ZingTruyen.Info

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 40: Biến cố nổi lên.

AdaWong126

Từ quản gia cũng thấy Sở Từ, y nhìn Sở Từ cười cười, sau đó lại nhìn tiểu thiếu gia nhà y hành lễ bái sư. Thật đáng yêu a! Giống hệt như đúc thiếu gia trước kia.

Nhìn dáng vẻ Thẩm tiên sinh tuổi chừng 25-26, sau khi y dạy bảo, trước để Chung Ly Ngọc lui ra phía sau. Sau đó làm cho hai người bọn họ tiến lên.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm tiên sinh, Sở Tiểu Viễn tiến lên một bước, hai bàn tay nhỏ đáp ở bên nhau hành lễ, nói: "Học sinh Sở Viễn, bái kiến tiên sinh."

"Còn không vội. Ta còn có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu như đáp được, ta mới có thể nhận lấy ngươi."

Vừa rồi Chung Ly Ngọc cũng trải qua một chuyến này, nền tảng của nó tương đối vững chắc, Tam Tự Kinh cùng Đệ Tử Quy đều đã học thuộc lòng, Thiên Gia Thi đọc rất thành thục, cũng bắt đầu tiếp xúc với Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn cùng Ấu Học Quỳnh Lâm.

Sở Tiểu Viễn có chút bất an, nó chỉ đi theo tiểu thúc nhận biết một ít chữ, đọc một chút sách, không biết có thể trả lời được câu hỏi của tiên sinh hay không.

Sở Từ đẩy đẩy nó đi lên phía trước, nhẹ giọng an ủi nói: "Không ngại, biết bao nhiêu thì đáp bấy nhiêu, nhớ có giấu giếm hoặc chơi trò khôn vặt."

"Vâng." Sở Tiểu Viễn gật gật đầu, sau đó mặt nhìn Thẩm tiên sinh: "Thỉnh tiên sinh ra đề mục, ta chuẩn bị tốt."

"Ngươi hay đọc đoạn thứ nhất Đệ Tử Quy cho ta nghe một chút."

Sở Tiểu Viễn vui vẻ, há mồm đọc: "Đệ tử quy, thánh nhân huấn. Thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín. Phiếm ái chúng, nhi thân nhân. Hữu dư lực, tắc học văn."*

*Quy tắc làm con, thánh nhân dạy. Chữ hiếu làm đầu, thứ hai cẩn thận thận trọng thành thật giữ chữ tín. Yêu thương tất cả mọi người, thân cận gần gũi người có lòng nhân ái. Sức lực dư thừa thì nghiên cứu học vấn.

Thẩm tiên sinh gật gật đầu, hỏi: "Như thế nào là thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín?"

"Vâng... Tiểu thúc nói, hai câu này ý tứ là thánh nhân dạy dỗ chúng ta đầu tiên ở nhà phải hiếu thuận với cha mẹ, ra ngoài phải tôn kính sư trưởng, sau đó làm việc phải thành thật." Sở Tiểu Viễn nhớ lại một chút, sau đó nói.

"Ngươi lại đọc đoạn thứ nhất Tam Tự Kinh cho ta nghe một lần."

Sở Tiểu Viễn mừng thầm, cái này giống như cũng biết, liền chắp tay sau lưng cao giọng ngâm nga: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện... Dung tứ tuế, năng nhượng lê, đệ ư trưởng, nghi tiên tri..."*

*Người ta lúc đầu vốn có cái tính tốt lành. Tính ấy gần giống nhau nhưng do thói tục mà khác nhau....Dung bốn tuổi biết nhường trái lê.Thuận với anh là điều nên biết trước.

"Đọc rất tốt." Thẩm tiên sinh mỉm cười gật gật đầu, sau đó lại hỏi nó một vấn đề.

"Khổng Dung 4 tuổi nhường lê, thiên hạ khen. Nếu ta nói hôm nay giữa ngươi và y chỉ có một người có thể vào học, ngươi có nguyện đem cơ hội này nhường cho y hay không?"

Sở Tiểu Viễn chớp đôi mắt quay đầu nhìn về phía Chung Ly Ngọc ở một bên, Chung Ly Ngọc cũng khẩn trương mà nhìn nó, sợ tiểu ca ca này mở miệng nói không cho, y liền không thể nhập học.

Sở Từ sắc mặt có chút lạnh lẽo, hắn nhìn Thẩm tiên sinh, lại thấy Thẩm tiên sinh cũng cười nhìn lại hắn, trong ánh mắt tất cả đều là thản nhiên, cũng không giống như là mang theo bộ dáng trả thù riêng.

