ZingTruyen.Info

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 129: Thuốc đắng dã tật.

AdaWong126

"Mọi người yên lặng một chút, vị này chính là Tư nghiệp đại nhân mới nhậm chức. Hắn họ Sở, chính là tân khoa Trạng Nguyên Lang, Đại Ngụy chúng ta từ khi khai triều tới nay lần đầu tiên có được một vị Tam Nguyên Cập Đệ! Mọi người vô cùng may mắn, mới có thể được Trạng Nguyên Lang tự mình dạy dỗ, sau này, mọi người cần phải nỗ lực tiến học, vạn lần không thể lại gây chuyện thị phi, tăng thêm rắc rối. Kế tiếp, mọi người hãy nghe Sở tư nghiệp dạy bảo đi."

Sau khi Uông Tế tửu nói xong, liền trở về xử lý sự vụ, còn lại, vẫn phải do Sở Từ tự mình tới giảng.

"Chào các vị, ta là Sở Từ. Hôm nay có thể đứng ở Quốc Tử Giám cùng mọi người giao lưu một vài điều, thật là bội phần vinh hạnh. Quốc Tử Giám chúng ta chính là một học phủ tối cao của quốc gia, có thể trở thành học sinh ở đây, nói vậy mọi người đều có chỗ hơn người, tiếp theo, ta sẽ điểm danh từng người, đọc đến tên người nào thì hãy bước lên trên đài, cùng mọi người nói một chút, ngươi có sở trường gì."

Sở Từ mỉm cười nhìn lướt qua lớp bên kia, ngoại trừ những học sinh cá biệt không ra sân, những người khác đều trừng mắt như con chó ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới, thư sinh ôn tồn lễ độ hôm qua, thế nhưng sẽ là Tư nghiệp đại nhân! Hơn nữa hắn còn muốn điểm cái gì danh? Bốn người Khương Tứ Lang bọn họ lúc này còn ở học xá ngủ ngon đó!

Sở Từ cúi đầu đang muốn điểm danh, chợt thấy bên trong đám người, có một người thân mình như mèo đang được che chắn yểm hộ bởi những người khác lặng lẽ trốn đi. Hắn không có lộ ra, bởi vì hắn biết người này đi làm gì.

Ngoại viện Quốc Tử Giám tổng cộng 262 tên học sinh, dựa theo 30 người một ban, tổng cộng chia làm chín ban. Chín ban này chỉ định một người Tiến sĩ, một người trợ giáo cùng một người Học chính hoặc Học lục. So sánh với việc giảng dạy một số nơi ở hiện đại mà nói, điều kiện dạy học ở đây đã rất tốt.

Ngoại trừ ba vị tiên sinh, mỗi ban đều có chuyên gia phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, cũng tương đương với quản lý viên ký túc xá, chẳng qua bởi vì bất nhập lưu*, cho nên căn bản là không có chức quan, chỉ có thể xem như nhân viên tạm thời.

*Bất nhập lưu: Quan là do triều đình điều phái, lưu ở trong, ăn bổng lộc của triều đình; Lại là quan địa phương chiêu bộ, lưu ở ngoài, bổng lộc do quan địa phương phát. Có thể hiểu là không chính thức.

Chín ban này tên rất là bình thường, chính là dựa theo Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm tới xếp hạng. Nội ngoại hai viện cũng có chế độ lên chức, phùng ba mỗi tháng thi thử một trận lớn, sẽ dựa theo thành tích tới tiến hành điều chỉnh. Nói như vậy, người đi lên vẫn là tương đối ít.

"Giáp ban Phùng Mạch." Sở Từ bắt đầu điểm danh, người bị gọi tên có chút lo lắng, nhưng vẫn là tiến lên.

"Phùng Mạch, mời ngươi nói một câu ngươi có sở trường gì đi." Sở Từ vô cùng thân thiết, nhìn Phùng Mạch bước lên trước đài.

