ZingTruyen.Info

[Edit] App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 161: Trò chơi tarot (11)

Hoarmieue

• Blank card •

≈≈∞≈≈

【Trời má…..】

【Tạ Trì ở hạng thứ mấy vậy?】

【Bá đạo thiệt sự luôn!!】

【Quào, bây giờ toàn bộ hứng thú của em với ảnh đế chuyển sang người Tạ Trì hết rồi, điếng người luôn】

【Tạ Trì còn thông minh hơn cả Thẩm Dật ấy chứ, má ơi, baba Thẩm Dật là giỏi hành động, cái tên Tạ Trì này đúng là không bình thường, đây có còn là người không vậy?!】

【Em ngu người từ đầu tới cuối luôn ấy!】

【Em nghĩ ít nhiều gì Giang Sóc cũng thuộc hàng đại lão rồi mà.. Sao bây giờ lại cảm thấy khó coi như vậy chứ?】

【Không so sánh thì không đau lòng?】

【Mấy thím buồn cười vậy, dẫn trước thì sao chứ? Nếu ảnh đế muốn ra tay giết Tạ Trì thật, không phải Tạ Trì chỉ có thể bị chà đạp dưới đất hay sao? Có câu nói thế nào ấy nhỉ, trước vũ lực tuyệt đối, trí tuệ không dùng được.】

【Phải đó, Tạ Trì có đạo cụ màu đỏ không, cả đám não tàn, đây là nơi chỉ dựa vào trí thông minh là có thể thắng được à? Không có thực lực chỉ phí lời, cậu ta chỉ có thể lảm nhảm ngoài miệng thôi.】

【Ở đâu ra một đám quỷ đu ảnh đế vậy? Không ngóc đầu lên nổi rồi chứ gì?】

【Đừng nói mấy lời khó nghe như vậy chứ, đây là sự thật mà.】

【Sự thật? Mẹ kiếp ông chỉ đứng ngoài quan sát, không phải bản thân Tạ Trì, biết cái đếch gì chứ?】

【Biết rõ hơn ông】

【Bồ mù à?? Sự thật là Tạ Trì đang dẫn trước.】

【Tạm thời dẫn trước, cảm ơn】

【Mọi người đừng ầm ĩ nữa, phiền chết đi được, yên tĩnh xem phim không được à?】

…..

Bên ngoài bình luận ầm ĩ, Tạ Trì cũng không hay biết, anh dẫn hai người quay trở lại đại sảnh, tìm vị trí trên bàn ăn rồi ngồi xuống, lại trải bộ bài tarot của mình ra, bày từng lá bài lên bàn ăn.

Bởi vì anh chính là người chết tiếp theo, nếu quay về phòng sẽ không được an toàn, cho nên tạm thời anh chỉ có thể ở trong đại sảnh không hề có vết tích bị sét đánh.

Nhậm Trạch nhìn Tạ Trì lặng lẽ chơi tarot không nói lời nào, càng cảm thấy lúc Nữ Oa nặn người thật bất công, có lẽ đầu óc của cậu bị bỏ quên dưới đất rồi.

Trong đại sảnh không có ai, Tạ Trì trải bài xong, vẫy tay về phía hai người đang đợi: “Mọi người tới đây xem.”

Nhậm Trạch vội nhoài đầu ra, Diệp Tiếu Tiếu cũng đứng sau lưng Tạ Trì.

Tạ Trì nói: “Trước mắt về cơ bản có thể xác định, trong phó bản chỉ có bộ ẩn chính, chính là 22 lá bài.”

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều không có ý kiến gì. Trước mắt với tiến độ này, còn chưa nắm rõ ràng được kịch bản, tuyệt đối không thể có 56 lá bài của bộ ẩn phụ, nếu không với độ phức tạp của kịch bản này, ít nhất phải kéo dài mười mấy đêm mới có thể rõ ràng.

Tạ Trì chỉ vào mười mấy lá bài cách mình xa nhất: “Những lá bài này đã xuất hiện.”

