ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN] Tiên sinh, quỷ của anh biến mất rồi

Chương 49: Hồn người thân mèo

may947___

Ngoại trừ Cố Duy Sanh và Lão Bạch, không ai biết lời Giang Yên nói rốt cuộc là có ý gì.

Lão Bạch nằm trong lòng Cố Duy Sanh cứng đờ cả người, đôi mắt mèo màu vàng không dám tin nhìn chằm chằm Giang Yên trước mặt nó.

"Cơ thể Lão Bạch?" Phương Mộc là người đầu tiên bày tỏ không hiểu gì, anh chỉ chỉ con mèo đen trong ngực Cố Duy Sanh, "Nó không phải đang ngon lành ở đây sao?"

Mặc dù biết con mèo đen Lão Bạch này tám phần mười cũng là tồn tại siêu nhiên giống như tổ tông nhà anh. Nhưng là con sen thứ hai của quàng thượng Bạch, Phương Mộc thề, cơ thể của nó hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.

Lông mèo mướt mượt, sờ rất ấm áp, ngoại trừ hình thể hơi bồng bềnh một chút, thì Phương Mộc không tìm thấy bất kỳ điểm bất thường nào trên người nó.

Ngược lại là Lâu Tiêu đang ngắm nghía cốc giấy không nói lời nào lại đoán được bí ẩn trong đó: "Nó là người?"

"Người?!" Phương Mộc đang nghiêm túc quan sát Lão Bạch thì giật mình, "Anh Lâu đừng đùa."

Nghệ sĩ nhà mình là quỷ tiên gì đó cũng đủ khiến thế giới quan của Phương Mộc sụp đổ một lần, nếu lại nói cho anh biết sủng vật của quỷ tiên là mèo yêu, Phương Mộc cảm thấy, anh có thể nói bái bai với thế giới bình thường này rồi.

"Hồn người thân mèo," Cố Duy Sanh dùng lời đánh giá Vân Hành đã từng nói, giải thích ngắn gọn một câu, y nhìn Giang Yên với ánh mắt sắc bén, "Rốt cuộc em có mục đích gì?"

Y có thể tha thứ việc đối phương trong lúc vô tình theo dõi quá khứ của mình, nhưng y không thể chấp nhận việc đối phương bởi vì vậy mà can thiệp vào hành động của y.

Nể mặt đối phương là fan của mình, Cố Duy Sanh không dùng vũ lực với Giang Yên, nhưng y đột nhiên lại lạnh mặt khiến Giang Yên sợ hết hồn.

"Em không có mục đích gì cả," Giang Yên cắn cắn môi, "Chẳng qua là, em cảm thấy Lão Bạch rất muốn trở về là chính mình mà thôi."

Biểu tình Cố Duy Sanh không thay đổi: "Nếu đã nhìn thấy quá khứ, em nên biết điều đó không thể xảy ra."

Cơ thể Lão Bạch đã bị hủy bên trong lăng mộ, đây là sự thật Cố Duy Sanh đã tận mắt nhìn thấy, nếu không năm đó y cũng sẽ không mang theo Lão Bạch hình mèo rời khỏi lăng mộ.

"Người trong cuộc mơ hồ." Biết những lời mình nói trong mắt anh Sanh rất nực cười, Giang Yên nắm chặt tay, cố gắng để mình bình tĩnh lại, "Em ở trong giấc mơ là người đứng xem dưới góc nhìn của Thượng Đế, nên em biết rất nhiều chuyện anh Sanh không biết."

"Cơ thể Lão Bạch quả thật đã rơi vào bẫy, nhưng trong lúc vỡ nát chỉ có quan tài chứa nó mà thôi, cơ thể kia không bị chút tổn thương nào."

Cố Duy Sanh cười lạnh: "Vạn luồng sấm sét cùng đánh xuống, chung quanh là bùa chú Trấn Hồn, dưới đất là cọc nhọn và thủy ngân, bây giờ em lại nói với tôi là nó không bị chút tổn thương nào?"

Tuy năm đó chưa tu được thực thể, nhưng y cũng không sợ những cạm bẫy dùng để đối phó với con người. Vị được chôn cất trong lăng mộ chính là một vị hoàng đế luôn tìm kiếm con đường tầm tiên vấn đạo, trong lăng mộ của đối phương sao lại chỉ có cơ quan nhằm vào người phàm?

Nếu không phải năm đó thực lực không đủ, y cũng sẽ không trơ mắt nhìn quan tài chứa cơ thể Lão Bạch bị cơ quan lật xuống lòng đất.

"Nhưng sự thật chính là như vậy," Giang Yên nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ lại tình cảnh trong mơ, "Ban đầu quan tài kia tự động vỡ ra, nhưng những mũi tên kia lại tránh vị trí cơ thể Lão Bạch, hơn nữa trong lòng đất đã có một quan tài không nắp chờ ngay phía dưới cơ quan."

