ZingTruyen.Asia

Dm Edit Sau Khi Xuyen Thanh Meo Ta Nuoi Nang Tieu Hoang Tu

Bùi Huyền Trì không nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì. Hắn nhìn mèo trắng nhỏ gầy yếu, chần chờ một lát, đặt bánh bao sang một bên.

"Meo?"

Mặc dù bánh bao đã lăn một vòng trên mặt đất. Nhưng nếu lột lớp vỏ bên ngoài ra, bánh bao bên trong vẫn còn rất sạch sẽ. Ít nhất so với đồ ăn có hương vị quái dị ở trên mặt đất vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.

Vân Lạc Đình chớp mắt, không ăn sao?

Sau đó cậu nhìn thấy Bùi Huyền Trì sờ soạng trong lồng ngực một lúc, lấy ra một chiếc túi thấm dầu. Sau khi mở ra, ở bên trong có mấy khối điểm tâm có hơi nát.

Hoá ra là có cất giấu thức ăn.

Nghĩ cũng đúng, thái giám trắng chợt cắt xén thức ăn. Nếu không lén chuẩn bị ít điểm tâm, chỉ sợ thật sự sẽ có khả năng một người đang sống sờ sờ bị đói chết ở đây. Nhưng mà Bùi Huyền Trì cũng không có ăn, mà là thật cẩn thận đưa điểm tâm tới chỗ cậu.

"......?" Vân Lạc Đình sửng sốt.

Cho ta?

Thấy mèo nhỏ bất động, Bùi Huyền Trì lại đưa khối điểm tâm về phía trước: "Ăn?"

Động tác đút thức ăn của hắn có hơi cứng nhắc, lời vừa nói ra. Bùi Huyền Trì cũng tự cảm thấy không ổn. Mèo nhỏ hình như bị hắn doạ sợ rồi, không né, không tránh, cũng không ăn.

Đây là điểm tâm mặn, có bỏ thêm một ít thịt băm, mèo hoang nhỏ thiếu thốn thức ăn, hẳn là sẽ thích.

Nhưng mà mèo con trước mắt lại không đến đây ăn, này là...... Sợ hãi sao?

Bùi Huyền Trì nhíu mày, có chút do dự mà bỏ điểm tâm xuống. Hắn duỗi tay, chống lên thân cây, muốn đứng dậy lui về đằng sau. Cách xa một chút, hẳn là mèo con sẽ không sợ hãi đến mức không dám ăn. Nhưng mà còn chưa chờ hắn đứng dậy, lại cảm thấy cổ tay áo của hắn bị kéo căng.

Cúi đầu nhìn lại, thấy đôi mắt mèo tròn xoe không chớp mắt nhìn hắn.

"Meo ~!" Vân Lạc Đình cắn cổ tay áo hắn, lôi kéo hắn muốn đưa hắn đi.

Có thể đứng lên thì đừng lãng phí thời gian nữa, chạy mau.

Lôi kéo tay áo khó tránh khỏi sẽ chạm vào bộ lông xù xù mềm mại. Bùi Huyền Trì dừng một chút, nói: "Ngươi muốn ta đi theo ngươi?"

"Meo!"

Bùi Huyền Trì nói: "Trong thiên điện có trận pháp, ta không thể rời đi."

Nếu là thời kỳ toàn thịnh của Ma tôn. Thì đừng nói đến trận pháp, toàn bộ Tu chân giới này cũng không thể nhốt được hắn.

Nhưng mà hiện tại......

Vân Lạc Đình không nghĩ tới nơi này thế mà còn có trận pháp. Nói như vậy, khả năng có thể chạy ra ngoài không tính là lớn. Có thể đi ra ngoài hay không là một chuyện, sau khi đi ra ngoài nhất định sẽ kinh động đến Thái tử, chạy chưa được xa đã bị phát hiện.

Vân Lạc Đình buông cổ tay áo Bùi Huyền Trì ra, cậu nhìn bức tường lúc mình đến. Cậu chạy vài bước, giẫm lên cành cây bên cạnh nhẹ nhàng nhảy lên. Mặc dù mép tường hẹp, nhưng cũng vừa đủ cho một người đi qua.

