ZingTruyen.Info

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 43: Khoa cử bất công.

AdaWong126

Sở Từ đang cùng Sở Tiểu Viễn thu dọn đồ, Từ quản gia chuẩn bị cho Chung Ly Ngọc xong, cũng tới giúp bọn hắn.

Từ quản gia thời trẻ cũng đã quen làm những việc này, thu dọn đồ vừa nhanh vừa gọn, có y hỗ trợ, giúp Sở Từ bớt được không ít thời gian. Nói thật, hắn thật đúng là không biết trải chăn.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người học sinh đi đến, lại lui ra ngoài nhìn xem số phòng, sau đó y lại lần nữa đi vào hỏi: "Xin hỏi vị huynh đài này, những người này chính là người nhà của ngươi? Đêm nay bọn họ hẳn là không ở chổ này đi?"

"Không, hai người bọn họ là học sinh Mông Đồng Quán, bởi vì là chất nhi ta, cho nên cùng ta ở cùng trong gian học xá."

"Trẻ con ham chơi, nếu mỗi ngày ầm ĩ không thôi, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng tới việc học của chúng ta sao? Chẳng lẽ Sơn trưởng cũng đồng ý cho ngươi làm xằng làm bậy như vậy sao?"

"Vị huynh đài này, là ta suy xét không chu toàn. Như vậy đi, ta và ngươi đi qua đổi một gian học xá, sau đó ta lại định ra chỗ trống cho gian này, như vậy sẽ không quấy rầy."

Nếu chỉ có hai người hắn cùng Sở Tiểu Viễn, như vậy hắn khẳng định có thể bảo đảm với người khác Sở Tiểu Viễn sẽ không ồn ào quậy phá, nhưng nhiều thêm một tiểu thiếu gia, hai đứa nhỏ ở bên nhau khó tránh khỏi sẽ chơi trò chơi gì đó, cho nên không thể quá mức khẳng định. Sở Từ cảm thấy, vẫn là chỉ có ba người bọn họ ở thì tốt hơn.

"Hừ, có chút tiền dơ bẩn thì ghê gớm a?" Học sinh kia hừ một tiếng, sau đó đi đổi thẻ bài. Sở Từ bất đắc dĩ cười cười, việc này xác thực là bọn họ suy nghĩ không chu toàn, nhưng mà không nghĩ tới chính là, có một ngày hắn thế nhưng cũng sẽ bị người mắng là có tiền ghê gớm. Được thôi, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Sở Từ đi đến chổ giáo viên nói rõ tình huống, giáo viên tỏ vẻ muốn hỏi qua ý Khổng sơn trưởng trước mới được, Sở Từ lại đi xin chỉ thị Khổng sơn trưởng.

Lần này Khổng sơn trưởng lại dễ nói chuyện, trực tiếp gật đầu đồng ý. Dù sao học xá ở Huyện Học rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có người thật sự ở chung không được một mình ở một gian, bọn họ không chủ trương chuyện này, nhưng nếu thật sự có khó khăn tới cầu, cũng sẽ không phải là không thể đồng ý.

Sở Từ đi giao tiền, mới có thể yên lòng. Hôm nay buổi chiều Mông Đồng Quán sẽ muốn cử hành nghi thức mở quán, bên ngoài đã có người đang thúc giục, Từ quản gia cho dù không muốn rời đi, cũng phải rời đi.

Sau khi y đi, Chung Ly Ngọc ngồi ở trên giường, nước mắt muốn rớt không xong, nó thỉnh thoảng quay đầu nhìn Sở Từ cùng Sở Tiểu Viễn, sau đó lại vội vàng quay lại, cảm thấy động tác của mình rất kín đáo, kỳ thật sớm đã bị hai người chú ý tới.

"Khụ khụ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi." Sở Từ nói.

"Được! Hôm nay ta muốn ăn một chén cơm lớn." Sở Tiểu Viễn phụ họa nói, sáng hôm nay vội vàng dậy sớm, nó sớm đã đói bụng.

"Chung Ly tiểu hữu, ngươi có đi hay không?"

Chung Ly Ngọc nghe được người khác gọi hắn Chung Ly tiểu hữu, đầu tiên là thẹn thùng mà cười cười, sau đó lại nghĩ tới lời Từ gia gia nói, phải tôn kính vị Sở thúc thúc này, liền nói: "Sở thúc thúc có thể gọi ta là Ngọc Nhi."

