ZingTruyen.Info

[ĐM Edit]Tù Giam Nóng Bỏng (SM, 21+)

Chương 24(Q1)

TieuHamNhi

"Ha ha~" Mạc Ly thấp giọng cười, nam nhân này thật sự là đáng yêu, nói vậy tại thời điểm bôi thuốc cho nam nhân, vô tình y đã chạm phải điểm mẫn cảm của nam nhân. "Đỗ thúc thúc, bị chạm vào bên trong địa phương này chính là sẽ có loại cảm giác kích thích như thế." Mạc Ly hướng nam nhân giải thích.

"Nga" Đỗ Thanh Lạc lên tiếng đáp lại

Mạc Ly dùng loại thuốc tốt nhất cho nam nhân, lại giúp nam nhân làm thêm một bước kiểm tra, " Những chỗ khác không có gì đáng lo, hảo hảo bôi thuốc theo lời tôi, thúc sẽ hoàn toàn khôi phục nhanh thôi, chỉ là..."

Đỗ Thanh Lạc nhìn Mạc Ly lặng yên quan sát phía dưới, chỉ là, cái gì.

"Chỉ là mặt sau không phải dễ dàng tốt như vậy, phải dùng thuốc thêm nhiều ngày nữa, mấy ngày này, tôi sẽ đên đây mỗi ngày, dù sao vết thương tại đó cũng không giống với những chỗ khác, Đỗ thúc thúc tự mình bôi cũng không tiện."

"Ân, cám ơn cậu, bác sĩ Mạc." Đỗ Thanh Lạc cảm kích nhìn Mạc Ly.

"Không cần xa lạ đến vậy, mỗi lần mở miệng đều kêu tôi bác sĩ Mạc, gọi Mạc Ly thôi là được." Mạc Ly tổng cẩm thấy xưng hô 'bác sĩ Mac' thật không được tự nhiên, vẫn là kêu Mạc Ly thoải mái hơn.

Đõi Thanh Lạc muốn từ một bên ngăn kéo lấy ra áo ngủ, dù sao thân thể vẫn còn suy yếu, động tác sẽ có chút chậm chạp. "Ta đến giúp ngươi đi." Mạc Ly nói xong liền lấy áo ngủ giúp nam nhân mặc vào, nhìn nam nhân cái dạng này, có một loại xúc động nhịn không được muốn chiếu cố.

"Thật sự, thực cảm ơn cậu." Đỗ Thanh Lạc lại lặp lời cảm ơn, quả nhiên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, Tư Đồ Thương nằm không cũng trúng đạn, bị liệt vào danh sách người xấu. ( ai nói không 'làm' gì cơ =))))

"Chúng tôi có thể vào được không?" Tử Minh ở ngoài cửa nói.

"Các cậu vào đi, tôi đã kiểm tra xong rồi." Mạc Ly nói xong liền ra mở cửa cho hai người kia.

"Thúc thúc thế nào, không có chuyện gì chứ." Tử Tử sốt ruột hỏi Mạc Ly. Mà Tử Minh theo ở sau, bưng trong tay thuốc bổ đã ninh hoàn hảo.

"Không có gì, chỉ là trên người có vài vết bầm, thân thể suy yếu mà thôi, mấy ngày nay tôi mỗi ngày sẽ đến xem, các cậu cứ yên tâm đi." Mạc Ly thoải mái nói. "Còn nữa, ăn thanh đamh chút, tốt nhất là uống cháo, tuy rằng thân thể Đỗ thúc thúc suy yếu, nhưng đồ ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ làm thân thể thúc ấy không thích ứng được." Mạc Ly dò hai người trước mặt.

Tử Minh bưng thuốc bổ đến bên giường nam nhân, hắn vẫn cảm thấy rất kì quái, vì cái gì Mạc Ly lại muốn bọn họ ra khỏi phòng, hiện tại là một bộ dáng không có gì đáng lo, nhưng là, dù sao Mạc Ly là bác sĩ, là người bọn hắn có thể tín nhiệm, hắn cũng không quá nghi ngờ cái gì.

"Thúc thúc, đến uống chút đi, nhìn thúc thật suy yếu, cần hảo hảo bổ bổ." Tử Minh ngồi ở bên giường, mà Tử Tử cũng đi tới, nâng nam nhân dậy dựa vào người mình, hoàn toàn không cho nam nhân cơ hội phản kháng, vốn Đỗ Thanh Lạc cũng không có chút khí lực nào, cũng ngầm thừa nhận hành động vô cùng thân mật của Tử Tử. Tử Minh múc một thìa cẩn thận đút cho nam nhân ăn, phi thường săn sóc, mỗi một muỗng đều thổi một hồi, đợi cho độ ấm thật thích hợp mới đút cho nam nhân.

