ZingTruyen.Asia

[ĐM]Nhập hí

Chương 80

ThaiDuongVo2


"Sao lại nghe như chuyện cổ tích thỏ trắng bé nhỏ? Thỏ mẹ dặn thỏ con không được tùy tiện mở cửa?"

"Đúng rồi." Trần Chi Mặc đứng dậy, xách chìa khóa trên bàn trà rời đi.

"Mặc ca, anh đi ngay? Mới vừa chạy nhanh hai giờ trước. . . . . ."

Trần Chi Mặc cười một cái, cúi đầu hôn lên môi của cậu, lúc tách ra đầu lưỡi câu trên môi cậu, "Chờ MTV quay xong anh sẽ trở lại, em tắm xong cái mông chờ anh đi."

Nhìn bóng lưng của hắn, Trần Mộc Ngôn cảm giác nơi bị đánh của mình càng đau hơn. . . . . .

Sau mấy ngày, Trần Chi Mặc thật toàn tâm dành gần một tháng chưa có trở về nhà trọ.

Bắt đầu một tuần, Trần Mộc Ngôn đắc chí, nghĩ mình có thể có một đoạn thời gian cuộc sống không bị Trần Chi Mặc lăn qua lăn lại.

Chẳng qua Trần Chi Mặc mỗi đêm đều gọi cho cậu, mỗi câu nói sau cùng đều là một câu "Tại sao em không nhớ anh?"

Trần Mộc Ngôn luôn lầm bầm hai câu cho qua.

Thời gian lâu dài, Trần Mộc Ngôn vắng vẻ đợi ở nhà trọ, nói không tịch mịch đó là mình an ủi. Thỉnh thoảng buổi tối nấu mì, nhớ tới Trần Chi Mặc nấu mì nấm hương, nuốt nước miếng một cái đóng nắp nồi lại.

Thói quen quả nhiên là thứ rất đáng sợ!

Lên mấy ngày khóa sau, có một ngày Trần Mộc Ngôn đang lái xe ra cửa trường, kết quả bị một chiếc xe thể thao chặn ngang.

Trong lòng cậu lộp bộp, Cao Chí Dương không có tới nhà trọ ngược lại tìm tới trường học.

"Làm gì?" Trần Mộc Ngôn nhô đầu ra hỏi.

Cao Chí Dương hướng hắn làm cái thủ thế, ý là để cho hắn lên xe.

Trần Mộc Ngôn trong đầu cũng không chứa đậu hủ, bị Cao Chí Dương tẩn một lần, nếu là thật mở cửa cho hắn, hắn lần nữa đột nhiên nổi điên muốn đồng quy vu tận cũng nói không chừng. Hơn nữa Trần Mộc Ngôn hết lần này tới lần khác không muốn nghe hắn, xe lui mấy thước, chuyển qua phương hướng khác tính toán đi vòng.

Ai biết Cao Chí Dương không thuận theo không buông tha, lại hướng phía trước chạy, vừa đúng khiến cho xe Trần Mộc Ngôn bị xe thể thao cùng ven đường chặn, không đường tiến lui.

Trần Mộc Ngôn xuống xe, đi tới cạnh cửa Cao Chí Dương, bất đắc dĩ nói: "Cao Phó tổng, ngươi có thể chớ giống như đứa trẻ không?"

Cao Chí Dương lạnh lùng nói: "Ta muốn cùng ngươi nói một chút."

"Được! Ta và ngươi nói, nhưng sau hôm nay, ngươi có chuyện gì phải đi tìm Trần Chi Mặc. Ta cũng không cùng ngươi đấu võ lực."

"Ta không thấy ngươi sợ ta như vậy?" Nói xong, xe lui về phía sau, tới cửa trường.

Hai người ở trong xe ngược lại không nói gì, mười mấy phút sau, bọn họ dừng ở trước quán bar.

Đây là một CLUB cao cấp, có thể đi vào dĩ nhiên đều là người thượng lưu.

Trần Mộc Ngôn nghi đối phương rốt cuộc muốn đem mình mang đến nơi này làm gì, bọn họ liền đi tới trước bàn bi-da.

Cao Chí Dương ngước cằm, phục vụ liền đem bàn bóng dọn xong, cây gậy được dâng lên.

Hắn đầu tiên đem gậy thục một phát,sau đó tựa ở bên cạnh bàn, "Ta cùng Trần Chi Mặc lần đầu tiên nói chuyện là ở trên sân thượng trường cao trung. Thật ra thì trước đó, ta cũng đã chú ý tới hắn."

Trần Mộc Ngôn không có trả lời, bởi vì cậu rất rõ ràng, Trần Chi Mặc cho dù không nói câu nào ngồi ở một góc, vẫn sẽ không tự chủ hấp dẫn lực chú ý của những người khác.

"Nhưng ta không nghĩ tới mình và hắn nói câu đầu tiên sau, hắn liền đem ta ấn trên mặt đất. Ta cho là hắn muốn khi dễ ta," Cao Chí Dương một phát thục vào lỗ, "Nhưng hắn chẳng qua là muốn ta khóc lên. . . . . . Hắn cười hỏi ta, giả dạng làm một cái gai, người khác không tới gần, mình cũng sẽ không đau đớn?"

Trần Mộc Ngôn gật đầu, đây quả thật giống lời Trần Chi Mặc sẽ nói.

"Hắn nói không sai, ta rất tùy hứng. Nhưng người chân chính làm ta tùy hứng, không phải là hắn sao?"

