ZingTruyen.Info

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 182: Đại anh đào một gáo mười lăm văn!

AdaWong126

Sở Từ chia bọn họ thành mấy tổ, mỗi tổ cho một cái sọt, để cho bọn họ đi thi đấu. Bản thân Sở Từ thì tìm một thân cây ngồi ở phía dưới, nhìn nhóm người này giống như con khỉ tung tăng nhảy nhót.

Kinh thành là ở phương Bắc, trái cây không nhiều giống phương Nam, anh đào này xem như tương đối trân quý. Nghe nói khi ở tiền triều, anh đào còn là cống quả, sau nảy Đại Ngụy dựng triều, liền gieo trồng cây anh đào xung quanh, nói là muốn cho dân chúng khắp thiên hạ đều có thể ăn, hạnh động này lúc ấy cũng giành được ấn tượng tốt của đại đa số người.

Sở Từ từ sọt bên cạnh lấy ra một quả, đặt ở trong thùng gỗ nhỏ rửa rửa, sau đó nhét vào trong miệng. Ừm, anh đào này ăn lên chua chua ngọt ngọt, hương vị thực sự không tồi.

"Sở Tư nghiệp, sao ngài có thể như vậy!" Hành động của hắn bị người một đội khinh bỉ.

Sở Từ nhìn bọn hắn, nhìn nhìn lại sọt bên cạnh, lúc này mới hiểu được, hóa ra mình đã lấy từ sọt bọn họ.

"Sở Tư nghiệp ăn chút trái cây các ngươi hái thì làm sao vậy? Keo kiệt quá! Sở Tư nghiệp ngươi cứ thoải mái ăn, đừng giữ mặt mũi cho chúng ta."

Chu Minh Việt nói như vậy, sẽ tốt hơn nếu y có thể không vừa nói vừa bê lên sọt của tổ mình từ bên người Sở Từ dời đi.

Những tổ khác nhìn thấy bộ dáng của y, khinh bỉ đồng thời sôi nổi noi theo, trong nhảy mắt, bên người Sở Từ cũng chỉ dư lại một cái thùng gỗ nhỏ.

"Đám nhãi ranh này! Quên đi, tự mình ra tay, cơm no áo ấm." Sở Từ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đứng dậy, cũng gia nhập vào trong đội ngũ đi hái đào.

"Đương đương đương ——"

Sau khi tiếng chuông tan học gõ vang, một đám người còn chưa đã thèm, bọn họ chưa từng cảm thấy buổi học nào thời gian trôi qua nhanh đến như hôm nay.

"Sở Tư nghiệp, lại hái một hồi đi? Trên cây còn thật nhiều!"

"Đừng, chừa chút cho người khác hái, hoạt động hái trái cây hôm nay của chúng ta dừng ở đây. Buổi chiều chúng ta còn phải đem anh đào đi bán, cho nên giữa trưa các ngươi ăn no chút cho ta."

Sở Từ nhẹ nhàng một câu, làm lòng hiếu kỳ của những học sinh này lại bộc phát lên, bán đồ? Bọn họ chỉ biết mua đồ.

Cũng có người đưa ra nghi vấn, sĩ nông công thương, thương ở tầng chót, bọn họ đường đường là giám sinh Quốc Tử Giám, sao có thể đi làm buôn bán chứ?

"Lời này của ngươi là không đúng, dựa vào làm buôn bán nuôi sống gia đình, đây là việc làm của thương nhân. Chúng ta làm cái này gọi là thực hoạt động tiễn xã hội, tương lai các ngươi đều phải ở triều đình nhậm chức các bộ môn, dân sinh chính là thứ các ngươi phải chú ý, cũng không thể miệng đầy nói suông, ồn ào ra một cái trứng gà một lượng bạc thì chê cười." Sở Từ nhớ tới trong dã sử từng ghi lại Quang Tự Đế ăn qua một cái trứng gà bốn lượng bạc, còn cho rằng so với thời kỳ Càn Long còn rẻ hơn không ít, cho nên không khỏi vì chính phủ ** nhà Thanh lúc ấy mà đau lòng.

Tuy rằng thủ pháp ghi lại khả năng hơi có chút khoa trương, nhưng mà giá hàng bọn họ cao hơn người bình thường vài lần thậm chí mấy chục lần, đều là bình thường.

"Một cái trứng gà làm sao lại đắt như vậy, ta xem qua nương ta tính sổ, bên trên viết rõ ràng là một cái hai mươi văn."