Trong hàng bài ngay ngắn đó, theo thứ tự là “The moon”, “The star”.. sau đó có thêm “Wheel of fortune” và “The tower”. Vừa rồi có thêm “The fool”, “The magician”, “The high priestess”, “The empress”, “The emperor”, “The lover”, “The hermit”, “The hanged man”.

Tính tới bây giờ, trong phó bản đã xuất hiện tổng cộng mười ba lá bài của bộ ẩn chính, chỉ còn chín lá bài chưa từng xuất hiện.

Tạ Trì chỉ vào chín lá bài trước mặt, theo thứ tự là “The chariot”, “Strength”, “Justice”, “Death”, “Temperance”, “The devil”, “The sun”, “Judgement”, “The world”.”

“Có thể thấy đại đa số là những lá bài trừu tượng, mà những lá đã xuất hiện, về cơ bản đều không hề trừu tượng.”

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu gật đầu, Tạ Trì sắp xếp lại như vậy đúng là rất rõ ràng.

Tạ Trì ngồi xuống, chia chín lá bài trước mặt ra làm mấy nhóm: “Mọi người qua đây xem đi.”

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đổ dồn sự chú ý sang.

Tạ Trì: “ Ý nghĩa của các lá Strength (sức mạnh), Justice (chính nghĩa), Temperance (tiết chế), đều không quá khác so với tên gọi, “The chariot” (chiến xa) thì đại diện cho năng lực ý chí, bốn lá này thuộc một nhóm, đều tượng trưng cho những phẩm chất chính diện trừu tượng..”

“Death (tử thần) và The devil (ma quỷ) cùng một nhóm.”

“Ba lá còn lại, The sun (mặt trời), Judgement (thẩm phán), The world (thế giới) thì có lá “The sun” thuộc về thiên tượng, trước mắt gần như bị loại ra khỏi phó bản, nhưng cũng chưa chắc chắn; hai lá “Judgement” và “Thế giới” thì quá trừu tượng, tạm thời chưa thảo luận.”

Được Tạ Trì dẫn dắt mạch suy nghĩ, Nhậm Trạch đột nhiên có linh cảm: “Death và “The devil” có phần giống với lá “The tower”! Đều là những lá bài tiêu cực, liệu có phải trong phó bản vẫn còn những nguy cơ khác chưa xuất hiện hay không?!”

Từ khi biết lá tarot còn có thể lật ngược thế cục, đúng là đã mang tới cho họ rất nhiều manh mối.

Tạ Trì đan tay vào nhìn cậu, gật đầu tỏ ý tán thành.

Diệp Tiếu Tiếu chần chừ nói: “Liệu có thể loại bỏ bốn lá sức mạnh này không, trước mắt không có chút bóng dáng nào cả.”

“Không biết.” Lần này Tạ Trì trả lời rất dứt khoát.

Anh dừng lại một chút, chau mày lại nói: “Nhưng tôi xem lại tarot, cảm thấy trước mắt phó bản này rất lắm thủ đoạn, chắc hẳn cho đủ manh mối, mấy lá bài còn lại này, có cái quá rõ ràng, có cái lại quá trừu tượng, đều không giống thứ có thể lộ diện rõ ràng, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra, nói rõ chúng ta đã xem nhẹ manh mối mấu chốt.”

Diệp Tiếu Tiếu sững sờ.

Tạ Trì day ấn đường, hiển nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Anh buông mắt, vô thức chà xát đôi bàn tay.

Cảm giác này lại tới rồi, anh xem nhẹ một manh mối rất quan trọng, rất có thể đây là điểm trí mạng.

Sau khi nhanh chóng thảo luận với Tạ Tinh Lan trong đầu, cảm giác này lại càng mãnh liệt.

Anh đặt những suy nghĩ khiến bản thân hỗn loạn sang một bên, ngẩng đầu lên bảo rằng: “Vẫn còn nữa, ắt hẳn năng lực của vu sư tarot sẽ mạnh lên theo thời gian, mà vì sao lại mạnh lên, khả năng lớn nhất là vì cái chết của diễn viên.”

“Ý anh là cái chết của diễn viên tương đương với sự hiến tế ư?” Diệp Tiếu Tiếu từng xem không ít phim kinh dị cùng đề tài, lập tức nghĩ tới từ này, “Nghĩa là cái chết của diễn viên sẽ khiến vu lực của vu sư tarot trở nên mạnh lên?”

