ZingTruyen.Info

Du Thu Dong Hanh He Liet

Một trận gió lạnh thổi qua phòng giải phẫu.

Từ Nham Phi vất vả lắm mới khép được miệng của mình, lập tức lại không thể không mở ra: "Ách, cảm thấy cậu có chút quen mắt, không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?"

Trần Cảnh cùng toàn bộ bác sĩ lẫn hộ sĩ trong phòng giải phẫu đồng loạt nhìn về phía Từ Nham Phi.

Từ Nham Phi cảm thấy thật oan uổng, không phải hắn lôi kéo làm quen với người đàn ông trần truồng kia, thật sự hắn cảm giác người này có chút quen thuộc, nhưng mà không nghĩ ra được đối phương là ai.

Lần này Viêm Chuyên không tiếp tục trả lời mà lưu loát phun ra hai chữ: "Tránh ra!"

"Cậu không thể đi như vậy, Tiêu..."

"A! Chờ chút." Viêm Chuyên như đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, thả Tiêu Hòa lại bàn mổ, mở cái túi vẫn luôn nắm chặt trong tay, lấy một món đồ trong suốt lấp lánh ra, đưa tới trước mặt Từ Nham Phi, duỗi tay: "Cho."

Từ Nham Phi do dự một chút, vẫn đưa tay tiếp nhận, sau khi nhìn thấy thứ nằm gọn trong tay, mờ mịt hỏi: "Đây là cái gì?"

"Kim cương."

"Cậu đang hối lộ?" Từ Nham Phi giỡn.

"Là tiền viện phí." Vẻ mặt Viêm Chuyên thoải mái, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt tại sao đối phương không cho mình rời đi, nói xong liền xoay người ôm lấy Tiêu Hòa.

"Không phải tôi muốn đòi cậu tiền viện phí!" Từ Nham Phi liều mạng áp chế xúc động muốn đánh người.

"Ý tôi là, tình huống của Tiêu Hòa hiện tại rất hiểm nghèo, nếu không cũng chẳng gấp gáp làm phẫu thuật như vậy, cậu không thể mang anh ta đi như thế, ít nhất cũng phải cầm máu trước đã. Cậu nói cậu với anh ta là... Khụ, loại quan hệ này, thế thì cũng không mong anh ta xảy ra chuyện gì đúng không?"

Từ Nham Phi ra hiệu bảo Trần Cảnh đóng cửa phòng giải phẫu lại, bảo vệ của bệnh viện nhận được tin tức đã chạy tới đây, mong là tình huống tại hiện trường có thể khống chế được, Tiêu Hòa bây giờ thật sự rất nguy hiểm.

"Tốt hơn rồi." Kiên nhẫn của Viêm Chuyên đã đến cực hạn.

"Cậu nói đã tốt hơn, vậy có thể để cho bác sĩ xem qua một lát được không? Nếu quả thật không còn vấn đề gì, cậu có thể mang anh ta đi bất cứ lúc nào." Giọng nói của Từ Nham Phi lại càng nhẹ.

"Nếu kiểm tra ngay lập tức, sẽ biết được kết quả nhanh chóng thôi." Bác sĩ Lưu vẫn một mực xem náo nhiệt ở bên cạnh bồi thêm một câu.

Viêm Chuyên nhìn nhìn những người này, tuy rằng y có thể mang Tiêu Hòa đi một cách dễ dàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không thể không tìm chỗ ở mới lần nữa. Nếu Tiêu Hòa tỉnh lại mà biết bởi vì y mà khiến cho bọn họ lại phải chuyển chỗ, chắc chắn sắc mặt sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Không muốn lại thấy Tiêu Hòa âm dương quái khí như vậy, cũng không muốn lúc về nhà còn dẫn theo một đại đội cảnh sát, ngẫm nghĩ, Viêm Chuyên thả Tiêu Hòa lại bàn mổ.

Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Anh bạn, có thể lui ra một chút được không? Cậu cứ đứng bên cạnh như vậy rất khó kiểm tra." Bác sĩ Lưu dè dặt tiến lại gần nói. Viêm Chuyên chỉa chỉa phía đối diện, không thèm nhúc nhích.

Bác sĩ Lưu bất đắc dĩ, đành phải vòng sang bên kia bắt đầu tiến hành kiểm tra não bộ Tiêu Hòa.

Bên này bác sĩ cùng hộ sĩ bận rộn, bên kia Từ Nham Phi và Trần Cảnh cũng thu hồi vũ khí, lặng lẽ đi đến phía sau Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên quay đầu lại liếc bọn họ một cái.

Trong lòng hai người đồng thời sợ hãi, không dám tiếp tục tiến thêm bước nào.

"Khụ," Từ Nham Phi thấy tình huống đã ổn định lại, ra hiệu cho Trần Cảnh.

Trần Cảnh ngầm hiểu, xoay người ra khỏi phòng giải phẫu.

"...Có cần quần áo hay không?"

Viêm Chuyên đang nhéo mặt Tiêu Hòa, hiếm có dịp thấy người này ngoan như vậy. Không biết có phải vừa rồi hít phải một ít khí gây mê hay không, chỗ xuất huyết trong đầu đều đã chữa khỏi rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.

Viêm Chuyên không muốn thừa nhận – trong khoảnh khắc nghe thấy tên tiểu nhân này thất khiếu chảy máu, y lại hoảng hốt. Nghĩ coi Viêm Chuyên y là ai, sao có thể dao động chỉ vì sinh tử của một nhân loại nho nhỏ cơ chứ? Nhớ tới ánh mắt cự tuyệt, sợ hãi của Tiêu Hòa đối với mình trước đó, tay không khỏi càng nhéo hăng say.

Bác sĩ Lưu chỉ nhìn không thôi cũng đã cảm thấy quai hàm của mình đau nhức, nhưng mà không dám ngăn cản, bây giờ còn chưa xác định được đối phương có phải là người bình thường hay không. Mà thông thường thì, mọi người đều biết không nên kích thích kẻ đầu óc bất thường, có trời mới biết đối phương sẽ làm ra chuyện quái gì.

"Khụ, anh bạn, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên mặc quần áo vào, trời sắp sáng rồi, quang thân đi tới đi lui như thế e là không tốt lắm. Hiện nay Trung Quốc còn chưa cho phép khỏa thân." Từ Nham Phi nói xong, quay đầu hỏi vị hộ sĩ đang rảnh bên cạnh xem có áo khoác trắng linh tinh gì đó không.

Hộ sĩ đang nhìn lén Viêm Chuyên kia nhanh chóng chạy ra lấy một chiếc áo khoác trắng trở vào, nhưng cô không dám trực tiếp đưa cho Viêm Chuyên, đành phải giao cho Từ Nham Phi trước.

Tuy rằng được lại gần anh chàng đẹp trai thì thật là tuyệt vời, nhưng hình như anh chàng đó có bệnh về thần kinh, ách — thôi đứng xa xem là được rồi.

Từ Nham Phi lại ho khan một tiếng, đưa tay tới trước mặt Viêm Chuyên, "Trước tiên mặc cái này vào đã."

Viêm Chuyên tùy ý tiếp nhận quần áo, tiện tay buộc quanh eo.

Từ Nham Phi thở dài. Chí ít cũng che đi vị trí trọng yếu được không? Đúng rồi, cái túi to trong tay kia...

Có người cứ như vậy bỏ kim cương vào một cái túi nilon xách theo sao? Hơn nữa không chỉ một viên. Chẳng lẽ... Từ Nham Phi giơ tay lên ngắm nghía, viên kim cương này rốt cuộc là tự nhiên hay nhân tạo thế?

"Khụ, cái này trả lại cậu. Tiền thuốc men có thể đợi tới sáng đổi thành tiền mặt trả cho bệnh viện. Anh bạn trẻ, hình như tôi nhìn thấy trong túi cậu có một cái ống nghiệm, thứ bên trong thoạt nhìn... Ha ha, có thể cho tôi xem một chút không?"

Từ Nham Phi không tin có người lớn mật đến nỗi dùng một cái túi nilon trong suốt xách theo bộ phận cơ thể người đi long nhong khắp nơi. Có điều, hình như hắn nhìn thấy trong túi có một cái ống nghiệm, nhưng nếu mà đối phương là một kẻ tâm lý biến thái muốn làm cho người khác chú ý, vậy mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Viêm Chuyên không nhận lấy viên kim cương kia, cũng không thèm để ý Từ Nham Phi, bất chợt cảm thấy Tiêu Hòa sắp tỉnh lại, trong lòng chậm rãi đếm, đếm tới mười hai thì lông mi của Tiêu Hòa run lên, chậm rãi mở mắt.

Trong nháy mắt Tiêu Hòa nhìn thấy từng luồng lại từng luồng ánh sáng trắng hiện lên phía trước, đồng thời cảm giác chóng mặt dữ dội.

