ZingTruyen.Asia

Edit 1 200 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu

Tuyết lớn chắn núi, con đường gập ghềnh khó đi.

Khấu Tĩnh mang theo huynh đệ thủ hạ, cùng những người khác trong đội cùng nhau đi, thỉnh thoảng thấy một hai nhà dựng ở bên đường, đẩy cửa nhìn vào, người bên trong đều đã không còn sự sống.

Mọi người càng đi càng trầm mặc, một đường phân tán, càng đi về sau, người liền càng ít, từ từ, cũng chỉ còn một đội này của Khấu Tĩnh.

Thôn Hồ Lô cách Huyện thành đại khái khoảng bảy tám mươi dặm, theo tốc độ hành quân thông thường, một canh giờ rưỡi hẳn là đi hơn phân nửa. Nhưng mà hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ mới đi được hai mươi mấy dặm đường.

Tuyết lớn dày không qua đầu gối, mỗi một bước đều cần nâng bước chân thật sự cao. Cho dù giày quân doanh phát bền hơn nhiều so với với giày vải, nhưng lúc này cũng đã sũng nước.

Bầu trời còn rơi xuống những bông tuyết nhỏ, bay lả tả, thoạt nhìn tựa hồ cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt mọi người, nó cùng ma quỷ cũng không có gì khác nhau.

Cuộc sống nhập ngũ không được tốt lắm, Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục, ở đây đều là những hán tử có thể chịu khổ nhọc. Cho nên, cho dù tình huống ác liệt như thế nào, cũng không có người oán giận cái gì.

(Tam cửu: Thời điểm lạnh nhất trong năm. Tam phục: Thời điểm nóng nhất trong năm.)

Tuyết càng rơi càng dày, trong tầm mắt đi đường đã có chút không rõ ràng. Khấu Tĩnh phát lệnh, mọi người tạm thời tránh lại.

Vừa lúc, phía trước chỗ rẽ xuất hiện một đồi tuyết cao cao, hóa ra là một cái đình để người qua đường hóng mát tránh mưa. Một đường đi tới cũng đã nhìn thấy vài cái đình như vậy, đều là phú hộ trong huyện quyên tiền, đình xây rất lớn, hàng năm tu sửa, dùng đều là gỗ tốt, cho nên không bị đại tuyết đè cho suy sụp.

Một đám người đi vào, chen đầy ắp. Không biết là trong lòng an ủi hay là thế nào, mọi người đều cảm thấy, trên đầu có một viên ngói, trên người giống như cũng ấm thêm một chút.

Nhân lúc này, mọi người từ trên người móc ra lương khô, từ từ ăn, đợi lát nữa khả năng sẽ không có thời gian ăn.

Một tiểu binh một bên ăn một bên nhìn xung quanh khắp nơi, khi y nhìn thấy một cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng la hoảng lên, trên vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

"Tiểu tử ngươi gào cái gì vậy? Làm lão tử sợ tới mức bánh cũng rơi mất!" Lão binh bên cạnh chụp đầu y một cái.

"Chân! Chân! Có chân!" Liên tục vài tiếng hô to tan vỡ, làm mọi người đều quay lại nhìn y.

Theo tầm mắt tiểu binh kia, mọi người nhìn thấy một đôi chân, vặn vẹo cuộn tròn ở dưới ghế dài trong đình.

"Lôi y ra ngoài!" Khấu Tĩnh nói.

Hai binh lính tiến lên đem người từ phía dưới ghế dài kéo ra, phát hiện người này toàn thân cứng đờ, sắc mặt xanh trắng, có lẽ đã chết lâu rồi.

Y khoanh tay trước ngực, đầu cũng tận lực cúi xuống. Uốn cong thành một cái cung, chân dùng sức cuộn tròn, đầu gối cùng ngực liền ở bên nhau, cả người kéo cũng kéo không thẳng.

Một đại nam nhân phải lạnh như thế nào mới có thể làm bản thân mình chui vào nơi nhỏ hẹp như vậy, mới có thể đem bản thân cuộn tròn đến giống như hài đồng mới lớn chứ?

"Ô ô ô......" Tiểu binh kia khóc lên tiếng, y thực sợ hãi, sợ hãi bản thân mình cũng biến thành như vậy.

"Khóc cái gì! Có thời gian khóc còn không bằng lại đây phụ một chút, đào cái hố, đem y...... Chôn đi."

Một đám người trầm mặc ra tay, đào ra tuyết đọng thật dày, lộ ra bùn đất màu đen phía dưới. Bọn họ đào ra bùn đất, lúc chuẩn bị đem người bỏ vào, Khấu Tĩnh đột nhiên lên tiếng: "Đợi một chút."

Mọi người không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngừng tay lại. Khấu Tĩnh tiến lên ở trên người người nọ sờ soạn một chút, phát hiện trong lòng ngực y có một bao đồ. Mở ra nhìn, bên trong có cái hộp, trong hộp có một cái vòng bạc, phía trên gắn hai cái lục lạc nhỏ. Trong hộp còn có khắc sáu cái tự, viết: Tặng cho con gái yêu Vân Doanh.

Mọi người đều trầm mặc, lão binh vừa rồi mắng tiểu binh kia cũng lau hai mắt một chút, mất tự nhiên nhìn về phía nơi xa.

"Sau thiên tai người nhà tìm tới, hãy coi đây là tín vật."

Bọn họ đặt người vào, mỗi người đổ một xẻng đất. Tuyết lớn thực mau đã bao trùm lên đồi đất nho nhỏ kia, tựa như che lại một tầng chăn bông thật dày, nhìn qua hết sức chói mắt.

"Xuất phát!"

Khấu Tĩnh ra lệnh một tiếng, mọi người không hề lưu lại, tiếp tục đi lên đường phía trước.

Bọn họ đi thực mau, lại đi đại khái hai cái canh giờ, mới đến chân núi thôn Hồ Lô. Nơi này cách thôn Hồ Lô đại khái còn có mười lăm phút lộ trình. Nhưng mà trước mắt một mảnh trắng xoá, làm người ta căn bản phân không rõ nơi nào là đường, nơi nào là khe núi. May mắn chính là, tuyết lớn tựa hồ đã dừng lại.

Hồ Tuấn đi ra, nhìn mọi người nói: "Chúng ta đi lên con đường núi này trước, lại đi thời gian một nén hương, liền có thể tìm được con đường nhỏ mà ta nói. Đường này ta đi từ nhỏ đến lớn, đừng nói bị tuyết bao trùm, cho dù là nhắm mắt lại ta cũng có thể đi. Các vị huynh đệ đi theo dấu chân ta đi, chú ý để không đi nhầm."

Vừa nói, Hồ Tuấn dẫn đầu cho binh sĩ, đi tới, mỗi lần đi một bước, y đều sẽ dùng sức ấn mạnh vào chổ tuyết đó, để cho người phía sau có thể nhẹ nhàng đuổi kịp.

Dọc theo đường đi bình an không có việc gì, thực mau liền đến con đường nhỏ như lời Hồ Tuấn nói.

"Bây giờ mọi người phải càng thêm cẩn thận, nơi này chỉ có thợ săn thường lui tới, chỉ sợ trên đường sẽ có bẫy không kịp loại bỏ, mọi người nhất định không được dẫm vào, theo sát bước chân ta."

Mọi người gật đầu, thận trọng đi theo hướng bước chân của Hồ Tuấn bước lên.

Đi một lúc, phía sau mọi người đột nhiên lại truyền đến một tiếng kêu rên, quay đầu lại, lại không có người nào khác thường, mọi ngươi liền lại tiếp tục đi đến phía trước.

Khấu Tĩnh phát giác ra một chút không bình thường, liền cố tình chậm lại bước chân, dần dần dừng ở phía sau đội ngũ, quan sát mỗi người đi qua bên người hắn.

Trong đám người có một người khiến cho hắn chú ý, vẫn là tiểu binh trước đó tên Thường Hổ. Ở trong thời tiết rét lạnh như vậy, y thế nhưng đầu đầy mồ hôi, mặt cũng thỉnh thoảng nhăn một chút, tựa hồ như đang chịu đựng cái gì.

"...... Vịn." Khấu Tĩnh đánh giá y một hồi, phát hiện trên chân y vết máu đỏ thắm. Hắn chưa nói cái gì, chỉ là yên lặng mà đi đến bên người y, sau đó đem trường mâu duỗi tới trên tay y.

Thường Hổ cúi đầu, nước mắt bừng lên, y thật sự quá ngu ngốc, vừa rồi Tổng kỳ nói lâu như vậy, y vẫn tinh thần hoảng hốt dẫm trúng bẫy, bị cái kìm kẹp chân. Chân tuy kịp thời tránh thoát ra được, nhưng mà cũng đã bị kẹp thương.

Y là bởi vì trong nhà quá nghèo mới có thể tham gia quân ngũ, bởi vì tuổi còn nhỏ, mọi người đều thực chiếu cố y. Nhưng dọc theo đường đi y đã rất nhiều lần gây ra phiền toái, lúc này lại làm chậm trễ mọi người, y thật sự là ngượng ngùng, liền nghĩ lặng lẽ nhịn xuống, chờ tới rồi lại nói.

Không nghĩ tới, Khấu Bách Hộ thế nhưng phát hiện, lại còn cẩn thận giấu cho y chuyện này. Thường Hổ đưa tay đặt ở trên trường mâu, dưới chân nháy mắt nhẹ nhàng hơn một chút.

Khấu Tĩnh mang theo nửa trọng lượng của một người đi về phía trước, đi theo đội ngũ một đường về phía trước. Đợi sau khi vòng qua mấy cái khúc cua lớn, Hồ Tuấn kêu lên: "Tới rồi!"

Vài ngôi nhà tranh xuất hiện lác đác trước mắt, cũng không ngoại lệ đều đã bị đại tuyết bao trùm, có hai ngôi nhà tựa hồ đã bị đè sụp, nóc nhà sụp đổ đè ở trên tường đất.

Mọi người không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Hồ Tuấn, thấy y trước mắt thê lương, trong lòng vô cùng không đành lòng.

Hồ Tuấn đi về phía ngôi nhà không có một tia nhân khí, dùng vỏ đao trong tay lay chồng tuyết ở trước cửa, sau đó run rẩy xuống tay, đẩy ra cửa phòng.

Lúc nhìn thấy bên trong, trong lòng y đột nhiên buông lỏng: "Không có ai!"

Những người khác cũng đi những nhà khác tìm kiếm, bên trong cũng đều không có người. Có người cẩn thận còn phát hiện, lương thực bên trong cũng đều bị mang đi.

"Bọn họ chỉ sợ đã tránh ở một chỗ tị nạn, trong thôn các ngươi có một nơi nào rất lớn có thể cất chứa nhiều người hay không?" Khấu Tĩnh hỏi.

Hồ Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, trong thôn bọn họ luôn rất nghèo, người có sân đều rất ít, càng không nói đến từ đường lớn.

"Đúng rồi!" Ánh mắt Hồ Tuấn sáng lên, "Phía sau thôn cách đó không xa có một ngọn núi, khi còn nhỏ chúng ta từng đi thăm qua, nơi đó có một cái sơn động lớn, hẳn là có thể chứa đến dưới mấy trăm người."

Thôn Hồ Lô cùng thôn Mặc Đấu liền nhau, hai thôn cộng lại cũng chỉ có một trăm năm mươi sáu mươi người, hẳn là đều có thể vào ở!

Nghe xong Hồ Tuấn nói, mọi người lại đẩy ra cửa mấy nhà, phát hiện vẫn không có ai, mới đi về phía sơn động.

Đi qua một đoạn đường, phía trước thế nhưng loáng thoáng truyền đến tiếng người, như là hai người phụ nữ đang tranh chấp cái gì.

Từ lúc bước vào Mạc Bắc, còn không có nghe qua âm thanh khói lửa như vậy, mọi người tinh thần phấn chấn, nện bước nhanh hơn đi đến phía trước.

"...... Đây rõ ràng là gà nhà ta đẻ trứng, gà nhà ngươi chỉ là gà mái già đã sớm không còn đẻ trứng."

"Ai nói, ngày hôm qua còn đẻ đó!"

"Được a, ta đã nói ngày hôm qua không nhặt trứng gà, hóa ra từ ngày hôm qua ngươi đã tới nhặt! Ngươi đem trứng gà trả lại cho ta!"

"Nương! Xuân Hoa thẩm!" Hai mắt Hồ Tuấn nóng lên, chạy về phía trước, người trước mắt sắc mặt hồng nhuận, giọng rất lớn đúng là nương hắn.

