ZingTruyen.Info

[EDIT] [caoH/NP] Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa

036. Ý đồ phi thường vô đạo đức

tieutichnguyet

"Giải bóng mùa hè sắp khép lại, câu lạc bộ Á Thịnh rốt cuộc mở họp báo, công khai tuyên bố tiến cử Liên Kỷ..."

Phong Khải Ninh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Liên Kỷ trên màn hình máy tính, tìm kiếm chút nét tương đồng với Liên Hân.

Mặt mày đại khái phảng phất giống nhau, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, Liên Kỷ cương ngạnh sắc bén, Liên Hân thì thanh tú nhu hòa.

Hắn lại nhìn di động một cái, không hề có động tĩnh.

Chạy tới Lợi Nhuận cũng thôi đi, đến tin nhắn còn không thèm trả lời, Liên Hân có thể có chuyện gì bận rộn sao?

Giờ khắc này, Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích đều chết lặng nhìn vào di động, đồng thời suy nghĩ : Bảo bối có phải đang cùng tên Tô Tử Tích/Phong Khải Ninh kia nói chuyện hay không?

Nhưng mà kỳ thực, Liên Hân đang bận nhắn tin với Giang Dữ Mộ.

Đây là một thanh niên rất kỳ quái, trả lời tin nhắn chậm vô cùng, Liên Hân dùng chân đánh chữ phỏng chừng tốc độ còn nhanh hơn hắn.

Thật ra, cô muốn làm bộ e lệ ngượng ngùng mà đem đề tài nói thành đen tối ám muội một chút, nhưng là Giang Dữ Mộ luôn luôn đáp lại theo kiểu làm cho người ta không nói thêm được lời nào.

Tỷ như Liên Hân sợ hãi mà hỏi <Ngày hôm đó...anh đã nhìn thấy cái gì?>

Nửa giờ sau, Giang Dữ Mộ (có lẽ) dùng chân đánh chữ trả lời <Không tiện miêu tả>

Liên Hân: ......

Tỷ như, Liên Hân biểu hiện thật sự giống một thiếu nữ ngây thơ <Anh...anh là Giang Dữ Mộ nào vậy? Là cái kia Giang Dữ Mộ sao?>

Một giờ sau, đại minh tinh dùng chân đánh chữ hư hư thực thực đáp lại <Còn ai tên Giang Dữ Mộ nữa vậy?>

Liên Hân rất muốn đánh người.

Liên Hân hỏi <Thường ngày anh bận lắm phải không?>

Hai giờ sau <Ừm>

"Không được! Mịe nó không rù quến nổi nữa! Ta cảm giác chính mình hẳn là phải thức thời một chút, tự động một giây biến mất mới đúng! Hệ thống! Nhiệm vụ này thật sự trị không được nữa rồi!"

《Ký chủ cố lên!》

"Còn nhiều ngày nghỉ như vậy, ta có thể nào phóng túng vui vẻ trước, nhiệm vụ để sau lại nói hay không?"

《Ô, xem ra trừng phạt vẫn còn quá nhẹ》

"...Hỗn đản."

Liên Hân sực nhớ ra điều gì, lại hỏi "Đúng rồi, hệ thống, lần này khen thưởng ta vẫn chưa có chọn nha."

《Hoàn thành nhiệm vụ bậc 5, khen thưởng mời chọn trong các đề mục dưới đây
1. Cập nhật thêm tính dục năng lực
2. Tự do nghỉ ngơi 30 ngày...》

"Chờ một chút, chờ một chút chờ một chút!" Liên Hân bỗng nhiên nhớ ra "Ta hình như còn 10 ngày nghỉ ngơi chưa kịp sử dụng? Tích góp tích góp liền quên luôn rồi! Oa~ mi vì cái gì không nhắc nhở một tiếng? Lúc trước ta bị trừng phạt thảm như vậy!"

《Nhắc nhở ký chủ nghỉ ngơi không thuộc chức trách của hệ thống. Nếu ngài lúc ấy đang tích cực mưu đồ giải quyết nhiệm vụ, số liệu phân tích cho thấy tỉ lệ thành công cao hơn 90%, hệ thống vì cái gì phải nhắc ngài nghỉ ngơi?》

Liên Hân phát cuồng, từ trên giường nhảy vọt xuống dưới, đối với không khí loạn đánh một bộ công phu mèo cào.

