ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 41. Công lược bạn trai thiếu tá 19 (xong)

PN10003

"A a....." Lý Na ôm hắn kiều suyễn rên rỉ: "Trước kia anh..... Ân a..... Không phải nói..... Nga a a..... Không ngại sao....."

"Trước kia là trước kia, anh hiện tại vô cùng để ý." Tống Nhiên nhịn không được cúi đầu, cho Lý Na một cái hôn sâu.

"Ngô a..... Anh..... Ân a..... Có ý gì?" Đôi mắt Lý Na tràn đầy mị ý nhìn hắn, bỗng nhiên trong mắt chứa đầy lệ quang, chất vấn: "Ý của anh là..... trước kia anh..... Ân ân a an...... Anh không yêu em?"

Trong lòng Tống Nhiên rùng mình, lập tức phủ nhận: "Không có! Anh chỉ là càng để ý em nhiều hơn so với trước kia mà thôi!" Nói, dưới thân dùng sức, côn thịt lại hung hăng cắm vào hoa huyệt.

"Ân a..... Anh nói..... A nga..... Đều là thật sao?..... A ân..... Vậy anh..... yêu em sao? Tống Nhiên....." Hoa huyệt bị côn thịt mạnh mẽ thọc vào rút ra, Lý Na thở hổn hển, ánh mắt mê mang nhìn Tống Nhiên.

"Anh....." Tốc độ thọc vào rút ra của Tống Nhiên chậm lại, hắn bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào.

Hắn yêu Lý Na sao? Trước kia, hắn khẳng định sẽ nói không yêu, chỉ là hiện tại..... chính hắn cũng mê mang..... Hắn thích Lý Na là điều không thể nghi ngờ, chính là yêu, hay là không yêu?

Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Lý Na buông lỏng tay đang ôm hắn ra, cười khổ, âm thanh mờ mịt vô lực: "Nếu anh không yêu em? Vì sao muốn cùng em kết hôn?"

Thấy cô hỏi như vậy, Tống Nhiên trả lời theo bản năng: "Anh không có không yêu em!"

Lời vừa nói ra, hắn ngây ngẩn cả người..... Hóa ra...... hắn yêu Lý Na...... Chỉ là có đôi khi, chính hắn cũng không rõ đó là thích hay là yêu.....

"Anh yêu em! Cho nên muốn cùng em kết hôn, cột em lại bên anh cả đời. Anh yêu em, cho nên không thể chịu đựng nam nhân khác có bất kỳ ý đồ gì với em." Tống Nhiên nhìn ánh mắt sửng sốt của Lý Na, cúi đầu hôn một cách thành kính, hắn cảm thấy giờ phút này là lúc mà hắn chân thành nhất.

Thật lâu sau, hắn rời khỏi môi Lý Na, nghe thấy tiếng khóc của cô: "Vậy anh cũng thật bá đạo!"

Tống Nhiên nhướng mày: "Chẳng lẽ em không thích sao?"

Nói, hắn đĩnh động vòng eo, côn thịt hung hăng đỉnh một chút.

"Ân a..... Em không thích!" Lý Na trừng hắn một cái.

"Thật sự không thích? Vậy anh ra ngoài?" Tống Nhiên làm bộ muốn đem côn thịt rút ra.

Lý Na vội vàng kẹp chặt tiểu huyệt, ủy khuất nhìn hắn: "Anh thật đáng ghét....."

"Nữ nhân khẩu thị tâm phi!" Tống Nhiên đem côn thịt hung hăng cắm vào, nhanh chóng thọc vào rút ra.

"A a..... Ân a....."

[Nhiệm vụ hoàn thành]

Trong tiếng kiều suyễn rên rỉ, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.....

--------------

Từ sau buổi tối ngày hôm đó, Tống Nhiên cùng Lý Na kết thúc chiến tranh, quan hệ càng ngọt ngào hơn so với trước kia, Tống Nhiên cũng một phen hưởng thụ lạc thú sắp làm ba.

Rất ít lần cảm nhận được thai động, nguyên nhân cùng suy đoán của Lý Na không khác lắm, lười nên số lần thai động quá ít.

Mà Tống Nhiên thừa dịp bộ đội cho hắn thư thả vài tháng thời gian nghỉ kết hôn, mỗi ngày buổi sáng hắn đều thai giáo cho đứa bé, hát quốc ca, kể chuyện xưa ở tiền tuyến.

Lý Na một trận vô ngữ: "Lỡ như là con gái thì làm sao bây giờ? Đã bị anh dạy đến không có bộ dáng của nữ hài."

Tống Nhiên  nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Con gái hung hãn một chút mới tốt, tương lai mới không bị bắt nạt."

Lý Na trợn trắng mắt: "Chính là sau khi lớn lên sẽ không gả được!"

"Vì sao phải gả ra ngoài? Con gái anh mới không cần gả cho người khác!" Vừa nghe đến con gái bảo bối mình cực khổ nuôi lớn sẽ phải gả ra ngoài, tính bá đạo của Tống Nhiên tái phát.

Lý Na sờ sờ bụng đã sắp sinh, vẫn là sinh con trai thì tốt hơn chút, nếu là sinh con gái, sẽ bị ba con bé giữ lại thành gái lỡ thì!

Đang nghĩ ngợi, cô bỗng nhiên cảm giác bụng quặn đau, Lý Na cuống quýt đỡ lấy tay Tống Nhiên.

"Đau quá..... Tống Nhiên..... Hình như..... sắp sinh rồi..... Ô ô....."

"Cái gì?! Sắp sinh?" Tống Nhiên cả kinh, hoảng hốt đỡ Lý Na: "Em ngồi đây trước, anh đi tìm bác sĩ!"

"Tìm bác sĩ làm gì a! Anh muốn cho em sinh con ở nhà sao? Mau đưa em đi bệnh viện!!!" Câu cuối cùng, Lý Na cơ hồ là rống ra tới!

Tống Nhiên vội vàng phản ứng lại, bế Lý Na lên, nhanh chóng lái xe đưa cô đi bệnh viện.

Nhìn Lý Na vẫn luôn kêu đau, bị bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu, trong lòng Tống Nhiên cực kỳ hoảng loạn.

Thời khắc mấu chốt thế nhưng đã quên thông báo cho cha mẹ hai bên.

Cuối cùng vẫn là mẹ Tống gọi cho Tống Nhiên hỏi chuyện mới biết được con dâu muốn sinh, bà vội vàng liên hệ bà thông gia cùng đến bệnh viện.

Hai nhà đồng thời đến bệnh viện.

"Thế nào? Na Na đã sinh chưa?" Vài người mồm năm miệng mười hỏi Tống Nhiên.

"Vẫn còn ở bên trong." Tống Nhiên nghe được tiếng kêu đau của Lý Na truyền ra từ bên trong, trong lòng hoảng loạn, giờ phút này hắn thực sợ hãi, có trời mới biết hắn sợ cái gì.

Lúc này, bên trong bỗng nhiên có vị bác sĩ đi ra: "Ai là chồng của Lý Na, thai phụ khó sinh, yêu cầu tiến hành sinh mổ, lại đây ký giấy đồng ý phẫu thuật đi!"

"Cái gì? Khó sinh?!" Tống Nhiên cảm giác chân nhũn ra, sắp không đứng vững nổi.

"Bác sĩ, sao có thể khó sinh? Con gái tôi có thể xảy ra chuyện gì hay không?" mẹ Lý khóc lóc hỏi.

"Thai phụ mang song thai, một đưa bé quá nhỏ, có chút nguy hiểm, nhưng mà mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bọn họ an toàn." Bác sĩ nói, đưa giấy ký đồng ý phẫu thuật cho Tống Nhiên.

Tống Nhiên đỏ mắt ký vào giấy, yết hầu nức nở: "Nếu có bất trắc xảy ra..... nhất định phải cứu người lớn!"

Bác sĩ lại nói lời vừa rồi một lần nữa liền cầm theo giấy đi vào.

Tống Nhiên không biết chính mình đã đợi bao lâu, hắn cảm giác mỗi giây mỗi phút nội tâm đều chịu giày vò, hắn không dám tưởng tượng hậu quả nếu mất đi Lý Na.

Nếu là bắt buộc phải chọn một trong hai, hắn sẽ lựa chọn giữ Lý Na, cho dù phải chịu đau đớn khi mất con.

Cho đến khi bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc lớn, Tống Nhiên mới lấy lại tinh thần, một bác sĩ cùng một hộ sĩ đi ra, trong tay hộ sĩ ôm một đứa bé trong ta lót ra tới.

"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Tống Nhiên vội vàng hỏi.

Bác sĩ cười cười: "Mẹ con đều bình an, sinh long phượng thai, bé trai rất khỏe mạnh, chỉ là....."

Lời bác sĩ còn chưa nói xong, Tống Nhiên đã đẩy hắn ra, vội vàng vào phòng phẫu thuật.

Bác sĩ kinh ngạc sững sờ.

Cũng may ông bà nội cùng ông bà ngoại của hai đứa bé vội vàng hỏi: "Chỉ là cái gì? Còn một đứa bé gái bị không sao chứ?"

Bác sĩ lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: "Bé gái có khả năng phải ở trong lồng kính một thời gian, thân thể quá yếu, không khác sinh non là mấy, phải cố gắng chăm sóc thật tốt....."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info