ZingTruyen.Info

[ĐM]Nhập hí

Chương 33

ThaiDuongVo2

Trần Mộc Ngôn còn chưa kịp phản ứng, bị nụ hôn này của Trần Chi Mặc làm cho luống cuống như có tình cảm gì bị đè nén quá lâu tiết ra, mà Trần Mộc Ngôn khó có thể dung nạp, cho nên nước trong hồ điên cuồng xốc lên tứ tán, nóng rực như sắp bốc hơi lên.

Trần Mộc Ngôn không cách nào hô hấp, cậu tự tay ấn lên bả vai Trần Chi Mặc, nhưng cái ôm của đối phương rất có lực, mang theo quyết tuyệt cố chấp, Trần Mộc Ngôn thậm chí cảm thấy được Trần Chi Mặc chính là muốn dùng loại này cùng mình chết chung ở nơi này.

Đôi môi cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi di động dịu xuống, cái loại sợ hãi sắp chết bị Trần Chi Mặc hôn bao vây lại, Trần Mộc Ngôn thậm chí quên mất phản kháng, không tự chủ được cùng Trần Chi Mặc hôn xuống, cho đến khi cậu chìm xuống đáy bể.

Đang lúc suy nghĩ Trần Mộc Ngôn trở nên hỗn độn, khí trong phổi từ từ cạn kiệt, Trần Chi Mặc ôm chặc cậu, hướng trên bờ mang cậu lên, thanh âm nước chảy vang lên bên tai, da thịt cùng không khí chạm nhau, Trần Mộc Ngôn rốt cục có thể lần nữa hô hấp.

Trần Chi Mặc lên bờ, kéo cậu lên theo.

Hai người nằm ở nơi đó, thở mạnh.

Lúc Trần Mộc Ngôn hô hấp rốt cục thông thuận lên, cậu tự tay sờ soạng nước đọng trên mặt, hồi tưởng lại hết thảy vừa rồi, cậu đột nhiên cảm giác được mình thật giống như vừa trải qua cái chết.

"Tiểu Ngôn. . . . . . Em không sao chứ?"Trần Chi Mặc thanh âm vang lên, gọi suy nghĩ cậu trở về.

"Trần Chi Mặc! Anh mới vừa rồi đang làm cái gì vậy!" Trần Mộc Ngôn rống lớn một câu, vừa muốn bò dậy, mới phát hiện chân của mình còn đang trong nước, thiếu chút nữa lần nữa rơi xuống, hoàn hảo Trần Chi Mặc một tay ôm lấy cậu.

Một cái chuyển tới, Trần Mộc Ngôn cằm nện vào ngực đối phương.

"Em cho rằng anh làm cái gì? Tự sát?" Trần Chi Mặc khẽ cười, trên mặt chưa khô nước làm hắn lộ ra vẻ cảm tính.

"Không phải là tự sát sao? Bằng không anh mặc áo sơ mi quần dài ngồi ở trong nước làm gì? Đừng nói em uống rượu say té xuống! Chu tỷ nói anh uống hai chai bia mà thôi!" Trần Mộc Ngôn bỗng dưng nhớ tới cái hôn dưới nước kia, trái tim đột nhiên đập mạnh, như mới vừa ngồi trên máy bay tốc hành trở lại nguyên điểm, "Còn có. . . . . . Anh . . . . . Anh hôn em làm gì!"

Hơn nữa ngay cả đầu lưỡi cũng đưa vào . . . . . .

Trần Chi Mặc bỗng nhiên ha ha nở nụ cười, nghiêng đầu, trên gương mặt ướt nước, lồng ngực bởi vì tiếng cười mà phập phồng.

"Anh có một cảnh diễn vai nam chính ngồi ở dưới đáy bể nghĩ tới nữ chính, anh ngày mai phải quay cảnh này rồi, cho nên lúc đi ngang qua bể bơi anh liền muốn xuống tới tìm xem cảm giác."

Trần Mộc Ngôn giọng điệu nói dấu ở trong lòng rốt cục phun ra.

Hoàn hảo Mặc ca không phải nghĩ quẩn. . . . .

"Cái kia. . . . . Vậy anh mới vừa rồi hôn em làm gì! Thiếu chút nữa ngộp chết em!" Trần Mộc Ngôn rống lên, khí thế không tệ nhưng mặt hồng tới cổ.

Trần Chi Mặc ngón trỏ lướt qua môi cậu, buồn cười nói: "Kỹ thuật hôn của anh rất tệ? Em mới vừa rồi không có cảm thấy động tâm sao?"

"Anh . . . . . Anh . . . . Anh là anh tôi! Lại là nam ! Tôi động lòng cái rắm! Thiếu chút nữa hù chết có được hay không!"

"Được rồi! Ai bảo em nhảy xuống cứu anh, còn một bộ dạng nghiêm trọng, thật giống như anh đối với em rất trọng yếu rất trọng yếu, cho dù em có chết cũng không hối hận." Trần Chi Mặc thanh âm đè thấp, ánh mắt rồi nhộn nhạo cùng dưới bể bơi giống nhau, phản chiếu trong mắt Trần Mộc Ngôn.

"Người nào gặp anh cái dạng kia cũng sẽ sợ cảm thấy không tốt! Hơn nữa anh là anh em. . . . . Anh cũng bởi vì em cứu anh nên anh liền hôn em, nếu người nhảy xuống nước là Vương đại ca, anh cũng sẽ hôn hắn nga!"

Hình ảnh Trần Chi Mặc cùng Vương Đại Hữu hôn nhau nhất thời hiện trong đầu cậu, cái loại cảm giác này giống như là ngồi ở nhà vệ sinh công cộng ăn ngỗng tương . . . . . Trần Mộc Ngôn cả người không khỏi nổi lên da gà.

"Bởi vì kịch bản, anh ngồi ở dưới đáy bể, sau đó nữ chính thậm chí không để ý trên người cô đeo cái máy chụp hình liền nhảy xuống nước, hai người ôm hôn ở chung một chỗ. Anh mới vừa rồi ngồi ở chỗ đó, em liền nhảy xuống. . . . . ."

Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, "Biên kịch trong đầu nghĩ cái gì vậy, những cô bé mười mấy tuổi lẽ sẽ cảm thấy lãng mạn, nhưng là quá không thực tế rồi! Ngồi ở trong nước nín thở lâu như vậy, mà còn có tâm tình hôn tiếp. . . . . ."

Trần Chi Mặc kéo cậu lại, "Đúng vậy, vừa bắt đầu anh cũng không hiểu được loại tâm tình này. Nhớ anh nói em không, nữ chính phim này là một nhiếp ảnh gia, du lịch khắp nơi trên thế giới, nam chính đối với cô ta tựa như phong cảnh đi ngang qua."

"Nam chính có phải hy vọng mình có thể trở thành điểm dừng chân của cô ?" Trần Mộc Ngôn đi theo sau Trần Chi Mặc hỏi.

"Có một ngày, hắn ngồi ở dưới đáy bể bơi nhớ lại hoàn cảnh mình cùng nữ chính lần đầu tiên gặp nhau. Một ít lần hắn bơi sông rơi xuống nước, nữ chính đang chụp hình nhảy đi xuống cứu hắn. Còn lần này hắn cùng với nữ chính kia chia tay xong, ngồi ở đáy nước. Hắn đối với mình nói, bọn họ gặp nhau chỉ là một lần trùng hợp, bởi vì nữ chính không thể nào lần nữa nhảy xuống cứu hắn." Trần Chi Mặc quay đầu lại, không khí cũng bị một ít mạt cười yếu ớt trêu chọc ra, "Nhưng nữ chính vẫn tìm đến hắn, một khắc kia nữ chính bơi hướng hắn . . . . . Hắn không buông tay cô ra nữa, nếu như cô không thể ở lại bên cạnh hắn, sẽ khiến hắn có thể vĩnh viễn ở cạnh cô dù cái chớp mắt cũng được."

Dù chỉ là nói tới nội dung phim êm tai mà thôi, Trần Mộc Ngôn cũng khó mà đè xuống tâm tình hướng tới tình cảm mà Trần Chi Mặc miêu tả.

"Như vậy cuối cùng?"

"Cuối cùng nữ chính rời đi."

"Cái gì! Em còn tưởng rằng người nữ kia lưu lại!"

Trần Chi Mặc ngăn Trần Mộc Ngôn, hai người ướt nhem ngượng ngùng trở về gian phòng.

"Đứa ngốc, trên thế giới này mọi chuyện hết thảy không phải đều tốt ."

Sau khi đến khu du lịch, hai người lần đầu tiên nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

Ngoài cửa sổ bóng đêm nồng đậm, Trần Mộc Ngôn gối lên cánh tay của mình nói: "Mặc ca, em nghe nói về chuyện Lục Mạt Nhiên."

Mặc dù không có nhìn đến vẻ mặt Trần Chi Mặc, Trần Mộc Ngôn có thể cảm giác được môi hắn cong lên.

"Để anh đoán xem là ai nói cho em? Em cũng không thích xem tạp chí giái trí. Có phải Đại Hữu không?"

"Là Vương đại ca."

"Vậy hắn hẳn là nói với em, không nên nhắc tới chuyện này, tránh cho anh nghĩ đến lại thương tâm."

"Nhưng Mặc ca đúng là đang thương tâm không phải sao? Kể từ khi có tin tức Lục Mạt Nhiên sắp kết hôn truyền ra, anh liền một bộ . . . . . Nói thế nào nhỉ. . . . .Bộ dạng u buồn, còn ngồi một chỗ ngẩn người. Mới vừa em nhìn thấy anh ngồi dưới bể nước, còn tưởng rằng anh uống nhiều nghĩ quẩn đó!"

Trần Chi Mặc cười ra tiếng, "Anh nào có yếu ớt như vậy. Bất quá em biết Lục Mạt Nhiên là muốn gả cho ai sao?"

"Ai vậy?"

"Tạp chí đều chỉ viết là một phú thương, xem ra người kia vẫn như trước rất biết khống chế truyền thông."

"Đừng thần bí như vậy, người là ai vậy?"Trần Mộc Ngôn mặc dù không thích Bát Quái, nhưng lại bị Trần Chi Mặc gây hứng thú.

"Trần Lạc, đừng nói với anh tên này em cũng quên mất là ai."

". . . . . . Là cha . . . . . Sao?"

Trần Lạc cha của bọn hắn, nhà kinh doanh bất động sản nổi danh, nhiều năm qua lưu luyến hoa tùng, hắn cưới vô số lần, nhưng mỗi một đoạn hôn nhân cũng không vượt qua một năm. Hắn đối với truyền thông không quan tâm, bởi vì hắn chẳng những hiếm khi tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, lúc xuất hiện ở nơi gặp gỡ thương nghiệp luôn là khiêm tốn hữu lễ, phong độ nhanh nhẹn.

Trần Mộc Ngôn vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Trần Chi Mặc nghe được tên cha.

"Đúng vậy, chính là vị phụ thân đại nhân của chúng ta."

Hắn không phải chỉ có mình Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn là con, hơn nữa cũng rất ít cùng hắn lui tới. Nguyên nhân tựa hồ là Trần Chi Mặc đối với thừa kế sản nghiệp của hắn không có hứng thú, mà Trần Mộc Ngôn trước lúc gặp tai nạn chính là ăn chơi trác táng, Trần Lạc trừ mỗi tháng gửi tiền vào tài khoản cho cậu, một chút quan tâm dư thừa cũng không có, thậm chí ở trong bệnh viện hắn cũng không có xuất hiện qua.