***

Giang Dữ Mộ đang cùng ekip tập dượt cho buổi biểu diễn.

Hắn duyệt xong mỗi bài liền chạy tới đòi xem di động, lỗ tai mẫn cảm của người đại diện bỗng nhiên dựng thẳng lên.

"Dữ Mộ, cậu làm sao vậy?"

Vẻ thanh lãnh điềm tĩnh trên mặt Giang Dữ Mộ vẫn giữ nguyên, chỉ nói "Trong nhà có chút việc."

Sau đó, ngay dưới sự giám sát của người đại diện, hắn giải khóa di động, ung dung trả lời một tin nhắn đến từ người nhà.

Người đại diện yên tâm.

Kỳ thật, Giang Dữ Mộ dùng thêm một tài khoản nhỏ, mỗi lần nắm được chút thời giờ trả lời tin nhắn cho Liên Hân, hắn đều phải đăng xuất rồi đăng nhập lại nhiều lần như vậy.

Giang Dữ Mộ trước giờ vẫn luôn đắm chìm trong âm nhạc, từ nhỏ đến lớn được nhiều người yêu thích, cho nên hắn cũng không am hiểu như thế nào để trò chuyện cùng nữ hài. Nhưng hắn cảm thấy mình trả lời vẫn là tương đối khéo léo, trong lễ phép có chút đạm nhiên, trong đạm nhiên lại không thiếu vài phần nghịch ngợm (?).

Có điều, hắn không xác định được bản thân muốn làm gì.

Kỳ thực trong xương cốt Giang Dữ Mộ hiểu rất rõ, chính mình đối với người kia tồn tại ý đồ phi thường vô đạo đức, nhưng hắn lại cũng có chút kháng cự.

Đại khái là hắn không hy vọng biểu hiện ra ngoài quá giống một linh hồn xấu xa, vẫn là muốn có thể duy trì hình tượng thanh cao.

Có chút ra vẻ đạo mạo.

Có chút mâu thuẫn.

Thôi kệ, chờ bận rộn xong xuôi, buổi tối lại cùng nhau trò chuyện tiếp.

***

Liên Hân lúc này đang lên mạng tra chút thông tin về Giang Dữ Mộ.

Mà thực sự là không cần tra, danh tiếng của hắn đã như sấm bên tai : ca sĩ phái thực lực, nhan sắc quá xuất chúng, khí chất cũng thực tuyệt, vượt chức tham gia hai bộ phim thần tượng đình đám.

Giang Dữ Mộ dùng kỹ thuật diễn tương đương tượng gỗ mà làm cho hai bộ phim bùng nổ, người xem hầu hết đều đánh giá

<Nhìn mặt là đủ rồi, không cần xem diễn>

<Biểu hiện thần tiên như kiểu lạc vào rừng sương mù>

Cho dù hắn có diễn đến giống như điện tâm đồ của người chết đi nữa, cũng không có ai mắng, rốt cuộc thì trên phương diện bản chức ca sĩ mà nói, Giang Dữ Mộ thể hiện thực lực đã đủ mạnh mẽ.

Bởi vì hắn thuộc tuýp người thanh tĩnh, cao lãnh, vẫn luôn giữ vững hình tượng thần bí hoàn mỹ, cho nên người đại diện quản cũng rất nghiêm.

Giang Dữ Mộ xuất hiện ở đâu, ở đó nhất định là tiền hô hậu ủng*, trừ phi hắn chủ động nguyện ý muốn tiếp xúc với cô, bằng không thật sự rất khó để tiếp cận.

Liên Hân chán nản vô cùng.

Di động bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của Kỳ Việt.

Liên Hân kinh ngạc, một người mỗi ngày chỉ biết báo cáo công tác thế nhưng lại gọi điện tới? Chẳng lẽ đã tác chiến xong rồi?

Liên Hân nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự một chút mới ấn nghe.

"Chị dâu! Em là cảnh đội Lý Thiếu Lâm! Chị dâu mau đến xem Kỳ đội, anh ấy bị thương nằm viện rồi!"

———

*tiền hô hậu ủng : trước sau đều có người đi theo bảo hộ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info