Nhậm Trạch cũng biết sơ qua về điều này, có rất nhiều phim kinh dị mà năng lực của quỷ quái đều là biến thể của hiến tế. Bộ phim “Huyết Ma” mà Thẩm Dật từng đóng cũng thuộc thể loại này, mỗi một lần Huyết Ma cướp đoạt thay đổi thân thể, năng lực bản thân sẽ tăng thêm mấy lần.

Tạ Trì gật đầu, tiếp tục nói: “Kiểu chết của Tạ Thu Dĩnh tương đối kỳ lạ, không phải do sét đánh của lá “The tower”, trước mắt không biết liệu có phải do lá “Death” và “The devil” gây ra không, nhưng khả năng cao nhất là cô ta tự cắn.”

“Ma sói?” Ở thế giới hiện thực Nhậm Trạch cũng rất hứng thú với trò này, còn là thành viên trong câu lạc bộ của trò chơi, nhất thời cậu cảm thấy không thể tin nổi, “Anh cảm thấy cô ta tự sát ư? Tự hại bản thân thành ra như vậy? Hay là cô ta không có cảm giác gì, thân thể là của người khác?”

(Tự cắn: Team ma sói muốn đánh lạc hướng team dân làng, đến khi “trời tối” sẽ tự lựa chọn tự cắn ma sói trong team mình.)“Không biết nữa.” Tạ Trì trả lời không hề dong dài, bây giờ không phải lúc để nói nhảm.

Nhậm Trạch đột nhiên cảm thấy nghi ngờ điều gì đó: “Thực ra em rất tò mò, rốt cuộc Tạ Thu Dĩnh là phù thủy có nhiều phân thân, hay là đúng là có một người Tạ Thu Dĩnh, ban đầu là một diễn viên tốt thí, chỉ là phù thủy chiếm thể xác của cô ta?”

Đây là hai điều hoàn toàn khác biệt, nếu có thể làm rõ cụ thể nó là gì, có thể giúp họ lý giải được rõ hơn thủ đoạn của phù thủy.

Tạ Trì: “Không biết nữa.”

Nhậm Trạch đang thất vọng, Tạ Trì dừng lại mấy giây, đoạn nói: “Nhưng tôi có xu hướng cho rằng thuộc loại đầu tiên.”

“Dựa theo việc lá bài tarot đối chiếu với từng người mà nói, có “mười” diễn viên mới là đúng, nếu như là “mười một”, chứng minh có thêm một người không phải diễn viên, cho nên ngay từ đầu, cô ta là một trong những phân thân của phù thủy, không tồn tại diễn viên tốt thí Tạ Thu Dĩnh này.”

“Cô ta có thể khống chế ý thức của mình để di chuyển trong nhiều phân thân, về phần có thể nhập thân vào người khác hay không thì không biết, không chắc chắn.”

Nhậm Trạch nghiền ngẫm một chút: “Nếu như vậy, chẳng phải hành động của cô ta tương đương với tự sát hay sao? Cô ta không bị tổn hại gì à? Liệu thực lực có giảm xuống hay không?”

“Đây cũng là điều mà tôi chưa nghĩ thông.” Tạ Trì nói.

Tạ Trì tạm thời gác vấn đề này sang một bên, một tay nâng má, rơi vào trầm tư, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đi theo tôi.”

Nhậm Trạch: “Đi đâu?”

Tạ Trì đi về phía cầu thang: “Có một điều quá đương nhiên, cần xác minh lại một chút.”

“Anh có suy nghĩ mới à?”

Tạ Trì không nói gì.

Nhậm Trạch biết anh như vậy nghĩa là ngầm thừa nhận, lập tức buông lỏng tinh thần, cùng Diệp Tiếu Tiếu đi theo.

….

Cùng lúc này, Cốc Vũ trốn trong tủ quần áo, đóng kín cửa tủ.

Hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trái tim đập hơi nhanh, tinh thần căng thẳng cao độ, lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị cho nếu không may bị phát hiện ra.