"Ông ta chẳng lẽ không biết Lục Mạt Nhiên đã từng là bạn gái của anh sao?" Nào có cha cưới bạn gái của con mình? Hắn cho dù không quan tâm bình luận giới truyền thông, chẳng lẽ ngay cả tâm tình con mình cũng không quan tâm sao?

"Ông ta dĩ nhiên biết, chỉ bất quá việc cha chúng ta muốn làm, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Điểm này anh cùng ông ta cũng là thật giống." Trần Chi Mặc trong thanh âm có một chút tự giễu.

"Ca -- anh mới không giống ông ấy! Anh cũng đâu có đi đoạt bạn gái của em!" Trần Mộc Ngôn dịch chuyển thân mình về phía bên cạnh giường.

"Nếu như anh nói là sẽ?" Trần Chi Mặc thân cũng chậm rãi di chuyển, nhìn về phía Trần Mộc Ngôn,"Nếu như anh nói anh yêu ai, cho dù ai cũng không quản nhất định phải có được thì sao đây?"

"Mặc ca. . . . ." Trần Mộc Ngôn nhăn lại lông mày, cậu mơ hồ cảm thấy hôm nay Trần Chi Mặc có loại cảm giác sắc bén, như tùy thời chuẩn bị cắt rách mình, đem những tình cảm bị gắt gao dằn xuống đáy lòng phóng ra.

"Anh không có ôn nhu như em nghĩ đâu, Tiểu Ngôn." Trần Chi Mặc thanh âm rất nhu hòa, nhưng lại rất trầm thấp, hắn cúi thấp đầu, sợi tóc trên trán rơi xuống, làm cho người ta nhìn không rõ, "Đáy lòng của anh có mãnh thú, muốn đấu đá lung tung, hủy diệt hết thảy thứ có thể, thậm chí một ngụm nuốt vào những thứ mình muốn anh đây cũng cảm thấy không đủ."

Chúng ta trong lòng mỗi người đều có một mãnh thú như vậy. Có người lựa chọn thả ra, có người lựa chọn giam giữ nó."

"Em biết có một ngày anh dùng cái chìa khóa mở cửa nhà Lục Mạt Nhiên, nhìn thấy cha của mình cùng Lục Mạt Nhiên trên ghế sa lon làm tình cảm giác là như thế nào không? Anh thật muốn giết Trần Lạc, ở trên người hắn đâm một ngàn đao một vạn đao."

Trần Mộc Ngôn ngẩn ra, "Anh cùng Lục Mạt Nhiên chia tay không phải bởi vì cô ấy chịu không được áp lực từ fans?"

Trần Chi Mặc cười nhạo một cái, "Đây chính là chỗ lợi hại nhất của nữ diễn viên, cô ta có thể thương tổn em sau, để cho người toàn bộ thế giới cho là cô ta vì em mà khó có thể chịu đựng."

"Như vậy cha đâu? Ông ta không nói gì?"

"Ông ta sao? Đem tây trang mặc xong, đi qua bên cạnh anh, thấm thía nói với anh ‘ta tin tưởng đây không phải là nữ nhân ngươi muốn lựa chọn kết hôn’." Trần Chi Mặc nói chuyện, trong thanh âm là nụ cười mang theo bất đắc dĩ

Mà Trần Mộc Ngôn không khỏi nắm chặc tay, trong lòng cảm giác đè ép một khối tảng đá lớn, làm sao cũng không thở nổi.

"Chúng ta là người Trần gia, cho nên mấy ngày nữa sợ rằng còn phải đi tham gia cái hôn lễ kia."

"Dù sao ông ta cũng kết hôn quá nhiều lần rồi, có đi hay không cũng vậy! Nếu như là tiệc rượu ông ta ly hôn, có lẽ anh còn trở về ủng hộ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info