Không sai, Trần Chi Mặc ôn nhu làm cho người ta khó có thể rút ra, người được cưng chìu, dĩ nhiên là sẽ tùy hứng. Cao Chí Dương vốn là kiêu ngạo. . . . . .

Trần Mộc Ngôn chợt hiểu Cao Chí Dương tại sao ra nước ngoài cố ý không cùng Trần Chi Mặc liên lạc.

Bởi vì Cao Chí Dương cũng bất an, hắn cũng sẽ rất muốn xác định rốt cuộc lúc nào thì kiên nhẫn Trần Chi Mặc sẽ dùng hết.

Trần Mộc Ngôn mím môi. Đúng vậy . . . Không chỉ Anna, còn có Tô Văn Hi cũng từng nhắc nhở qua mình, nếu như Trần Chi Mặc không hề cưng chiều cậu nữa, cậu có chịu được không?

Lần thục tiếp theo, Cao Chí Dương không vào lỗ.

"Nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm sao?"

Trần Mộc Ngôn nhận lấy gậy, trước kia khi là Diệp Nhuận Dành giàu có lúc nhàn hạ chơi bi-da một chút, kỹ thuật cậu thật ra thì không kém. Cậu lưu loát thục liên tiếp mười mấy cái, phát cuối cùng một bóng sẩy tay.

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta cái vấn đề đó." Cao Chí Dương nhấc lên gậy, cuối cùng một phát vào lỗ.

"Tự ta làm." Trần Mộc Ngôn kéo khóe miệng, "Cái vấn đề này ta đã từng nghĩ tới vô số lần. Cao tiên sinh, ngươi từng nghĩ tự mình làm chưa?"

"Có ý gì?"

"Cao Chí Dương là một người thế nào, ta không biết. Nhưng ta biết Trần Mộc Ngôn là một người như thế nào. Trần Chi Mặc từ trước có bao nhiêu ghét ta, ta nghe nói qua nhưng đáng tiếc không nhớ rõ. Nhưng cho dù có một ngày Trần Chi Mặc không ở bên cạnh ta, ta sẽ cố gắng làm hắn trở về."

"Ngươi nói cũng rất dễ dàng."

Lúc này, một người khác đi vào bàn, "Cao Phó tổng, ta biết ngươi biết Trần Chi Mặc, không nghĩ tới ngươi ngay cả đệ đệ hắn đều biết a?"

Cao Chí Dương quay đầu lại cười một tiếng, "Sở Cận, nếu đã gặp, có muốn cùng ta chơi, nghe nói ngươi đánh rất tốt."

Sở Cận đi qua bên người Trần Mộc Ngôn, tiện tay cầm lên một cái gậy, "Được."

Kết quả Trần Mộc Ngôn liền bị gạt sang một bên, mặc dù chỉ là một trò chơi, nhưng lại mơ hồ sóng ngầm mãnh liệt.

Cao Chí Dương kỹ thuật không tệ, đáng tiếc có lúc nóng nảy, một khi sai lầm bị Sở Cận tìm được cơ hội sẽ làm đâu chắc đấy một đường thắng đến cuối.

"Sở Cận, ngươi hình như là người chế tác MTV lần này sao, cũng bề bộn nhiều việc đi, thế nào rảnh rỗi tới nơi này?"

"Ta cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi." Sở Cận nhìn về phía Trần Mộc Ngôn, "A đúng rồi, cậu ngày mai còn có lớp đi, muốn tôi đưa cậu về không?"

"Được, cám ơn Sở đại ca!" Trần Mộc Ngôn hiểu được sở cận đến chính là mang mình đi.

Nếu Trần Mộc Ngôn cũng nói nguyện ý cùng Sở Cận đi, Cao Chí Dương cũng không tiện ngăn trở.

Lúc rời đi, Trần Mộc Ngôn bị đối phương gọi lại.

"Ngươi cảm thấy nếu là ngươi còn có thể quay về chính ngươi sao?" Cao Chí Dương nghiêng thân một khắc kia, quả nhiên tựa như cọng rơm Trần Chi Mặc nói, thoạt nhìn kiêu ngạo mà cao ngất, cũng rất yếu ớt.

"Ta vẫn luôn là ta." Trần Mộc Ngôn hít một hơi, trong ánh mắt không rõ của Sở Cận cùng nhau rời đi.

Lên xe, Trần Mộc Ngôn trước hết cám ơn hắn đặc biệt tới giải vây, "Bất quá làm sao anh biết tôi ở trong CLUB?"

"Cậu đoán xem."

"Tôi thế nào đoán được?" Trần Mộc Ngôn tức giận nói.

"Ừ, Trần Chi Mặc gọi điện thoại cho tôi." Sở Cận nở nụ cười.

"Mặc ca gọi điện thoại bảo anh tới nơi này tìm tôi?"

"Này có cái gì ly kỳ, so với Cao Chí Dương Sở Cận tôi hệ số nguy hiểm vẫn là nhỏ hơn. Hắn cũng không thể gọi bảo vệ Trần gia tới, như vậy kích thích lòng tự ái Cao Chí Dương, hắn sẽ không ngừng cố gắng ."

Xe dừng ở nhà trọ, Trần Mộc Ngôn về đến nhà, nhớ tới mình bởi vì Cao Chí Dương mà ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Tìm mì ăn liền cùng trứng gà, tùy tiện nấu một nồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia