ZingTruyen.Info

[ĐM-Full] Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm - Tuyết Nguyên U Linh

Chương 56: Phong cách riêng

Nam_Nguyet

"Phủ chủ, có cần nô tì xử lý tên tiểu tử vừa rồi hay không?" Thị nữ cung kính hỏi.

"Ngươi trước tiên đi điều tra thân phận của hắn." Vệ Địch ngón tay vân vê trên miệng chén trà như đang suy nghĩ điều gì, lại nói, "Hiện nay cao thủ tứ phương đều hội tụ tại thành Khê Sơn, không nên tạo ra những tranh chấp không cần thiết, làm việc lặng lẽ thận trọng một chút."

"Dạ."

"Ngoài ra..." Vệ Địch dừng một chút, "Đi mua một con gà về cho ta."

Thị nữ sửng sốt một hồi, lập tức cúi người lĩnh mệnh rồi rời đi.

Không lâu sau, nàng bưng một cái mâm vào phòng, vừa mở lồng bàn ra đã thấy một mùi thơm xông vào trong mũi, giữa mâm là một con gà nướng vàng chóe đang nằm đoan đoan chính chính, ngoài chín trong mềm, màu sắc đẹp mắt, khiến cho người vừa nhìn đã muốn ăn.

Vệ Địch trầm mặc.

Hắn có cần phải nói chi tiết đến mức cái hắn muốn chính là một con gà sống hay không? Vừa rồi trông thấy con gà mà lại hoàn toàn không giống gà của tiểu tử kia, hắn có chút nghi hoặc phải chăng là do phong thủy đặc biệt của thành Khê Sơn, cho nên gia cầm thông thường mới mang theo linh khí, hiện tại muốn nghiệm chứng một chút. Vệ Địch ngoài mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng thực ra đối với chuyện con mèo béo mình nuôi dưỡng bị ba con gà áp đảo vẫn là rất để tâm.

Đáng tiếc thị nữ không hiểu được ý này, có lẽ nàng nghĩ hắn đơn giản là muốn ăn thịt gà để trút giận thôi.

Trút giận thì liền trút giận đi. Vệ Địch lệnh cho thị nữ phanh thây con gà nướng, sao đó bắt đầu chăm chú cẩn thận mà nhai nuốt...

Lúc này, ở Kê Oa thôn, Trương Quân Thực từ trong phòng của Nhiếp Bất Phàm tìm được một mảnh giấy, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ. Hắn khó khăn lắm mới miễn cưỡng nhận ra nội dung đại khái chính là: 'Ta rời nhà đi chơi, đừng nhớ mong.'

"..." Trương Quân Thực cầm tớ giấy một hồi lâu không nói gì.

Sau khi đám người Lý Dực biết tin, sắc mặt ai nấy cũng đều như ăn phải phân, vừa đen vừa xấu.

Ai cũng biết rõ thói hư tật xấu của Nhiếp Bất Phàm, nên hiện tại không chỉ lo lắng cho an nguy của hắn mà còn lo hắn không biết kiêng nể gì đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Người này chỉ ru rú ở Kê Oa thôn cũng đã có thể gieo họa một phương, huống hồ còn dưới tình huống bọn họ không thể giám sát như bây giờ? Bất cẩn một chút, hắn sẽ kéo về cả một quân đoàn thì phải làm sao.

Mọi người đồng lòng quyết định, nhất định phải nhanh chóng bắt người mang về thôn để ngăn chặn loại bi kịch không thể lường trước phát sinh.

Đặc biệt là Tư Thần Vũ, hắn bị bệnh tình trầm trọng tra tấn, nóng lạnh bất thường, ho khan liên tục đến mức hoàn toàn không còn phong độ. Hắn âm thầm giơ tay phát thệ, chỉ cần tìm được người, hắn sẽ lập tức xử tử tại chỗ. Vì thế, hắn phát động toàn bộ thị vệ đang lưu lại thành Khê Sơn, ra lệnh bọn chúng nội trong hai ngày phải tìm cho được người kia.

Nhiếp Bất Phàm dắt theo hai con gà giỏi đánh hơi tìm vết nhất mà đám người Lý Dực có thể sử dụng, còn những con gà khác tính cách ác liệt, muốn chúng nó ngoan ngoãn nghe lời á, tuyệt không có khả năng. Cho nên huynh đệ Lý gia, Trương Quân Thực và cả đám người Thẩm Mộ Nhiên cũng chỉ có thể điều động nhân mã của chính mình, ngay cả nhiệm vụ kiểm kê bảo tàng cũng tạm thời bị đình chỉ. Vương Thi Thiện đương nhiên tự mình ra trận, trực tiếp tiến vào thành Khê Sơn, dựa vào khinh công vượt trội, đạp nóc vượt người, men theo đường phố khắp nơi tìm kiếm.

Nhiếp Bất Phàm cố ý nhét mấy con gà vào giỏ trúc, cho rằng sẽ không gây sự chú ý của mọi người xung quanh, thế nhưng tầm quan sát của quần chúng nhân dân quả thực là vô hạn, mà hắn bản thân lại hay đắc tội người ta, gây ra hậu quả đáng sợ. Đã vậy, hắn còn không biết thân biết phận mà trú tại khách điếm xa hoa dương dương tự đắc, suy nghĩ xem mấy ngày tới này nên làm cái gì. Sau đó, hắn không chút do dự đem mục tiêu đặt lên người vị minh chủ võ lâm kia. Người này chẳng những võ công cao cường, tướng mạo đường đường, còn rất biết yêu thương, cư nhiên lại đi nuôi mèo.

Nghe nói nam nhân thích nuôi mèo thường có chút hướng nội, tự kỷ, chi li soi mói, thế nhưng rất tỉ mỉ quan tâm, trong nóng ngoài lạnh bình dị ôn hòa.

Cũng không biết Nhiếp Bất Phàm như thế nào mà rút ra được cái kết luận này, nhưng nếu Vệ Địch nghe được, cho dù Nhiếp Bất Phàm có là một con mèo có chín cái mạng thì phỏng chừng cũng chạy không thoát khỏi cái kết bi thảm của mười lần phanh thây. Vệ Địch ở trên giang hồ nổi danh chính là "Diêm vương địa ngục", gia tộc của hắn từ trước tới nay đều huấn luyện tử sĩ, ám vệ và người hành hình trong ngục thất cho Hoàng đế. Bản thân hắn càng là danh tiếng vượt trội so với những người cùng thế hệ, chưa đến ba mươi tuổi đã đạt được danh hiệu minh chủ võ lâm, trở thành võ lâm chí tôn, khắp thiên hạ không ai dám tranh giành.

Theo như lời Cầm Bá Nha nói, người chết dưới tay hắn nhiều vô số, hắn cũng từng giúp hoàng đế âm thầm trừ khử không biết bao nhiêu loạn đảng phản thần, máu nhuộm Càn Khôn. Quốc gia này thịnh vượng như vậy, ngôi vị của đương kim hoàng đế vững chắc như thế, công lao to lớn nhất chính là của Đông Thịnh Thượng Phủ.

Nhiếp Bất Phàm nhìn người cũng không màng xuất thân bối cảnh, chỉ cần vừa mắt thì sẽ được hắn thêm vào danh sách để trêu đùa. Hắn rất nhạy cảm với tâm tính thiện - ác của người khác. Nếu đối phương mặt ngoài đối xử nhu hòa nhưng thâm tâm bất chính, hắn tuyệt đối sẽ không kết bạn tương giao. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, con mắt nhìn người của Nhiếp Bất Phàm cũng rất chính xác, những người được hắn nhìn trúng căn bản đề là thiên chi kiêu tử tài mạo song toàn.

Mỹ mãn ngủ một buổi chiều, khi Nhiếp Bất Phàm vì tiếng kêu đói của đám sủng vật mà tỉnh lại thì đã là chạng vạng. Hắn rửa mặt chải đầu xong liền chuẩn bị đi tìm Cầm Bá Nha để cùng ăn cơm.

Nhưng là còn chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy Cầm Bá Nha tìm tới.

Nhiếp Bất Phàm cười nói, "Thật vừa vặn, ta đang định đi tìm ngươi."

Cầm Bá Nha vẻ mặt kỳ quái, vươn một ngón tay ra trước mặt Nhiếp Bất Phàm, nói, "Ngươi xem!"

Nhiếp Bất Phàm nhìn nhìn, chỉ thấy trên ngón tay hắn có một con rắn nhỏ da thịt non non mềm mềm đang quấn lên, bất chợt nhớ ra, nhất định là quả trứng lúc trước đưa cho hắn đã nở rồi.

Vì thế, Nhiếp Bất Phàm chỉ ngón tay vào con rắn, ngữ khí vô cùng chắc chắn, "Trứng của ngươi vỡ rồi!"

