ZingTruyen.Info

[ĐM Edit]Tù Giam Nóng Bỏng (SM, 21+)

Chương 21(Q1)

TieuHamNhi

Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô lại cho thuần Việt luôn nha

_____________________

Tuy xe chạy không phải rất nhanh, nhưng đối với loại tình huống đột ngột phát sinh này, thanh âm bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, tại trong không khí lưu lại mùi khói xe lẫn vào mùi hắt của đá xanh bị nghiền nhuyễn, kích thích màng tai và cả khứu giác. Lúc này, thanh niên lái xe vẫn còn chút kinh hồn, chưa định thần được, vừa rồi hắn lái xe có chút không yên lòng. Khi phát hiện phía trước có người, tí nữa không thể khống chế xe ngừng lại, hoàn hảo, tính năng xe đủ tốt.

"Ca ca, anh không sao chứ." Thanh niên gương mặt tương tự người đang lái xe lo lắng hỏi.

"Hô! Không có gì, chỉ là nhất thời bị dọa, tại anh khi nãy không chú tâm lái xe." Thanh niên soái khí sau khi trấn định lại nói.

"Đó là do tên gia hỏa không có mắt kia, đột nhiên lại cản đường."

"Tốt lắm, nhanh xuống xe nhìn xem người ta có bị thương hay không." Thanh niên lái xe nói.

Giờ phút này trên xe đi ra hai người giống nhau như đúc, dáng người tuấn lãng, khuôn mặt soái khí . Đi đến gần nam nhân bị ngã trên đường, nguyên bản gương mặt dương quang lập tức trở nên âm trầm, đệ đệ một bước xa đi đến trước mặt nam nhân nằm trên mặt đất, vội vàng ôm lấy, tuy rằng động tác nhanh chóng, nhưng phi thường mềm nhẹ. Như là đang ôm trong lòng một bảo bối.

Lúc này nam nhân đã rơi vào hôn mê, bởi vì nằm ở phạm vi hơn mười cm, cho nên có thể xác định cũng không có đụng vào. Hai người đồng thời nhìn về phía mấy tên to con đang muốn tiến lên cướp người. Khóe mắt bắn ra tia tinh quang lợi hại, phảng phất muốn đem nhóm người này ăn tươi nuốt sống. Còn đâu bộ dáng khi nãy, "Hừ! ta sẽ cho các ngươi trả giá đại giới."

Mà này đều xem trong mắt Lâm Duệ Ức, thật ngoài ý muốn, nhưng lại khiến cho trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, lên chân ga, xe nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.

Những kẻ này đối với hai thanh niên trước mắt, chúng không chút nào để ý tới, vẫn tiếp tục hướng về phía trước đi đến. Nhiệm vụ do Tư Đồ giao phó, bọn họ đương nhiên phải hoàn thành bằng mọi cách.

"Ca, anh ở lại chiếu cố thúc thúc, để em." Tử Tử nói xong đã muốn tiến lên. Này hai người là đôi song sinh cháu của Đỗ Thanh Lạc.

"Không, để anh xử lý." Tử Tử nhìn ca ca như vậy, xem ra lần này ca ca thực sự nổi giận. Tử Tử đem Đỗ Thanh Lạc ôm ngang lên, sau đó đứng ở một bên, luôn để ý đến nam nhân suy yếu trong ngực. Trên mặt lộ vẻ đau lòng.

Tuy rằng hai người là cháu của Đỗ Thanh Lạc, chỉ có 22 tuổi, nhưng đã sớm so với hắn cao hơn nữa cái đầu. Nên ôm ngang lên cũng không cảm thấy khó khăn.

"Chỉ một mình mày, không đủ cho bọn tao đùa."

"Vậy thử xem." Lạnh giọng nói, Tử Minh vừa bỏ đi áo khoác mỏng manh, thân thể bên trong nhìn qua không có khối cơ thịt cuồn cuộn, khung xương cân xứng, dáng người chuẩn của một người mẫu.

"Ha ha, như mày à..... lớn lên thật đúng là không sai.... không biết mùi vị ... "

Chưa nói xong, đã bị Tử Minh một cước đá xuống đất, động tác Tử Minh đặc biệt nhanh, ngoan( ngoan độc), chuẩn. Không cho những kẻ đó có cơ hội thở, liên tục công kích mười mấy tên nam nhân cường tráng.

Linh hoạt né tránh những quyền cước hướng hắn bay tới, mỗi động tác Tử Minh đều nhắm ngay yếu điểm của bọn chúng, không lưu tình, mạnh mẽ phát tiết.

"Hừ! Là ai đứng sau bọn bây." Tử Minh trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt, khiến những kẻ đang nằm dưới đất có chút kinh sợ.

Nhưng bọn chúng đều là người của Tư Đồ Nhân không dám đề cập đến. "....."

"Không nói cũng không quan hệ, đừng tưởng rằng tụi tao không tra ra." Nói xong liền xoay người đến bên cạnh Tử Tử.

"Thúc thúc, không có việc gì đi." Ngữ khí ôn hòa, lời nói quan tâm, ngay cả trên mặt cũng tràn đầy lo lắng.

"Ca, em đã nhìn qua, không có việc gì." Tử Tử nhìn nam nhân chau mày trong lòng, thù này bọn họ nhất định phải trả rồi.

"Về nhà trước, kêu bác sĩ đến, hảo hảo xem thúc thúc." Vừa nói vừa quay sang mở cửa giúp Tử Tử, bởi vì là xe thể thao, chỉ có hai chỗ ngồi, giờ phút này Tử Tử ngồi ở vị trí phó lái, đem nam nhân ôm nghiêng vào trong ngực, nam nhân tự như một đứa trẻ mới sinh nằm trong lòng hắn.

"Ngồi vững, chúng ta liền về nhà."

Toàn bộ đỉnh xe giống như thủy tinh làm thành, chẳng những có thể nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, mở ra đỉnh xe trong suốt, khiến không khí thoáng đãng và dương quang ấm áp tiến vào bên trong xe.

Tử Tử nhìn nam nhân trong lòng, vẫn hôn mê lại như cũ phát ra kháng nghị mỏng manh, nhất định là gặp chuyện gì rất đáng sợ, "Thúc thúc, không phải sợ, chúng ta đều ở đây." Hắn cọ hai má vào tóc Đỗ Thanh Lạc.

"Ngô~"

"Ca ca, anh xem thúc thúc có phải muốn tỉnh rồi không."

Đỗ Thanh Lạc từ ác mộng tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt soái khí của Tử Tử, cùng với sắc mặt lo lắng của hai người, muốn hoạt động thân thể, lại yên tâm chính mình tại trong lòng Tử Tử. Giờ phút này Đỗ Thanh Lạc căn bản không có khí lực, cho dù có, điều kiện cũng không cho phép.

"Tử Minh, Tử Tử, hai người các cháu..." Đỗ Thanh Lạc nói xong cũng rất vui mừng nở nụ cười, đây là người thân của hắn, là người quan trọng nhất, cũng bất chấp thân phận trưởng bối, an tâm dựa vào ngực Tử Tử, rõ ràng là cháu hắn, lại khiến hắn có ảo giác được bảo hộ, tuy lồng ngực Tử Tử không tính là rộng lớn, cường tráng, nhưng lại khiến hắn cảm thấy rất an toàn.

Hai người cũng không có truy vấn Đỗ Thanh Lạc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, thúc thúc bọn họ do chính họ bảo hộ, nếu thúc thúc không nói, như vậy thì bọn họ sẽ tự điều tra, hắn không tin điểm ấy hắn cũng không làm được, bằng không không có tư cách tới chiếu cố nam nhân.

Chỉ là quan tâm thương thế nam nhân, ngẫu nhiên hỏi một câu, 'Còn cis nơi nào không thoải mái?' 'Có đau hay không?' Những lời này tựa như một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Đỗ Thanh Lạc. Hai tay gắt gao ôm trụ eo Tử Tử, khéo mắt tràn ra một dòng thủy châu, vù che dấu, Đỗ Thanh Lạc chủ có thể chôn đầu thật sâu ở trong lòng Tử Tử. Loại hương vị quen thuộc này, làm Đỗ Thanh Lạc cảm thấy chính mình thật hạnh phúc, thực may mắn có bọn họ, có lẽ chính mình cả đời cũng không ly khai hai người đi, Đỗ Thanh Lạc nghĩ như vậy.

Nhìn nam nhân dịu ngoan như thế, hai người vừa lòng nhìn nam nhân. Rất nhanh một tòa biệt thự xuất hiện trước mắt, Tử Tử vẫn như cũ ôm Đỗ Thanh Lạc, cứ như vậy đi vào phòng ở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info