"Vậy được, Ngọc Nhi, Tiểu Viễn, chúng ta đi ăn cơm đi." Sở Từ mỗi tay nắm một đứa, mang theo hộp đồ ăn của mình, đi đến nhà ăn Huyện Học.

Đồ ăn ở nhà ăn phân ba loại Giáp Ất Bính.

Giáp đồ ăn là một món mặn hai rau dưa thêm cơm trắng, 25 văn một cơm. Ất đồ ăn là một món mặn một rau dưa thêm cơm trắng, hai mươi văn một cơm. Bính đồ ăn là hai rau dưa thêm cơm gạo lức, mười hai văn một cơm.

Ngày xưa Sở Từ ăn đều là ăn đồ ăn Bính, hai loại khác thật sự quá đắt, hắn ăn không nổi. Hơn nữa cho dù là đồ ăn Bính, nước luộc cũng tốt hơn so với trong nhà, thỉnh thoảng còn sẽ dùng tóp mỡ sau khi lọc dầu dư lại xào rau cho bọn hắn ăn.

Nhưng người đó đi học ở Huyện Học cho dù là có giao ra bạc quà nhập học, cũng không phải mỗi người đều là kẻ có tiền. Cùng ăn đồ ăn Bính giống như Sở Từ, thường thường đều là cuối giờ mới đến múc cơm, hơn nữa sợ hãi rụt rè, sợ người khác thấy.

Sở Từ nhìn đồ ăn một chút, sau đó dò hỏi ý kiến hai tiểu hài tử. Chung Ly Ngọc trực tiếp chỉ vào hai món mặn Giáp đồ ăn cùng Ất đồ ăn, tỏ vẻ muốn ăn chúng nó. Sở Tiểu Viễn nhìn nhìn giá trên thẻ bài, sau đó kiên định tỏ vẻ muốn ăn đồ ăn Bính.

Cuối cùng, Sở Từ vẫn là giao ra hộp đồ ăn đi gọi ba phần đồ ăn Giáp lại đây. Hiện tại bọn họ không thiếu tiền.

Trước không nói từ nhà Trương Văn Hải quyết toán năm mươi lượng, đơn giản mà nói đề tập của hắn, đã nhiều ngày cũng nên quyết toán ra. Lúc ấy hắn chiếm tỉ lệ là một phần năm, mà đó là sau khi trừ ra một loạt phí tổn thất chỉ còn lợi nhuận đơn thuần.

Đề tập này không thể nói không bạo hỏa, cho dù bán ít, ba bốn ngàn quyển hẳn là có, Sở Từ suy đoán lúc này ít nhất có thể có được một trăm lượng bạc.

Số tiền này vừa đến, trong nhà liền có thể sửa nhà. Vừa vặn hắn cùng Sở Tiểu Viễn không có ở nhà, đến lúc đó để nương hắn cùng ca tẩu đi nhà người khác thuê cái phòng ở ở một thời gian trước, chờ phòng ở xây xong lại trở về. Đến lúc đó, tiểu khuê nữ nhà bọn họ hẳn là cũng đã sinh ra.

Sau khi ăn xong, ở trong phòng ngồi một lúc sau, Sở Từ cho hai tiểu hài tử đeo túi trên lưng, đưa đi Mông Đồng Quán chờ.

Mông Đồng Quán cách Khoa Cử Ban đại khái hơn mười phút lộ trình, ở góc Tây Bắc có một cửa nhỏ liên thông hai chổ, ngày thường không có mở ra, chỉ có dùng cơm mới có thể mở ra nửa canh giờ.

Ban đêm cũng có cấm đi lại ban đêm, qua thời gian không trở lại, liền phải bị nhớ tên, người vượt qua ba lần sẽ cho thôi học. Tình huống Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc, thì phải đăng ký ở chổ phu tử cùng người gác cổng.

"Tiểu Viễn, ngươi ở chỗ này phải ngoan ngoãn nghe tiên sinh dạy, chớ có ồn ào, đợi lúc chạng vạng ta tới đón các ngươi đi ăn cơm." Sở Từ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Sở Tiểu Viễn, an ủi nói. Tiểu tử này ngày thường một bộ bộ dáng ông cụ non, nhưng nói cho cùng thì tuổi mụ cũng mới tám tuổi.

Bên kia Chung Ly Ngọc trông mong cúi đầu, cái mũi có chút chua xót. Cha nó chưa từng đối với nó như vậy, nó cũng không có thúc thúc, chỉ có một tiểu cữu cữu, nhưng mà bộ dáng thực hung, nó thật đáng thương.

Sở Từ cảm thấy chính mình sơ sót, cho nên cũng sờ sờ đầu nhỏ Chung Ly Ngọc, dặn dò nói: "Ngọc Nhi, ngươi ngoan ngoãn đi theo Tiểu Viễn ca ca, đợi lát nữa hai người các ngươi cũng ngồi một chổ, Sở thúc thúc chờ các ngươi học xong sẽ tới đón các ngươi."

"Vâng! Sở thúc thúc ta sẽ nghe lời!" Chung Ly Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Sở Từ ngọt ngào mỉm cười.

Sở Tiểu Viễn khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ thực khinh bỉ quỷ nịnh bợ này.

Nhìn hai người đi vào, Sở Từ cầm lên đồ của mình đi đến chổ tiên sinh. Lúc này Khoa Cử Ban còn chưa có mở lớp, phải đợi việc trọng đại Thi Huyện mỗi năm một lần kết thúc mới được.

........

Ngày mười lăm tháng hai, Thi Phủ.

Thi Phủ cùng Thi Viện vốn dĩ là phải đi Cam Châu phủ thi, nhưng bởi vì ngày cách gần, khoảng cách lại quá xa, đã từng phát sinh chuyện học sinh ở trên đường đi thi bị người cướp giết. Cho nên sau đó đã quyết định, Thi Phủ cùng Thi Viện chỉ phái giám thị đi xuống các huyện, sửa bài thì tập trung ở một chỗ sửa, năm nay vừa vặn đến phiên ở Viên Sơn huyện.

Thi Tú tài thì Thi Phủ khó nhất, Thi Huyện thứ hai, Thi Viện cuối cùng.

Lần này Viên Sơn huyện tham gia Thi Phủ ngoại trừ năm mươi người được chọn năm nay, còn có hai mươi mấy người năm trước chỉ đậu Thi Huyện. Kỳ thật một khóa này chỉ cần 49 người tham gia, bởi vì Thi Huyện đứng đầu Thi Phủ tất lấy, Thi Phủ đứng đầu Thi Viện tất lấy.

Nhưng mà người có thể đứng đầu Thi Huyện, dĩ nhiên hy vọng chính mình ở Thi Phủ cũng có thể đứng đầu như Thi Huyện, đến lúc đó có cái danh tiểu Tam Nguyên cũng có thể làm tên tuổi Tú tài của mình càng thêm vẻ vang vinh dự.

Qua một trận, Trương Văn Hải không còn cao hứng như lần trước, lần này đề mục Tạp Văn y chưa từng làm, tuy rằng viết ra được, nhưng luôn có cảm giác không bằng Sở Từ phê chữa qua. Phương Tấn Dương ngược lại giống như đã tính sẵn trong lòng, trong mặt mày lại không hề có một chút u ám.

Cam Châu phủ tổng cộng có bảy cái Huyện thành, mỗi cái Huyện thành gần bảy tám chục người tham gia Thi Phủ, những người này trước đó có một trăm người tham gia Thi Viện, lại ở trong đó chọn 50 người làm tú tài. Cạnh tranh vẫn là khá lớn, dù sao mọi người đều đã qua ải Thi Huyện.

Ngày mười bảy tháng hai Yết Bảng, huyện nha mỗi huyện dán một tờ. Là do các quan giám thị Thi Phủ tụ tập ở một chỗ phê chữa sau đó chấm đậu.

Lần này Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương đều chen ở dưới đợi. Lúc bảng cáo thị dán ra, trái tim mọi người đều dâng tới cổ họng.

"Viên Sơn huyện Vĩnh An trấn Phương Tấn Dương đứng đầu!" Có người nhìn thấy lớn tiếng la lên, đối với người lần này đứng đầu bảng có thể ở Viên Sơn huyện, mọi người đều rất cao hứng.

"Phương Tấn Dương?! Nếu ta không có nhớ lầm, lần trước y Thi Huyện rõ ràng là ở vị trí cuối cùng, vì sao lần này có thể đột nhiên thăng đến vị trí đầu?" Một học sinh sau khi xem xong, trước mắt phẫn uất, trong lòng chỉ cảm thấy là có cái chuyện gì dơ bẩn ở trong này.

"Đúng vậy, ta cũng nhớ rõ y đứng cuối cùng."

