[ ĐN Diabolik lovers ] Ta Là Con Gái Của Karl Heinz ( Drop)
Chương 17
oOo
- " Em bị thương nặng quá "
Reiji lo lắng ép Victoria nằm sấp trên giường cởi sạch cả bộ váy màu xanh đã rách thấm máu, hắn ta không lưu tình cởi luôn cái yếm màu trắng vứng víu vứt xuống đất. Trên người nó giờ mặc mỗi một chiếc quần lót hồng có hình Doraemon phía sau
Reiji xấu hổ ho " khụ khụ " !!! Thật là không giống hắn thường ngày chút nào, ngày thường hắn rất nghiêm túc phép tắc cư xử là ưu tiên hàng đầu!!! Hắn không thích những mấy đứa em và người anh trai lười biếng tính khí cọc cằn coi thường phép tắc quy củ cả ngày chỉ ăn, ngủ, nghỉ chẳng đụng tay vào việc gì hơn nữa đến việc học hành cũng không xong!!! Vậy mà lúc này hắn ngang nhiên tùy tiện cởi sạch quần áo của Crush à không em gái chỉ chừa lại cái quần lót!!!!!
Hắn ta run run đắp chăn cho nó chỉ để lộ tấm lưng trần trụi bé nhỏ trắng trẻo nhưng đầy rẫy vết roi đỏ ửng. Cầm dụng cụ y tế trên tay hắn nhanh chóng trị thương băng bó cho nó, tay nghề hắn không tầm thường thoáng cái đã xong!!! Reiji thở dài ngồi xuống ghế bên giường thật may là cuối cùng cũng xong mà Victoria đã ngủ rồi nhưng môi cứ mím lại thì chứng tỏ nó đang rất đau!!! Mà đâu chỉ mình nó đau phía dưới quần hắn cũng đang rất đau a, hắn không ngờ chỉ nhìn thân thể trắng trẻo mềm mại còn đang phát triển kia ấy thế mà mình lại nổi phản ứng sinh lý với một đứa nhỏ còn chưa dậy thì nữa hơn nữa đây là em gái hắn a!!!!
Đúng là khốn kiếp, đáng chết, hắn thật ghê tởm mà!!! Reiji vò đầu mặt thì đỏ bừng nghiến răng trong đầu hồi tưởng lại cảnh mình vừa vô tình nhìn thấy bộ ngực nhỏ bé trắng trẻo đang phát triển, hạt đậu bé nhỏ hồng hào nhô lên nhìn rất đáng yêu muốn cắn một cái!!! Hắn ta bất giác chảy máu mũi đầu không ngừng lắc lắc tự nhủ phải trong sáng lên!!! Không nên tưởng tượng đồi bại hắn là thanh niên nghiêm túc nha!!!
Hắn còn là xử nam nhìn thấy con gái khoả thân chẳng trách nổi phản ứng sinh lý của đàn ông chắc chắn là thế!!!! Không nên nghĩ nhiều
- " Con làm gì ở đây "
Karl từ đâu xuất hiện mỉm cười vô tư làm như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra
- " Ông sao lại đánh con bé ra nông nỗi này!!! Thật tàn nhẫn nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà "
Reiji đẩy gọng kính bộ dạng ngại ngùng đáng yêu khi nãy biến mất thay vào đó là bộ dạng nghiêm túc giọng điệu tức giận khó chịu
- " Ta chỉ dạy dỗ con gái mình chút thôi. Con không có ý kiến chứ còn nữa ta đánh vậy là nhẹ còn hơn là trói nó vứt xuống hồ nước "
Karl mỉm cười giọng điệu đe dọa sắc bén như lưỡi kiếm khiến Reiji cứng họng
Đúng thế!!! Cách giáo dục con cái của cha hắn rất tàn nhẫn thời thơ ấu hắn từng bị cha mình đánh đòn như Victoria vì cãi lời ông ta!!! Có thể xem đây là hình phạt nhẹ nhất!!! Còn nặng nhất có lẽ là bị trói rồi ném xuống hồ và bị xích trong lồng cùng với một con hổ đói trên tay được phép cầm một con dao phòng thân nhưng tỷ lệ chết cao hơn cả sống!!! Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng lấy lại tinh thần ngay sau đó
- " Tôi không ý kiến!!! Chỉ là con bé bị thương nặng quá "
Reiji lo lắng nhìn Victoria
- " Đừng lo ta biết ma thuật trị thương nên sẽ chữa trị cho nó. Bây giờ không còn việc của con nữa mau đi đi "
Karl nhắm mắt trên môi cố nở nụ cười thân thiện nhưng trong thâm tâm hắn mong Reiji cút xéo đi cho rồi đừng làm phiền hắn và bé cưng của hắn
Reiji nghe thấy thì bối rối không thể đứng dậy. Nếu mà đứng dậy hắn biết dấu mặt ở đâu hơn nữa Karl mà biết hắn ta nổi phản ứng sinh lý với con gái của ông ta chắc ông ta " tặng " cho hắn ta nụ cười dịu dàng rồi tiễn hắn ta đi gặp mẹ hắn ta ngay và luôn, bên phía dưới hắn cứ cứng lên không chịu hạ xuống nãy giờ hắn ngồi vắt chéo chân cũng may Karl không phát hiện nên hắn đành dùng thuật dịch chuyển đi về phòng
Hiện giờ chỉ còn Karl và Victoria trong phòng. Karl mỉm cười leo lên giường đắp chân nhẹ nhàng ôm nó vào lồng ngực vạm vỡ vững chắc cả hai ôm nhau cùng ngủ
- " Ta xin lỗi vì đánh con chỉ là ta ghen tuông suy nghĩ linh tinh không ngờ lại gây ra cho con vết thương nặng thế này!!! Ta xin lỗi!!! Ngủ ngon con gái của ta '
Karl thì thầm vào tai nó giọng nói nam tính trầm lắng như tổng tài bá đạo dỗ dành phu nhân
----------------------------------
Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info