Vấn đề này cũng không dễ trả lời, nếu nói nguyện ý từ bỏ nhập học, chính là lòng ham học hỏi không kiên định. Nếu nói không muốn nhường, thì lại trái ngược với điển cố Khổng Dung nhường lê . Sở Từ hiếm khi đổ mồ hôi, không biết Sở Tiểu Viễn sẽ trả lời như thế nào.

"Nhưng mà, Khổng Dung nhường lê không phải đệ đệ nhường cho ca ca sao? Ta lớn hơn chút, là ca ca, người hẳn là nên hỏi tiểu đệ đệ nha." Sở Tiểu Viễn nghi hoặc mà nhìn Thẩm tiên sinh, tựa hồ không rõ tiên sinh vì sao ngay cả điều này cũng không biết.

Sở Tiểu Viễn từ góc độ của hài đồng trả lời vấn đề, nhưng ngược lại làm Thẩm tiên sinh nhất thời nghẹn lời. Sau một lát, y cười nói: "Ngươi nói rất đúng, là tiên sinh nhất thời hồ đồ, hỏi sai người rồi. Đề mục ngươi đều đáp rất tốt, tiên sinh thu nhận ngươi làm đệ tử."

Cảm giác của Sở Từ đối với tiên sinh này từ xấu thành tốt, có thể thản nhiên ở trước mặt học sinh thừa nhận sai lầm, nhất định không phải là người tầm thường. Còn chuyện trước đó vì sao y lại muốn hỏi vấn đề kia thì không rõ.

Thẩm tiên sinh nhận lấy lễ bái sư, cũng dạy cho Sở Tiểu Viễn mấy lời, sau đó mang theo hai đứa nhỏ đi giáo xá cùng đám người bái bức họa Khổng Tử.

Từ lão gia cùng Sở Từ chờ ở bên ngoài. Sở Từ thấy y nhìn mình đi tới, trong lòng có chút cảnh giác, thấy y duỗi tay trong người móc cái gì, thiếu chút nữa bày ra tư thế kinh điển của Lý Tiểu Long, kêu một tiếng "A da"!

Một phong thơ đưa tới trước mặt Sở Từ, Từ quản gia nói: "Sở tú tài, cho lão phu giới thiệu một chút, tại hạ là tổng quản Khấu phủ, thiếu gia nhà ta đã từng cùng Sở tú tài từng có gặp mặt một lần, không biết ngươi còn nhớ rõ?"

Khấu huynh? Trong lòng Sở Từ hiện ra thân ảnh đĩnh bạc giống quân nhân kia, đây là nam tử có khí khái nam nhân nhất hắn gặp từ sau khi hắn xuyên về cổ đại cho tới nay. Hơn nữa người nọ còn giúp hắn hai lần.

"Đắc tội, hóa ra là người nhà Khấu huynh. Khấu huynh có ân tương trợ với ta, ta lại không thể báo đáp, thật sự hổ thẹn."

"Trước khi thiếu gia đi quân doanh, từng dặn dò với ta, nói Sở tú tài ngươi là người có tâm địa nhiệt huyết, làm người vô cùng trượng nghĩa, nếu tiểu thiếu gia ở Huyện Học có chuyện gì, đi xin ngươi giúp đỡ, ngươi tuyệt đối sẽ trợ giúp y. Lần này gắn viết thư trở về, cũng mang theo một phong cho ngươi. Ta vốn dĩ cho rằng khó có thể gặp nhau, lại không biết thế nhưng lại có duyên như vậy."

Sở Từ tiếp nhận tin, trong lòng thầm nghĩ, một người thoạt nhìn lãnh đạm như vậy, về tới nhà lại có thể là nói nhiều như vậy sao?

Khấu Tĩnh Tĩnh:......

Sở Từ mở ra tin, phía trên viết: Sở Tú tài thân khải, mạo muội gởi thư, mong rằng thứ lỗi. Từ ngày đó từ biệt, tới nay đã qua mấy tháng. Nhớ tới lúc đó, nói cười yến yến, vẫn còn ở bên tai. Cháu ngoại của Ngô ít ngày nữa sắp sửa nhập học, lo lắng y còn là một đứa bé mới vào học đường rất nhiều chổ không thoải mái, mong Sở huynh khi gặp được y, có thể quan tâm một chút, Tĩnh vô cùng cảm kích.

Sau khi xem xong, trên trán hắn tựa hồ có hai sợi hắc tuyến, nhớ tới ngày đó khi hắn gọi Chung Ly huynh, người nọ thế nhưng cũng không ngăn trở, hiện tại nhìn thấy, hóa ra Chung Ly huynh này đứng mới đến đùi hắn, so với Sở Tiểu Viễn còn muốn lùn hơn chút.

Thôi, tóm lại là hắn nợ người nhân tình, một con cừu cũng là chăn, hai con cừu cũng là thả, đến lúc đó cho Sở Tiểu Viễn giúp hắn chăm sóc một chút, tiểu thiếu gia trắng nõn đừng bị khi dễ là được. Không phải có câu nói, có việc cháu trai làm thay sao!

Kỳ thật Khấu Tĩnh chỉ là nói như vậy, hắn căn bản không nghĩ tới cháu trai Sở Từ thế nhưng cũng ở chỗ này đọc sách. Hắn vốn dĩ cho rằng, Mông Đồng Quán cùng Huyện Học Khoa Cử Ban cách nhau khá xa, hai người căn bản không có cơ hội gặp mặt. Nói như vậy, chính là vì muốn để Sở Từ không cần so đo với việc báo ân, hắn đối với thư sinh này, có ấn tượng rất tốt.

Từ quản gia lại không nghĩ như vậy. Tốt xấu để y bắt được con dê, đương nhiên muốn tận lực kéo râu. Nếu không phải thiếu gia nhất định phải để tiểu thiếu gia đi đọc sách ở Huyện Học, Huyện Học lại không cho người nhà học sinh theo đọc, y nhất định mang theo tay nải một quyển sách mình lại đây chiếu cố tiểu thiếu gia.

"Đã là cháu ngoại trai Khấu huynh, đó chính là chất nhi ta. Tại hạ nhất định sẽ chiếu cố y nhiều hơn."

"Ai nha, có những lời này của ngươi lão phu liền an tâm rồi! Sở tú tài có điều không biết, tiểu thiếu gia nhà ta a, hắn thích thứ ngươi vẽ." Từ quản gia muốn giúp tiểu thiếu gia y tăng thêm chút hảo cảm.

"Ồ?" Lòng hiếu kỳ Sở Từ nổi lên, hóa ra người thích bức họa của hắn không phải Từ quản gia, mà là tiểu bằng hữu. Nhỏ như vậy đã thích Mỹ Nhân Đồ, thẩm mỹ có chút vượt mức quy định a.

Từ quản gia thở dài, đơn giản giải thích một chút thân thế Chung Ly Ngọc. Bên trong cũng lượt đi nhiều ít chi tiết, chủ yếu là để Sở Từ biết, hắn ngẫu nhiên họa ra người rất giống với mẫu thân đã qua đời của tiểu thiếu gia.

Sở Từ nghe xong, có chút trầm lặng, hắn đã nói mà, sao một bức họa có thể đổi năm mươi lượng cùng một cái thư hào, hóa ra là như vậy.

Lúc này, Thẩm tiên sinh mang theo hai đứa nhỏ đi ra, đề tài tự nhiên mà dừng lại.

"Mười bốn tháng hai là ngày Mông Đồng Quán mở quán, đến lúc đó mời nhị vị mang theo đồ dùng ngày thường sử dụng tới chổ này."

Từ quản gia cùng Sở Từ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thẩm tiên sinh lúc này mới nhìn Sở Từ nói: "Chuyện vừa rồi, ta cũng là chịu người phó thác, y cũng không phải là cố ý khó xử, chính là muốn nhìn xem cháu trai Văn Khúc Tinh có thể cũng có khả năng đào tạo thành nhân tài hay không."

Sở Từ hết chỗ nói rồi, hóa ra là vì thu đồ đệ. Bày trận lớn như vậy, hắn còn tưởng rằng là có người muốn ở giữa làm khó dễ đâu.

......

Cuối cùng cũng thành công bái phu tử, tinh thần Sở Tiểu Viễn so với trước khi tới đây tốt hơn một chút, ở trên đường đi cũng có tâm tư nhìn đông ngó tây.

Sở Từ không thể không cảm khái, thế giới của tiểu hài tử thật đơn thuần a.

Hắn mua cho Sở Tiểu Viễn mấy bao đồ ăn ngon, sau đó dẫn y về tới Trương gia.

Một nhà Trương Văn Hải ở trong đại sảnh, trên bàn trên mặt đất đều là một đống đồ, Trương Văn Hải cùng Trương phu nhân ở bên cạnh bàn giằng co, hiển nhiên là vừa phát động một trận gia đình đại chiến.

"Sở huynh, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ nương ta, ta là đi Thi Huyện, lại không phải đi đánh giặc, nàng hận không thể đem tất cả đồ đều đưa cho ta!" Trương Văn Hải tựa hồ nhìn thấy cứu tinh, bùm bùm oán giận một hồi.

"Lời này của Trương huynh sai rồi, nương ngươi cũng là một chút tấm lòng từ mẫu, chỉ sợ ngươi ở trường thi sẽ có thiếu sót, cho nên mới chuẩn bị nhiều chút, ngươi không cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại lại sinh rất nhiều oán hận, như vậy há là chuyện người làm con nên làm?" Sở Từ trước nói Trương Văn Hải, sau đó hắn lại chuyển về phía Trương mẫu, "Nhưng mà, Trương phu nhân. Quy củ Thi Huyện cực kỳ nghiêm khắc, mỗi loại đồ có thể mang vào đều cần phải hợp với quy chế, vả lại còn sẽ bị bẻ ra xoa nát kiểm tra. Mang quá nhiều ngược lại sẽ làm trì hoãn, đến lúc đó đến trễ thời gian ngược lại không đẹp."

Buổi nói chuyện làm hai người đều yên tĩnh trầm tư suy nghĩ. Trương phụ ở một bên liên tục gật đầu, không hổ là Sở tú tài, mới vừa rồi y tả khuyên hữu giải nửa ngày, ngược lại hai bên đều không thu được kết quả tốt.

Mẫu tử thông cảm cho nhau, đêm nay cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.

Mười hai tháng hai, Thi Huyện mở ra.

Giáo sĩ quán trước cửa vô cùng chen chúc, các thí sinh thôn trấn tề tụ một đường, thô sơ giản lược nhìn lại, cũng có ba bốn trăm người. Những người này, tuổi trẻ tương đối ít, tuổi lớn ngược lại nhiều hơn.

Thi Huyện lấy 50 người, gần với tỉ lệ gần một phần bảy. So với vùng Giang Nam tỉ lệ một phần 5-60 mà nói, nơi này có vẻ đặc biệt hữu nghị.

Trương Văn Hải ở dưới trước xe ngựa đi tới đi lui, bộ dáng nóng nảy. "Tấn Dương sao còn chưa tới, chẳng lẽ là muốn vào trường cuối cùng? Sở huynh, ngươi cảm thấy y đang làm gì?"

"Không biết......" Sở Từ khốn đốn chớp hai mắt, hữu khí vô lực mà trả lời. Trong tay hắn còn ôm một tiểu hài tử, khóa lại trong chăn ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Có lẽ lần này là báo ứng tra tấn bọn họ đi. Đêm trước Sở Từ vì hưng phấn quá mức cùng Sở Tiểu Viễn náo loạn một đêm, mới vừa ngủ không bao lâu liền lại bị Trương Văn Hải đánh thức, đáng thương vô cùng mà thỉnh cầu cùng y đi trường thi.

Đi thì đi thôi, hắn vừa định đứng dậy, Sở Tiểu Viễn liền túm hắn khóc thút thít, nói không dám ở đây một mình. Sở Từ nhìn y quanh mắt không mở ra được còn lôi kéo chính mình, trong lòng mềm nhũn, đành phải dùng chăn bọc lại liền mang lên xe ngựa cùng nhau đi.

May mắn Phương Tấn Dương nghe được triệu hoán, rốt cuộc đã tới.

Sở Từ đánh giá y một cái, phát hiện sắc mặt y ửng hồng, bộ dáng giống như không quá bình thường. Nhưng bản thân Phương Tấn Dương cũng không biểu hiện ra điều gì khác thường, hắn cũng chỉ nghĩ y chạy vội nóng nên mới huyết khí dâng lên.

Ba người ở cùng nhau nói nói mấy câu, bên kia liền bắt đầu kêu thả người.

Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương cầm theo rổ, vội vàng cáo biệt Sở Từ, chạy về phía trường thi.

Trình tự thi cử cùng mô phỏng thi cử giống nhau như đúc, ngồi ở trong phòng số, tâm tư hai người rốt cuộc ổn định trở lại. Nỗ lực lâu như vậy chỉ vì hôm nay thi triển tài năng, Sở huynh nói thời cơ bọn họ đã đến, bọn họ nếu vẫn là làm ra bộ dáng không có tiền đồ kia, mới là buồn cười đến cực điểm.

"Trở về đi." Sở Từ nhìn theo bọn họ vào cửa, liền bảo xa phu đi trở về. Bây giờ trở về ngủ một giấc, đợi lát nữa tới đón người tuyệt đối sẽ không trễ.

Đầu giờ Thân, đã nghỉ ngơi thỏa đáng hơn nữa còn làm một hồi bài tập Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn ra cửa, hai người đi bộ đến bên ngoài giáo sĩ quán, chuẩn bị nghênh đón Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương sắp ra cửa.

Sau khi trong trường thi vang lên ba tiếng vang, Trương Văn Hải đi theo phía sau mọi người, vô cùng cao hứng đi ra cửa. Thiếp Kinh Mặc Nghĩa không nói chơi, Cửu Chương đề cũng không làm khó được y, Thi Phú vốn dĩ chính là y tương đối am hiểu, kỳ diệu nhất là, đề Tạp Văn lần này thế nhưng là đề mục Sở Từ đã từng ra câu hỏi phụ cho bọn họ.

Thời điểm Sở Từ giảng y nghe cũng thực nghiêm túc, lần này cơ hồ đã viết xuống toàn bộ!

Y còn chưa từng có Thi Huyện đơn giản như vậy, vẻ mặt xuân phong đắc ý làm các thí sinh khác nhịn không được xem thường.

"Sở huynh, ngươi tới rồi!" Trương Văn Hải thấy Sở Từ, ánh mắt sáng lên liền chạy tới, hoàn toàn không nhìn thấy hai người Trương phụ Trương mẫu đi đến đón người. Bọn họ có chút hậm hực mà đi tới, hai người cộng lại mấy trăm cân, thế nhưng so không lại một Sở Tú tài thân thể mảnh khảnh! (1 cân = hơn 500g .) 

"Nhìn bộ dạng này của ngươi, tất nhiên đã định liệu trước, ta chúc mừng ngươi trước." Sở Từ trêu ghẹo nói.

Trương Văn Hải tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn thật cao hứng. Vì làm vẻ mặt vui mừng của mình không lộ rõ quá mức, hắn nhìn xung quanh, "Tấn Dương đâu, y còn chưa có ra sao?"

Lúc này trường thi đã không còn người. Mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm trong cửa, không biết Phương Tấn Dương làm sao vậy.

Đang lúc bọn họ kiềm chế không được, khi chuẩn bị đi qua hỏi một chút, bọn họ rốt cuộc thấy được người.

Phương Tấn Dương sắc mặt tái nhợt, bị nha sai trong trường thi đỡ ra. Trương Văn Hải cùng Sở Từ duỗi tay đi đón, Phương Tấn Dương vừa thấy bọn họ liền khóc.

"Văn Hải, Sở huynh, ta lần này sợ là lại không đậu!"

Nói xong, hai mắt hắn nhắm lại ngất đi.

Nha sai thấy việc này đã xữ lý ổn thoải: "Vị thí sinh này mới vừa rồi ngã lúc giữa chừng, các ngươi mang hắn về từ từ khuyên giải đi, sang năm lại trở lại."

"Đa tạ sai đại ca."

Sở Từ nhìn gã chắp tay, sau đó cùng Trương Văn Hải hợp lực đem Phương Tấn Dương đặt lên xe ngựa, đưa về Phương gia.

Bên kia giáo sĩ quán, cha nương Phương gia chờ ở chỗ khá xa, cũng đang nôn nóng tìm người. Nghe thấy có người tới báo, lập tức hai mắt đảo lộn, ngất xĩu ngay lập tức.

"Con ta số khổ a!" Phương mẫu khóc ròng nói, sau đó bảo Thạch Đầu nhanh chóng đánh xe trở về.

......

"Lệnh lang chỉ sợ từ đêm qua liền bắt đầu phát sốt, hôm nay lại miễn cưỡng chống đỡ đi trường thi, hai ngày này phải cẩn thận nghỉ ngơi mới được. Ta kê một phương thuốc, bốn chén nước đun thành một chén uống lên là được."

"Đa tạ đại phu."

Lão đại phu thở dài đi rồi.

Phương phụ đi tới trước mặt Sở Từ cùng Trương Văn Hải nói lời cảm tạ: "Thân thể Tấn Dương nhà ta vẫn luôn không tốt, là chúng ta quá mức cưỡng cầu mới khiến cho y gặp trắc trở. Ít nhiều có hai vị huynh đệ tốt các ngươi, mới làm Tấn Dương có thể bình an trở về, đa tạ."

"Bá phụ khách khí!" Hai người vội vàng ngăn lại ông, không cho ông cúi đầu xuống.

"Nhưng mà, thân thể Tấn Dương giống như cũng không phải không tốt như vậy, y ở nhà ta mấy ngày nay chưa bao giờ phát bệnh, vì sao chỉ ở nhà hai ngày liền đột nhiên phát sốt, chính là trong nhà này phạm hướng với y?"

"Trương huynh nói chuyện cẩn thận!" Sở Từ vội vàng cắt ngang, trước mặt người khác nói phong thủy nhà người khác không tốt, không phải thiếu đánh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info