"A, này... Cái này..." Phùng Mạch ấp úng, không biết nói cái gì đó mới được.

Người trong nước trước nay giáo dục, chính là lấy khiêm tốn làm chủ, mọi người đã quen hạ thấp bản thân, muốn y ở trước công chúng khen bản thân mình, không khác là mèo khen mèo dài đuôi, nói ra đi ngoài không khỏi làm người nhạo báng.

"Không có việc gì, mạnh dạn nói, có sở trường gì cũng đều có thể nói." Sở Từ vỗ vỗ bờ vai của y, thấy y vẫn không biết làm sao mở miệng, liền bảo y tạm lui một bên.

"Xem ra mọi người đều không quá hiểu nên nói như thế nào, như vậy đi, trước do ta tung gạch nhử ngọc một lần. Kẻ hèn này họ Sở, tự Hoài Cẩn. Ta giỏi họa, giỏi tự, giỏi làm văn. Ta đối đãi người khác khiêm tốn có lễ, việc phải tự làm, trên kính đế vương, dưới hiếu cha mẹ, tôn kính sư trưởng, hữu ái đồng môn, hy vọng ngày sau ta có thể trở thành một Tư nghiệp tốt, cùng mọi người cùng nhau tiến bộ."

Có hai lão phu tử nghe xong Sở Từ nói, hai mắt đều sắp trắng dã, cơ hồ muốn ngất. Hắn đang nói cái gì đây a! Nào có người nào không biết xấu hổ như thế, đem tất cả những điều tốt đều áp ở trên người chính mình!

Nhưng mà, Sở Từ có vô sỉ, cũng là thượng quan của bọn họ, cũng không tới phiên bọn họ tới bình phán, Sở Từ cũng không để bụng cái nhìn của bọn họ.

Các học sinh phía dưới dù sao tuổi trẻ đơn thuần chút, nghe xong Sở Từ nói tức khắc đều nở nụ cười.

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Một giọng nói từ phía dưới truyền đến, Sở Từ nhìn, có một học sinh đang khiêu khích mà nhìn Sở Từ.

Mọi người có chút hưng phấn, người học sinh này tên Ôn Nhiên, y thích nhất cùng nhóm phu tử tranh cãi, hơn nữa miệng lưỡi chanh chua, luôn có thể làm đám phu tử tức giận ngã ngửa. Hôm nay tới phiên Sở Tư nghiệp, bọn họ liền giằng co, nghĩ đến là có trò hay để xem!

Ai ngờ Sở Từ cũng không tức giận, ngược lại hơi hơi mỉm cười: "Ngươi nói ta không biết ngượng, như vậy ngươi có lẽ là đã phản bác ra trong lời ta nói có điểm nào không đúng?"

"Ngươi mới đến, ta sao biết ngươi là người như thế nào?" Ôn Nhiên hừ một tiếng.

"Ha hả, ngươi vừa không biết ta là người như thế nào, vì sao lại nói ta dõng dạc chứ? Tục ngữ nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hy vọng ngươi có thể ở trong khoản thời gian sau này cẩn thận hiểu biết ta, sau đó tìm ra trong lời ta nói có chỗ nào không thật, lại đến bình phán. Mà không phải há mồm liền nói, tùy ý hành sự." Sở Từ vẫn cười, nhưng Ôn Nhiên lại cảm giác có một cổ áp lực đánh úp lại, y nhịn không được cúi đầu, bắt đầu suy tư lời nói của Sở Từ.

"Được rồi, ta đã ném gạch nhử ngọc, kế tiếp sẽ do ngươi nói." Sở Từ lược thối lui một bước, để Phùng Mạch đứng ở trước đài.

"Ta... Ta giỏi cờ, giỏi cầm, a , trên kính đế vương, dưới hiếu cha mẹ, tôn kính sư trưởng, hữu ái đồng môn. Hy vọng ngày sau có thể... Kim Bảng đề danh..."