Lúc nãy cậu nghe thấy Thái Tử và thái giám kia nói "giờ Dậu". Muốn lấy đôi mắt của hắn hẳn là phải có thời gian riêng. Tạm thời cứ trốn trước đã, tránh thoát khỏi thời gian này. Vừa hay có thể đi qua trên tường.

Cậu vỗ móng vuốt trên mép tường: mèo trắng nhỏ kêu lên một tiếng nhỏ: "Meo ~"

Giống như muốn dẫn hắn lên, nhưng lại sợ giọng quá lớn sẽ kinh động đến người khác, vì thế thật cẩn thận. Bùi Huyền Trì chỉ nghĩ mèo con muốn hắn trèo tường đi ra bên ngoài, cũng không có nghĩ nhiều.

Còn chưa chờ hắn có động tác khác, ở nơi xa đã truyền tới tiếng bước chân: "Hoàng đệ muốn đi đâu?"

Vân Lạc Đình đột nhiên ngẩn ra. Tại sao người này lại đến nhanh như vậy?

Bùi Huyền Trì lặng lẽ nhìn về phía Thái tử. Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, bộ dáng trước khi chết của Bùi Văn Ngọc, cả người hắn toàn là dịch thịt dơ bẩn của ma cốt. Nhưng người trước mắt lại ăn mặc rất sạch sẽ, gọn gàng.

Bùi Văn Ngọc vui vẻ, thoải mái đi lên trước nói: "Nơi này xa, nếu hoàng đệ muốn cái gì chỉ cần nói với hoàng huynh một tiếng. Vi huynh sẽ tự phân phó hạ nhân đưa đồ vật tới, tránh để ngươi đi lại khắp nơi."

Thái giám đi theo phía sau Bùi Văn Ngọc, cười cười đưa cho gã một cái hộp gỗ nói: "Điện hạ."

Bên trong hộp gỗ để một thanh chuỷ thủ được điêu khắc từ linh thạch được đặt trên đệm mềm. Bùi Văn Ngọc cầm nó trong tay, đưa tay ra phía sau người: "Đi xuống đi."

"Nô tài cáo lui." Thái giám thuận theo, bưng hộp gỗ lui ra ngoài.

Đầu ngón tay gã thong thả xẹt qua thanh chủy thủ. Mặc dù không đủ sắc bén, nhưng lại là pháp khí rất thích hợp để lấy linh nhãn.

Bùi Văn Ngọc bước tới phía trước nói: "Cẩn thận tính ra, hai huynh đệ chúng ta đã có đoạn thời gian dài không gặp nhau. Ngươi gầy đi rất nhiều, là do tên thái giám kia khắc khe với ngươi? Vi huynh còn cố ý dặn dò bọn nô tài chăm sóc ngươi thật tốt. Nhưng ta lại không nghĩ đến đám nô tài đó dám bằng mặt, không bằng lòng. Vi huynh thật là thất trách."

Lời gã nói thật thành khẩn, giống như thật sự suy nghĩ lại bản thân. Sắc mặt Bùi Huyền Trì lãnh đạm, lời này đời trước hắn đã nghe qua một lần rồi.

"Hoàng đệ đang trách vi huynh sao?" Bùi Văn Ngọc thở dài: "Vi huynh cũng có nỗi khổ khó nói."

Nói xong gã khó xử dừng lại, không tiếp tục nói thêm. Bùi Huyền Trì không hề một chút ý tứ muốn hỏi, mặt vô cảm nhìn gã.

Biểu cảm trên mặt Bùi Văn Ngọc có hơi cứng ngắc. Mặt nạ giả nhân giả nghĩa của gã suýt nữa thì không nhịn được mà rơi ra: "Khi ngươi sinh ra đã bị Khâm Thiên Giám định là tai tinh. Nếu không phải nhờ mẫu phi của ta thiện lương. Không thể nhìn đứa bé nhỏ như vậy bỏ mạng vì một quẻ bói, chỉ sợ ngươi đã sớm......"