Giang Sóc muốn hành động, phái hắn chui vào trong gian phòng của cô hầu kỳ lạ kia, nhìn xem có manh mối nào hữu dụng hay không, kết quả hắn còn chưa kịp tìm kiếm thì cô ta đã trở về.

Đúng là xui xẻo. Cốc Vũ khẽ chửi thề một tiếng, đi vào trốn trong tủ quần áo. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện phía sau cửa tủ quần áo khắc một vài con số kỳ lạ.

Các chữ số Ả Rập được khắc từ 1 đến 10, số 9 bị khoanh tròn lại. Cốc Vũ cả kinh trong lòng, chẳng lẽ đây là manh mối? Hắn đang muốn suy nghĩ kỹ, màn hình điện thoại trong ngực đột nhiên sáng lên, Cốc Vũ giật mình, ý thức được Giang Sóc gửi tin nhắn cho mình, nhanh chóng mở giao diện tin nhắn ra.

Giang Sóc: Có phát hiện ra cái gì không?

Cốc Vũ liếc mắt nhìn qua khe cửa, xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp, quan sát cô hầu gái đang ngồi từ tốn chải đầu trước cái gương đồng phục cổ, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu trả lời: Không kịp nhìn gì mà cô ta đã quay lại rồi.

Giang Sóc: Cậu vào bao lâu thì cô ta quay trở lại?

Hiển nhiên Cốc Vũ không ngờ Giang Sóc sẽ hỏi vấn đề này: Gần như chân trước chân sau.

Cốc Vũ trả lời xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Phải rồi, hắn có đạo cụ ẩn núp, lại không để lộ hành tung, không đến mức xui xẻo như vậy chứ, vừa khéo đụng trúng cô ta quay trở lại.

Lần này mất một lúc lâu Giang Sóc mới gửi tin nhắn tới: Có người theo dõi. Dọc đường đi cậu có gặp phải ai không?

Cốc Vũ giật mình trong lòng, vội nhắn tin trả lời: Không ạ, em mở đạo cụ ẩn núp, vào phòng đạo cụ mới mất tác dụng.

Giang Sóc: Vậy cậu có thấy đồ vật gì ở trong phòng không? Có thứ gì đó giống như con mắt, cái gương, có thể theo dõi không?

Trái tim Cốc Vũ đột nhiên run lên, hắn bừng hiểu ra, lập tức nhắn tin trả lời: Quạ đen! Là quạ đen!

Lúc hắn đi vào, ở cửa sổ có một con quạ cứ nhìn hắn chòng chọc, sau đó lập tức bay đi! Chưa đầy mấy chục giây sau, cô hầu quay trở lại! Cốc Vũ lập tức nghĩ tới một chuyện đáng sợ hơn, trái tim đập điên cuồng, gửi tin nhắn: Em bị lộ rồi!

Nếu con quạ đen mật báo cho hầu gái, vậy hầu gái ở trong phòng kia biết rõ hắn đang trốn trong tủ quần áo.

Dường như Giang Sóc cũng ý thức được tình hình không ổn: Tôi đi tìm cậu.

Cốc Vũ quay đầu, lập tức đối mặt với đôi mắt đen láy và sáng quắc như mắt quạ.

Con ngươi đen láy kia nhìn xuyên qua tủ quần áo, khóa chặt trên người hắn.

Cốc Vũ lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, muốn phá vỡ tủ quần áo chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa tủ quần áo đột nhiên bị đè lại, hắn dùng hết sức cũng không thể lay chuyển dù chỉ một chút.

“Kẽo kẹt”, cánh cửa tủ quần áo cũ kỹ bị người bên ngoài mở ra.

Cốc Vũ đột ngột đối mặt với gương mặt cười hết sức kinh dị của quỷ nữ.

Cốc Vũ xoay người ra khỏi tủ quần áo, lại bị hầu gái giữ vai kéo về, thân thủ của hắn vốn bình thường, lại thêm cơ thể bất ổn, lập tức bị ngã chổng vó ra phía sau, bị hầu gái đè xuống đất, không thể cử động được.

Hầu gái há miệng về phía hắn, Rõ ràng trong cái miệng đỏ au kia có một chiếc lưỡi dài và dẹt đang khuấy đảo!

Cốc Vũ hoảng hốt, cô ta vốn không phải kẻ câm!

Cốc Vũ lập tức nhớ lại, đó giờ cô ta chưa từng mở miệng! Mặc dù cô ta vẫn luôn viết chữ trao đổi với mọi người, nhưng cô ta thực sự chưa từng mở miệng ra!

Cô ta đang giả bộ!

Trình tự tử vong sai rồi! Nếu không sao cô ta lại có ý định giết hắn chứ? Dù Tạ Trì có thoát khỏi nguy cơ tử vong, trình tự tử vong tự động lùi về phía sau, thì người tiếp theo nên chết là Diệp Tiếu Tiếu, chứ không phải hắn người vốn đứng ở sau cùng!

Đầu lưỡi trơn nhẵn rơi xuống, muốn liếm lên gương mặt hắn.

…..

Nam tốt thí đứng ở cửa, dè dặt và kinh hãi nhìn chòng chọc ba người Tạ Trì.

Tạ Trì dựa vào lan can, buông hàng mi không nói gì cả, đầu óc đau nhói.

Không đúng, không đúng thật rồi, không phù hợp.

Nhậm Trạch cũng hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, mờ mịt đưa mắt nhìn về nam tốt thí ở sau lưng: “Tạ Trì à, tính cách cậu ta không khớp với lá “The hermit”.”

Không phù hợp với bất cứ đặc chất đơn độc, yên tĩnh, tìm kiếm, nội quan… nào của “The hermit”. Cậu ta chỉ là một nam sinh cấp ba bình thường không có bất cứ điểm gì đáng nhớ mà thôi.”

Nhậm Trạch nghĩ lại cũng cảm thấy thật đáng sợ, nếu không phải Tạ Trì có ý thức mà tới xác minh lại một chút, bọn họ cứ nhầm như vậy mãi.

Nhưng kết quả này nằm ngoài ý muốn, nếu từng lá bài đều tương ứng với một diễn viên, nam tốt thí trước mắt này tuyệt đối không phải “The hermit”.

Thậm chí cậu còn có thể loại trừ khả năng cậu ta ngụy trang.

Bởi vì không có bất cứ động cơ nào cả.

Đúng là trong các diễn viên chính thức có khả năng tồn tại “clone” của diễn viên, nhưng tuyệt đối không thể ở trong số các diễn viên tốt thí, bởi vì các diễn viên chính thức có thể tự lựa chọn phó bản, dựa vào mục đích nào đó mà tới phó bản mình muốn, nhưng diễn viên tốt thí thì bị app cưỡng chế đưa vào một phó bản ngẫu nhiên.

Một diễn viên phải bỏ ra rất nhiều điểm tích lũy để làm clone, sao có thể bị đãi ngộ như vậy chứ?

Tạ Trì đột nhiên mở mắt ra, sa sầm mặt bảo rằng: “Không hay rồi.”

Nhậm Trạch kinh ngạc, có thể khiến Tạ Trì nói “Không hay rồi”, nhất định đã xảy ra một vấn đề lớn, cậu cuống quýt hỏi: “Sao vậy?!”

Tạ Trì quét mắt nhìn nam tốt kia, sắc mặt sa sầm xuống: “Tôi ngờ rằng cậu ta là “Blank card” (Lá bài trống).”

Diệp Tiếu Tiếu đột nhiên nghe thấy từ này, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Phải rồi, trừ bộ ẩn chính và bộ ẩn phụ kia, có đôi khi còn có… lá bài trống.”

Rút được lá bài trống, đồng nghĩa “Cuộc sống sẽ tự dẫn bạn tới một phương hướng ngoài ý muốn”, con đường phía trước của bạn trống không, tarot không thể dự đoán được, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng khả năng cao là nằm ngoài suy đoán của bạn, ko phải thứ mà bạn có thể tính toán được.

Nếu tính cách các diễn viên tương ứng với từng lá bài, có khả năng trong số bọn họ chưa từng có lá “The hermit”.

Bởi vì trong số bọn họ không có diễn viên nào có tính cách tượng trưng cho lá “The hermit”.

Hơn nữa trình tự tử vong vẫn còn đó, không thể loạn được, những lá bài mang hình người trong tarot cũng có trình tự sắp xếp riêng, không thể loạn được.

Không thể loạn được…. nhưng vẫn có khả năng thiếu mất một lá, như vậy không ảnh hưởng tới trình tự tử vong.

Những lá bài tarot “The fool”, “The magician”, “The high priestess”, “The empress”, “The emperor”, “The lover”, “The hanged man” tương ứng với các diễn viên Lương Văn, Tạ Trì, Diệp Tiếu Tiếu, Lương Chân, Giang Sóc, Nhậm Trạch, cặp đôi, Cốc Vũ.

Thiếu đi lá bài “The hermit” cũng sẽ không ảnh hưởng tới trình tự tử vong, chỉ là thiếu đi một diễn viên tương ứng mà thôi, nam tốt thí kia bị đẩy ra ngoài.

Thiếu đi lá “The hermit”, có lẽ có thêm “Blank card”.

Đối chiếu tính cách của từng diễn viên với từng lá bài, thoạt nhìn có vẻ hết sức hoang đường, dù sao cũng là diễn viên tự mình báo danh vào bộ phim, không phải app lựa chọn.

Nhưng suy nghĩ sâu xa, nếu có diễn viên tính cách không phù hợp với những lá bài tarot, có thể app sẽ cho một… thiết lập mới vào trong phó bản, đây lại là một chuyện khác.

Ví dụ như thiết lập của Lương Văn là một kẻ ngốc nghếch, thiết lập của Diệp Tiếu Tiếu là người thiện lương.

Chỉ là các diễn viên tham gia vô tình có tính cách trùng hợp với các lá bài, cho nên app bớt được một bước này, khiến phó bản thoạt nhìn tự nhiên mà thành.

Cuối cùng Tạ Trì cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Anh chào nam tốt thí đang mờ mịt luống cuống, đi xuống tầng.

Diệp Tiếu Tiếu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi: “Tạ Trì à, rốt cuộc cậu ta….”

Vẻ mặt Tạ Trì vô cùng bình tĩnh, anh cất lời xác định: “Có lẽ cậu ấy không phải “The hermit”, là “Blank card”, bởi vì cậu ấy là học sinh, là một đứa trẻ non nớt.”

“Đợi cậu ấy lớn lên rồi, có thể biến thành bất cứ lá bài tarot nào, có thể cậu ta sẽ một vị lãnh đạo như lá “The emperor” (Hoàng đế), cũng có thể là lá “The hierophant” (Giáo hoàng) reo giắc giáo hóa, chú trọng tâm linh, cũng có thể chỉ là một kẻ vô dụng thuận theo, thậm chí cậu ta có thể chuyển giới, trở thành “The empress” (Hoàng hậu) nhân ái, hoặc “the high priestess” (Nữ giáo hoàng) hướng nội thiện lương.

Vẻ mặt Nhậm Trạch không thể tin, trái tim đập rộn rã.

Tạ Trì: “Lá bài trống, tượng trưng cho sự biến hóa, là khả năng vô hạn.”

Tạ Trì quay đầu, anh nhìn lên nam tốt thí đứng ở tầng trên sợ sệt nhìn theo bọn họ, như có điều suy tư, qua hồi lâu dường như ngộ ra điều gì đó, nhoẻn cười bảo rằng: “Có thể cậu ta sẽ “bị ép” cướp đi lá bài thân phận của bất cứ diễn viên nào.”

“Đây là biến số trong trình tự tử vong.”

“Cũng là một phần quy tắc bị ẩn giấu.”

Nhậm Trạch ngẩn người ra, sắc mặt hết sức khó coi: “Có phải là nếu vu sư muốn giết em, nhưng e ngại trình tự tử vong là phải xử lý diễn viên phía trước em, cô ta có thể không cần phiền phức như vậy, cô ta có thể lặng lẽ làm theo quy tắc trò chơi có lợi cho mình, để lá bài trống cướp đi thân phận lá bài của em, để em biến thành một người không có lá bài thân phận cho mình, như vậy em không còn nằm trong trình tự tử vong nữa, có thể bị cô ta tùy ý sát hại, mà nam tốt thí kia kế thừa trình tự tử vong của em, hoàn toàn thay thế em, tiếp tục tiến hành trò chơi này….”

“Cho nên trò chơi này, ngoài mặt nhìn vào là mười một người, nhưng thực ra chỉ có tám lá bài thân phận, còn có một lá bài trống.. Mười một người, lại thêm đôi tình nhân kia, chín người có thẻ bài thân phận, một người là phân thân của phù thủy, một người không có thân phận, có thể cướp đi thân phận của diễn viên, thế vào đó, nhưng cậu ta không thể chủ động, quyền chủ động nằm trong tay vu nữ….”

Tạ Trì khẽ đáp ừ.

Nhậm Trạch càng nghĩ càng kinh hãi.

Nếu đúng như vậy thật, có thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Theo trình tự tử vong, diễn viên không đến lượt chết lại đột nhiên bỏ mạng. Diễn viên sẽ cảm thấy hoài nghi trình tự tử vong này một lần nữa.

Cái chết của Tạ Thu Dĩnh đã suýt chút nữa thành công trong việc khiến mọi người trở nên hỗn loạn, nếu lại có diễn viên bỏ mạng ngoài trình tự tử vong, còn ai có thể tin.. trình tự tử vong này là đúng nữa?

Hơn nữa diễn viên tin vào trình tự tử vong rồi cho rằng mình sẽ không chết, sẽ vô thức buông lỏng cảnh giác, kết quả bỏ mạng, chôn vùi bản thân.

Mà diễn viên cho rằng mình sẽ chết, sẽ rơi vào nỗi sợ khôn cùng, không thể chuyên tâm tham gia trò chơi.

Bất luận thế nào, cục diện tạo thành qua hai lần hỗn loạn đều hoàn toàn có lợi cho vu sư, hơn nữa vu sư còn có thể dựa vào cách này để nhảy cóc xử lý người mà mình vốn không thể xử lý, ví dụ như Giang Sóc, thẳng tay giết chết diễn viên có phát hiện trọng đại, gây ra uy hiếp cực lớn cho mình, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.

Một mũi tên trúng vô số con chim.

Bàn tay Diệp Tiếu Tiếu nắm chặt lan can, cảm thấy kinh hãi.

Tạ Trì chau mày lại, mất tập trung.

Không đúng, còn một vấn đề chưa được giải quyết.

Anh đã lãng quên đi một thứ mà chưa nhớ ra, nhưng anh có cảm giác mình sắp tới gần nó rồi.

“Tạ Trì à, vậy tiếp theo đây chúng ta nên…. làm gì?” Diệp Tiếu Tiếu mờ mịt, dạng đối thủ giảo hoạt như vậy khiến cô không tài nào thích ứng được, cô cảm thấy độ khó của phim đỏ nằm ngoài dự tính của mình.

Tạ Trì lại kéo ghế ra, ngồi xuống trước bánh xe số phận ở đại sảnh, dịu dàng trấn an: “Không sao, biết có thể có lá bài trắng đối với chúng ta là một chuyện tốt.”

Anh nở nụ cười sâu xa.

Vẻ mặt Nhậm Trạch hết sức thắc mắc, đầu óc cậu vĩnh viễn không cùng sóng với Tạ Trì.

Tạ Trì lời ít ý nhiều: “Chúng ta đợi là được rồi. Một khi có diễn viên không chết theo trình tự tử vong, nghĩa là có lá bài trống, đây là bước đầu tiên.”

“Thứ hai, một khi người đó chết rồi, nghĩa là người đó có phát hiện trọng đại, thúc đẩy sát niệm của phù thủy, chúng ta chỉ cần lần theo quỹ tích tử vong của người đó là có thể biết đó là phát hiện trọng đại gì.”

“Thứ ba, Tạ Trì đột nhiên nở nụ cười thần bí, “Khi đó có thể nghiên cứu thảo luận vì sao lại thiếu lá “The hermit”.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info