ZingTruyen.Info

[EDIT-ABO] Góa Phụ - Trì Tổng Tra

19-20-21

jeonhayang20

CHƯƠNG XIX

Dương Ý hơi giật mình nhìn Trịnh Thiếu Diệp, phảng phất một chút choáng váng. Trịnh Thiếu Diệp không khỏi làm người ta kinh ngạc, tự mình an bài:  "Thân thể anh hiện giờ không tốt, trước tiên điều dưỡng một thời gian, bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật phá thai."

"Anh không thể làm anh dâu của tôi nữa. Tôi có một căn nhà ở phía Tây thành phố. Cha mẹ tôi không biết, anh qua đó trước đi."

"Còn nữa, tôi sẽ đánh dấu anh" Trịnh Thiếu Diệp túm tóc Dương Ý, buộc y lộ ra cần cổ trắng nõn.

Cần cổ này, thời niên thiếu Trịnh Thiếu Diệp từng u mê đến nỗi nằm mơ cũng thấy, hiện tại đã ở trước mặt, dễ như trở bàn tay.

Dương Ý nắm được tay Trịnh Thiếu Diệp, môi run rẩy muốn nói gì, Trịnh Thiếu Diệp ngắt lời y: "Tôi biết căm hận bị đánh dấu, bởi vì ngươi cha ruột anh là bị phụ thân anh cưỡng ép đánh dấu."

Trịnh Thiếu Diệp: "Nhưng mà Dương Ý, anh không thể không cho tôi bất cứ thứ gì."

Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi muốn đánh dấu anh, còn muốn anh vì tôi mà sinh đứa nhỏ."

Thân thể Dương Ý run rẩy: "Tề Ngôn đâu?"

Trịnh Thiếu Diệp không bất ngờ khi Dương Ý nhắc tới Tề Ngôn, Tề Ngôn vốn dĩ là bình phong che đậy để tránh sự sắp xếp trong nhà. Suy cho cùng, hắn cùng Tề Ngôn đều là lợi dụng lẫn nhau.

Nhưng trước mặt Dương Ý, Trịnh Thiếu Diệp không muốn giải thích.

Nói hắn ấu trĩ cũng được, tính trẻ con cũng thế, hắn không muốn thua.

Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi tự mình sẽ xử lý."

Dương Ý: "Cha mẹ đâu?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Cha mẹ nghĩ đến con cái mà thương tâm, xuất ngoại giải sầu, tính toán lưu lại niệm thư, cuối cùng lựa chọn định cư ở nơi đó."

Dương Ý vẫn là cảm thấy không thích hợp: "Nhưng mà tôi... Tôi là quả phụ của anh trai cậu, chúng ta..." 

Trịnh Thiếu Diệp không kiên nhẫn mà đánh gãy lời y: "Chúng ta cũng sẽ không kết hôn, anh lo lắng cái gì."

Dương Ý dường như đột nhiên nhận ra, lẩm bẩm nói: "Sẽ không kết hôn..."

Trịnh Thiếu Diệp mặt không cảm xúc: "Tôi sao lại đi cưới góa phụ của anh trai mình chứ, anh nói cho tôi biết?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Là anh biến quan hệ của chúng ta trở nên như vậy, không thể để cho ai biết."

Trịnh Thiếu Diệp: "Anh hẳn còn nhớ rõ đi, tôi đã nói tôi muốn cưới anh."

Trịnh Thiếu Diệp: "Thế nhưng tôi hiện tại vĩnh viễn không có khả năng cưới anh nữa."

Nói xong, bàn tay Trịnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng chạm vào cổ Dương Ý: "Đây là cuối cùng cơ hội tôi cho anh."

Trịnh Thiếu Diệp: "Nếu anh đáp ứng, đêm nay tới phòng tôi."

"Nếu anh không đồng ý ..." Giọng nói của Trịnh Thiếu Diệp nhẹ bẫng, "Quên đi ... Dương Ý, tôi đã đợi anh quá lâu rồi, không muốn đợi thêm nữa."

Dương Ý gục đầu xuống, nhẹ nhàng đặt tay ở trên bụng, nơi cất giấu một sinh mệnh nhỏ, y có thể không sự thật nói ra.

Trịnh Thiếu Diệp muốn đứa nhỏ này.

Y có lẽ...... Có thể giữ lại đứa nhỏ này.

Không lo lắng.

Dương Ý: "Cậu nói sẽ không cưới tôi, lại muốn tôi vì cậu sinh đứa nhỏ. Đứa nhỏ sinh ra, lấy danh phận gì?"

Trịnh Thiếu Diệp nhíu mày: "Tôi sẽ thông báo với bên ngoài là đứa nhỏ của tôi."

Dương Ý lẳng lặng nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi cũng có thể là tình nhân ngầm của cậu, ý cậu là vậy ư?"