Chỉ cần nhân vật chính trong giấc mơ vẫn còn ở hiện trường, cô có thể tùy ý quan sát hoàn cảnh lúc đó, Giang Yên không chỉ mơ thấy Cố Duy Sanh một lần, cho nên cô khẳng định, cô tuyệt đối không nhìn lầm.

"Ý em là cơ thể Lão Bạch hiện đang ở trong quan tài bên dưới lăng mộ?" Cố Duy Sanh nhíu mày, không nói tới cơ quan này vận hành có độ khó cao tới đâu, chỉ nói riêng từ độ cao như vậy ngã vào quan tài, cơ thể Lão Bạch sẽ rất khó bảo tồn nguyên vẹn.

"Đúng vậy." Giang Yên gật đầu, còn Lão Bạch vẫn luôn ngây người cũng ngoắc ngoắc quần áo Cố Duy Sanh.

[Có thể.] Giọng Lão Bạch không còn hoạt bát như trước, mơ hồ có thể nghe ra một chút vô lực và uể oải, [Người đó sẽ không để người khác tiếp xúc với em, cũng sẽ không vì thế mà huỷ hoại em.]

Mấy người trong phòng đều biết Lão Bạch đã từng là con người, vậy nên Cố Duy Sanh cũng không dùng tiếng tim đập để nói chuyện nữa: "Nhưng năm đó, em nói em không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của nguyên thân."

Năm đó Cố Duy Sanh men theo tiếng mèo kêu tiến vào lăng mộ, sau đó nhìn thấy Lão Bạch đang bám vào cơ thể mèo đen, đối phương vừa kêu meo meo vừa khoa tay múa chân với y, đại thể muốn nói là nguyện dùng vàng bạc châu báu trong mật thất lăng mộ làm thù lao, nhờ y hỗ trợ tìm cơ thể.

Linh hồn con người bám vào cơ thể động vật không thể nói chuyện, nhưng nếu rời khỏi cơ thể mèo đen, với thực lực của Lão Bạch, có thể sẽ bị bùa chú trong lăng mộ trấn áp vĩnh viễn không thể rời đi.

Cố Duy Sanh không cần tiền tài, nhưng y lại có hứng thú với con mèo đen rõ ràng có thể trốn thoát nhưng vẫn luôn canh giữ bên trong lăng mộ này.

Rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm mới có thể khiến đối phương đưa ra quyết định như vậy.

Làm người... Thật sự có tốt như vậy không?

Đúng lúc Cố Duy Sanh đã chán việc tu luyện, nên y nhận lời con mèo đen mà không cần nó phải trả giá, một quỷ một mèo giằng co bên trong lăng mộ hoàng đế ba ngày ba đêm, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Cũng sau khi nhìn thấy những cơ quan hạ một đòn trí mạng xuống cơ thể mình, ánh sáng trong mắt con mèo đen mới nhanh chóng xám xịt.

Cố Duy Sanh không biết đối phương nghĩ gì trong khoảnh khắc đó, y chỉ biết trong mấy trăm năm sau, con mèo đen được y mang ra khỏi lăng mộ đặt tên là Lão Bạch, không bao giờ nhắc tới một câu trở về làm người nữa.

"Làm người thì có gì tốt?"

Lão Bạch thường hỏi như vậy khi Cố Duy Sanh xuống núi nhập thế, ánh mắt nó ghét bỏ, như thể từ lâu đã quên mất chính mình đã từng là một con người.

Thời gian trôi qua cực nhanh, dần dần, Cố Duy Sanh cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng bây giờ có vẻ như, y cũng không thật sự hiểu được những suy nghĩ của Lão Bạch.

[Em không biết.] Lão Bạch thở dài, nó cứ tưởng nó đã sớm buông bỏ tất cả mọi thứ khi còn là con người, nhưng khi nó bất thình lình nghe thấy "cơ thể vẫn còn", những chấp niệm bị nó đè nén trong đáy lòng lập tức mọc lên như cỏ mùa xuân.

Mạng nó chưa đến lúc chết nhưng lại bị cưỡng ép phải vào quan tài. Miễn là nó có thể tìm thấy cơ thể, nó sẽ có hy vọng làm người một lần nữa.

"Em muốn đi." Cố Duy Sanh khẳng định, còn không chờ Lão Bạch nói tiếp, y đã nói tiếp, "Vậy chúng ta đi."

"Nhạn Sơn chính là Yến Sơn?" Cố Duy Sanh chỉ vào bức tranh sơn thuỷ trên bìa kịch bản, "Tốt nhất em không nên gạt tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho em."

"Cho dù em là fan của tôi cũng không được."

Nghe nói như thế, Giang Yên vốn đang căng thẳng với cả oan ức bỗng "phụt" cười, như nghe được chuyện nào đó rất buồn cười.

Quả nhiên, anh Sanh nhà các cô rất mềm lòng, uy hiếp người khác mà cũng đáng yêu như vậy.

