ZingTruyen.Info

[ĐM]Nhập hí

Chương 26

ThaiDuongVo2

“Thật sự xin lỗi, Sở tiên sinh, tôi không nghĩ tới. . . . . .” Ellen ý bảo hộ vệ đi qua đem Trần Mộc Ngôn đỡ lên.

Sở Cận khẽ mỉm cười, đi tới trước mặt Triệu ca, một tay ôm qua Trần Mộc Ngôn, một tay khác kéo cổ áo Triệu ca, “Ngươi– còn dám đụng cậu ta?”

Triệu ca còn chưa kịp phản ứng, đầu của mình đã bị đối phương xách lên đâm vào đèn đường một bên .

“Thu thập bọn họ.” Sở Cận nhàn nhạt nói một câu, Triệu ca đang ôm đầu dựa vào đèn đường ngồi xuống, mà mấy hộ vệ đã hướng bọn họ đi tới.

“Vị tiên sinh này!” Nhận được tự do Đinh San San chạy đến trước mặt Sở Cận, “Mộc Ngôn cậu ấy. . . . . .”

“Cô là bằng hữu Mộc Ngôn sao?” Sở Cận trong tươi cười có một cổ khí chất phong lưu , “Tôi cùng Trần Chi Mặc quen biết, cô yên tâm tôi sẽ không làm gì đệ đệ bảo bối của hắn.”

Đinh San San vẫn là một bộ dạng rất lo lắng.

“Ellen, ngươi đưa vị tiểu thư này về nhà.”

“Như vậy còn Mộc Ngôn? Anh muốn dẫn cậu ấy đi đâu?”

“Tôi còn có thể dẫn cậu ấy đi đâu? Đương nhiên là bệnh viện rồi.” Sở Cận buồn cười lắc đầu, đem Trần Mộc Trần Mộc dìu vào trong xe, sau đó nghênh ngang rời đi.

Xe chạy trong một mảnh bóng đêm, mà Trần Mộc Ngôn cúi thấp đầu, không ngừng nói mê sảng.

“Đừng đụng vào tôi . . . . . Đừng đụng vào tôi . . . . .”

Sở Cận hít một hơi, “Cậu bây giờ không nên lo lắng là ai đụng cậu, mà là bọn họ cho cậu dùng thuốc gì !”

“Nhức đầu. . . . . . Mặc ca. . . . . Em khó chịu. . . . . .”

Sở Cận ngón tay nắm tay lái run rẩy, thanh âm hơi tự giễu nói: “Xem ra Trần Chi Mặc nuôi dưỡng cậu rất thành công, lúc nào nơi nào cũng có thể nghĩ tới hắn. Phải biết rằng lần này nếu không phải trùng hợp gặp tôi, Trần Chi Mặc cũng không có biện pháp cứu cậu! ”

Đến bệnh viện, Sở Cận cõng Trần Mộc Ngôn khám gấp.

Nghe được bác sĩ chẩn đoán nói Trần Mộc Ngôn chẳng qua bị thuốc mê làm cho người mất đi năng lực hành động, Sở Cận này mới án lấy mi tâm thở phào nhẹ nhỏm. Bác sĩ truyền dịch cho cậu ta, hơn nữa giữ lại bệnh viện quan sát một đêm. Mà Sở Cận thì quyết định chờ ở trong phòng bệnh phụng bồi cậu.

Trần Mộc Ngôn nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt cũng không có như mới vừa rồi nhăn nhíu.

Sở Cận đứng ở bên giường, ngón trỏ điểm nhẹ trên đầu lông mày cậu, sau đó dọc theo đường cong đi tới đuôi lông mày. Hắn chậm rãi nghiêng hạ thân, mềm nhẹ ngậm lên môi Trần Mộc Ngôn.

Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mộc Ngôn vang lên, dãy số biểu hiện không phải trong nước.

Sở Cận cầm lấy khóe miệng cười, tiếp cú điện thoại kia.

“A, Trần Chi Mặc.”

“Sở Cận. Ngươi cùng Tiểu Ngôn ở chung một chỗ?”

“Aha, thật khó cho ngươi có thể thoáng cái đã nghe ra thanh âm của ta.” Ngón tay Sở Cận xẹt qua thái dương Trần Mộc Ngôn, ngón tay trên đầu mũi cậu chuyển chuyển.

“Tiểu Ngôn đâu? Ngươi để cho cậu ấy nghe điện thoại.”

“Nga, xin lỗi, cậu ấy hiện tại không nhúc nhích được .”

“Ngươi đối với cậu ấy làm cái gì.”

Những lời này rất ngắn gọn, nhưng Sở Cận thoáng chốc cảm giác được khí áp trầm xuống, bên tai một trận lạnh như băng, “Không phải là ta làm gì cậu ấy, mà là ngươi dạy cậu ấy thế nào.”

“Dạy cái gì?”

Sở Cận chưa từng nghe qua thanh âm tức giận của Trần Chi Mặc, hắn vĩnh viễn luôn mang theo mặt nạ tươi cười ôn nhu nam tử.

“Dạy cậu ta nên rời đi quầy rượu, không nên uống thứ không thể uống ở trước mặt mình.”

“Cậu ấy rốt cuộc làm sao?”

“Cậu ta ở trong quầy rượu bị thuốc mê. Ta vừa lúc gặp phải, cho nên đưa cậu ta tới bệnh viện.”

“Bệnh biện nào?”

“Bệnh viện Thành phố Đệ Tam. Ta nhớ được ngươi hình như còn đang ở New Zealand chụp cái . . . . . .” Sở Cận lời còn chưa nói hết, bên kia đã dập máy.

Hắn ngó chừng màn hình điện thoại di động nhíu nhíu mày, ”Tốt, cho ta xem ngươi có phải thật coi Trần Mộc Ngôn là bảo bối hay không.”

Trần Mộc Ngôn trời sắp sáng mới khôi phục ý thức.

Đầu của cậu như cũ mê mang, mở mắt, tiêu cự có chút không rõ.

“Tôi. . . . . Ở đâu. . . . . .”

Sở Cận ngồi ở một bên tỉnh lại, “Trong bệnh viện.”

Trần Mộc Ngôn có thể thấy rõ đồ vật, chậm rãi nghiêng mặt qua, chống lại hai mắt tràn đầy quan tâm của Sở Cận.

“Sở tiên sinh. . . . . .”

“Tôi gặp tai nạn cậu đưa tôi đến bệnh viện, cậu bị bỏ thuốc tôi đưa cậu tới bệnh viện, cái này chúng ta coi như là huề nhau.” Sở Cận khẽ mỉm cười, “Có còn nơi nào không thoải mái không?”

“Đầu choáng váng. . . . . .”

“Đó là đương nhiên, rượu hòa với thuốc mê, cậu có thể không bất tỉnh sao? Có lẽ nên đốt cao hương may mắn là bọn chúng không bỏ huyễn tề *vào.”

(*): một loại thuốc sinh ra ảo giác, mình cũng chưa bik là gì =]]~

“Tôi bị bỏ thuốc sao. . . . .” Trần Mộc Ngôn đưa tay che kín hai mắt của mình, cố gắng làm rõ ý nghĩ, “Đinh San San đâu? Cô ấy thế nào!”

“Đinh San San?” Sở Cận nhíu một chút lông mày, “Là cái cô tiểu thư đẩy mạnh tiêu thụ bia kia sao?”

“Cô ấy là bạn học của tôi. . . . . .”

“Cô ta không có chuyện gì, tôi đã tìm người đưa cô ta về.”

“Vậy thì tốt. . . . . . Cám ơn anh. . . . .” Trần Mộc Ngôn thở phào nhẹ nhỏm.

Sở Cận có chút buồn cười, “Tôi cứu cậu, mà cậu không cám ơn tôi. Trái lại tôi đem bạn học cậu về thì cậu lại đối tôi cảm ơn à.”

Trần Mộc Ngôn bắt tay Sở Cận, “Tôi hiện tại trịnh trọng cảm tạ anh.”

“Một lát muốn ăn chút gì không ?”Sở Cận nhẹ giọng hỏi.

“Tôi không có khẩu vị, tôi muốn nằm ở đây .”

“Nga, tôi muốn nói cho cậu biết một tin, cậu sợ rằng càng không có khẩu vị.”

“Cái gì?”

“Trần Chi Mặc đã biết chuyện của cậu, nghe khẩu khí hắn, có thể cả đêm ngồi máy bay tới đây cũng có thể.”

“Cái gì –” Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa từ trên giường ngồi dậy, trên mặt lộ ra vẻ mặt sắp khóc, ”Anh. . . . . Anh ấy biết rồi?”

Sở Cận vẻ mặt nhìn có chút hả hê,tay chọc túi quần nói: “Ừm. Bất quá hắn luôn luôn đối đãi người ôn nhu, nên chắc sẽ đối với cậu như vậy.”

Trần Mộc Ngôn thật sâu hít một hơi, cậu đột nhiên cảm giác được mình tựa như ngồi ở trên tòa án, Trần Chi Mặc chính là phán quyết cuối cùng.

Sở Cận cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở một bên dù bận vẫn ung dung nhìn vẻ mặt cậu ngưng trọng.

“Anh sao lại nói cho anh ấy biết a. . . . . . Tùy tiện thêu dệt lý do là được mà . . . . .”

“Anh của cậu biết được tôi bắt điện thoại, hắn cũng mặc kệ cậu là bị hôn mê hay là bất tỉnh, cũng sẽ gấp gáp trở về.” Sở Cận cố ý ngả ngớn trát trát cằm cậu một cái, ”Bởi vì ở trong lòng hắn tôi không có hình ảnh gì tốt.”

“Vậy anh vì sao lại tùy tiện tiếp điện thoại tôi, bất kể nó là ý tốt . . . . .”

Sở Cận cười ra tiếng, “Nếu như tôi không tiếp, anh của cậu sẽ vẫn càng không ngừng gọi, gọi tới cậu không bắt máy sau đó hắn lập tức ngồi phi cơ trở về, có cái gì khác nhau sao?”

Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại: “Tôi đói bụng, tôi muốn ăn gì đó.”

“Cậu không phải nói cậu không đói sao?”

“Anh chưa từng nghe qua trước lúc thượng hình cũng là để cho phạm nhân ăn no đấy sao?”

Sở Cận ra ngoài mua thức ăn, Trần Mộc Ngôn gọi cho Đinh San San

“Mộc Ngôn? Là cậu . . . . Tôi lo cậu cả đêm không biết Sở tiên sinh kia có dẫn cậu đến bệnh viện không, cậu bây giờ thế nào?”

“Tôi xác thực đang ở bệnh viện, hiện tại hoàn hảo, tiết học hôm nay cũng không đi được rồi, cậu có thể đi giáo vụ xin phép cho tôi không? Giấy xin phép nghỉ chờ tôi về trường đưa sau.”

“Được . . . . . Cái kia Mộc Ngôn . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

“Biết xin lỗi là tốt rồi, cậu đã đáp ứng chuyện của tôi thì phải nhớ được.”

“Được, lần này tôi cẩn thận suy nghĩ, cậu không sai, thay vì đi ra ngoài kiếm số tiền này không bằng hướng cậu vay tiền học đại học xong có cơ hội đến bệnh viện chính quy mà làm. Cái loại lòng tự ái vô dụng này chỉ liên lụy đến bằng hữu.”

“Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Nói tóm lại, chúng ta cùng nhau cố gắng chuẩn bị thực tập.”

Hơn tám giờ tối, Trần Mộc Ngôn đang cùng Sở Cận mắt to trừng mắt nhỏ, Sở Cận bỗng nhiên mở miệng, “Tới.”

“Tới cái gì?”

“Anh của cậu.”

Theo hai chữ này, cửa phòng bệnh bị mở ra, Trần Chi Mặc đi đến.

“Tiểu Ngôn. . . . . .”

“Mặc . . . . . . Ca. . . . . .” Trần Mộc Ngôn ngồi dậy, nuốt một ngụm nước bọt.

“Hiện tại thế nào?” Trần Chi Mặc ngồi bên cạnh cậu, Trần Mộc Ngôn có thể nhìn thấy quầng thâm ngay mắt hắn, xem ra hắn gần đây mệt chết đi, nhưng vừa nghe đến tin tức Trần Mộc Ngôn liền trước tiên gấp gáp trở về.

“Em không sao, ” Trần Mộc Ngôn nhìn bộ dạng hắn lo lắng, trong lòng nhất thời đau lòng, ”Ngủ một chút hiện tại là tốt hơn nhiều!”

“Khá là tốt rồi.” Trần Chi Mặc xoay người đối Sở Cận nói, “Cám ơn ngươi kịp thời cứu hắn.”

“Không khách khí.” Sở Cận trực tiếp đi về phía cửa, dừng lại hướng Trần Mộc Ngôn làm một tư thế cắt yết hầu, sau đó khẽ cười rời đi.

Trần Mộc Ngôn run lên, nhìn lại hướng Trần Chi Mặc, tất cả nụ cười của đối phương trong khoảnh khắc biến mất.

Trần Chi Mặc đưa lưng về phía cậu ngồi ở bên giường, “Em đi đâu bị người ta thuốc?”

“Pub.” Trần Mộc Ngôn mân môi.

“Anh nghĩ em sẽ không hề đến loại địa phương đó nữa.”Trần Chi Mặc thanh âm rất nhẹ, nhưng có thể nghe ra thất vọng trong đó.

“Em không phải đi uống rượu, chỉ là bạn học của em gặp chút phiền phức, cho nên em đi giúp cô ấy thôi!” Trần Mộc Ngôn vội vàng giải thích, chẳng biết tại sao, cậu không muốn Trần Chi Mặc đối với mình thất vọng.

Trần Chi Mặc như cũ không quay đầu lại, ngón tay ở bên mép giường nhẹ nhàng gõ, mỗi một cái đều va vào lòng Trần Mộc Ngôn. Một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Bác sĩ nói sao?”

“Họ nói em không có chuyện gì rồi, tùy thời có thể xuất viện. . . . . .”

“Được rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện.” Trần Chi Mặc đứng dậy đi về phía cửa, “Bất kể như thế nào, em không có chuyện gì là tốt rồi.”

Ngồi trên tay lái, Trần Chi Mặc như cũ nhìn về phía trước, Trần Mộc Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Cho đến khi tới phòng khách, Trần Chi Mặc cũng tựa hồ không có ý định quay đầu lại liếc cậu một cái.

Trần Mộc Ngôn cũng không chịu được loại áp khí này nên nói chuyện.

“Trần Chi Mặc, nếu như anh cảm thấy nơi nào khó chịu cứ việc nói thẳng là được. Em đã nói em đi PUB không phải để uống rượu cũng không cùng người nào lêu lổng, bị bỏ thuốc em cũng rất xui xẻo!”

Những lời này cơ hồ là rống ra.

Cậu rống xong ngây ngẩn cả người, chỉ sợ Trần Chi Mặc càng không muốn để ý đến cậu.

Chợt nhớ tới Tô Văn Hi nói câu kia: “Nếu có một ngày Trần Chi Mặc không hề quan tâm cậu nữa thì làm sao?”

Nếu như không hề quan tâm nữa, mình đây cũng chỉ có thể tự quan tâm mình.

Dù sao tất cả ôn nhu của Trần Chi Mặc cũng là thuộc về Trần Mộc Ngôn, mà không phải là Diệp Nhuận Hành.

Trong phòng một mảnh yên lặng, Trần Mộc Ngôn hấp khẩu khí kìm nén ở đó.

Bỗng nhiên, bả vai Trần Chi Mặc run lên, ”Nhìn chưa ra anh không để ý em, em đả kích lớn như vậy. . . . . .”

Trần Mộc Ngôn trong nháy mắt hiểu ra dọc đường đi Trần Chi Mặc lạnh nhạt là “Diễn trò”, cậu nổi trận lôi đình vọt tới lưng đối phương: ”Nga! Nhìn em khổ sở anh rất thoải mái nhỉ !”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info