ZingTruyen.Info

[Edit][BHTT] Mạt Thế Thức Tỉnh - Mạt Thần

Chương 5

ngtmhuyen




Chương 5 : Đỏ như máu

Sáng sớm ngày thứ hai, gió lạnh từng cơn kéo tới, như có như không hòa vào không khí.

Nhìn thấy mặt trời ngày càng ló dạng ở đường chân trời, An Dĩ Mộc chợt thở phào nhẹ nhõm. Thường ngày không để ý, nhưng hôm nay, giờ khắc này, mặt trời lại là chất xúc tác làm dâng lên trong lòng nàng biết bao hy vọng. Đáy lòng cứ như được an ủi rằng mọi chuyện cũng không có gì tồi tệ, vì ít nhất mặt trời vẫn còn ở đó.

Đánh thức những người còn đang ngủ say, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi sau đó năm người bắt đầu đi bộ trở về.

Dọc đường đi, chẳng ai lên tiếng, tất cả mọi người đều giữ vẻ trầm mặc.

Ban tối, dù không nhìn rõ ràng thì An Dĩ Mộc vẫn sợ đến chạy trối chết, nhưng như thế nào cũng không tưởng tượng được rằng ban ngày cảnh tượng lại kinh khủng hơn gấp bội lần.

Xe của bọn họ đều bị bao vây bởi rất nhiều cành cây màu đỏ. Khi tới gần cánh đồng thì cả ba người nhà Vương Phú Cường đều nằm đó, đáng sợ là ai cũng bị hút cạn máu, trong miệng và mũi mọc ra những cành cây màu đỏ, nhưng họ chết tương là bình tĩnh, vẫn nhìn ra được trước khi chết không có quá nhiều sự giãy dụa.

Mà Trương Phiến lại khác, tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, cả người đều khô quắt. Trên mặt nhìn ra được vẻ mặt không thể tin được cùng sự sợ hãi, toàn thân cũng bị bao phủ bởi loại cây đỏ quái dị kia.

An Dĩ Mộc lặng lẽ thở dài, xem ra không thể lấy xe lại được rồi.

Lúc này, đột nhiên Cao Kính Văn kêu thảm một tiếng, sau đó chạy về hướng trở về đường cái ban nãy.

"Kính Văn !" Tống Tuyết Chi cũng không phản ứng theo được, cô chỉ kịp xoay người mà hô to.

Nhưng Cao Kính Văn nào nghe được gì ! Cậu ta như lên cơn điên, liều mạng chạy trở về. Bốn người vội vã chạy theo, Tống Tuyết Chi mặt đầy lo lắng, nhưng cô dù hét tên Cao Kính Văn thế nào thì cậu ta cũng chẳng phản ứng lại.

Đột nhiên, Cao Kính Văn té xuống mặt đất, cả người co giật liên hồi.

Bốn người còn lại thừa dịp này chạy nhanh đến bên cạnh Cao Kính Văn.

Nhưng sự tình phát sinh sau đó lại khiến bọn họ trố mắt ngoác mồm : Cao Kính Văn tự cởi đồ mình, vì thế mà lộ ra bắp chân run rẩy kịch liệt. Đột nhiên một chấm đỏ nhỏ xuất hiện trên da của hắn, với tốc độ mà mắt người có thể quan sát được bắt đầu lan tỏa, từng điểm từng điểm rải rác khắp nơi, rồi chúng kết thành những cành cây, quấn chặt lấy chân của Cao Kính Văn. Chính là hình như bản thân hắn cũng không biết việc đó, cả người cứ liên tục co giật.

Tống Tuyết Chi bị dọa sợ, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô đưa tay muốn kéo những cành màu đỏ kia ra khỏi người bạn trai.

An Dĩ Mộc liền dùng lực kéo mạnh vai cô về phía sau, "Cậu ta không sống nổi đâu, chúng ta rời khỏi đây mau !"

Trong chớp mắt những cành cây đỏ đã bò tới eo của Cao Kính Văn, chúng bắt đầu động đậy, xuyên qua da thịt của hắn. Da của Kính Văn dần trở thành màu trắng xám, không còn vương lại chút gì của sự hồng hào hay sự sống.

Tống Tuyết Chi khóc lóc, không biết dùng lực ở đâu mà đẩy mạnh An Dĩ Mộc, đột nhiên lao tới ôm Cao Kính Văn.

Những cành cây kia liền lập tức quấn vào người cô, cơ thể của Cao Kính Văn ngày càng mọc lên thêm nhiều cành, trong chốc lát đã tiến vào tai mũi miệng của Tống Tuyết Chi, máu tươi cũng từ đó bắn ra tứ phía.

Cảnh tượng này diễn ra chưa đến một phút.

An Dĩ Mộc nhìn thấy như vậy liền khiếp sợ, nàng một lời cũng không thể thốt lên được.

Trương Phiến hay nói nhảm nhưng rộng rãi, Cao Kính Văn thận trọng ít nói, Tống Tuyết Chi có giọng ca ngọt ngào, tất cả cùng các nàng đêm qua vẫn còn cùng nhau vui vẻ trò chuyện, ngày hôm nay liền như thế biến mất khỏi cõi dương gian.

Nhìn thấy thây khô có thể rất kinh khủng, nhưng so với tận mắt chứng kiến quá trình người sống trở thành như vậy vẫn tốt hơn rất nhiều.

Một người trước đó vẫn còn sống sờ sờ trước mặt, chỉ chốc lát sau đã không thể nói bất cứ điều gì, mà hơn hết cả là cả thân thể người đó chỉ còn lại xương bọc da.

An Dĩ Mộc nuốt một ngụm nước bọt, sau đó kéo theo Noãn Thiên Vực và Lăng Thu Vũ đang hoảng sợ chạy thục mạng đến Lĩnh Hạ trấn.

Cả nơi này, mặt sau là xe ô tô của bọn họ, phía trước là thi thể của Cao Kính Văn và Tống Tuyết Chi, bên phải lại là cánh đồng, vậy bây giờ chỉ có thể chạy đến Lĩnh Hạ trấn. Bởi vì không ai biết được tại sao những đốm đỏ kia lại có thể tiến vào cơ thể của Cao Kính Văn, làm sao có thể từ cơ thể người mà phát trưởng thành cây, mà trong ruộng đồng cũng chẳng biết sẽ có vật gì kì quái trốn trong đó, do đó mà Lĩnh Hạ trấn có vẻ là nơi an toàn nhất ở đây rồi. An Dĩ Mộc vừa chạy, vừa nén hoảng sợ trong lòng bắt đầu phán đoán.

Ba người không ai dám dừng lại, cả bọn một đường thẳng tắp hướng tới Lĩnh Hạ trấn mà chạy.

An Dĩ Mộc không dám bước vào, bởi nàng không biết tên tang thi quái gở không biết hình thù kia sẽ đột kích từ hướng nào.

Ngay lúc này, đột nhiên sau lưng bọn họ truyền đến những tiếng sàn sạt như khi kẻ mạnh phấn lên bảng, ớn đến nổi cả da gà.

"Là... là mấy cành cây màu đỏ kia !" Lăng Thu Vũ hít sâu một hơi, loại thực vật này tồn tại rõ ràng rất không khoa học, thực sự làm nàng bối rối cùng khó hiểu.

An Dĩ Mộc giật nảy cả mình, ban đầu nàng cho rằng cùng lắm thì thứ đó chỉ biết ký sinh trên cơ thể người, không nghĩ tới chúng có thể cử động trong môi trường bên ngoài. Ngay lúc này Dĩ Mộc sợ đến ngây người, nhưng vẫn tăng thêm sự cảnh giác về mọi thứ xung quanh.

Phía sau đường rất nhỏ, tất cả những gì xung quanh đường đi đều bị loại cành cây kia quấn lấy. Mà quái vật màu đỏ kia lại thong thong thả thả ở phía sau hướng các nàng chỉ trỏ, chỉ huy những cành cây tiến về phía các nàng. Bây giờ ba người không khác nào con mồi đã rơi vào lưới của một tên thợ săn kiên trì.

Ba người một đường thẳng tắp chạy vào trong, trên đường không chỉ có xác khô, mà còn có thi thể của những tang thi đã chết.

Chạy một chút liền phát hiện phía trước cũng có thứ quái dị màu đỏ kia, chúng hướng về phía này, hai bên chạy vào nhau, đan xen tạo thành một thứ để bao vây các nàng, mà ở đây lại giống như mạch máu người.

"Nó có sợ lửa không nhỉ ? Có không nhỉ ? Chết tiệt, đến cái bật lửa cũng không có là sao !!! " Noãn Thiên Vực lục lọi ở trên người một phen nhưng vẫn không tìm thấy được bật lửa, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại "Tiểu An An ! Nếu cậu không bảo tớ cai thuốc thì có lẽ hôm nay còn có hộp quẹt rồi... Trời ơi khuôn mặt xinh đẹp của tớ a, vậy là sắp bị biến thành thây khô rồi hu hu..."

An Dĩ Mộc nghe đến chua lòng. Trong giọng nói của Noãn Thiên Vực không có ý trách cứ, nàng hiểu rằng Thiên Vực là đang đùa để bầu không khí vui vẻ lên một ít, ít nhất thì ba người cũng sẽ không sốt sắng hay sợ sệt.

"Không sao đâu Tiểu Vực, cậu biến thành thây khô cũng sẽ rất đẹp" Lăng Thu Vũ nhẹ nhàng nói.

Noãn Thiên Vực làm bộ dạng không chịu nổi, còn khoa trương lấy hai cánh tay ôm lấy thân mình, cười cười nói "Đừng đừng, tớ nghĩ thôi cũng nổi hết cả da gà này, ai mà muốn biến thành vật kia đâu"

Ngay thời điểm An Dĩ Mộc đang suy tính tới chuyện chạy đi đâu, đột nhiên một nam nhân lạ mặt chạy ra từ trong một cửa hàng gần đó.

"Nhanh đi theo tôi ! " Nam nhân đó tỉnh táo vừa nói vừa đánh giá ba người một hồi, sau đó xoay người chạy lại vào trong cửa hàng.

Các nàng cũng vội vội vàng vàng đuổi theo, nam nhân kia ở phía sau không biết từ đâu xoay xoay vài vòng, sau đó liền xuất hiện một cái cửa tầng hầm. Anh chàng kia đi xuống trước "Xuống hết rồi nhớ lấy phiến* đá ban nãy lắp vào"

*phiến (tính từ): vừa phẳng vừa mỏng (thật ra mình thấy từ này nhiều nhưng lên tìm kiếm mới biết nghĩa của nó là như vậy đó, hay thật)

An Dĩ Mộc đi cuối cùng nên thuận tiện lắp phiến đá ban nãy vào, phiến đá vô cùng lạnh lẽo, khi nàng chạm vào liền có cảm giác rất kì quái. Dĩ Mộc âm thầm lắc lắc đầu, chắc là mình lại suy nghĩ nhiều rồi.

Xuống sâu mới phát hiện chỗ này có rất nhiều người, mọi người tụ tập ngồi dưới bệt dưới đất, vẻ mặt ai nấy cũng lạnh lẽo.

An Dĩ Mộc suy nghĩ một chút, đi tới nam nhân khi nãy đã cứu các nàng hỏi "Mấy cái cành cây đỏ kia là gì anh biết không ? Tại sao tụi nó lại có thể lan rộng như vậy được ?"

Người đàn ông kia ngân dài giọng mà nói "Chúng tôi cũng không biết, lúc phát hiện ra được chúng thì bọn tôi đã chết rất nhiều người. Sau khi tìm được nơi này chúng tôi liền tụ tập ở đây tị nạn, ít ra chúng tôi vẫn biết được vật kia chỉ hung hăng ngang ngược vào sáng sớm và nửa đêm, bọn tôi giữa trưa sẽ rời khỏi đây..." Bọn họ cũng đã nghĩ tới nhiều biện pháp: dùng thuốc sát trùng, đốt lửa, đem thuốc chuột pha loãng với nước, thậm chí còn đã tạt axit ! Thế nhưng vậy này năng lực tái sinh quá kinh khủng, những phương pháp này xem ra toàn là hạng xoàng với chúng, đôi khi phạm vi tấn công sau đó của nó còn rộng lớn hơn qua từng đợt.

Có thể rời đi là tốt rồi. An Dĩ Mộc âm thầm yên tâm, nàng đi tới bên người Noãn Thiên Vực và Lăng Thu Vũ, thuận tiện đưa tay lên áp vào trán Thu Vũ một chút. Thật tốt, không bị sốt.

Lăng Thu Vũ cúi đầu cười khẽ, nàng đem tay An Dĩ Mộc xuống "Tớ không có chuyện gì mà, đừng lo lắng quá"

Noãn Thiên Vực cười hì hì nói "Này là vừa đẹp vừa hiểu chuyện đó ha ha"

Nhưng dù ít dù nhiều thì thấy sáu mạng người chết đối với các nàng đều để lại một ảnh hưởng không nhỏ. Các nàng tự nhủ rằng bây giờ không còn là thời bình... Mạng người chắc cũng không còn đáng giá nữa...

Đến đúng buổi trưa, cả đám người mới lục đục từ dưới đất đi ra ngoài, nam nam nữ nữ ít nhất cũng phải hơn ba mươi người.

Ai cũng có nơi để đi, chỉ có chín người muốn cùng An Dĩ Mộc đi chung một đường, chín người này đều muốn quay về Sùng Minh.

Rời khỏi Lĩnh Hạ trấn, hầu như tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với sinh vật không rõ hình thù nhưng mạnh mẽ kia, ở giữa ranh giới của cái sống và cái chết trong một thời gian dài, tinh thần của mọi người đều muốn phát rồ.

Hai bên đường cao tốc thường có rất nhiều cửa hàng và nhà dân, tuy nhiên khi đi qua chẳng ai dám xông vào mà nghỉ ngơi vì sợ khi đang ngủ lại có vật gì đó nhào ra xé xác bọn họ. Đi gần bốn tiếng mới đến huyện tiếp theo, An Dĩ Mộc trầm ngâm một chút rồi đánh dấu trên bản đồ, qua cái huyện này, đi qua thêm một quãng đường không dài không ngắn liền có thể trở về Sùng Minh. Chiếm khoảng ba ngày là tới đích, tất nhiên là bọn họ phải chạy liên tục.

Sắc trời càng tối thì thần kinh của tất cả mọi người sẽ càng căng thẳng. Bởi vì bản thân mỗi người không ai biết được liệu có vật nào nhào ra cướp đi sinh mạng của mình hay không, hơn nữa đi đến giờ họ vẫn không gặp được nhiều tang thi.

Cho nên mười hai cái đầu cùng đồng ý với ý kiến ở lại trong huyện này dừng chân, thuận tiện ra ngoài tìm chút đồ ăn.

Chín người đi theo bọn họ gồm bảy nam hai nữ, bên nam có Ấn Tiểu Cường, Điền Phong, Triệu Nhữ Thương, Đường Khả Bình, Trương Kiến Thiết, Mận Hoa, Vương Đại Lực, còn hai cô gái là Mận Nguyệt và Tô Mạt.

Thân thể của Vương Đại Lực giống như tên của cậu ta vậy, người mập mạp mập mạp, đặc biệt rất mạnh.

Mận Hoa và Mận Nguyệt là hai anh em, cả hai đều là sinh viên đại học, mặt mũi nhìn liền biết chưa trải sự đời.

Nhóm người này là do Đường Khả Bình "cầm đầu", bởi vì tuổi tác của hắn là lớn nhất, khoảng chừng đã bốn mươi tuổi.

Bọn họ đang ở trong một huyện công nghiệp của vùng ngoại ô, ở đây không có nhiều nhà dân, người dân có lẽ cũng đã rời khỏi nơi này từ lâu. Vì vậy mà không khó để tìm được một tòa nhà hai tầng bỏ không.

An bài xong lịch canh gác, cả năm người con gái đi loanh quanh trong nhà tìm được phòng bếp, may mắn là còn chút nguyên liệu nấu ăn, liền nấu thành một bữa cơm cực kì phong phú.

Đã là hai ngày kể từ khi ba người bọn An Dĩ Mộc được ăn cơm nóng hổi, bọn họ ăn đến vui mừng, như muốn tống hết mùi vị của ba cái thứ đồ ăn đóng hộp mà bây giờ chỉ cần ngửi thôi là đã muốn ói.

Cơm nước xong, mọi người bắt đầu theo lịch trực khi nãy đã bàn làm theo, những người không trực đều đi ngủ, dù sao nửa ngày bọn họ đều chạy không ngừng ở trên đường cao tốc, ai cũng đều thấm mệt và uể oải trong người. Nam thì ở tầng một, nữ thì chiếm lầu hai.

Tầm vào mười một giờ đêm, thời điểm mà đa phần mọi người đều chìm vào mộng đẹp, đột nhiên mặt đất rung chuyển cực kì mạnh, toàn bộ căn nhà giống như biển rộng dập dờn lên xuống vô định, chung quanh đều phát ra âm thanh ầm ầm ầm.

An Dĩ Mộc cũng bị sự kiện này làm tỉnh giấc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó không kịp phản ứng, căn nhà liền bị sụp đổ, không biết vật gì đập mạnh vào gáy nàng. Mắt của Dĩ Mộc thoáng chốc tối sầm, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

- Hoàn chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info