Đã chết rồi sao?

Biết thời hạn tử vong của mình là một chuyện rất tàn khốc, gần như mỗi thời mỗi khắc chờ đợi ngày chết đến gần, đồng thời lại cực kỳ sợ hãi tử vong tới.

Nhưng khi nó thực sự đến, Tiêu Hòa phát hiện mình lại rất bình tĩnh.

Hết thảy đều im lặng như vậy, ngoài trừ ánh sáng trắng trước mắt cùng cảm giác choáng váng giống như chạy quanh một cái cây mười tám vòng ra.

Hóa ra con người sau khi chết vẫn còn tri giác nhất định, đây là thế giới mà người ta đồn đại từ trước tới nay đó sao? Làm mình vẫn luôn kiên định cho rằng người một khi đã chết là hết, không lưu lại bất cứ cái gì, thế giới sau khi chết chẳng qua chỉ là thần thoại.

Như vậy đợi lát nữa sẽ có đầu trâu mặt ngựa tới đón chăng? Hay là tử thần?

Tiêu Hòa còn tính là lý trí, khuôn mặt mang theo nụ cười, hiểu rõ với bản tính của mình muốn lên Thiên đường cũng có chút khó khăn, cho nên hoàn toàn không trông cậy vào việc sẽ có Thiên Sứ hay thần Phật gì tới đón.

Vì vậy nên cứ đợi như thế, chờ đợi luồng ánh sáng trắng cùng cảm giác choáng váng biến mất. Ừm, dường như thân thể cũng không thể cử động, chẳng lẽ đây là hiện tượng phổ biến của người vừa mới chết?

Không biết người đã chết có thể truyền tin hoặc báo mộng hay không, không ngờ là chính mình lại đột nhiên tử vong nên đã hẹn với thiếu niên kỳ quái tên F kia...

Thật có lỗi, đã để cậu thất vọng rồi.

Đám người bác sĩ Lưu cũng phát hiện Tiêu Hòa đã tỉnh, bọn họ vừa kinh ngạc khi thấy Tiêu Hòa tỉnh lại, vừa kỳ quái với phản ứng của Tiêu Hòa.

Đây là trúng gió hay là điềm báo sắp sửa trở thành người thực vật?

Tại sao người này nháy mắt cũng không thèm nháy, lại nhìn chằm chằm vào đèn phẫu thuật, không mở miệng nói chuyện cũng không có bất cứ biểu hiện gì? May mắn là phẫu thuật dừng lại nên đèn phẫu thuật cũng đóng, chỉ để lại một ngọn đèn để chiếu sáng bên trong, nếu không cứ nhìn chằm chằm như vậy, mắt ai cũng chịu không nổi.

"Anh Tiêu tỉnh rồi?" Từ Nham Phi phấn khởi, lập tức tiến lại gần, "Xuất huyết não đã ngừng lại rồi sao?"

Bác sĩ Lưu lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái, giọng điệu mang theo chút khó tin cùng hoang đường lẩm nhẩm nói: "Những chỗ xuất huyết đều biến mất. Ngay cả mạch máu bị tắc cũng không thấy cái nào. Điều này sao có thể..."

Từ Nham Phi không hiểu y học, nhưng cũng biết một người mới vừa rồi còn xuất huyết não đến độ tính mệnh bị đe dọa, hiện giờ lại tỉnh lại giống như một người không hề có bệnh gì, thấy thế nào cũng bất bình thường. Có điều mặc kệ như thế nào, nghe được Tiêu Hòa vô sự, tảng đá lớn trong lòng cũng rớt xuống.

"Anh Tiêu? Còn nhớ tôi không?..."

Tiêu Hòa cực kỳ thong thả nháy mắt mấy cái, dường như cảm giác được có ai đó đang gọi từ một nơi rất xa. Cố gắng nghe, nhưng nghe kiểu gì cũng không rõ.

Chúng ta về nhà.

Một âm thanh rõ ràng đột nhiên vang lên trong đầu.

Tiêu Hòa giống như bị thứ gì đó kích thích, thân thể run lên dữ dội.

Luồng ánh sáng trắng trước mắt chậm rãi tán đi, quang cảnh tối đen nơi khóe mắt cuối cùng cũng thành hình.

Tiêu Hòa muốn nghiêng đầu, lại phát hiện đầu vô cùng nặng.

Thực sự đã chết rồi sao? Tại sao sau khi chết còn có thể nghe được tiếng của Tiểu Viêm?

Không, không phải nghe được tiếng của Tiểu Viêm, mà là cảm thấy Tiểu Viêm đang nói chuyện với hắn, không qua màng tai, mà trực tiếp vang lên trong đầu.

Viêm Chuyên đang định ôm lấy Tiêu Hòa, bác sĩ Lưu dũng cảm vươn tay ngăn cản.

"Anh bạn này, người bệnh tuy rằng đã cầm máu, nhưng tình huống hiện giờ vẫn chưa thể nhận định là hoàn toàn khỏi hẳn, còn có thể trúng gió. Đương nhiên hiện tại cơ thể không nhúc nhích được có lẽ chỉ do thuốc tê tạo thành. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, là một bác sĩ chủ trị, tôi đề nghị tốt nhất là giữ bệnh nhân lại bệnh viện quan sát một ngày. Nếu không có vấn đề gì đương nhiên là tốt rồi, nếu như có chuyện cũng có thể cứu chữa kịp thời, cậu thấy sao?"

Các y tá cùng trợ thủ đồng thời dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía bác sĩ Lưu vĩ đại của bọn họ, đối mặt với một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm có tính công kích mà còn có thể trấn định như thế, làm bác sĩ chủ trị, thật không thẹn là báu vật trong bệnh viện nội trú của bọn họ.

Tiêu Hòa nhìn thấy đèn phẫu thuật trên nóc nhà, thấy được một đám y tá vây quanh, cũng nhìn thấy một người trung niên dễ nhìn đang mở miệng nói cái gì đó. Thấy được, nhưng không nghe được. Hết thảy đều tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thịch thịch, thịch thịch. Có thể cảm giác được trái tim của chính mình đang nảy lên, thậm chí còn cảm thấy được tiếng máu của chính mình đang chảy trong huyết quản.

Còn có một chút cảm giác thực kỳ diệu, như có ai đó đang nói cái gì bên tai, nghe không được, nhưng có thể cảm giác được, chỉ là không hiểu ý tứ trong đó.

Hiện tại, Tiêu Hòa cảm thấy mình dường như đang ở trong một cái bọt khí khổng lồ, tựa hồ chỉ cần đâm thủng bọt khí này là nhận biết được ai đó nói gì bên tai, có thể khôi phục thính lực, lý giải hết thảy những thứ này.

Nhưng bọt khí này hiển nhiên vững chắc hơn nhiều so với tưởng tượng, vô luận giãy dụa như thế nào, bọt khí cũng không chịu lộ ra một kẽ hở.

Tiêu Hòa nheo mắt lại.

Đây là hiện tượng phổ biến khi linh hồn chui ra khỏi cơ thể sau khi chết sao? Hay căn bản hắn không chết, chỉ là bộ phận nào đó của thân thể xảy ra vấn đề?

Mê đắm nhìn lướt qua một vòng trên người kẻ trần như nhộng bên cạnh. Khỏi phải nói, cơ thể thằng nhóc này sau khi biến thân thật sự càng ngày càng mê người.

"Nè, cô gái, đừng có nhìn lén hăng say như vậy. Thằng nhóc này có người nuôi rồi biết chưa?"

"Còn nữa, cậu kia đồng tính luyến hay dị tính luyến thế hả? Nhìn một kẻ cùng giới trần truồng mà còn dùng ánh mắt háo sắc như vậy. Cẩn thận bị kiện tội quấy nhiễu tình dục đấy."

"Nè nè, nhìn cái gì hả? Nếu chưa chết thì cứu mau lên, chết rồi thì cũng đem ông đây đi hỏa táng. Đừng có tính chuyện lấy bộ phận nào trên người ông, trừ phi mấy người muốn thêm vài bệnh nhân ung thư nữa. Vẫn còn nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người chết bao giờ hả?"

"Khụ," Từ Nham Phi cảm giác mình hẳn là nên đi khám bác sĩ khoa tai mũi họng, đêm nay hắn hắng giọng không biết bao nhiêu lần rồi.

"Anh Tiêu, tôi nghĩ anh còn chưa có chết."

Đám người bác sĩ Lưu cũng dùng một loại ánh mắt thực quẫn bách nhìn người đang nằm trên bàn mổ. Nhất là vị hộ sĩ và bác sĩ trợ thủ bị chỉ điểm nào đó, quả thực quẫn đến tột cùng.

Tiêu Hòa nhíu mày, tại sao những người này lại nhìn mình bằng ánh mắt làm người khác nổi da gà như vậy?

Chẳng lẽ hắn thật sự không chết? Vừa rồi mấy câu kia cũng không phải nói ra trong trạng thái linh hồn? Bọn họ nghe được?

Tiêu Hòa chính là Tiêu Hòa, sau khi ý thức được chính mình hơn chín mươi phần trăm là còn sống, trên mặt mang theo nụ cười, tiếp theo dùng thái độ phi thường thản nhiên đối mặt với ánh mắt đâm người này.

"Các đồng chí, tôi cần nói cho các người biết một tin xấu, các người phẫu thuật thất bại, tai tôi hình như điếc rồi."

Giật giật cổ, dường như có chút tri giác. Hơi hơi quay đầu liền nhìn thấy một gã cảnh sát đứng bên cạnh bàn mổ, cũng không quản tại sao trong phòng giải phẫu lại có cảnh sát, ánh mắt Tiêu Hòa sáng lên, mừng rỡ.

"Ai nha, có cảnh sát ở đây, thật tốt quá. Tiểu Viêm, không cần trần truồng để lôi kéo làm quen đám người kia nữa, vị cảnh sát này chính là người làm chứng cho chúng ta, ngày mai chúng ta phải đi kiện bệnh viện này phá hỏng tai người ta, không tố cáo không được!"

"Vị bệnh nhân này, xin chú ý từ ngữ,... Bạn của anh xông vào đây. Việc tai anh bị điếc không có liên quan gì tới bệnh viện của chúng tôi cả." Lúc này tên bác sĩ trợ thủ bị Tiêu Hòa nói là dùng ánh mắt háo sắc nhìn Viêm Chuyên kia lên tiếng.

Bác sĩ Lưu thừa dịp mọi người không chú ý, đột nhiên cúi người ra sức rống to một tiếng vào tai Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên vươn tay đẩy bác sĩ Lưu lăn thành một đống.

Từ Nham Phi ngẩn ngơ, thấy Tiêu Hòa quả thật không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này mới tin tưởng đối phương thực sự bị điếc.

"Tiểu Trịnh, không cần nhiều lời." Bác sĩ Lưu bò lên, cởi bao tay ra, nói với Từ Nham Phi: "Vị cảnh sát này, mọi chuyện như thế nào cậu đều chứng kiến từ đầu đến cuối. Người bệnh nói tai điếc, nhưng trước đó chúng tôi đã kiểm tra, màng nhĩ cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nói cách khác, việc mất đi thính giác hẳn là do bệnh tình tạo thành. Bệnh viện chúng tôi cũng không phải là không cố gắng hết sức, chẳng qua là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân không phối hợp, chúng tôi cũng không còn biện pháp nào khác. Hiện tại người bệnh cố tình gây sự, thứ lỗi cho bệnh viện chúng tôi không thể tiếp đãi bệnh nhân như vậy nữa, xin mời các người tới quầy thu phí thanh toán, sau đó là có thể rời khỏi."

Từ Nham Phi cười khổ, bọn hắn cũng không có biện pháp. Vừa rồi vị bác sĩ Lưu này còn có trách nhiệm mà nói cần xác định hiện trạng thân thể Tiêu Hòa như vậy, bây giờ lại nhanh chóng đuổi người.

Tiêu Hòa ơi Tiêu Hòa, bởi vì một chút tiền viện phí, đáng giá sao?

Tiêu Hòa cảm thấy rất đáng giá. Tuy rằng không nghe được bác sĩ và cảnh sát đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt phản cảm và hy vọng bọn họ nhanh chóng biến mất của mấy vị bác sĩ kia.

Tốt lắm, tuy rằng không nhớ rõ tại sao mình lại bị đưa đến nơi này, nhưng vẫn còn nhớ trước khi hôn mê đã gặp phải chuyện gì. Hơn nữa Tiểu Viêm trần như nhộng đứng ở đây cũng khiến hắn cảm giác vô cùng không ổn. Tên gia khỏa này biến thân không bị người khác nhìn thấy chứ? Chẳng phải nó chạy ra ngoài rồi sao? Tại sao đã chạy về?

Không biết đối phương có nhận ra hay không? Nhìn vẻ mặt, hẳn là nhận ra.

Tròng mắt Tiêu Hòa chuyển chuyển, tên cảnh sát này hình như còn nợ hắn một món tiền thưởng thì phải?

Chờ Tiêu Hòa bị mang đến phòng bệnh bình thường thay quần áo bệnh nhân thì bên ngoài trời đã sáng.

"Thật là một đêm dài." Tiêu Hòa than thở một tiếng, xoay người nói với Từ Nham Phi đứng ở một bên:

"Từ cảnh quan, đã lâu không gặp. Lần này cám ơn nhiều."

"Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm mà." Từ Nham Phi xoa xoa mặt, mang theo chút mệt mỏi cười nói: "Tôi nghĩ các anh đã rời khỏi thành phố S, không ngờ lại mua nhà ở hoa viên Kim Bảo."

"Ha ha." Tiêu Hòa không biết hắn đang nói cái gì, chỉ cười cười.

Lúc này Từ Nham Phi mới nhớ ra đối phương đã không nghe được, nhất thời lộ ra vẻ mặt áy náy. Để che giấu phần xấu hổ này, thuận tiện lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho Tiêu Hòa.

"Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, gọi theo số này là có thể liên lạc với tôi." Từ Nham Phi đặc biệt chỉ chỉ số điện thoại di động của chính mình trên danh thiếp.

Tiêu Hòa nói lời cảm ơn, tiếp nhận danh thiếp, lập tức nhìn nhìn Tiểu Viêm chỉ buộc một chiếc áo khoác trắng bên hông, khó xử nói với Từ Nham Phi: "Từ cảnh quan, có thể giúp tôi một việc hay không? Trời cũng đã sáng rồi, nếu để cho cậu ta cứ như vậy đi ra ngoài..."

"A, tôi đi lấy bộ quần áo, các anh đợi ở đây nhé." Từ Nham Phi nói xong, lại ngượng ngùng cười, muốn dùng tay ra hiệu cũng không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ chỉ Viêm Chuyên, gật gật đầu đi ra ngoài.

Từ Nham Phi mới vừa rời khỏi, Tiêu Hòa lập tức thúc giục Tiểu Viêm.

"Đi đi đi, nhanh lên. Tìm cách lấy hai bộ quần áo, đừng quên giầy! Còn nữa đừng làm cho người ta chú ý. Tôi đợi ở cửa thang máy tầng ba."

Tiêu Hòa cảm giác tiếng nói chuyện của mình rất nhỏ, nhưng không biết thực ra nó khá lớn ── đặc thù của người tai điếc, âm lượng khống chế không được tốt lắm. May mắn trong phòng bệnh không có ai.

Viêm Chuyên nhìn hắn. Không để cho gã cảnh sát kia giúp chuẩn bị quần áo sao?

Tiêu lão đại trừng mắt: "Cậu bị ngốc à, muốn để cảnh sát theo dõi phải không? Tên gia khỏa đó vừa nhìn đã biết chẳng tốt đẹp gì, sau này không muốn an ổn nữa hả? Nhanh đi tìm quần áo đi! Đừng có quang mông chạy loạn khắp nơi, cẩn thận bị người ta bu lại xem giờ." Nói xong bàn tay còn rất lưu manh véo véo mông Tiểu Viêm.

Ánh mắt Viêm Chuyên chợt lóe, hận chết cái tên tiểu nhân vô sỉ thích khiêu khích lại không chịu phụ trách này.

"Còn đứng ngốc ra đó làm gì? Đợi người ta mời uống trà hả?"

Viêm Chuyên quay đầu rời đi. Lần sau nếu còn lo lắng cho người này, y khỏi cần ăn cơm ba ngày luôn!

Tiêu Hòa chạy ở phía sau hắc hắc cười gian. Từ cảnh quan a Từ cảnh quan, anh nợ tôi một khoản tiền thưởng, tôi để cho anh trả một khoản tiền thuốc men cũng không tính là quá đáng chứ? Đúng rồi, cái túi trong tay Tiểu Viêm là thứ gì vậy?

Lúc Viêm Chuyên tìm được quần áo trở về, Tiêu Hòa nhìn chiếc túi lớn xong cũng quên không hỏi. Sau khi rời khỏi bệnh viện Nhân Tâm, Tiêu Hòa còn kỳ quái Tiểu Viêm tại sao lại không hỏi chuyện tiền thuốc men, có điều Tiểu Viêm không mở miệng, hắn cũng vui vẻ cho qua, miễn bị Tiểu Viêm có tinh thần trọng nghĩa quái lạ tiếp tục kéo về bệnh viện.

Tiêu Hòa không biết Viêm Chuyên không hỏi tiền thuốc men, bởi vì y cho rằng mình đã trả tiền rồi.

Nếu Tiêu Hòa biết Viêm Chuyên dùng một viên kim cương để thanh toán tiền thuốc men lần này...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info