"Cẩu Đản a, ngươi không phải đi tham gia quân ngũ đi, sao hôm nay đã trở lại? Ngươi có phải phạm vào chuyện gì hay không a?" Nương Hồ Tuấn rất là lo lắng, cũng không còn tâm tư cãi nhau.

"Nương, không phải......" Sau khi Hồ Tuấn giải thích cho nương y một chút y là tới cứu tế, nương Hồ Tuấn cười.

"Ta đã nói con ta là người lợi hại, nhưng mà hai thôn chúng ta đều khá tốt. Đây còn may mà có lão thái gia, nếu không phải y nhất định bắt chúng ta dọn lại đây cùng nhau ở, chỉ sợ là mọi người đều sẽ bị cóng chết ở trong nhà a." Bọn họ vừa mới bắt đầu còn oán giận qua, sau lại thấy tuyết vẫn luôn rơi không ngừng, trong lòng mới nghĩ mà sợ.

Trong sơn động, các lão nhân vây quanh đống lửa ở bên nhau nói chuyện trời đất, mấy tiểu hài tử ghé vào trên đùi bọn họ nghiêm túc lắng nghe. Nhóm hán tử chẻ củi đun, sửa nông cụ, thỉnh thoảng hai ba câu vui đùa, cũng hòa thuận vui vẻ. Nhóm phụ nữ bên kia thì náo nhiệt, tiếng ồn ào không dứt bên tai, phần lớn là bởi vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng mà ác miệng không ác lòng, qua một hồi thì sẽ hết.

Một màn này làm trong lòng mọi người đều ấm áp, một đường đi tới toàn là một chút cảnh tượng cực kỳ bi thảm, lúc này có thể nhìn thấy những điều này, tức khắc giống như là từ địa ngục về tới nhân gian......

Tới ngày sáu tháng mười hai, tuyết rơi dày đặc cuối cùng cũng hoàn toàn dừng lại, bầu trời từ tháng mười một tới nay vẫn luôn âm u, cuối cùng cũng thả ra vài sợi ánh nắng vàng.

Ngày mười tháng mười hai, đội ngũ cứu tế của triều đình cuối cùng cũng đã tới rồi. Nhóm cứu viện quân coi giữ An Thành cũng đều đã hoàn thành công tác cứu hộ, dân cư còn sống đều được an trí ở Mạc Bắc Huyện thành tập trung quản lý.

Ngoại trừ cứu tế lương thực, triều đình còn gửi một khoản tiền trợ cấp, phàm là người chết từ bảy tuổi trở lên, người nhà người này sẽ được lãnh một người 600 văn lo tang lễ. Trừ cái này ra, triều đình còn miễn cho Mạc Bắc hai năm thuế má, để cho bọn họ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lúc sau, đại thần cứu tế Cố Viễn dựa theo chính sách cứu tế ở trong sách, bắt đầu công tác trùng kiến, hết thảy đều theo phương hướng phát triển tốt.

Nhưng, ngoại trừ người thôn Hồ Lô cùng thôn Mặc Đấu một người cũng không thiếu, những thôn khác đều thương vong thảm trọng, cơ hồ ứng với một câu kia của Sở Từ mười không còn một.

Vốn dĩ là nơi hai ba vạn người, hiện giờ đại khái chỉ còn năm sáu ngàn người còn sống. Thảm nhất chính là một hộ nhà ở thôn Hạ Nguyên, mười mấy người sống sờ sờ mà đói chết ở trong nhà, trên tất cả dụng cụ chung quanh đều đều có dấu cắn, nghĩ là đã cực kỳ đói.

Sau khi Khấu Tĩnh trở lại quân doanh, vô tình ở trong danh sách trợ cấp nhìn thấy được tên một người trong nhà, phía trên viết: Vân thị một nhà bảy người, sáu người đều chết, danh sách đính kèm...... Vân Doanh, một tuổi...... Ngoài ra, trưởng tử Vân Đại Lang không rõ tung tích.

Khấu Tĩnh từ trong lòng ngực móc ra vòng tay, giao cho tên lính cứu tế kia, nói: "Vân Đại Lang đã chết ở trên đường, nếu nhà y còn có thân nhân tới tìm, hãy đem cái này giao cho bọn họ đi." 

Hy vọng người một nhà bọn họ đi xuống dưới, có thể đoàn tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia