ZingTruyen.Info

[EDIT-ABO] Góa Phụ - Trì Tổng Tra

49-50-51

jeonhayang20

CHƯƠNG XLIX

Trịnh Thiếu Diệp nghe xong như vậy nhướn mày, trầm mặc nhìn Dương Ý một cái: "Anh yêu tôi sao?"

Dương Ý xấu hổ lau nước mắt: "Anh yêu em."

Trịnh Thiếu Diệp bình tĩnh nói: "Vì sao vậy, tôi không bao giờ hiểu anh, không giúp được anh, không biết hoàn cảnh của anh, không biết khó khăn của anh."

Trịnh Thiếu Diệp: "Đối với anh không tốt. Khi anh mang thai, tôi lại nhớ thành người khác."

Trịnh Thiếu Diệp: "Hiện tại ngẫm lại, không trách anh ba năm không tới tìm tôi, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không trở về."

Dương Ý cảm thấy Trịnh Thiếu Diệp phảng phất lâm bối cảnh tự ghét bỏ chính mình.

Hắn không tin Dương Ý yêu hắn, cũng không muốn cùng Dương Ý ở bên nhau.

Nếu là trước đây, Dương Ý đã có biện pháp giải quyết, nhưng sau này, Dương Ý không biết nên làm gì.

Trong quan hệ của y với Trịnh Thiếu Diệp, y vẫn luôn là người bị động.

Hiện tại yêu cầu y chủ động, y lại không biết nên làm như thế nào.

Anh yêu em, anh muốn ở bên em đều đã nói rồi, chỉ là Trịnh Thiếu Diệp không tin.

Dương Ý đành phải suy bụng ta ra bụng người: "Vậy tại sao em lại yêu anh, anh và anh trai em kết hôn, là góa phụ của anh mình, nhiều năm như vậy cũng chưa nói lý do chia tay của chúng ta, làm em thương tâm khổ sở."

Dương Ý: "Hiện tại còn hại em bị cha mẹ trách cứ, lúc mang thai còn bỏ đi."

Dương Ý: "Sau khi em nhớ lại, không phải lại tới tìm anh, muốn cùng anh kết hôn sao?"

Trịnh Thiếu Diệp không nói.

Dương Ý: "Em nói đúng, trước đây anh luôn luôn không chọn em, mỗi lần đều làm em thất vọng."

"Anh không thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ làm em thất vọng, nhưng anh cũng muốn cố gắng." Dương Ý thong thả mà tới gần Trịnh Thiếu Diệp, ôm eo hắn, dựa vào vai hắn: "Em muốn tách ra thì cũng được."

Lời này vừa nói ra, y cảm giác được thân thể Trịnh Thiếu Diệp căng cứng.

Dương Ý bình tĩnh vỗ vỗ áo vest của hắn: "Nhưng chỉ là tạm thời thôi, chúng ta thật sự nên suy nghĩ kỹ."

Dương Ý: "Thiệu Diệp, em nên bình tĩnh suy nghĩ lại, kinh qua bao nhiêu chuyện có phải em ... không còn yêu anh nữa không."

Dương Ý khó khăn nói ra những lời cuối cùng, đáy lòng run lên.

Trịnh Thiếu Diệp đè vai y lại, hơi đẩy Dương Ý ra một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt y: "Nếu tôi không yêu anh thì sao?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Anh định làm gì."

Dương Ý ôm Trịnh Thiếu Diệp không buông mà nghiêm túc nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Em nói anh có thể sống tốt cùng con dù chỉ có một mình."

Điều này nói ra thật sự rất khó chịu, Dương Ý lập tức bổ sung: "Em nói không đúng."

"Dù có yêu anh hay không, anh cũng là Omega của em, còn Váng Sữa Nhỏ là con của em."

"Em không thể rời bỏ bọn anh."

Dương Ý khẽ cắn môi: "Hơn nữa...nếu thật sự không được, anh liền theo đuổi em."

"Năm đó em đã nói, nếu không chán ghét thì có thể yêu thích"

"Thiếu Diệp, em bảo anh đợi em đến năm em 21 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn."

"Tuy rằng nói những lời này đã muốn, anh năm nay 29, có thể gả cho em được không."

CHƯƠNG L

Cửa tiệm cà phê bị đẩy ra, A Hiểu ngẩng đầu nhìn, Dương Ý cùng một người trở lại.

Mí mắt của hai người đều có chút sưng lên, không biết vừa ở đâu ôm đầu khóc.

Nam nhân kia gật đầu với cô, sau đó đi lên tầng, A Hiểu cảm giác được tin tức tố trên người đối tương đồng với mùi trên người ông chủ, không khỏi hạ giọng nói: "Ông chủ, là vợ anh sao?"

Cô dùng ngữ khí trêu chọc, lại không nhận được gương mặt tươi cười của ông chủ.

Ông chủ nhẹ giọng nói: "Hiện tại không phải."

A Hiểu: "Còn không phải? Hắn lấn cấn Váng Sữa Nhỏ sao."

A Hiểu ngây ngô hỏi, Dương Ý không nhịn được mà bật cười: "Không phải, cậu ấy chính là cha của Váng Sữa."

A Hiểu kinh hãi: "A?! Thật sự là hắn sao! Mấy năm nay hắn đã đi đâu! Tại sao không tới tìm các anh!"

Dương Ý: "Bị bệnh."

Ngần ấy chuyện không thể nói rõ bằng dăm ba câu nói, Dương Ý chỉ có thể trả lời qua loa.

Y đi lên tầng, thấy lũ trẻ đang ở tầng hai chơi đùa, Trịnh Thiếu Diệp ôm Váng Sữa, nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho bé.

Váng Sữa vặn vẹo thân hình bụ bẫm: "Daddy, con không muốn nghe những chuyện này, con muốn nghe chuyện của daddy với baba."

Váng Sữa: "Tiểu Mỹ nói rằng các baba của bạn ấy là thanh mai trúc mã và đã ở bên nhau từ khi còn nhỏ. Còn daddy với baba thì sao?"

Trịnh Thiếu Diệp ôm đứa trẻ, suy nghĩ một lúc: "Daddy yêu ba con từ cái nhìn đầu tiên. Baba nghĩ cha thích anh ấy vì baba có thể chơi piano, nhưng baba không biết rằng cha đã gặp anh ấy trên xe buýt."

Váng Sữa: "Xe buýt?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Ừ, xe buýt. Vì tìm được baba, cha mỗi ngày đều sẽ đi xe buýt, lãng phí mất một tháng thì mới phát hiện, hóa ra anh ấy là giáo viên ở chung một trường với cha nhưng khác khoa"

Trịnh Thiếu Diệp: "Khuôn viên trường lớn như vậy, cha không thể thấy được baba, cha thật ngốc quá."

Váng Sữa vỗ vỗ tay: "Không thể, con thông minh như thế, cha làm sao có thể ngốc được."

Váng Sữa: "Sau đó thì sao? Sao baba với daddy lại ở bên nhau?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Bởi vì baba là người tốt dễ mềm lòng, thấy cha quá đáng thương, cho nên đồng ý ở bên cha."

Váng Sữa: "Oa, khi đó con được sinh ra sao?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Không. Sau này, baba con phải chịu rất nhiều khổ sở. Cha lại quá ngu ngốc để phát hiện ra. Anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình tồn tại."

Váng Sữa: "Vậy thì bây giờ baba đã khỏe rồi, có con ở đây."

Trịnh Thiếu Diệp sững sờ, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: "Nếu là cha khiến cho baba con khổ sở thì sao?"

Váng Sữa: "Sao cha lại làm baba khó chịu?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Giống như trước đây khi cha bắt nhầm xe buýt, cha đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng lại làm sai cách."

Trịnh Thiếu Diệp: "Kỳ thực, cha luôn tự mình mắc lỗi, nhưng cha lại đổ lỗi cho baba con."

Váng Sữa không hiểu nổi, bé nhăn nhăn đôi lông mày bé xíu: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Cha cũng không biết."

Váng Sữa: "Cha không thể xin lỗi baba sao?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Xin lỗi."

Váng Sữa: "Vậy là tốt rồi, baba khẳng định sẽ tha thứ cho cha."

Trịnh Thiếu Diệp: "Cha biết, ba ba con trước giờ đều thực mềm lòng. Cho nên... Anh ấy cần một người thật sự đối với mình, chứ không phải một người tự cho rằng đã tốt với anh ấy."

CHƯƠNG LI

Dương Ý lặng lẽ đi xuống tầng, không làm gián đoạn của hai cha con.

Buổi chiều đông khách, Dương Ý đang phụ dọn đĩa đồ ăn, y cũng muốn bản thân bận rộn để đừng phải suy nghĩ lung tung.

Lúc này Trịnh Thiếu Diệp ôm đứa nhỏ xuống tầng, thấy Dương Ý đang bận, liền sắn tay áo phụ giúp.

Dương Ý né tránh: "Em ôm con ra kia ngồi, không cần quan tâm những thứ này."