"Tuy không biết tại sao lại đổi tên, nhưng em chắc chắn là cùng một ngọn núi," Giang Yên đã từng đi tới Nhạn Sơn, nếu không cô cũng sẽ không khăng khăng chọn địa điểm quay phim cuối cùng là ở Nhạn Sơn, "Nếu anh Sanh không yên tâm, em có thể đi cùng các anh."

"Nếu bàn về sự hiểu biết về cấu trúc lăng mộ, em e rằng trên thế giới này không ai có thể hiểu rõ hơn em."

—— Cảnh tượng khắc sâu trong đầu thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, cho dù cô muốn quên cũng không quên được.

Dẫn theo một nhân loại xuống mộ thực sự quá nguy hiểm, nhưng dẫn theo Giang Yên lại giúp chuyến đi này của bọn họ thoải mái hơn rất nhiều, đang lúc Cố Duy Sanh cân nhắc đối sách trong lòng, y lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt u oán.

Gượm đã nào, u oán?

Cố Duy Sanh nhìn về hướng ánh mắt kia, đúng lúc bắt gặp biểu tình tủi thân của vị thiên sư nào đó.

"Em đã nói sẽ đi cùng tôi đến Vạn Phật Tự," Lâu Tiêu chọc chọc móng vuốt nhỏ của Lão Bạch, "Nhưng bây giờ em chỉ lo cho con mèo này."

Lâu Tiêu bày ra vẻ mặt tủi thân, trong đôi mắt lại nghiêm túc, nhìn trên mặt Giang Yên viết một chuỗi "yooooooo", Cố Duy Sanh sao còn có thể không hiểu dụng ý của Lâu Tiêu.

Lại là tuyên bố chủ quyền, Cố Duy Sanh bất đắc dĩ vỗ vỗ tay đối phương, rốt cuộc tiểu thiên sư không có cảm giác an toàn đến mức nào chứ?

Tâm tình Lão Bạch bây giờ rất phức tạp, một chút cũng không muốn cùng Lâu Tiêu "tranh sủng", nó trở mình quay lưng vào Lâu Tiêu, đơn phương ra hiệu hôm nay đình chiến.

"Ngày mai đúng không." Có người ngoài ở đây, Cố Duy Sanh chỉ cong cong mắt nhìn Lâu Tiêu, "Tôi nhớ kỹ mà."

Rõ ràng hai người chỉ nói vài câu bình thường, nhưng trong văn phòng lại như có một loại tình cảm đang lặng lẽ chảy xuôi, Giang Yên biết rõ mình không nên làm bóng đèn nên đè nén ý muốn nhìn xem, quan tâm chuẩn bị rời đi.

—— Còn chuyện xin ký tên, chụp ảnh chung hay ôm ấp gì đó, thôi thì chờ lần sau Lâu tiên sinh không có ở đây thì nhắc lại vậy.

Tuy không biết trong lời Giang Yên nói có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng Cố Duy Sanh vẫn đưa danh thiếp cá nhân cho đối phương.

Cho dù là vì kịch bản hay vì Lão Bạch, y đều cần phải liên lạc với đối phương lần nữa.

"Hi vọng lời em nói là thật." Ngay khoảnh khắc Giang Yên mở cửa phòng làm việc ra, Cố Duy Sanh đột nhiên gọi đối phương lại, "Nếu như thật sự có thể tìm thấy cơ thể Lão Bạch, tôi sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng."

"Thanh niên thần bí kia, tôi đồng ý diễn."

Đối với Giang Yên mà nói, lời cam kết của Cố Duy Sanh cứ như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Phải biết, với địa vị hiện tại của Cố Duy Sanh, cho dù [Bảo Trai] là một IP đại hỏa, đối phương cũng chỉ nhận vai nam chính.

Nhưng trong lòng Giang Yên, nhân vật cô viết cho Cố Duy Sanh xưa nay không phải nam chính Hạ Du.

Không phải cô nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của anh Sanh nhà mình, chỉ là trừ Hạ Du, trong quyển sách này còn một nhân vật chỉ có Cố Duy Sanh mới có thể đảm nhận.

Núi tuyết cao, hương tùng lạnh, chỉ có Cố Duy Sanh mới có loại khí chất này.

Giang Yên nhận được lời hứa hẹn nên quyết tâm cố gắng giúp đỡ, cô được Phương Mộc tiễn ra khỏi công ty, Lão Bạch thì hồn vía lên mây bước về nằm úp sấp trong ổ mèo được đặt riêng biệt ở phòng nghỉ.

Cố Duy Sanh định đi quan tâm tình trạng của Lão Bạch, ai ngờ một giây sau y lại bị người nào đó dùng sức kéo một cái, mất thăng bằng ngã ngồi lên đùi đối phương.

"Không muốn cho người khác xem," Lâu Tiêu tựa đầu bên gáy Cố Duy Sanh, "Dáng vẻ nguyên bản của em, đừng cho người khác xem."

Bạch y độc nhất vô nhị đó, chỉ nên mặc vì một mình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info