Trịnh Thiếu Diệp bình tĩnh nhìn y: "Tôi đã nói, anh có thể không đồng ý."

CHƯƠNG XX

Mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng thực tế so với trước đây còn tệ hơn.

Dương Ý không thể, cũng không nên đáp ứng.

Cho dù Trịnh Thiếu Diệp có giấu y đi, cha mẹ Trịnh gia sớm hay muộn cũng sẽ biết, khi bọn họ biết được sự thật, sẽ nghĩ gì về y.

Nhưng Dương Ý không quên biểu tình trong mắt Trịnh Thiếu Diệp, chỉ có một chút hy vọng mong manh.

Nơi đó từng chan chứa nắng ấm vô tận, lại bị y từng bước giẫm đạp đến khi chỉ còn lại vài tia lửa phập phùng yếu ớt.

Trịnh Thiếu Diệp nói, hắn sẽ chết tâm.

Dương Ý mở sách lấy lá thư ra.

Có lẽ bây giờ điều y có thể cho Trịnh Thiếu Diệp chỉ có thứ này.

Buông tha hắn, cũng là buông tha chính mình.

Trịnh Thiếu Diệp xứng đáng gặp được người tốt với hắn, biến hắn trở về dáng vẻ của trước đây, một Alpha ấm áp, đáng yêu.

Dương Ý chính thức đồng ý ở bên Trịnh Thiếu Diệp trong dịp một hoạt động trên núi do nhà trường tổ chức.

Là một giáo viên, Dương Ý chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ.

Chẳng bao lâu sau, y kiệt sức, khi y nhận ra y đã tụt lại ra xa với toàn đội, y đã không thể tìm thấy bất kỳ ai.

Điện thoại không có tín hiệu, bốn phía không có bóng người.

Dương Ý ngồi xuống tại chỗ, chờ có người tìm y.

Y chờ đợi thật lâu, từ ban ngày đến tận đêm tối, rốt cuộc nhận ra rằng có lẽ sẽ không có ai đi tìm y.

Thực tế, điều này có thể đoán được, bởi vì với tính cách này của y, ngày thường không quá hòa hợp với tập thể.

Hơn nữa cái này trường học có cổ phần của Dương gia, mọi người đều biết thân phận con riêng của y.

Người tiếp cận y không nhiều lắm.

Có những người bởi vẻ ngoài của y mà lại gần, chỉ có điều đều là những Alpha xấu tính.

Ngoại trừ Trịnh Thiếu Diệp.

Y vốn tưởng rằng Trịnh Thiếu Diệp giống những Alpha kia, nhưng sau đó không ngờ phát hiện tâm tư của Alpha này lại giản đơn đến vậy.

Y ổn định lại, với lại trong ba lô có lều, y dự định sẽ dựng trại ở đây.

Dù sao đây là cái khu du lịch ngắm cảnh, không thể nào có thú dữ được.

Lúc Dương Ý chuẩn bị ngủ một giấc, y bỗng nhiên nghe được có thanh âm truyền đến từ rất xa.

Dương Ý  tự trấn an, không cần sợ hãi, không sao cả, nhưng khi nhìn thấy có người đang đi tìm y, y mặc kệ thời điểm nào mà hét to hơn bao giờ hết: "Tôi ở đây!"

Dưới ánh đèn pin của y là khuôn mặt lấm lem của Trịnh Thiếu Diệp.

Tiểu thiếu gia trên đầu cắm cành cây, mí mắt hồng hồng,

Thấy y là một đường chạy tới, còn té ngã một cái.

Dương Ý chạy nhanh tới đỡ, sau đó tay đã bị Trịnh Thiếu Diệp túm lấy: "Anh chưa lớn sao, không biết sợ là gì à! Trong cặp đều có một quả pháo sáng! Sao anh không đốt nó!"

"Tôi còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì! Anh có biết tôi sợ thế nào không?"

Dương Ý không nói, balo của lão sư bọn họ không có loại đồ vật này, nhưng đối mặt với những lời mắng mỏ của Trịnh Thiếu Diệp, y từng tí từng tí lùi lại.

Tiểu thiếu gia tính tình chuyển biến cũng nhanh, ngay lập tức nói với xin lỗ yi: "Anh hẳn đã bị dọa sợ đi, em không nên mắng anh."

Sau đó Trịnh Thiếu Diệp nhìn thấy cái lều do Dương Ý dựng, giường trải phẳng, mì ăn liền, hắn trực tiếp câm nín.

Dương Ý trêu hắn "Ừ, tôi sợ, thật may có cậu đến tìm, tôi thật sự rất vui."

Trịnh Thiếu Diệp đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em ngốc quá, anh chắc chắn biết cách xuống núi."