"Không đúng, nhà ta có ghi là một cái 25 văn!"

"Đều không đúng, một cái 30 văn."

Mọi người thấy mấy học sinh này tranh luận không thôi, đều có chút kỳ quái, sao trứng gà nhà mỗi người giá đều không giống nhau chứ?

Sở Từ chú ý tới, Cố Hủ có chút muốn nói lại thôi mà nhìn mọi người, liền bảo y nói chuyện.

Cố Hủ đứng dậy, nói: "Học sinh lúc nhỏ nhà nghèo, cùng mẫu thân từng đi qua chợ bán rau, trứng gà ở nơi đó, năm tai hai văn một cái, năm được mùa thì ba văn tiền hai cái, bá tánh tầm thường vẫn còn cảm thấy có chút đắt, ngày thường không thường ăn."

Mọi người nghe được trợn mắt há hốc mồm, hai ba văn? Vậy trứng gà nhà bọn họ vì sao lại đắt như vậy?

"Có phải có gà khác nhau hay không? Tựa giống như ngựa vậy, ngựa con do ngựa tốt với với ngựa xấu sinh ra có thể giống nhau sao?" Có người nghĩ như vậy, thế nhưng cũng được đa số người tán thành.

Sở Từ cười cười, đợi lát nữa lúc đi bán đồ là có thể biết. Cái gì gà tốt gà xấu, cổ đại lại không có cho gà ăn thức ăn nuôi gà cấp tốc, trứng gà có thể có gì khác nhau?

Sau khi ăn xong bữa trưa, bọn họ ngồi ở nhà ăn nghỉ ngơi một hồi. Sở Từ quan sát đến, có mấy học sinh lén lút ra khỏi nhà ăn, chỉ chốc lát sau lại về rồi. Nhìn bọn họ tay ướt dầm dề, Sở Từ cười cười, còn rất khôn.

"Được, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi bán anh đào. Chính mình nâng anh đào của tổ mình mang đi."

Lúc này, mọi người đem anh đào của từng người nâng ra, đột nhiên phát hiện có một tổ anh đào khác với mọi người. Anh đào của mọi người thoạt nhìn tuy đỏ tươi, nhưng lại không có bóng bẩy. Cùng với anh đào diêm dúa trước mắt không giống nhau, đỏ tươi ướt át, bên trên còn có lấp lánh bọt nước, khỏi phải nói có bao nhiêu hấp dẫn.

"Sở Tư nghiệp, bọn họ gian lận!" Những tổ khác sôi nổi kêu lên, bọn họ tuy không từng bán đồ, nhưng mà bọn họ từng mua qua nha, nếu như bọn họ thấy anh đào như vậy, khẳng định sẽ mua.

"Cái gì gian lận?" Sở Từ thuận tay gõ nhẹ đầu Chu Minh Việt ở bên cạnh kêu oan, "Người khác suy nghĩ chu toàn, nắm chắc chặc chẽ được tâm tư người mua, không nói người ta kỹ cao nhất trù, ngược lại nói người ta gian lận, oan không oan cái gì!"

Một phen răn dạy làm đám nhãi con này cúi đầu, bọn họ cũng muốn đi rửa nước, nhưng mà thời gian không còn kịp rồi.

"Đi thôi, lần này tiếp thu giáo huấn, lần sau tranh thủ thông minh một chút."

Một đám người hoặc nâng hoặc ôm, rốt cuộc đem bảy sọt anh đào này dọn tới bên ngoài Quốc Tử Giám. Lại đi đến phía trước một vài dặm đường, chính là một cái phố, nơi đó người sẽ nhiều một chút.

Bọn họ đội nắng ngày hè chói chang, dọn anh đào nặng trĩu, cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Chu Minh Việt là người ăn không được khổ, y càng đi càng khát, trực tiếp duỗi tay tiến vào sọt lấy anh đào ăn, kết quả tay vừa duỗi vào, đã bị Khương Hiển "Bang" đến một tiếng vỗ vào trên tay.

"Tứ Lang ngươi làm gì?!"

"Không thể ăn, để lại bán lấy tiền." Khương Hiển trải qua một chuyện lần trước, đối với Sở Từ nói gì nghe nấy, tự nhiên cũng không cho phép những người khác vi phạm.

"Ta chỉ ăn một quả!"

"Một quả cũng không được, ngươi không phải muốn giảm béo sao? Quên bộ dáng lần trước treo ở trên cây?" Ngô Quang nói, sau đó đi đến phía trước Chu Minh Việt, bảo vệ sọt anh đào, không cho y lấy.

