ZingTruyen.Info

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 18: Mặc cả, Ta là nghiêm túc.

AdaWong126

Trấn trên chỉ có hai cửa hàng bán trang sức, Lục chưởng quầy đề cử cho hắn chính là một cửa hàng lâu năm, tên là Kim Ngọc Hiên.

Sở Từ vào cửa hàng, phát hiện cửa hàng bày hai quầy dài, bên trong đặt rất nhiều hộp, bên trên đều quét nước sơn đỏ, bên ngoài còn điêu khắc một ít núi chim trùng cá, thoạt nhìn không thú vị.

Trên quầy có mở ra hai cái hộp, một cái đặt bên trong là một cái lắc tay bằng bạc, trên có khắc mây cát tường, ở giữa là một quả cầu nhỏ hình tròn chạm rỗng, bên trong quả cầu còn đặt một hạt châu san hô màu đỏ nhỏ, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.

Một cái hộp còn lại đặt một cây trâm cài bằng bạc, đầu tựa như một thanh ngọc như ý, phía trên nạm sáu hạt châu nhỏ màu hổ phách, thoạt nhìn tuy không đẹp đẽ quý giá, nhưng càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.

Chưởng quầy đang muốn cất đồ đi, bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi chuyện.

"Chưởng quầy, xin hỏi cây trâm này bán thế nào?"

Chưởng quầy thấy hắn một thân lan sam, biết hắn có công danh trong người, trên mặt liền mang theo ba phần ý cười trước, nói chuyện cũng phá lệ ôn hòa.

"Vị công tử này, cây trâm này là đồ mới nhất ở Huyện thành, hình thái cổ xưa trang trọng, dùng chính là bạc trắng tốt nhất chế tạo, sẽ không dễ hóa đen, dùng để tặng trưởng bối là rất phù hợp."

"Chưởng quầy, ngươi chỉ cần nói giá là được. Trưởng bối trong nhà quản thúc cực nghiêm, nếu như chi tiêu lung tung, sợ sẽ bị trách mắng." Ý tứ là, ngươi cũng không nên báo giá không đúng cho ta.

"Ôi chao, cây trâm này chào giá so với người bình thường cao một chút, nhưng đối người đọc sách có công danh trong người như ngài vậy, lại là không đáng để nhắc tới. Giá bán của nó là năm lượng hai đồng bạc."

Sở Từ đem cây trâm kia đặt ở trong tay lật lật, phát hiện bạc sử dụng trong đó nhiều nhất chỉ có hai lượng, chế thành trâm cài lại muốn hơn năm lượng, chắc là vì mấy viên hạt châu ở trên.

Chưởng quầy thấy hai mắt Sở Từ nhìn mấy hạt châu, lập tức nói: "Ánh mắt công tử thật tốt, mấy hạt châu này làm ra không dễ, là Nam Điền Ngọc hiếm có, nếu chế tạo thành vòng tay, sợ là muốn hai mươi ba mươi lượng đâu."

"Chưởng quầy, ngươi cũng nói nếu là thành vòng tay, nó bây giờ cũng không phải là vòng tay, chắc hẳn chỉ là vật liệu thừa chế thành, giá này của ngươi có chút không thật a." Sở Từ cười nói.

Chưởng quầy một mặt đau khổ, biết hôm nay gặp đúng người thạo nghề. "Vậy công tử ngươi có thể ra giá bao nhiêu đâu?"

"Ta thấy, hai cái này cùng nhau bảy lượng bạc đi." Sở Từ chỉ chỉ cây trâm cùng vòng tay.

"......" Chưởng quầy trầm mặc một hồi, "Công tử ngươi là nói giỡn đi? Cây trâm này của ta giá năm lượng hai tiền, vòng tay ít nhất cũng đến ba lượng một tiền, ngài cứ vậy mà chém một lượng ba đồng bạc, sợ là có chút không thích hợp đi?"

"Ta cảm thấy thực thích hợp a, chưởng quầy cây trâm này của ngươi giá trị chế tạo nhiều nhất ba lượng bạc, trong vòng tay có viên san hô hạt châu, giá trị chế tạo nhiều nhất hai lượng năm tiền. Cộng lại với nhau ngươi cũng có thể kiếm một lượng năm đồng bạc, chẳng lẽ còn không đủ sao?"

"Này...... Ta còn có thể kiếm nhiều hơn." Chưởng quầy có chút buồn bực.

"Nhưng mà hai món đồ này của ngươi bày ra đã lâu cũng chưa có người hỏi đi? Giá của nó đối với người thường mà nói quá cao, nguyên liệu quá mức bình thường đối phú quý nhân gia lại không có lực hấp dẫn, cũng chính là ta còn rất thích, mới một lúc mua cả hai món đồ này của ngươi. Nếu chưởng quầy không muốn, vậy quên đi, ta lại đi Toái Ngọc Các nhìn xem cũng được."

Lúc đại học Sở Từ có một đoạn thời gian làm công tác xã đoàn, mua đồ đều là hắn cùng một nữ sinh xã đoàn đi mua, đây cũng là do công lực của hắn chưa bằng người, nếu đổi lại nữ sinh kia lại đây, chỉ sợ chưởng quầy hôm nay phải khóc lóc bán đi.

Chưởng quầy kia vừa nghe hắn nói, sợ hắn thật sự đi, liền nói: "Công tử cũng quá giỏi mặc cả, hai món đồ này của ta bán cho ngươi là được, chỉ cầu công tử sau này sẽ tới thăm tiểu điếm vài lần."

Sở Từ thấy chưởng quầy uể oải ỉu xìu, trong lòng rốt cuộc có chút ngượng ngùng, liền bảo y đem sổ giấy bút tới, vẽ cho y một bộ mẫu.

Bộ này tên là Điệp Luyến Hoa, thoạt nhìn tinh tế nhỏ xinh, bên dưới gắn mấy viên ngọc châu, nếu nữ tử đeo, lúc bước đi hết sức lả lướt đáng yêu, hoàn toàn không giống những trang sức trang trọng đương thời.

"Chưởng quầy, ngươi cũng đừng bày ra một mặt như vậy, chỉ cần ngươi chế ra thứ này, bảo đảm ngươi sẽ đem số tiền hôm nay kiếm gấp bội trở về."

Hai mắt chưởng quầy đều dán lên, nghe vậy lập tức cười nói: "Công tử nói chính phải, tiểu lão nhị này liền tặng cho ngươi  luôn hai cái hộp này."

Nụ cười trên mặt Sở Từ cứng đờ, đệch, hóa ra hộp gỗ này là bán riêng với trang sức?

Từ Kim Ngọc Hiên ra ngoài, Sở Từ không hề trì hoãn, lên xe la liền đi thẳng về nhà. Con la này kéo xe quả nhiên còn vững vàng hơn so với ngựa, tuy rằng tốc độ chậm một chút, nhưng cũng không hề gì.

Lúc xe đi đến cửa thôn, Sở Từ nghe thấy một đám ngoan đồng cười đùa, hắn ló đầu ra ngoài, quả nhiên thấy tiểu cháu trai nhà mình cũng ở trong đó. Sở Tiểu Viễn cầm theo ná, trên eo treo thanh kiếm gỗ nhỏ, đang khoác lác với tiểu đồng bọn.

"Tiểu Viễn!"

Một giọng nói vang lên, Sở Tiểu Viễn kinh hỉ quay đầu lại, liền thấy tiểu thúc đã rời nhà hơn mười ngày đứng ở cách đó không xa nhìn y.

"Tiểu thúc, người đã trở lại!!" Sở Tiểu Viễn giơ chân chạy tới nhảy lên người Sở Từ, suýt chút nữa đâm Sở Từ đến nội thương.

Sở Từ cong lưng sờ sờ đầu tên nhóc, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị lấp đầy, về nhà thật tốt a! Hơn mười ngày không gặp, hắn còn nhớ bọn họ nhiều hơn trong tưởng tượng của mình. 

"Đây đều là bằng hữu của ngươi sao? Ở đây tiểu thúc có một bao điểm tâm, ngươi cầm đi chia cho bọn chúng đi." Sở Từ rất vui lòng cho tiểu cháu trai vinh quang, nhưng Sở Tiểu Viễn lại có chút không quá vui, cảm thấy tiểu thúc có chút phá của.

Nhưng nó cũng biết, tiểu thúc là người đọc sách, đã nói ra thì phải thực hiện, bằng không sẽ bị người khác khinh thường. Vì thế nó chỉ có thể cầm bao điểm tâm đi qua đó, chia cho mỗi người một khối.

Nó cũng có mắt nhìn,  những đứa ngày thường thân thiết với nó phân điểm tâm lớn nhất, ở trung lập nhỏ hơn, nhóm còn lại tự nhiên đều phân món nhỏ nhất.

Phân đến cuối cùng chỉ còn dư lại một chút vụn, Sở Tiểu Viễn kêu một hài tử gọi là Tiểu Thời dang mở hai tay ra, đem toàn bộ vụn đổ xuống trên tay nó, hợp lại với khối điểm tâm trước đó, hóa thành một cái núi nhỏ.

Sở Từ nhìn Sở Tiểu Viễn phân xong điểm tâm vui sướng mà chạy về, cũng bế nó lên xe la, cùng đi về nhà.