Mạc Ly đứng một bên nhìn tình cảnh như vậy cũng không thấy có gì bất thường, dù sao hắn cũng đã quen, từ khi còn ở trường học Mạc Ly đã nhận thức được, sở dĩ hai người này liều mạng học như vậy, đều là vì thúc thúc bọn họ, ban đầu cứ nghĩ là do tình thân, luôn ẩn một loại cảm giác ỷ lại cường liệt. Nhưng đợi sau khi về nước, y gặp được Đỗ Thanh Lạc, đây quả thật là bất ngờ.

Vài lần tới làm khách, y thấy cử chỉ của họ đối với nam nhân ngoại trừ ỷ lại, còn bao hàm một ít ý tứ khác, trước mặt Đỗ Thanh Lạc tính tình, tính cách của bọn họ thay đổi một cách chóng mặt. Trải qua hai năm, y thấy rõ, quả thật hai người tồn tại một tình cảm khác với nam nhân, nhưng hắn có thể thừa nhận sao, thật sự là một đôi huynh đệ số khổ.

Mạc Ly lắc đầu, chính mình hình như biến thành người tàn hình ở đây rồi, quả nhiên là trọng sắc khinh bạn a. "Tôi về trước, ngày mai lại đến tiếp." Nói xong liền cầm hòm thuốc rời khỏi phòng.

"Tử Minh, không đưa Mạc Ly về sao?" Nhìn Mạc Ly đi ra, Đỗ Thanh Lạc liền đề nghị.

"Không cần, cũng không phải lần đầu tiên đến, hắn tự lái xe trở về được." Tử Tử đáp lại, lời nói mang theo chút ghen tuông, hừ , mới đây còn kêu Mạc thầy thuốc, hiện tại một tiếng Mạc Ly hai tiếng cũng Mạc Ly, nhất định là tên kia nói gì đó với thúc thúc, cái tên chết tiệt này.

"Ngạch" Đỗ Thanh Lạc cười lắc lắc đầu, Tử Tử thật như trẻ con không lớn nổi a. "Tử Minh, được rồi, thúc đã muốn no rồi ."

"Nhưng mà, thúc thúc cũng chưa ăn bao nhiêu." Tử Minh đau lòng nói." Vậy đợi đói bụng rồi lại ăn tiếp đi, chúng ta ra ngoài trước, thúc hảo hảo nghỉ ngơi, muốn gì thì gọi tụi cháu." Nói xong liền rời khỏi phòng.

Đỗ Thanh Lạc có lẽ thật sự mệt mỏi, hai người ra ngoài không bao lâu, hắn liền lăn ra ngủ, vẫn như cũ là gặp ác mộng, Ác ma kia cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, vô luận là hắn chạy trốn như thế nào, đều sẽ trở lại trong tay hắn.

Đỗ Thanh Lạc lại một lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mộng khủng khiếp kia, cả người ướt sũng mồ hôi. Hoàn hảo qua một giấc ngủ ngắn, thể lực của Đỗ Thanh Lạc đã khôi phục không ít, chậm rãi hướng phòng tắm đi đến.

Tẩy đi một thân đầy mồ hôi, Đỗ Thanh Lạc lập tức nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, cũng không muốn ngủ nữa. Dù sao vừa nhắm mắt lại, liền gặp phải ác mộng, còn không bằng thức. Nhưng nhớ đến khi ở nơi cùng Lâm Duệ Ức, chính mình buổi tối cũng sẽ gặp ác mộng, mỗi lúc ấy Đỗ Thanh Lạc đều sẽ trấn an hắn, điều này làm cho hắn thực an tâm.

Hiện tại Lâm Duệ Ức không ở, cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn. Thở dài, liền đi ra phòng, vài ngày không ở nhà, thật là có chút njows. Hướng tới phòng nhỏ trong cùng đi đến. Bên trong là nơi để bàn thờ anh và chị dâu, vài ngày rồi chưa tới xem, Đỗ Thanh Lạc có chút áy náy.

Đẩy cửa đi vào, một hương vị đàn hương thoảng trong không khí, thắp một nén hương cho anh và chị dâu, cung kính quỳ lạy.

"Anh, vài ngày rồi chưa đến thăm anh, em dạo này tốt lắm, không biết anh chị trên Thiên đường có ổn không."

"Không cần lo lắng cho chúng em, Tử Minh, Tử Tử đều tốt lắm, em , em cũng tốt lắm."

"Anh, em chợt thấy thật nhớ anh."

"Anh, anh,..." Đỗ Thanh Lạc gọi tiếng lại thêm một tiếng, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào," Vì cái gì, vì cái gì, nói bỏ liền bỏ ba chúng em. Anh thật sự yên tâm đem bọn nhỏ Tử Minh cùng Tử Tử giao cho em sao."

"Thật, thật sự yên tâm về em sao...., anh , em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh...."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info