Sau đó y đẩy hai cha con ra góc quán ngồi.

Nhưng Trịnh Thiếu Diệp không chịu, Dương Ý không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nhìn một tiểu thiếu gia như Trịnh Thiếu Diệp sắn tay áo, rất thuần thục bưng trà rót nước.

Gần tới lúc đóng cửa, Trịnh Thiếu Diệp nhíu mày nói: "Nơi này nên thuê nhiều người hơn."

Dương Ý: "Còn một người nữa, nhưng nhà cậu ấy có việc nên về trước."

Kỳ thật y cũng không biết Tề Triết còn có thể trở về hay không, khả năng sẽ không đi.

Dương Ý tò mò nói: "Anh còn tưởng em không biết làm."

Trịnh Thiếu Diệp bình thản nói: "Cũng khá đơn giản, nhìn một chút là biết."

Buổi tối Trịnh Thiếu Diệp muốn đi chỗ khác, nhưng Dương Ý hét lên, "Em định đi đâu?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi có chỗ ở."

Dương Ý: "Nếu em không ở lại đây thì anh sẽ dọn đi chỗ khác. Đây vốn là nhà của em. Không có lý do gì phải đuổi em đi bởi vì bọn anh sống ở đây."

Kết quả thì Trịnh Thiếu Diệp ở lại, hai người ngủ phòng riêng.

Sau khi Trịnh Thiếu Diệp thức dậy vào ngày hôm sau, Dương Ý nói với hắn: "Hiện tại em không có việc gì vội thì đến quán cà phê của anh phụ giúp đi."

Trước khi Trịnh Thiếu Diệp lên tiếng, Dương Ý đột nhiên đưa tay đỡ lấy eo, thở gấp.

Váng Sữa phối hợp nói: "Ba, ba lại đau lưng?"

Dương Ý một bên kêu đau, một bên nhẹ giọng nói: "Ừ, trong tiệm đã thiếu một người, không thể lại thiếu cả ông chủ."

Trịnh Thiếu Diệp: "... Không thể nghỉ ngơi một ngày sao?"

Dương Ý: "Không được, còn phải kiếm tiền mua sữa cho Váng Sữa."

Váng Sữa Nhỏ ôm lấy tay Dương Ý: "Ba ba, con không uống sữa nữa."

Dương Ý: "Ba ba còn phải tiết kiệm để sau này con đi học."

Trịnh Thiếu Diệp thở dài: "Để tôi đi với anh."

Trịnh Thiếu Diệp nói xong, lấy điện thoại ra gọi điện với ai đó, nói rằng hôm nay sẽ không tới.

Dương Ý: "Nếu có việc thì đi."

Trịnh Thiếu Diệp rũ mắt nói không sao, không phải việc gì lớn.

Dương Ý tiến vào thang máy, nghiêm túc nói: "Nếu em thật sự có việc gì thì đi đi, đừng lo cho anh."

Mặc dù không chắc sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Trịnh Thiếu Diệp có bận rộn hay không, nhưng y không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trịnh Thiếu Diệp.

Dương Ý không giỏi dỗ người lắm, nhưng y biết rằng không thể để Trịnh Thiếu Diệp rời đi.

Tới quán, một người bất ngờ xuất hiện trước mặt y.

Tề Triết mặc tạp dề đứng cười chào hỏi, sờ đầu Váng Sữa Nhỏ: "Ông chủ nhỏ, sáng an."

Tề Triết dựng thẳng eo, ngại ngùng nói với Dương Ý: "Hôm qua thật sự xin lỗi, em bỏ bê công việc, ông chủ cứ trừ lương của em đi."

Dương Ý: "Không có việc gì, cậu xác định còn có thể tới đây làm việc sao?"

Tề Triết đang định lên tiếng thì đột nhiên cảm giác được điều gì đó, cậu nhìn Trịnh Thiếu Diệp đứng bên với vẻ mặt có chút cảnh giác.

Cậu biết rõ Trịnh Thiếu Diệp là ai và cũng biết mối quan hệ của hắn với Dương Ý.

Tề Triết ưỡn thẳng ngực, nhiệt tình nói với Dương Ý: "Ông chủ, tôi vừa pha một ly cà phê. Có muốn uống thử không?"

Dương Ý vừa định đồng ý thì nghe được Trịnh Thiếu Diệp nói: "Thật ra tôi cũng có nghiên cứu về cà phê."

Đối mặt với ánh mắt của Dương Ý và Tề Triết cùng lúc nhìn mình, Trịnh Thiếu Diệp bình tĩnh nói: "Tôi nên có thể cho cậu nhận xét tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info