hạnh, nhưng cũng không thể lấy lý do đó mà không kiêng nể gì thương tốn người khác. Ta biết bây giờ nói cái gì ngươi cũng không có khả năng tiếp thu được, ta làm gì ở cục cảnh sát, ngươi có chuyện gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho ta, chỉ cần ta không có nhiệm vụ, chắc chắn sẽ lập tức chạy tới giúp ngươi, ngươi xem như vậy có được không?"

20 vạn NDT = gần 68.000.000 triệu VNĐ

Nghe Mạnh Vân Hi nói xong, Lục Viễn tim như bị đao cắt, xấu hổ và giận dữ tràn đầy.

Xem ra chuyện hắn bị ba tên súc sinh thao, đã để cho mọi người đều biết, ở trong mắt Mạnh Vân Hi, hắn lại tính là cái thứ gì?

Không, không thể kết thúc như vậy được, hắn đã bẩn thành như vậy, thận nguyên của bà nội còn chưa có tin tức, hắn phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Lục Viễn cắn răng nhịn xuống nước mắt, rung giọng nói: "Cảnh sát Mạnh , ta cùng vài người bọn họ, là hai bên tình nguyện, ngươi đi đi, ta không cần tiền của ngươi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không hiểu tại sao vẫn có người cmt hóng truyện trên trang ăn cắp, từ chối hiểu 🙂

Vô học rồi nên chắc chắn sẽ ra chương hơi bị chậm, mong mọi người thông cảm cho tui 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info