"Lần trước đứng đầu là Tề Chí Cao lần này xếp hạng thứ sáu, Phương Tấn Dương trong vòng vài ngày vì sao có thể tiến bộ lớn như vậy?"

Tiếng nghị luận càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, mọi người trong miệng kêu to "Khoa cử bất công", khiến cho Phương Tấn Dương vốn dĩ đắm chìm trong vui sướng có chút không biết làm sao.

Lần này Trương Văn Hải xếp hạng thứ 32, tuy rằng không bằng Thi Huyện, nhưng trong lòng hắn cũng thực thỏa mãn. Phương Tấn Dương lấy được thành tích tốt, hắn cũng thay y cao hứng. Bỗng nhiên nghe thấy nhiều tiếng thảo phạt như vậy, Trương Văn Hải nổi giận.

"Tấn Dương hắn —— ngô ngô." Miệng Trương Văn Hải bị che lại, hắn nhìn về phía Sở Từ không biết bước ra từ khi nào. Nhìn sắc mặt Sở Từ nghiêm túc, hắn nhìn Trương Văn Hải ra hiệu trước không cần nói chuyện, sau đó lại bảo Phương Tấn Dương cùng đi theo hắn.

Trong tình cảnh quần chúng xúc động phẫn nộ, ba người bọn họ lặng lẽ rời sân. May mắn mọi người cũng không rõ lắm Phương Tấn Dương là người ra sao, nếu không hôm nay chỉ sợ là phải bị nước miếng phun đến chết.

Đi đến một chổ vắng vẻ, Trương Văn Hải rốt cuộc có thể mở miệng: "Sở huynh, ngươi vừa rồi vì sao phải che miệng ta lại, không cho ta tẩy sạch oan khuất cho Tấn Dương?"

"Bây giờ ngươi nói bọn họ có thể nghe lọt tai sao? Đến lúc đó càng giải thích càng loạn, nói không chừng dưới tình cảnh quần chúng xúc động phẫn nộ, đánh nhau cũng là không thể tránh khỏi. Trương huynh cho dù ngươi có khả năng Gia Cát Khổng Minh khẩu chiến đàn nho, thế nhưng ngươi cũng có sức mạnh Lữ Phụng Tiên địch lại ngàn người sao?" Sở Từ chặn lại lời y.

Sau đó lại nói: "Chổ đó chính là cửa huyện nha, những thư sinh đó ồn ào như thế, chờ lát nữa khẳng định sẽ kinh động bọn họ, chúng ta đến lúc đó ở trước mặt lão phụ mẫu trần thuật oan khuất, chẳng phải là càng tốt hơn sao? Huống chi, Phương huynh cũng là do đích thân Huyện lệnh đại nhân chấm đậu."

Bọn họ la hét "Bất công", la hét muốn đi "Khóc Khổng miếu", hành vi này vốn chính là đang nghi ngờ sức phán đoán giám khảo cùng khiêu chiến uy tín Huyện lệnh đại nhân.

Ở bên kia người càng tụ càng nhiều, thậm chí ngay cả không đậu Thi Huyện cũng đã tới, nói là khoa cử bất công, Phương Tấn Dương chiếm vị trí khiến bọn họ thi rớt.

Huyện nha, mọi người vốn dĩ đều đang nghỉ ngơi, sau khi nghe nha sai tới báo, Huyện lệnh là người đầu tiên không vui.

"Những học sinh này thật sự quá kỳ cục? Tụ tập ở ngoài công đường gào thét, bây giờ còn dám nghi ngờ giám khảo, đem kẻ huyên náo hung nhất bắt lại trước!"

Lúc này đại nhân các phủ thành tới giám thị đều ở đây, nếu như chế ngự không được bọn họ, chẳng phải là uy danh mất sạch? Huống hồ bọn họ còn không phải Tú tài, một giới thường dân , bắt thì bắt thôi.

"Đại nhân, như vậy không ổn. Nếu ngoài cửa chỉ là mấy thí sinh, chúng ta còn có thể giết gà dọa khỉ. Nhưng mà bây giờ bên ngoài đã có hơn trăm người tụ tập, nếu bắt kẻ gây rối, chỉ sợ dưới tình huống quần chúng xúc động phẫn nộ làm ra việc không lý trí, đến lúc đó ngược lại làm to chuyện ra, khó có thể xử lý."

Sư gia lập tức ngăn trở, tiền đồ của y chính là đều dựa ở trên người Huyện lệnh, nhất định không thể để ông ta phạm sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info