Dương Ý nắm tay hắn, nghiêm túc nói: "Không phải, tôi thật sự rất vui...... Cậu tới tìm tôi, là người duy nhất tới tìm tôi."

Là người sánh bước bên cạnh y, bước vào thế giới của y.

CHƯƠNG XXI

Mười giờ tối, Dương Ý đến phòng của Trịnh Thiếu Diệp.

Y nhìn thấy Trịnh Thiếu Diệp đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt với ánh mắt vô hồn.

Nghe được tiếng đẩy của từ phía sau, thân thể Trịnh Thiếu Diệp cứng đờ, sau đó đột nhiên đứng dậy.

Cái ghế do bị lực mạnh tác dụng ngã chỏng chơ, Dương Ý còn chưa kịp nói gì, Trịnh Thiếu Diệp một phen ôm y thật chặt.

Dương Ý sững sờ trong vòng tay ấm áp, những lời từ chối bị chặn kín trong miệng, không thể nói ra. 

Trịnh Thiếu Diệp hiểu lầm lý do y tới đây, tay Dương Ý vịn bên eo Trịnh Thiếu Diệp, do dự y không muốn đẩy hắn ra.

Lúc này y cảm nhận được một mảng nóng ướt ở cổ, thế mà lại là nước mắt của Trịnh Thiếu Diệp.

Y nghe Trịnh Thiếu Diệp khàn khàn nói: "Anh rốt cuộc chọn em."

"Không phải người khác, chỉ là em." Thanh âm của Trịnh Thiếu Diệp còn ẩn giấu chút run rẩy.

Trước đo hắn đã ở trong phòng được vài giờ, hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, như thể không quan tâm đến đáp án.

Nhưng sự bình tĩnh ra vẻ đó đều sụp đổ vào ngay lúc này.

Trong lòng Dương Ý, nước mắt của Trịnh Thiếu Diệp tuôn ra ồ ạt, y ngẩn người, khóe mắt chua xót.

Gò má Trịnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cọ vào cổ Dương Ý: "Không quan trọng, chỉ cần anh chọn em là được."

Đêm đó, Dương Ý không nói gì.

Trịnh Thiếu Diệp cũng không làm gì cả, chỉ muốn cùng y nắm tay ngủ.

Y gắt gao nắm chặt bàn tay hắn, cả người đều an tĩnh lại.

Cả người đều bị thương, từng muốn đồng quy vô tận cùng Dương Ý, hiện tại lộ ra mặt mềm mại, bởi vì Dương Ý lần nữa "trở lại" bên cạnh hắn.

Dương Ý ngủ không được, y cơ hồ thức trắng, trong bóng đêm nhìn ngắm gương mặt đang ngủ của Trịnh Thiếu Diệp.

Y biết rằng mình đang ở trong tình huống tồi tệ nhất, luyến tiếc nói ra, bản chất còn đáng ghê tởm hơn.

Nếu sẽ không giữ lại, hà tất cho người ta hy vọng.

Là y không đành lòng phá hỏng giờ phút thả lỏng cùng vui sướng này của Trịnh Thiếu Diệp, coi như y là tất cả của Trịnh Thiếu Diệp, y cũng trao trả cho Trịnh Thiếu Diệp hết thảy.

Dương Ý mệt mỏi nhắm mắt lại, để tay lên ngực nghiêm túc, có lẽ điều kiện của Trịnh Thiếu Diệp điều kiện, đáp ứng cũng không phải không thể.

Cho dù tình cảnh của y sẽ trở nên ... giống hệt như ba ruột của mình.

Một tình nhân ngầm không thể bước ra khỏi ánh sáng.

Một Omega luôn phải dựa vào hơi thở của Alpha.

Nhưng Trịnh Thiếu Diệp sẽ không đối xử với với y giống như Dương Triết đối với ba ruột mình.

Trịnh Thiếu Diệp so Dương Triết tốt hơn rất nhiều.

Dương Ý mở mắt ra, bất đắc dĩ mím môi.

Y từng quở trách ba ruột của mình, nói rằng y sẽ không bao giờ trở thành một Omega vô dụng giống như ông.

Một lòng một dạ dành cho một nam nhân, tình yêu bị coi là rẻ rúm. 

Không biết có phải lúc trước quá mức bản lĩnh, nên hôm nay mới gặp được Trịnh Thiếu Diệp.

Một người đàn ông được định sẵn để trở thành điểm yếu của y.

Dương Ý thở dài, trong bóng tối hôn lên trán Trịnh Thiếu Diệp.

Nhỏ giọng nói: "Đừng làm anh thất vọng."

"Bằng không...... Anh vĩnh viễn rời xa em."

Đây là một canh bạc khổng lồ mà y đã đánh cược toàn bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info