Phùng Mạch tự mình suy nghĩ một chút, sau đó sử dụng một hai câu lời nói của Sở Từ, rồi sau đó lắp bắp nói ra.

"Hay, Phùng Mạch nói rất hay." Sở Từ dẫn đầu vỗ tay, những người khác vừa thấy, cũng thưa thớt vỗ tay.

"Cảm ơn Sở Tư nghiệp." Phùng Mạch mặt đỏ lên, thần sắc có chút kích động. Sau khi y đi xuống, Sở Từ lại bắt đầu điểm danh.

......

Mấy tên mao đầu tiểu tử đang tụ tập ở sân sau bức tường, nhìn trên đài cao phía trước, các học sinh từng người từng người bước lên trên đài.

"Này, hắn cũng quá xảo trá đi?" Vẻ mặt Chu Minh Việt thảm không nỡ nhìn, nhớ tới ngày hôm qua chính mình hứng thú bừng bừng mà dạy Sở Từ làm sao trèo tường đi ra ngoài, y liền muốn tát chính mình hai cái bạt tai.

"Ai có thể nghĩ đến chứ? Lão tử ngày hôm qua thế nhưng cùng Tư nghiệp cùng nhau xem diễn, nói ra ngoài ngay cả Đại Bạch nhà ta cũng sẽ không tin!" Chúc Phong vẻ mặt thần kỳ, Đại Bạch là con chó cưng của y.

"Ta đã nói ngày hôm qua thấy hắn không quá thích hợp!" Ngô Quang tức giận bất bình, rồi sau đó bị những người khác khinh bỉ.

"Sau này chúng ta hành sự cẩn thận một chút, ta thấy hắn không giống kẻ dễ đối phó" Khương Hiển nói, thần sắc có chút u ám không rõ. Trách không được ngày hôm qua người này nói, hắn tới ngoại viện là tới đúng rồi.

"Ta cảm thấy bây giờ các ngươi nói những điều này đều vô dụng a! Hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta làm sao đi qua!" Cái người tới tên Triệu Thanh kia, y vì nghĩa khí huynh đệ tới gọi bọn họ, cũng không phải là để chịu phạt cùng bọn họ.

"Chúng ta nhân lúc bọn họ nói chuyện từ phía sau chuồn đi qua."

"Các ngươi xem hắn là người chết sao a! Năm người làm sao chuồn đến được bên đó?"

"Như vậy đi, ta đi đến phía trước gây ra chút động tĩnh, các ngươi nhân lúc loạn chui vào bên trong đi." Chu Minh Việt quyết định hy sinh chính mình, thành toàn cho bọn họ.

"Được, lão Chu ngươi nói chuyện cũng thật nghĩa khí! Huynh đệ này thật đáng kết giao!" Những người khác vỗ vỗ Chu Minh Việt, dùng một loại ánh mắt y sắp oanh liệt nhìn y.

Chu Minh Việt nuốt một ngụm nước miếng, sau đó dũng cảm vòng đến phía trước, từ chỗ góc tường "Ai u" một tiếng chạy ra, sau đó ôm bụng ngã vào bên cạnh đài cao.

Toàn trường lập tức náo động, thừa dịp lúc đám người Sở Từ đi nâng Chu Minh Việt, những người khác nhân lúc chạy loạn chuồn vào trong đội ngũ, cũng làm bộ vẻ mặt sốt ruột nhìn phía trước.

Sở Từ đỡ Chu Minh Việt dậy, lo lắng hỏi: "Vị học sinh này, ngươi làm sao vậy?"

"Tư nghiệp, ta đau bụng quá, còn có chút buồn nôn, có thể là ngày hôm qua bị phong hàn, cho nên ta buổi sáng ta đã tới muộn, ngài sẽ không trách ta đi? Ụa......" Chu Minh Việt hiển nhiên rất biết sử dụng khổ nhục kế như thế nào, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn suy yếu này, giọng nói có chút hữu khí vô lực.

