ZingTruyen.Info

(ĐM-EDIT-Phần 1) BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Chương 126: Không liên quan.

ThitThanTien

Không ai biết khi nào nữ quỷ kia sẽ bò từ rương hành lý màu đỏ ra, nhưng Trần Đỉnh cũng hiểu được chỉ cần nó ra ngoài, tất cả người chơi đều phải chết!

Hắn bước nhanh đến cạnh Trần Khả Mạn, túm Trần Khả Mạn vẫn còn đang khóc lóc nức nở lên, giọng nói bình tĩnh chưa từng có: "Trần Khả Mạn, rốt cuộc trong đầu cô đã nghĩ thứ gì không nên nghĩ?"

Trần Khả Mạn đột nhiên ngẩng lên, liều mạng lắc đầu, khóc lóc giải thích: "Tôi thật sự không nghĩ gì cả, tôi chỉ nghĩ tới rương hành lý màu đỏ kia thôi, những cái khác tôi hoàn toàn không nghĩ tới."

Nhưng mọi người lại không tin Trần Khả Mạn.

Nhậm Minh Lượng càng thêm tức giận: "Cô không nghĩ, nếu cô không nghĩ, vậy tại sao mật mã lại sai lầm, nếu cô không nghĩ, thì tại sao nữ quỷ lại đột nhiên muốn giết chúng ta?"

Trần Khả Mạn chỉ là khóc lóc lắc đầu: "Tôi thật sự không biết mà."

Lúc này, ngay cả Bùi Anh cũng khó mà nói thay Trần Khả Mạn, bởi vì Nhậm Minh Lượng nói rất đúng, nếu Trần Khả Mạn thật sự không nghĩ tới gì cả, vậy vì sao trò chơi lại xảy ra biến hoá trí mạng này.

Đương nhiên, cũng có thể Trần Khả Mạn nói thật, vậy nguyên nhân xuất hiện loại biến hóa này chỉ có một, chính là trò chơi này không phải dựa theo ý tưởng của Trần Khả Mạn vận hành.

Nhưng phòng chứa đồ này, cùng với đồng hồ báo thức biểu hiện thời gian là 8:20 thì giải thích thế nào?

Chẳng lẽ mọi thứ đều là trùng hợp?

Nhưng cho dù là trùng hợp, cũng tuyệt đối không có khả năng giống hệt điều kiện giết người mà người chơi thiết lập ra.

Cái rương màu đỏ kia, thật sự tồn tại một nữ thi, nhưng bây giờ nó thức tỉnh rồi!

Những điều này đáng ngờ trước mắt này, chỉ còn lại một câu trả lời duy nhất, đó chính là Trần Khả Mạn nói dối.

Trần Khả Mạn ý thức được mọi người đều không tin mình, càng thêm thương tâm khóc thút thít, mà biên độ lắc lư của cái rương lại càng lúc càng lớn.

Hạ Nhạc Thiên không biết cảm xúc của Trần Khả Mạn có lien quan gì đến việc cái rương lắc mạnh hơn hay không, nhưng xem tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể tiếp tục để Trần Khả Mạn hoảng loạn thêm nữa.

Hạ Nhạc Thiên không có kinh nghiệm dỗ con gái, chỉ có thể xin Bùi Anh giúp đỡ, "Bùi tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm Trần Khả Mạn bình tĩnh lại."

Bùi Anh gật đầu, lập tức bước qua đỡ Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn, nếu em thật sự muốn chứng minh chuyện này không liên quan tới em, trước tiên đừng khóc, mau đem mọi chuyện giải thích rõ ràng."

Trần Khả Mạn khóc nức nở, "Tôi giải thích còn ích lợi gì, các người đều không tin tôi, nếu vậy mọi người cùng chết đi!"

"Trần Khả Mạn! Sao cô có thể nói lời giận dỗi như vậy." Vương Thu Lệ sợ hãi hấp tấp nói.

Trần Khả Mạn lúc này mới ngừng khóc, oán hận nói: "Tôi không phải nói lời giận dỗi, mấy người vốn dĩ không tin tôi, tôi đã nói không nghĩ là không nghĩ, nếu có nhất định tôi sẽ thừa nhận."

Nói tới đây, sắc mặt mọi người rất khó coi, trong lòng Nhậm Minh Lượng càng bùng lên lửa giận, hận không thể đem Trần Khả Mạn hung hăng đánh một trận.

Nhưng Trần Đỉnh và Hạ Nhạc Thiên, còn có Bùi Anh, lại nhịn không được quay đầu nhìn nhau, bắt đầu do dự.

Chẳng lẽ thật sự không liên quan đến Trần Khả Mạn?

Nhậm Minh Lượng đè nén giận dữ nói: "Cô luôn mồm nói không liên quan đến mình, vậy cô giải thích vì sao mật mã lại sai đi, tân nhân rất dễ phạm sai lầm, nhưng phạm sai lầm lại không chịu thừa nhận thì cô sai rồi!"

Trần Khả Mạn phát điên mà quát lên: "Được được được, là tôi làm đấy được chưa, là tôi cố ý nghĩ sang mật mã khác đấy. Rốt cuộc các người còn muốn thế nào?"

Nhậm Minh Lượng thấy Trần Khả Mạn vẫn cứ một bộ sai lại không chịu nhận, cuối cùng nhịn không được giơ tay lên, làm ra động tác muốn đánh người.

Trần Đỉnh lập tức giữ chặt Nhậm Minh Lượng, nhưng sức lực Nhậm Minh Lượng rất lớn, trực tiếp đẩy văng Trần Đỉnh.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế liền đi qua, một tay chế trụ Nhậm Minh Lượng, "Nhậm tiên sinh, phiền anh bình tĩnh một chút."

Thời điểm này Nhậm Minh Lượng không muốn cho bất cứ ai sắc mặt tốt, cả giận nói: "Buông tay, nếu tôi dùng hết sức cậu không ngăn được tôi."

Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, "Anh có thể thử xem."

Trần Khả Mạn sợ tới mức co rúm lại, vội vàng rụt ra sau lưng Bùi Anh, hoảng sợ nhìn hai người trước mắt sắp đánh nhau tới nơi, thân thể không nhịn được run rẩy.

Những lời cô vừa mới nói chỉ là lời giận quá mất khôn.

Cô một chút cũng không muốn chết ở đây.

Nhưng mà việc mật mã sai lầm thật sự cùng không liên quan gì tới cô.

******

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info