Sở Tiểu Viễn ngồi ở trên xe la, trên mặt rộ ra một nụ cười rạng rỡ. "Thúc, lần này sao người đi lâu như vậy, có phải hay không đại thiếu gia kia không cho người về nhà hay không?"

"Sao có thể a, ngươi đang ngồi xe chính là của đại thiếu gia kia. Tiểu thúc có việc phải làm, cho nên mới đi xa nhiều ngày như vậy, ngươi có phải nhớ tiểu thúc hay không?" Sở Từ ôm Sở Tiểu Viễn, cười nói.

Sở Tiểu Viễn nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, hơi nhớ. Không chỉ có ta, mọi người đều nhớ tiểu thúc. Đặc biệt là nãi nãi, vừa đến chạng vạng, bà liền dựa ở cửa viện nhìn ra bên ngoài, ta biết, bà là đang đợi tiểu thúc về nhà."

Vài câu nói của trẻ con làm mũi Sở Từ đau xót, trách không được cổ nhân thường nói, 'Cha mẹ còn sống, chớ có đi xa.' Nhưng mà nam nhi phải tự mình thành lập sự nghiệp thành tựu, làm sao có thể mỗi ngày đợi ở nhà đâu? Đặc biệt là hoàn cảnh cổ đại như vậy.

"Tiểu thúc bây giờ không phải đã trở lại sao? Ngày thường tiểu thúc không ở nhà, ngươi phải thay tiểu thúc chiếu cố tốt nãi nãi, biết không?"

"Tiểu thúc người yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ, chỉ là nương ta những ngày gần đây giống như có chút không thoải mái, ta nói nàng đi xem đại phu, nàng cũng không chịu đi." Sở Tiểu Viễn có chút buồn bực.

Khi thúc cháu nói chuyện, xe la đã vững vàng ngừng ở cửa viện. Sở Từ giao Sở Tiểu Viễn cho xa phu ôm xuống, sau đó tự mình cũng đỡ khung xe nhảy xuống.

Xa phu giúp hắn dọn đồ đến trong viện, sau đó liền cáo từ với Sở Từ. Lúc này còn không phải thời điểm ăn cơm, Sở Từ cũng không nhiều lời giữ lại, chỉ đem một bọc kẹo đưa cho y, sau lại nhìn theo y rời đi.

Người Sở gia nghe thấy tiếng động, đều đã từ trong phòng bước ra.

Đang là giữa tháng mười một, mặt đất sớm đã đóng băng, Sở Quảng lại không tìm được việc làm, chỉ có thể rãnh ở nhà tu sửa nông cụ, hoặc là lên núi chém ít cây trúc xuống dưới đan mấy cái sọt.

"Tiểu nhị, ngươi đã về rồi." Sở mẫu vội bước ra, đỡ Sở Từ nhìn lại xem, trong mắt lóng lánh ánh nước.

"Nương, ta đã trở về. Làm ngài lâu ngày nhớ mong, đúng là bất hiếu."

"Nhi tử ta hiếu thuận nhất, nương chỉlà hồi lâu không thấy ngươi nên lo lắng, lần này đi ngươi nhà bọn họ, bọn họ đối đãi ngươi tốt không? Ta thấy ngươi hình như là béo." Ánh mắt Sở mẫu sáng như đuốc.

Sở Từ hơi xấu hổ, xem ra thật là béo lên rất nhiều.

Trong khi bọn họ nói chuyện, Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương đã đem đồ đặt ở trong viện đều nhìn một lần.

Sở Quảng nói: "Sao lần này trở về mua nhiều đồ như vậy? Là vì sinh thần nương sao?"

"Cũng quá hoang phí đi." Sở mẫu nhìn một sọt đồ to , nhịn không được nói hắn một câu.

"Cũng không phải, nương, đây là Trương thiếu gia kia nghe nói ngài mừng thọ, mới tặng hạ lễ cho ngài. Ta không có cách nào khước từ, lúc này mới cầm trở về." Sở Từ giải thích.

"Vậy ngươi cần phải cố gắng giúp người ta, thế nhưng cho nhiều đồ như vậy." Sở mẫu vẫn có chút sợ hãi.

"Nương, không chỉ vậy đâu, chưởng quầy tiệm sách kia nghe nói ngài mừng thọ, cũng gói lại năm lượng bạc tặng lễ, giao cho ngài bảo quản đi." Sở Từ từ túi tiền bên hông lấy ra tờ giấy đỏ gói nén bạc, đưa cho Sở mẫu.

"Ta chỉ là một bà lão, cần nhiều bạc như vậy làm gì? Ngươi thu đi, mua chút giấy và bút mực."

"Nương, ta không thiếu chỗ bạc này, nói cho ngài chính là cho ngài, ngài cứ cầm đi." Thái độ Sở Từ vô cùng kiên trì.

Sở mẫu nghĩ nghĩ, từ trong tay Sở Từ tiếp nhận bạc, sau đó giao vào trong tay Thẩm Tú Nương.

"Từ khi cha ngươi đi rồi, cái nhà này đã giao cho ca ca tẩu tử ngươi đảm đương, bọn họ ngày đêm làm lụng vất vả, nuôi sống gia đình, vì việc học của ngươi cũng coi như là rầu thúi ruột. Bạc này đưa cho tẩu tử ngươi bảo quản đi."

"Nương nói chính phải, đại ân huynh tẩu, Sở Từ không dám quên. Chỉ đợi ngày sau ta trở nên nổi bật, lại đến báo đáp huynh tẩu." Sở Từ nói, khom mình hành lễ với huynh tẩu hắn. Hắn biết nương hắn nói những lời này, vì chính là muốn huynh tẩu an tâm.

Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương đều nghiêng người chịu nửa lễ, trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi.

Người một nhà ngồi cùng nhau thương lượng một ít việc sinh thần ngày mai, lần này tuy không phải chỉnh thọ, nhưng phùng tám cũng là thực cát lợi, cho nên những ngày đó họ hàng gần cũng sẽ lại đây để tụ họp một chút.

Sở gia nhân khẩu thưa thớt, Sở gia gia lúc trước là chạy nạn lại đây, bởi vì cưới nữ hài trong thôn, lúc này mới ở trong thôn định cư.

Ông cùng Sở nãi nãi sinh Sở cha cùng một nữ hài, cũng chính là tiểu cô cô Sở Từ. Người nhà mẫu thân Sở Từ ngược lại nhiều hơn một chút, tổng cộng hai người cữu cữu một người dì. Nhưng so với ở nông thôn mà nói, bọn họ kỳ thật đều được xem như là nhà có nhân khẩu thưa thớt.

Nương Sở Từ sau khi sinh Sở Từ đã hỏng thân mình, cũng không có sinh thêm, nhà bọn họ chính là hai huynh đệ nâng đỡ nhau.

Ngoại trừ những người này, chính là người nhà Thẩm Tú Nương. Bởi vì không phải chỉnh thọ, nhà nàng ngày mai đại khái cũng chỉ có Thẩm phụ Thẩm mẫu sẽ qua tới ăn một bữa cơm.

Đồ ăn dọn hai bàn, bởi vì lần trước đồ còn không có ăn xong, lần này Sở Từ lại mang về tới nhiều như vậy, cho nên cũng không cần lại đi mua thêm.

Theo lý thuyết đầu bếp hẳn là Thẩm Tú Nương, nhưng mà sức khỏe Thẩm Tú Nương gần đây không tốt lắm, cho nên bọn họ liền từ trong thôn mời một thím tay chân lanh lẹ lại đây giúp gia đình làm mấy bàn đồ ăn.

Sở Từ tỏ ra quan tâm tẩu tử hắn một chút, lại phát hiện ngoại trừ Sở Tiểu Viễn bên ngoài mặt lộ vẻ lo lắng, những người khác đều mang theo chút mờ mịt vui mừng, tẩu tử hắn còn có chút thẹn thùng.

Trong nháy mắt, trong lòng Sở Từ lóe lên một tia sáng, sợ là tẩu tử hắn sắp sinh hài tử cho Sở gia! Khả năng bởi vì còn ít tháng, bọn họ không tiện nói nhiều.

Trách không được hôm nay Sở Từ thần sử quỷ sai mà mua cái vòng tay kia trở về, Sở Từ nghĩ, đại khái trong nhà có lẽ sắp có thêm một tiểu cô nương.

Hắn trở lại trong phòng, đem cái hộp vòng tay kia lấy ra, sau đó đẩy đến trước mặt đại ca hắn.

"Tiểu nhị, đây là?" Sở Quảng mở hộp ra, vòng tay ở dưới ánh nến chiếu xuống rất xinh đẹp.

"Vòng tay này là hôm nay ta mua từ Kim Ngọc Hiên trở về, đặc biệt thích hợp cho tiểu cô nương mang. Nhà của chúng ta bây giờ còn chưa có nữ hài nhi, trước cho tẩu tử mang chơi đi. Chổ này có một viên san hô hạt châu đỏ, tiểu xảo đáng yêu, nếu nhà chúng ta có nữ hài nhi, hãy gọi nàng San San đi."

Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương liếc nhau, Thẩm Tú Nương thẹn thùng cúi đầu, tay cầm lòng không đậu mà vuốt ve trên bụng, nàng cũng cảm thấy, chổ này là một nữ hài nhi. Gọi San San sao? Tên thật là dễ nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info