Chu Minh Việt nổi giận đùng đùng đi về phía trước, không muốn để ý tới bọn họ.

Một đám người đi tới đầu phố, tránh ở một chỗ dưới mái hiên, trong nháy mắt cảm thấy mát mẻ hơn không ít.

"Hiện tại đã qua buổi trưa, giờ Thân ta lại đây xem, đến lúc đó nhìn xem tổ nào bán nhiều nhất." Sở Từ cũng không dạy bọn họ làm sao rao hàng, cũng không dạy bọn họ làm sao định giá, nói xong liền đi một gian quán trà bên cạnh, tìm một gian nhã tọa, vừa uống trà vừa nghe thuyết thư.

Bọn học sinh trợn tròn mắt, bọn họ cứ ngồi xổm ở đây sao? Rốt cuộc nên bán thế nào chứ? Lúc này, duy mỗi Cố Hủ có chút kinh nghiệm liền có vẻ vô cùng đáng quý.

Mọi người cùng nhau vây qua, nịnh nọt mà kêu y "Lớp trưởng", hy vọng y có thể ra chút chủ ý.

Cố Hủ trước giờ đều bị bọn họ đối đãi như người vô hình, uy tín lớp trưởng thể hiện không ra chút tí tẹo. Hôm nay đột nhiên được người coi trọng, làm y còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Y hồi tưởng một chút người bán đồ như thế nào, sau đó đem bí quyết nói cho bọn họ. Giống như loại bán anh đào này, bình thường đều là lấy cái gáo nước múc, một gáo đại khái mười lăm đến hai mươi văn.

"Rẻ như vậy? Không được, ta nhưng không bán rẻ như vậy, đây là ta cực cực khổ khổ hái tới!"

Đương nhiên, cái giá này trước không đề cập tới, gáo múc nước từ đâu ra chính là vấn đề. Còn có, dùng thứ gì gói cho người khác đây?

Có người đề nghị, đi cửa hàng gần đó mua một ít chén chậu lại đây gói. Nhưng thực mau đã bị người phủ quyết, thứ này còn không biết có thể bán ra bao nhiêu tiền đâu, trước tốn tiền mua chén chậu, huống chi, bọn họ ngày thường ở Quốc Tử Giám căn bản là không cần tiền, nhất thời trên người đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Mọi người đang phạm sầu, có người nói, phía trước thấy có một hồ sen lớn, lá sen ở đó có lẽ có thể lấy tới dùng để gói anh đào.

Cách nói này được mọi người nhất trí tán thành, vì thế một tổ năm người chia ra mấy đường, hai người đi hái lá sen, hai người xem anh đào, còn một người đi người nhà gần đó xem có thể mượn đến gáo múc nước hay không.

Tổ Chúc Phong bọn họ không dám để Chu Minh Việt xem sạp, vì thế phái y đi mượn gáo múc nước, sau đó hai người Ngô Quang cùng Triệu Thanh ở lại xem anh đào, Chúc Phong cùng Khương Hiển đi hái lá sen.

Đoàn người lén lút đi vào bên hồ hoa sen, nhìn lá sen đang quay cuồng trong làn sóng xanh mênh mông vô bờ, trong lòng vô cùng cao hứng, đứng ở bên cạnh đã hái được.

Chờ đến lúc mỗi người trên tay đều có một chồng lớn, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa, một lão nhân hung ác kêu lên, nói muốn bắt bọn họ đi gặp quan.

Một đám người dưới kinh hoảng dang chân liều mạng bỏ chạy, trên tay còn không quên ôm chặt những cái lá sen đó.

Mượn gáo múc nước ngược lại thực nhẹ nhàng, người bình thường nhìn thấy thiếu niên lớn lên tuấn tú đáng yêu chút, đều sẽ đem gáo múc nước cho bọn hắn mượn dùng một chút. Thằng nhãi Chu Minh Việt này, không chỉ mượn tới gáo múc nước, còn ở trong nhà người ta uống lên một chén chè đậu xanh lớn.

Chờ sau khi vạn sự đã chuẩn bị, thời gian đã tới giờ Mùi. Một đám người rúc ở dưới mái hiên, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm người lui tới qua đường.

Người bị nhìn chằm chằm bước chân đều nhanh hơn một chút, sau hơn nửa ngày, mới đến một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nàng cầm một cái túi tiền, ngó trái ngó phải, ngồi xổm trước sạp Cố Hủ, chính là sạp duy nhất được vẩy nước kia.

"Tiểu ca ca, anh đào này bán thế nào?" Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm Cố Hủ, cười tủm tỉm hỏi.

Tôn Giang tổ Cố Hủ vội vàng chen đến phía trước, nói: "Một lượng bạc một gáo!"

Tiểu cô nương nghiêng mắt liếc y một cái: "Ngươi giựt tiền a? Ta lại không hỏi ngươi!" Nàng lại nhìn về phía Cố Hủ, cười tủm tỉm chờ y trả lời. Tôn Giang tức giận đến dậm chân.

"Mười...... Mười tám văn một gáo." Tuy Cố Hủ có kinh nghiệm hơn so với bọn hắn một chút, nhưng dù sao trước nay chưa làm qua việc này, vẫn là có chút mất tự nhiên.

"Có chút đắt , nhưng mà anh đào của ngươi trông rất ngon, vậy lấy một gáo đi." Tiểu cô nương móc ra mười tám văn tiền, đưa tới trước mặt Cố Hủ.

Cố Hủ lấy ra một mảnh lá sen lớn, dùng gáo múc nước múc một gáo anh đào lớn, sau khi y nghĩ nghĩ, vẫn là không đem mấy quả vun bên trên gạt trở lại, cùng đưa cho tiểu cô nương này. Trên khay xanh biếc một đống anh đào đỏ tươi, chọc đến người nước miếng chảy ròng.

"Cảm ơn tiểu ca ca." Tiểu cô nương cầm một quả bỏ vào trong miệng, ôm lá sen cao hứng mà đi rồi.

Mọi người thấy Cố Hủ bán được tiền, tâm đều ngứa lên, ánh mắt nhìn về phía người qua đường càng thêm nhiệt liệt.

Không bao lâu, lại tới một vị lão phụ nhân nữa, nàng ở quán phía trước nghỉ chân nhìn đã lâu, cuối cùng so sánh xung quanh, lại đi tới trước sạp Cố Hủ. Lão phụ nhân ra giá, nói mỗi gáo mười lăm văn tiền mua hai gáo.

Mọi người tuyệt vọng nhận thức được, nếu lại bày sạp ở bên cạnh Cố Hủ, đồ của bọn họ là bán không được đi, lúc sau, mọi người liền phân tán ra, đều tự tìm một chỗ, hy vọng có thể đem anh đào của mình bán đi.

Thừa dịp thời gian này, Sở Từ ngồi ở tửu lầu nghe thuyết thư, cũng nhân cơ hội nói thành một món làm ăn. Trong khoảng thời gian này tiêu dùng so ra nhiều, bạc trước kia hắn mang đến đã tiêu sài một ít, lương hai tháng này cũng đã tiêu sạch, vừa vặn hôm nay hắn ở đây nghe thuyết thư, liền quyết định cung ứng bản thảo cho bọn hắn, bổ sung một chút cho túi tiền của mình.

Chưởng quầy vốn dĩ không quá tin tưởng hắn, sau nghe hắn tại chỗ nói một đoạn chuyện xưa chưa từng nghe qua, liền quyết định trước thử dùng mấy ngày.

Sau tới giờ Thân, Sở Từ xuống dưới kiểm tra tình huống mọi người. Sọt của mỗi người đều trống rỗng, thoạt nhìn rất không tồi.

Sở Từ lấy ra một cái sọt nhỏ trống không, để mọi người đem số tiền mình kiếm được đếm xong lại bỏ vào sọt, sau khi trải qua cẩn thận kiểm kê, tổ Cố Hủ kia lấy thực lực tuyệt đối đạt được thắng lợi.

Sở Từ mang theo tổ bọn họ, cầm tiền kiếm tới, mua rất nhiều thức ăn, cùng nhau đưa đến Từ Tế Viện.

......

Ngày hôm sau lâm triều, ngự sử tham tấu, Quốc Tử Giám Sở Từ mang theo bọn học sinh không làm việc đàng hoàng, lo liệu tiện nghiệp, làm nhục văn nhã, hẳn là nên phạt nặng.

Thánh Thượng vô cùng kỳ quái, nhưng cắn người miệng mềm, y sờ sờ trần bì hoàn bên hông mình, sau đó nói: "Quốc Tử Giám Sở Từ ngay tức khắc thượng triều tự biện."

Sở Từ nhận được khẩu dụ hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info