ZingTruyen.Info

Edit 1 200 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu

"Này, ngươi đừng chen lấn ta!"

"Rõ ràng chính là ta tới trước!"

Ngoài cửa lớn huyện nha, biển người cuộn trào mãnh liệt. Những thư sinh ngày thường văn nhã ngươi đẩy ta lấn, sợ bản thân mình sẽ dừng ở phía sau.

Ở một gian tửu lầu cách đó không xa, ba người Trương Văn Hải cùng Sở Từ cùng với Sở Tiểu Viễn  đang ngồi ở ghế lô, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

"Chậc chậc, có cần như vậy không? Vẫn còn một khoảng thời gian nữa Yết Bảng mới được dán lên, xem sớm xem muộn không phải đều có thể được thấy sao?" Trương Văn Hải cảm thấy những thư sinh đó quá không bình tĩnh.

"Nếu chân của ngươi không tiếp tục run rẩy như động kinh, có lẽ ta sẽ tin tưởng ngươi thực sự bình  tĩnh." Sở Từ lạnh lùng nói.

Là ai sáng sớm tinh mơ đã kéo hắn đến tửu lầu này? Lúc này bọn họ đã ước chừng ngồi tất cả ba canh giờ.

Sở Tiểu Viễn cũng có chút ngồi không yên, tuy nói chổ này đồ ăn ngon rất nhiều, nhưng nó rất muốn đi ra ngoài nhìn một chút, ngày xưa lúc này, nó đều đang chạy ở bên ngoài.

"Yết Bảng rồi!"

Theo một tiếng thét to này, cửa lớn huyện nha từ từ mở ra, đi ra hai hàng nha sai, trước sơn tán đám người đến một bên, sau đó công văn đại nhân từ trong huyện tự mình dán thông báo ở trên tường phía Đông huyện nha.

Y đem tờ giấy màu hồng ký thác vô số hy vọng của mọi người dán ở bên trên, sau đó lại dưới sự bảo vệ của những nha sai đi vào huyện nha.

"Mau mau... Sở huynh ngươi mau xem... Phía trên có tên ta hay không!" Trương Văn Hải háo hức đứng lên, cả người sốt ruột ghé vào cửa sổ, thân thể run run như bị bệnh sốt rét, hiển nhiên là quá mức khẩn trương mà khiến cho cơ bắp run rẩy.

"Trương huynh tạm thời đừng nóng nảy. Tiểu Chanh Tử ở dưới bảng nhìn chằm chằm đâu, nếu như ngươi ngã xuống, tiếp theo Thi Phủ làm sao tham gia?" Sở Từ vội vàng đi qua kéo y, quá nửa người y đều đã thò ra bên ngoài, nhỡ đâu ngã xuống thật, vậy chỉ có thể thành trò cười.

"Đúng đúng, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh." Trương Văn Hải ở ghế lô xoay quanh, lúc này y vạn phần hối hận vì đã giả bộ lựa chọn ở trên này chờ làm gì, sớm biết như vậy y cũng đi xuống dưới bảng bên tường chờ, cũng tốt hơn lúc này tim gan cồn cào.

Phía dưới thỉnh thoảng vang lên "Đậu! Đậu!" Tiếng kêu kinh hỉ, nhưng đa số đều là thở ngắn than dài, thậm chí còn có tiếng khóc thảm thiết truyền đến.

Tiểu Chanh Tử chen chúc ở dưới bảng, tóc rối bù, giày cũng bị dẫm rớt, y mở to hai mắt nhìn lên bảng, cẩn thận tìm kiếm tên thiếu gia nhà y.

Trong bảng cáo thị hình tròn, chính giữa viết một cái tự Trung, sau đó chia ra hai vòng trong ngoài, trong vòng có hai mươi người, ngoài vòng có ba mươi người. Tên đầu tiên được viết to đậm, những người khác là thuận theo kim đồng hồ đi xuống được viết nhỏ nhạt dần.

"Đậu! Đậu! Thiếu gia nhà ta đậu!" Tiểu Chanh Tử đại hỉ, đẩy người ra liền từ giữa chen ra ngoài, vui mừng kêu lên chạy lên tửu lầu.