"Đúng vậy, trứng của ta..." Cầm Bá Nha đột nhiên khựng lại, khóe miệng co giật, những lời phía sau thật sự không thể nào nói tiếp.

Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ vai hắn, tình ý sâu xa nói, "Nuôi dưỡng cho tốt, ngày sau nó sẽ là sủng vật của ngươi."

"Sủng vật?" Cầm Bá Nha run rẩy chỉ vào sinh vật trên ngón tay, nói, "Ta không thích nuôi sủng vật, phiền ngươi nhận lại đi."

"Lễ vật đã tặng rồi lý nào lại lấy lại?" Nhiếp Bất Phàm trách cứ nhìn hắn một cái, "Đây là mãng xà đầu tròn, tính nết ôn hòa, thích ăn thịt chuột, tuyệt đối thích hợp nuôi trong nhà, vô cùng khả ái."

"Khả ái?" Cầm Bá Nha nhìn con sâu đầy thịt trên ngón tay, thực sự nhìn không ra nó khả ái ở chỗ nào.

Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nuôi rắn rất có cá tính sao? Ngươi xem minh chủ võ lâm kia, nuôi dưỡng một con mèo béo ú có bao nhiêu dung tục? Người nuôi chó nuôi mèo nhiều như vậy, một chút cũng không toát lên được phong cách cá nhân, làm sao so được với nuôi gà nuôi rắn nuôi khỉ nuôi quái thú đâu? Về sau khi mãng xà trưởng thành, cái loại mèo gì gì đó nó chỉ cần một miếng là nuốt chửng."

Việc này cư nhiên còn có thể tạo nên phong cách riêng?

Cầm Bá Nha trầm mặc một hồi, nói, "Nuôi gà, không phải là khắp nơi đều nuôi sao?"

Nhiếp Bất Phàm trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi có gặp qua con gà nào khí phách như vậy chưa? Mèo lớn gặp chúng nó, ngay cả thở mạnh cũng còn không dám."

Cái này... Cầm Bá Nha thực sự không còn gì để nói.

"Cho nên mới nói." Nhiếp Bất Phàm cười ngọt, "Huynh đệ, cứ nuôi đi, đối với ngươi chỉ có lợi thôi."

Cầm Bá Nha miễn cưỡng tiếp nhận, chính là hắn không thể nào ngờ được, con mãng xà bé bằng cái đũa trước mắt này tương lai sẽ biến thành quái thú dài tới mười thước, hơn nữa đặc biệt bám người. Mỗi khi Cầm Bá Nha ra khỏi cửa, nó liền vắt vẻo trên người hắn, giống như sợi thừng thô kệch trói chặt toàn thân. Vì thế, trong tương lai không xa, Cầm Bá Nha có một cái biệt hiệu vô cùng phong cách - Dây Thừng Hiệp Khách.

Đến lúc đó, Cầm Bá Nha muốn hối đã không kịp nữa rồi.

"Được rồi, ngươi về phòng trước để thu xếp cho tiểu xà đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm."

Cầm Bá Nha gật đầu, xoay người chuẩn bị ly khai. Đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Nhiếp Bất Phàm, "Đúng rồi, có chuyện ta quên nói cho ngươi biết."

"Chuyện gì?" Nhiếp Bất Phàm thuận miệng hỏi.

"Vừa rồi khi chúng ta nói chuyện, đúng lúc Vệ minh chủ đi ngang qua cửa, tựa hồ còn dừng chân lại một chút."

"Gì?" Nhiếp Bất Phàm hồ nghi nói, "Làm sao ngươi biết là hắn?"

Cầm Bá Nha là người luyện võ, phát hiện được ngoài cửa có người không phải chuyện khó, nhưng hắn làm sao khẳng định người kia chính là Vệ Địch?

"Ngươi không biết sao?" Cầm Bá Nha quỷ dị nhìn hắn một cái, "Vệ minh chủ ở ngay phòng bên cạnh a."

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, hỏi, "Hắn khi nào thì bước ngang qua?"

"Chính là lúc ngươi nói, 'ngươi xem minh chủ võ lâm kia nuôi một con mèo béo ú có bao nhiêu dung tục'."

"..."

Cầm Bá Nha hắc hắc cười vài tiếng, dường như vô cùng khoái trá mà đi ra khỏi cửa.