"Ngươi có nguyên nhân, ta tự nhiên là sẽ không trách ngươi. Theo lý mà nói ngươi chỉ cần ở học xá nghỉ ngơi là được. Ngươi có thể chịu đựng thống khổ, tới trên sân nghênh đón ta, lòng ta rất an ủi a!"

Bộ dáng Sở Từ vô cùng cảm động.

Chu Minh Việt mặt ngoài khó chịu, trong lòng lại rất đắc ý. Y dựa vào chiêu thức ấy, đã lừa gạt không biết bao nhiêu người, còn chưa từng có bị người hoài nghi qua.

"Nếu ngươi đối với ta tốt như vậy, ta cũng không thể không đáp lại ngươi một chút. Sức khỏe của ta a, cũng không tốt lắm, thường xuyên sẽ cảm mạo một chút, khổ không nói nổi a! Chính là sau này, ta gặp một vị đại phu, y kê cho ta một phương thuốc, xoa một ít thuốc viên tặng cho ta, chỉ cần ta không thoải mái liền sẽ ăn một viên, lập tức có thể khỏe lên."

Sở Từ vẻ mặt khoa trương, giống như là lão hán dưới cầu vượt bán thuốc tăng lực. Hắn vừa nói vừa từ trên người móc ra một cái túi gấm, bên trong thả vài viên tròn tròn, thoạt nhìn căng phồng.

"Nếu ngươi đã bị phong hàn, như vậy ngươi hãy dùng hai viên đi." Ngón tay mảnh dài của Sở Từ kéo ra dây thừng, sờ soạng hai viên thuốc viên lớn như long nhãn lấy ra.

Chu Minh Việt vẻ mặt cảnh giác, ngượng ngùng cười cự tuyệt: "Không, không cần đâu Tư nghiệp? Ta cảm thấy ta giống như khỏe rồi, ha ha."

Người này lòng dạ thật đen tối! Rõ ràng muốn làm chết y nha!

Sở Từ nghiêm mặt nói: "Giấu bệnh sợ thầy không thể được, ta thân là Tư Nghiệp Quốc Tử Giám, quan tâm sức khỏe mỗi một học sinh là việc trong bổn phận. A, ngươi là sợ thuốc viên này có vấn đề đi? Như vậy đi,  ngày hôm qua ta cũng bị gió thổi, ta ăn một viên trước thế nào?"

Hắn kéo tay Chu Minh Việt qua, đem hai viên viên bỏ vào trong tay y, rồi sau đó lại từ túi gấm lấy ra một viên, nhét vào trong miệng, nhấm nuốt lên. Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn thực thoải mái, Chu Minh Việt nghĩ thầm, hẳn là không khó ăn như vậy đi?

Y cầm lên một viên bỏ vào trong miệng, vào miệng hơi ngọt, còn có chút mát lạnh, y lập tức yên lòng, học Sở Từ dùng sức nhai một cái.

"Ụa!" Y nôn một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đến góc, "Phi phi phi" phun ra.

"Ngươi đây là sao vậy? Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, phun một viên, phạt hai viên!" Vẻ mặt Sở Từ trở nên nghiêm túc lên, đầy mặt không thể kháng lại.

Chu Minh Việt sắp khóc, lúc mới vào miệng ngọt ngào, ai biết vừa nhai một cái, thế nhưng lại vừa chua vừa đắng, còn có một cổ mùi hôi xộc lên mũi, làm y giả nôn biến thành nôn thật.

"Đúng vậy, Chu Minh Việt, ngươi sao có thể cô phụ tâm ý của Tư nghiệp chứ?" Phu tử Chu Minh Việt cũng nói.

Chu Minh Việt nôn xong, Trương Hổ liền bưng một chung trà lại đây cho y súc miệng, sau khi y súc miệng, ngậm nước mắt lại nhận hai viên, sau đó một lần bỏ vào trong miệng, khóc lóc nhai xuống.

Đáng giận Sở Tư nghiệp, viên lớn như vậy, chính là phòng y nuốt chửng đi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info