Trương Văn Hải nghe thấy tiếng, mừng đến nắm tay đấm mạnh lên bàn, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng cười, cười đến nước mắt đều ứa ra ngoài.

"Tiểu thúc......" Sở Tiểu Viễn bước xuống, chạy đến bên người Sở Từ, lôi kéo góc áo hắn.

"Không sợ, Trương thúc y đang rất cao hứng." Sở Từ nhìn, kỳ thật có vài phần chua xót, người hiện tại đọc sách lúc này quá khổ.

Trương Văn Hải tuổi mụ mới 21 tuổi, đã vào trường thi mấy lần, lúc này trúng tuyển còn xem như sớm, nhưng y vẫn cứ mừng rỡ như điên. Những người phía dưới kia làm sao hơn hai mươi đâu? Chẳng qua là ôm hy vọng xa vời ngày ngày qua ngày khác năm này qua năm khác mà thôi.

Con đường khoa cử, bá tánh bình dân nếu như đã bước lên, vậy thì chỉ có một con đường đi tới cuối.

"Thiếu gia, thiếu gia ngài đậu rồi! Ta nhìn thấy trên bảng tên của ngài xếp hạng vị trí thứ bảy, phía trên viết lên mấy chữ Bình An trấn Trương Văn Hải."

Tiểu Chanh Tử đẩy cửa ra hô to, sau đó thấy thiếu gia nhà y phong độ nhẹ nhàng mà ngồi ở chỗ kia, hơi hơi nhíu mày: "Chẳng qua là đậu Thi Huyện, có gì mà kinh ngạc như vậy. Ngươi nhìn bộ dáng chính mình xem, chổ này của ta có một lượng bạc tử, cầm đi mua xiêm y giày đi."

Y mờ mịt mà nhìn Trương Văn Hải lại nhìn Sở Từ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy hai người trùng hợp thành một, thiếu gia nhà y không phải nên nhảy dựng lên vòng qua vòng lại hai vòng sao? Vì sao cũng biểu hiện giống như Sở tú tài?

"Còn thất thần làm gì, không muốn nhận tiền thưởng?" Trương Văn Hải giận dữ, thật vất vả mới trầm ổn một chút lại bị người dùng khác dùng ánh mắt khác thường nhìn là sao vậy chứ?

"Muốn muốn muốn!" Tiểu Chanh Tử tiếp nhận tiền, một tháng y được hai đồng bạc, lần này chính là năm tháng tiền tiêu vặt, ai không cần mới là kẻ ngốc. "Ta bây giờ liền về nhà đi thông tri cho lão gia cùng phu nhân!" Đến lúc đó, hì hì.

"Sở huynh, ta đậu! Hơn nữa còn đứng thứ bảy! Ha ha ha ha, ta đậu." Trương Văn Hải lại cười rộ lên.

Cười cười, y đột nhiên dừng lại, nói: "Ai, cũng không biết nhà Tấn Dương có người tới xem bảng hay không, vừa rồi Tiểu Chanh Tử phỏng chừng cũng không có tinh lực đi tìm tên của hắn, nếu như Tấn Dương thật sự không đậu, phải làm sao bây giờ?"

"Chúng ta đi xuống nhìn xem đi, lúc này người đã tan đi không ít." Sở Từ nói.

"Ừm, ta đây liền đi xuống!" Trương Văn Hải nói xong, giống như bay mà chạy xuống lầu, đi đến chỗ tường yết bảng.

"Tiểu thúc, y còn chưa có trả tiền!" Sở Tiểu Viễn có chút khó chịu, rõ ràng y vẫn luôn nói bản thân mời khách, kêu bọn họ ăn nhiều một chút, kết quả người trả tiền lúc này đã không thấy tăm hơi.

Cha nó trước kia cũng có một người bằng hữu như vậy, dụ cha nó cùng đi uống rượu, kết quả rượu uống xong, y xách theo bầu rượu đã không thấy bóng người, hại cha nó mấy ngày đều không vui.

"Không sao, chúng ta trả lần này trước, lần sau Trương thúc ngươi bảo đảm sẽ không quên."

"Được." Sở Tiểu Viễn gật đầu, sau đó nó nghĩ nghĩ lại nói: "Kỳ thật y không trả cũng không quan trọng, Trương thúc khá tốt, chúng ta ở nhà y cũng không thu tiền. Trương gia gia cùng Trương nãi nãi cũng cho ta rất nhiều đồ ăn ngon."

"Tiểu Viễn thật hiểu chuyện. Về sau khi đối đãi những người thiệt tình cùng ngươi kết giao bạn bè, cũng phải nghĩ như vậy."

"Vậy nếu không phải thiệt tình thì sao?" Sở Tiểu Viễn suy một ra ba.

"Bẫy chết y." Sở Từ bỏ xuống những lời này, sau đó thanh toán, mang theo Tiểu Viễn hướng tới bảng tường đi đến.

Còn chưa tới nơi đó, liền thấy Trương Văn Hải vẻ mặt hưng phấn chạy tới, "Tấn Dương, Tấn Dương hắn cũng đậu, hắn danh liệt Tôn Sơn chi vị!" (Xếp hạng Tôn Sơn)

"Giải Nguyên tẫn xử thị Tôn Sơn, Hiền Lang canh tại Tôn Sơn ngoại."

(Vị trí cuối cùng của giải Nguyên là Tôn Sơn, Hiền Lang thậm chí còn ở ngoài Tôn Sơn.)

Bởi bài thơ này, hậu nhân liền dùng "Danh lạc Tôn Sơn" (Tên nằm ngoài Tôn Sơn) tới hình dung thí sinh thi rớt. Lại không nghĩ rằng, Trương Văn Hải vì giữ gìn mặt mũi Phương Tấn Dương thi đứng đầu từ dưới đếm lên, thế nhưng bịa chuyện một cái "Danh liệt Tôn Sơn chi vị", thật sự làm người buồn cười.

"Chúng ta đi đem tin tức tốt này nói cho Tấn Dương đi." Trương Văn Hải đề nghị nói.

Sở Từ gật gật đầu, sau đó ba người từ bên trái huyện nha đi ra ngoài. Nhà Phương Tấn Dương ở trong hẻm Quế Hoa, cách chổ này không tính rất xa.

"Khoát Chi, Sở huynh, các ngươi tới gặp ta sao? Còn có một tiểu hữu, là chất nhi Sở huynh đi?"

Phương Tấn Dương ngồi ở trên ghế trong viện đọc sách, nơi này không phải viện ngày hôm qua, chắc là bởi vì quá chán ghét cho nên thay đổi chỗ ở.

Sắc mặc y hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều. Bởi vì đã biết chân tướng, tự giác biết còn có hy vọng, cho nên y sẽ không lại giống như trước kia nản lòng như vậy.

"Tấn Dương, ngươi nhất định không biết bọn ta sẽ nói cho ngươi một cái tin tức tốt như thế nào!" Trương Văn Hải vẻ mặt thần bí.

Phương Tấn Dương cũng cười: "Là ngươi thi đậu đi? Đề mục hôm qua ta làm được, ngươi có lẽ cũng có thể thi đậu, chúc mừng ngươi trước." Y nói chỉ có chúc phúc, không có cảm xúc khác.

"Không phải, là ngươi, ngươi cũng thi đậu! Vị trí Danh liệt Tôn Sơn a!" Trương Văn Hải cười ha ha, chờ Phương Tấn Dương lộ ra biểu tình giật mình.

Ai ngờ Phương Tấn Dương cười khổ một tiếng: "Ngươi đừng giễu cợt ta, ta sót một đề, lại làm sao có thể nào thi đậu chứ? Chỉ nghe qua thi rớt, làm sao có danh liệt Tôn Sơn vừa nói?"

"Ngươi đừng có không tin ta a, bảng trên tường dán đâu! Tên của ngươi được đặt cùng với người xếp hạng đầu tiên đó! Bên trên viết Vĩnh An trấn Phương Tấn Dương, chẳng lẽ đây không phải ngươi, còn có người khác tên Phương Tấn Dương hay sao?"

Phương Tấn Dương hai mắt trợn to, y nghiêng đầu nhìn về phía Sở Từ, thấy Sở Từ cũng mỉm cười gật đầu, mới thật sự tin.

"Ha ha... Ha ha ha... Ta đậu! Ta đậu!" Phương Tấn Dương cười còn khoa trương hơn một chút so với Trương Văn Hải, Thạch Đầu sợ tới mức vội vàng từ bên cạnh chạy tới, không biết thiếu gia nhà y làm sao vậy.

Sau khi Phương Tấn Dương phát tiết một trận, đi vào nhà rửa mặt chải đầu, sau đó khi ra ngoài lại khôi phục bộ dáng bình thường.

"Đa tạ nhị vị đặc biệt tới báo cho ta tin tức này, hôm nay ta làm ông chủ, chúng ta thoải mái uống vài chén."

"Không vội." Sở Từ khuyên nhủ, "Ngày sau đó là Thi Phủ, các ngươi vẫn phải chuẩn bị nhiều thêm một chút mới được. Hơn nữa Phương huynh thân thể ngươi mới tốt lên, không nên mê rượu."

Lời nói có chút mất hứng này lại làm hai người Trương Phương đều cảm kích  nhìn Sở Từ, chỉ có bằng hữu chân chính, mới có thể vì bọn họ suy xét như vậy.

Người Phương gia vốn dĩ đối với chuyện ngày hôm qua làm cho có chút tinh thần không phấn chấn, bọn họ chưa từng nghĩ tới người bọn họ đối tốt ngược lại sẽ liên luỵ con cháu, không khỏi có chút ủ rũ.

Tiểu Thúy kia từ sau ngày hôm qua nói rõ ra đã điên điên khùng khùng, hiện giờ đã bị đưa đến tháp người điên, mẫu thân nàng cũng bị đưa đi chiếu cố nàng.

Không phải bọn họ quá nhẫn tâm, mà là chặt đứt tiền đồ của người giống như giết cha mẹ người. Hôm nay các nàng có thể vì nguyên nhân này chặt đứt tiền đồ Tấn Dương, ngày mai các nàng sẽ dám bởi vì bị người phản đối hạ độc giết hại tính mệnh. Rắn rộc như này dù chỉ là cố thủ ở trong bóng tối bọn họ cũng không thể yên lòng, chỉ có thể trọn vẹn tình cảm mười mấy năm chủ tớ, giao hai mươi lượng cho người đến tháp người điên trông coi, để các nàng có thể sống tạm sau này.

Hôm nay biết được tin tức Phương Tấn Dương thi đậu, nụ cười mọi người trong nhà đã trở lại trên gương mặt.

......

Mười bốn tháng hai, Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn cùng túi lớn bọc nhỏ đi vào Mông Đồng Quán. Hôm nay chổ đó hài đồng bảy tám tuổi đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng cũng có thể thấy trên dưới mười tuổi.

Thẩm tiên sinh cùng những phu tử khác ngồi ở chỗ kia, mỗi một học sinh tới, liền giao cho gia trưởng của bọn họ một cái thẻ bài cùng một cái chìa khóa. Trên thẻ bài viết số phòng, muốn bọn họ căn cứ theo số phòng đi tìm phòng ở.

Một gian học xá trong Mông Đồng Quán có thể ở lại sáu người, điều kiện không tính rất tốt. Sở Từ thấy một nhóc mập khóc la túm chặt cha y đi ra ngoài, tuyên bố không muốn ở chỗ này.

Thấy cảnh tượng quen thuộc này, Sở Từ không khỏi miểm cười thông cảm. Lúc còn ở hiện đại, từ khi hắn đi ở tiểu khu cao trung, trên đường sẽ đi ngang qua một cái nhà trẻ, ở đó mỗi ngày đều khóc đến giống như là lò sát sinh, lý do không chịu đi vào cũng đa dạng đủ loại.

"Tiểu thúc, đến chúng ta." Sở Tiểu Viễn kéo Sở Từ một chút, nó phát hiện tiểu thúc nhìn chằm chằm một tên béo cười thật lâu, trong lòng không khỏi có chút chua, chẳng lẽ tiểu thúc cảm thấy nó quá gầy?

"Thẩm tiên sinh, Sở Viễn tới báo cáo."

"Ồ, Sở huynh. Sơn trưởng đã cùng ta chào hỏi qua, ngươi mang theo Sở Viễn đi Khoa Cử Ban bên kia học xá đi. Cùng với, quà nhập học Mông Đồng Quán là ba tháng nộp một lần, tổng cộng sáu lượng bạc."

Như vậy, Mông Đồng Quán một tháng chính là hai lượng bạc. Sở Từ có chút líu lưỡi, chỉ là vỡ lòng đã muốn đắt như vậy, quả nhiên là Huyện Học. Trong thôn Tư Thục, một tháng chỉ cần 200 văn tiền, còn có thể dùng lương thực củi lửa tới đổi. Nhưng mà, ngẫm lại chất lượng dạy học, hai lượng bạc xác thật cũng là dùng đến hết sức.

Sở Từ giao sáu lượng bạc, sau đó từ trên tay Thẩm tiên sinh lãnh một bộ sách, liền đi về hướng Khoa Cử Ban bên kia.

Sau khi Thẩm Tú Nương biết được Sở Tiểu Viễn muốn đi học, liền giúp nó may một cái túi nhỏ chắc chắn. Lúc này nó cõng tràn đầy một túi sách, trên mặt vui mừng hớn hở, tay nhỏ thỉnh thoảng sờ sờ lên.

Khoa Cử Ban bên này ngược lại không phải tiên sinh tự mình tọa trấn. Ngoại trừ phu tử, ở nơi này của bọn họ còn có giáo viên, giáo viên phụ trách dạy học sinh đọc diễn cảm cùng kiểm tra đọc sách, phu tử phụ trách giảng giải nội dung trong sách.

Nếu dùng từ hiện đại tới nói, phu tử đại khái là giáo sư, giáo viên chức nghiệp không sai biệt lắm chính là chủ nhiệm lớp kiêm phụ đạo đi.

Khoa Cử Ban một tháng năm lượng, cũng là ba tháng giao một lần. Trước đây Sở Từ có thể miễn phí nhập học, là Tần phu tử cầu tình Thư Viện, Tần phu tử ra một nửa, Thư Viện miễn một nửa. Mà học xá nơi này là năm đồng bạc một tháng, là một loại chi phí phụ bao hàm phí giặt quần áo.

Hiện tại kinh tế Sở Từ cũng không túng quẫn, dĩ nhiên là muốn thanh toán toàn bộ tiền. Hắn giao mười lăm lượng bạc học phí cùng ba lượng bạc phí chổ ở, mới cầm thẻ bài cùng hai thanh chìa khóa đi tìm học xá.

Một gian học xá Khoa Cử Ban nơi này ở bốn người. Chổ Sở Từ bọn họ tên là Trúc Hương Xá.

Lúc bọn Sở Từ đến, trong phòng đã có người.

Từ quản gia vẻ mặt kinh hỉ đi tới: "Ôi chao, Sở tú tài, thật là trùng hợp a! Ngươi cùng lệnh hiền chất cũng ở gian học xá này sao? Tiểu thiếu gia, mau tới bái kiến Sở thúc thúc cùng đồng môn của ngươi, sau này các ngươi ở bên nhau học tập, cần phải cố gắng nghe lời Sở thúc thúc nha."

"Sở thúc thúc khỏe, Sở ca ca khỏe." Chung Ly Ngọc sợ hãi mà chào hỏi, hôm nay sau khi biết phải một mình nhập học, nó ở nhà đã khóc hai lần, khuyên can mãi mang lại đây, hiện giờ hai mắt vẫn còn hồng hồng.

Sở Từ nhìn tiểu thiếu gia trước mắt một đôi mắt thỏ, không khỏi đỡ trán.

Hắn nhìn về phía lão cáo già ở một bên cười ha hả, xin hỏi ngài lão nhân gia, làm sao có thể mê muội lương tâm mà nói là trùng hợp!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info