Nhiếp Bất Phàm "A" một tiếng, nhào tới bức tường mãnh liệt đấm lên. Hắn không phải nóng mông vì bị người kia nghe được lời bậy bạ của chính mình, mà là lo lắng sau chuyện này, muốn trêu chọc người kia e là sẽ khó khăn hơn.

Xuất binh bất lợi, xuất binh bất lợi a.

"Phủ chủ, tên tiểu tử kia quá vô lễ!" Thị nữ lạnh lùng nói, "Có muốn nô tì đi dạy cho hắn một bài học hay không?"

"Không cần." Vệ Địch diện vô biểu tình, nhìn không ra vui hay giận.

Nhưng là thị nữ vẫn căm giận bất bình, sau khi điều tra rõ thân phận của hắn, nhất định phải thay phủ chủ trút cơn giận này. Phủ chủ trong lòng nàng chính là một huyền thoại không thể khinh nhờn, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai dám mạo phạm hắn như thế. Cho dù người nọ là hoàng tử hoàng tôn thì cũng tuyệt không thể bỏ qua.

Vệ Địch tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt nhắc nhở, "Không có lệnh của ta, không được tự ý hành động."

Cho dù muốn giáo huấn tên kia cũng phải là do hắn đích thân xuất mã. Vệ Địch toàn thân hàn khí dày đặc, trong lòng đã nghĩ tới đủ loại thủ đoạn nghiêm hình tra tấn. Nhưng thật ra tiểu tử này lại khơi gợi lên hứng thú trong hắn, quả thực có thể so sánh ngang hàng với con gà nướng vàng ươm thơm ngon kia.

Được, được lắm.

Nhiếp Bất Phàm ủ rũ ngồi bên bàn cơm, trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Ngộ Không dựa sát lên đầu hắn, cũng làm ra bộ dáng uể oải. Hoa Cô Nương và Lang Gia cũng ủ rũ. Kim Tử thì biếng nhác mà nằm một bên, bộ dáng thản nhiên, không giận cũng sinh uy. Một con gà có thể tản ra khí chất này, Kim Tử làm kiếp gà cũng thật sự là đã đạt tới cảnh giới tối cao rồi.

Cầm Bá Nha nhìn mà thấy buồn cười, quả nhiên là chủ nào thì sủng vật nấy, cứ như đều từ một khuôn mà đúc ra vậy. Trong truyền thuyết có phu sướng phụ tùy, còn một đám trước mắt mình đây chính là chủ sướng sủng tùy?

"Được rồi, Vệ minh chủ cũng không phải người thiếu độ lượng, chắc sẽ không so đo với ngươi." Cầm Bá Nha an ủi.

Nhiếp Bất Phàm miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, tinh thần càng thêm suy sụp.

"Nếu hắn thực sự muốn giáo huấn ngươi, ta sẽ giúp."

Này, những lời này của các hạ còn có ý nghĩa nào khác không? Đến lúc đó ngươi là giúp ta đối phó với hắn, hay là giúp hắn cùng giáo huấn ta? Nhiếp Bất Phàm ngẩng đầu ném một ánh mắt khinh bỉ về phía đối phương, cảm thấy bi ai cho khả năng biểu đạt ngôn ngữ của người này.

Cầm Bá Nha không nhận ra chính mình đang bị khinh thường, tiếp tục nói, "Nếu không, đêm nay ta cùng ngủ với ngươi?"

Nhiếp Bất Phàm đảo đảo con mắt, đấu tranh tư tưởng một chút, rốt cuộc vẫn là cự tuyệt cám dỗ này. Hắn lo lắng nếu như sau này bị đám người ở Kê Oa thôn biết được, khẳng định sẽ trách hắn không biết giữ mình. Trong mắt bọn họ, bất luận giống đực nào ở gần hắn đều sẽ bị mặc định coi là cơ hữu.

Rõ ràng là quan hệ bằng hữu rất mực thuần khiết, nhưng chỉ cần đồng sàng cộng chẩm một đêm liền đen trắng bất phân rồi.

Nhiếp Bất Phàm cảm thấy chính mình vẫn luôn rất có nguyên tắc, "ai đến cũng không cự tuyệt" cái gì chứ, hoàn toàn không phải tác phong của hắn.

Đúng lúc này, tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn.

Khi hai người đang chuẩn bị dùng bữa thì Cầm Bá Nha đột nhiên nhìn về phía cửa, nói, "Vệ minh chủ đến."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info