Bùi Huyền Trì nhướng mày, thiện lương?

Cái danh tai tinh đó không phải chính là do mẹ đẻ của Thái Tử mua chuộc Khâm Thiên Giám rồi áp đặt lên người hắn hay sao?

Vốn là muốn giết chết hắn. Lại ngoài ý muốn phát hiện ra đôi linh nhãn này. Nên mới vội vàng lấy cái cớ là mệnh cách giao nhau. Chính là vì muốn giữ được cái mạng của hắn, chờ đến lúc thời cơ tới thì đến lấy đôi mắt của hắn.

Bùi Huyền Trì lười nghe gã nói lời vô nghĩa. Hắn lười biếng ngả người về phía sau, nhàn nhạt cắt ngang lời gã nói: "Ít nói nhảm, ngươi muốn móc đi đôi mắt này của ta thì cứ việc nói thẳng."

"Ngươi...... Ngươi tội gì mà dùng loại giọng điệu đó nói vậy với ta?" Bùi Văn Ngọc ra vẻ đau lòng: "Vi huynh vì chuyện của ngươi mà mấy ngày mấy đêm cũng không thể yên giấc ngủ được. Sao ngươi có thể hiểu lầm vi huynh như thế. Chẳng lẽ là tên thái giám kia ở sau lưng ta miệng lưỡi không tốt nói gì đó với ngươi?"

"Chẳng lẽ ngươi tình nguyện tin một tên nô tài, cũng không chịu tin vi huynh sao?"

"Mặc dù linh nhãn là bảo vật, nhưng lại sinh ra trên người tai tinh. Nếu mà phụ hoàng biết được thì có là ta cũng không cứu được ngươi."

Bùi Văn Ngọc nói lời thấm thía: "Muốn giữ được mạng của ngươi, chỉ có thể làm một nét bút nghiêng, móc đi đôi mắt này. Ngươi đừng có tin vào lời gièm pha của tên nô tài đó, hiểu lầm dụng tâm kín đáo của vi huynh!"

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Nếu ta không muốn đưa đôi mắt này cho ngươi. Ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Tuổi ngươi còn nhỏ làm sao đưa ra quyết định được. Vi huynh tất nhiên sẽ giúp ngươi quyết định ."

Bùi Văn Ngọc lời lẽ chính đáng nói: "Hoàng đệ đừng sợ, không có đôi mắt này, ngươi vẫn có thể sống sót. Tất nhiên vi huynh sẽ ăn bài tất cả cho ngươi. Đảm bảo nửa đời sau của ngươi an ổn, vô ưu vô lo."

Trong lòng Bùi Huyền Trì cười lạnh, an ổn, vô ưu vô lo?

Đời trước hắn cũng chưa từng đáp ứng yêu cầu của Bùi Văn Ngọc. Đã bị gã cứng rắn móc đi đôi mắt, phá hủy thức hải đóng đinh hắn vào trong quan tài. Bên trong quan tài có thêm trận pháp, cứng rắn muốn giết chết hắn ở bên trong.

Chính là muốn làm cho hắn tức giận, khiến cho linh hồn hắn tràn ngập oán khí. Rồi mượn cách này để luyện hóa linh nhãn, mới có thể phát huy hết sức uy lực của linh nhãn.

Những gì Bùi Văn Ngọc vừa nói giống như là một trò đùa vậy, chẳng thể coi là thật.

"Ta dừng lời tại đây. Hoàng đệ, ngươi đã hạ quyết tâm chưa?"

"Đương nhiên."

Trên mặt Bùi Văn Ngọc lập tức hiện ra ý cười: "Vậy thì tốt rồi, tiếp theo để ta tự......"

"Không cho."

"Đảm bảo ngươi không có một chút đau đớn......" Giọng nói Bùi Văn Ngọc chợt dừng lại: "Ngươi nói cái gì?"

Bùi Huyền Trì nhìn vẻ mặt hoảng sợ của gã. Hắn không nhịn được ngửa đầu cười to, lại vì động tác quá lớn mà bị nội thương, không ngăn được tiếng ho khan: "Khụ khụ...... Ta nói, muốn lấy đôi mắt này, có bản lĩnh thì tới cướp đi."

Bùi Văn Ngọc khuyên bảo từ nãy đến bây giờ. Bình thường gã cao cao tại thượng. Nhưng đến đây lại bị Bùi Huyền Trì liên tiếp hạ thấp mặt mũi, sắc mặt gã đương nhiên khó coi: "Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Bùi Huyền Trì cười nhạo, hoàn toàn không để gã vào mắt.

Sau khi ho khan. Trong cổ họng hắn toàn là vị máu, dư quang nhìn thoáng qua bóng dáng màu trắng ở trên tường. Bùi Huyền Trì dừng một chút, hắn mở điểm tâm ở trong giấy bao ra, đặt ở trên tảng đá. Hắn còn cố ý lót một chút, không để nó chạm vào bùn đất trên mặt đất.

Lúc Bùi Huyền Trì bỏ đồ ra, tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt. Từ xa như này nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được một vài cảm xúc phức tạp từ đôi mắt của đối phương.

Hắn đã yếu ớt như vậy mà còn muốn đút mèo ăn sao?

Cái đuôi cậu đang rũ ở trên tường khẽ lắc, nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt. Hắn giống như đang thản nhiên đi chịu chết, lại còn để lại cho cậu mấy cái điểm tâm mà hắn giấu đi để no bụng.

Bùi Văn Ngọc thấy hắn nói lảm nhảm. Một chút kiên nhẫn còn sót lại cuối cùng của gã cũng đã mất hết. Gã dứt khoát cầm lấy chủy thủ tiến lên: "Vi huynh là vì muốn tốt cho ngươi. Đôi mắt này, ngươi nên bỏ nó đi thôi."

Nói xong liền giơ thanh chuỷ thủ lên cao dùng sức đâm xuống.

Bùi Văn Ngọc không che giấu được ý cười trên mặt. Nụ cười gã dữ tợn, cảm xúc hắn kiềm chế lâu trong lòng cuối cùng cũng có thể bộc lộ ra. Giờ phút này gã chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nhịn lâu như vậy, để người này sống lâu như vậy. Gã làm người bình thường lâu như vậy. Nhưng thứ ở trước mắt có thể xoay chuyển tất cả mọi thứ!

Có đôi linh nhãn này, gã nhất định có thể phi thăng đắc đạo!

Ít ngày nữa là có thể bước lên hàng tiên nhân!

Nhưng mà, còn chưa chờ mũi nhọn của chuỷ thủ chạm đến linh nhãn. Đột nhiên có một bóng dáng màu trắng va vào tầm mắt, động tác trên tay Bùi Văn Ngọc cứng đờ: "Ai!?"

"Meo meo ——!"

Bùi Huyền Trì đột nhiên ngu người. Sắc mặt mờ mịt nhìn mèo trắng nhỏ từ đâu chạy tới. Vân Lạc Đình ỷ vào thân hình nhỏ, động tác linh hoạt. Hơn nữa cậu lại nhảy từ trên cây xuống, Bùi Văn Ngọc không kịp phản ứng. Cậu trực tiếp cào một vuốt lên mặt đối phương.

"A ——!" Bùi Văn Ngọc kêu thảm thiết. Mặt gã đau đớn không thôi, gã nổi giận mắng: "Con súc sinh đáng chết này!"

Nói xong, trở tay hướng chủy thủ về phía Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình đang muốn cắn gã, lại bị một bàn tay bắt lấy. Cậu còn chưa kịp quay người lại đã bị Bùi Huyền Trì bảo vệ ở đằng sau.

Trên mặt Bùi Văn Ngọc chảy ra từng giọt máu, máu từ chỗ mèo cào chảy ra vô cùng rõ ràng. Gã tức muốn hộc máu tay đang nắm chủy thủ múa may lung tung.

Bùi Huyền Trì nhân cơ hội này dùng hết sức lực bắt lấy tay Thái tử. Bẻ tay gã lại đâm chủy thủ vào cánh tay gã.

Ma khí nhè nhẹ và chạm với chủy thủy. Chúng nó dũng mãnh va vào bên trong cơ thể của Thái Tử. Bùi Văn Ngọc đột nhiên mở to hai mắt. Cơ thể cứng còng ngã quỵ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Vân Lạc Đình nhô đầu ra từ sau lưng Bùi Huyền Trì, nghiêng đầu: "Meo meo?"

Gã làm sao vậy?

Không biết gã đang hôn mê hay là đã chết. Nếu là vế trước thì đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu là vế sau...... Vậy tương đối phiền toái.

Bùi Huyền Trì thấy đôi mắt mèo trong suốt màu lam nhạt của mèo con không chớp mắt nhìn hắn. Hắn cưỡng chế vị máu trong cổ họng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."

Nói xong hắn lộ ra một cái biểu cảm hiền lành cho mèo con. Giơ tay muốn đi lấy miếng điểm tâm trên tảng đá đến an ủi mèo con. Nhưng lại sờ soạng vào khoảng không.

Vân Lạc Đình nhìn theo động tác của hắn. Thì phát hiện ra không biết điểm tâm đã rơi xuống đất từ khi nào.

Vốn dĩ chỉ có một ít điểm tâm. Bây giờ chúng đều rơi trên mặt đất, càng không nhìn ra hình dạng.

Vân Lạc Đình nghiêng đầu, "Meo ~?"

Ngươi đói bụng sao?

Cậu không chờ Bùi Huyền Trì phản ứng lại. Vân Lạc Đình vươn móng vuốt chụp lên đùi Bùi Huyền Trì kêu: "Meo meo!"

Ta đi tìm thức ăn, ngươi ở chỗ này chờ ta quay lại!

Bùi Huyền Trì còn chưa kịp nói chuyện. Mèo nhỏ đã nhanh chóng chạy ra xa, nhảy lên mái tường không còn thấy bóng dáng: "Chờ...... Khụ khụ!"

Máu tươi chảy xuống khoé miệng. Bùi Huyền Trì theo bản năng giơ tay lên lau đi, lại ngoài ý muốn phát hiện trên cổ tay áo mình có vết máu. Hắn nhìn lại quần áo lúc trước còn sạch sẽ giờ đã bị máu che kín. Trên quần áo còn được vài vết máu tô điểm, nhìn qua hết sức bắt mắt.

...... Là máu của Bùi Văn Ngọc.

Mèo hoang vốn có giác quan nhạy bén. Thêm chuyện mèo trắng nhỏ này rất có linh tính, có thể tản ra linh lực. Hẳn là cậu càng nhạy bén với mùi máu hơn. Mèo nhỏ bị dáng vẻ này của hắn dọa chạy?

Đầu ngón tay dính máu của hắn khẽ run lên. Trái tim đang đập nhanh cũng chậm rãi chìm xuống.

Dọa chạy cũng tốt.

Giống như đang thuyết phục bản thân, hắn yên lặng nghĩ......

Dọa chạy, cũng tốt.

Bùi Huyền Trì ngẩng đầu lên, yếu ớt dựa vào gốc cây. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, để máu tươi tùy tiện chảy xuống từ khoé miệng, dính ướt vạt áo.

......

"Meo~!"

Nghe thấy âm thanh, cơ thể Bùi Huyền Trì cứng đờ, động tác rất chậm quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy một cái đuôi lông xù dựng đứng ở trong bụi cỏ, nhảy nhót về phía trước.

Hắn cho rằng mèo trắng nhỏ đã bị chính mình dọa chạy, lại thấy cậu ngậm một cái giỏ đi ra từ trong bụi cỏ.

Đôi mắt Vân Lạc Đình sáng ngời. Cậu vừa chạy vừa kêu, bởi vì miệng còn đang ngậm đồ. Giọng có hơi không ổn,  âm cuối có hơi run rẩy: "Meo meo——~~!"

Ta mang thức ăn ngon về cho ngươi rồi đây!

---------

Lời cảm ơn của editor: Cảm ơn bạn ThanhHoapapalazi, asakurasusu đã giúp mình beta .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia